Dạy "hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 277: Chương 277




Edit: Qiezi

Trong Đấu Chiến Tháp, anh cùng với rất nhiều tu sĩ ở các vực trao đổi chiến đấu giữa nhân ma. Trong miệng những người đó, mỗi khi có một vực bùng nổ đại chiến nhân ma, trong một thời gian rất ngắn toàn bộ tu sĩ trong vực sẽ bị cuốn vào, thậm chí ngay cả vực láng giềng cũng sẽ phái chiến lực tới trước tham gia chiến đấu.

Hiện nay Huyền Vũ Vực đang bị phong bế, nhưng nó không thể phong bế mãi được. So tài toàn vực lần này cũng chính là kết quả sau khi các đại tông môn bàn bạc với nhau, mà mục đích chính là vì đối phó công kích của Ma tộc.

Huyền Vũ Vực lớn như vậy, ai dám cam đoan ở đây không có trinh sát Ma tộc? Ai dám cam đoan ở đây vĩnh viễn sẽ không bị Ma tộc phát hiện?

Một khi Huyền Vũ Vực phong bế bị Ma tộc xâm lấn, thiếu hụt chiến lực cấp cao, kết quả đương nhiên là diệt vực, những đại lão sau lưng các đại môn phái cũng không dám lấy tương lai của môn phái mình ra đặt cược!

Các đại lão cũng cảm nhận được nguy cơ, Từ Tử Nham có cảm ứng trực tiếp càng không cần phải nói.

Tuy rằng anh xuyên đến thế giới này nhưng tuyệt không muốn mơ mơ hồ hồ trở thành pháo hôi trong chiến tranh nào đó. Cho nên tăng cường thực lực bản thân trở thành vấn đề vô cùng cấp bách!

Tu sĩ kim đan chỉ có thể làm tiểu đội trưởng, phục tùng chỉ huy của người khác. Nhưng tu sĩ nguyên anh có thể dẫn dắt một trung đội, tuy rằng cũng phải phục tùng mệnh lệnh bên trên, nhưng lại có rất nhiều chỗ có thể lựa chọn.

Từ Tử Nham biết, với tư chất và ngộ tính của anh muốn tấn cấp Hóa Thần cũng không phải vấn đề gì quá lớn, chỉ tiếc bây giờ anh không có đủ thời gian, cho nên anh cũng chỉ có thể trong thời gian có hạn, cố gắng nâng cao tu vi, chuẩn bị để giữ cái mạng nhỏ của mình!

“Ca ca, chúng ta cần phải đi!” Trong lòng Từ Tử Dung bỗng dưng khẽ động, vội ngẩng đầu nhìn về phía ca ca.

“Đi thôi, nơi này quả thực không phải chỗ nên ở lâu.” Từ Tử Nham gật đầu, mấy người còn lại cũng không phản đối, cho dù là nam nhân áo đen cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ theo sau bọn họ.

“Này! Các ngươi… Các ngươi đợi một chút!”

Đúng lúc này, xa xa phía sau bọn họ truyền đến một giọng nói thanh thúy của nữ tử.

Từ Tử Nham nghi ngờ quay đầu lại, người đuổi theo chính là thiếu nữ lúc trước chỉ trích anh xấu xa. Lúc này sắc mặt thiếu nữ ửng đỏ, thở dốc bất ổn, thái dương còn chảy mồ hôi. Quan trọng nhất là trên người nàng có vài vết thương, nhìn từ vết máu thì rõ ràng mới vừa chiến đấu không lâu.

“Xảy ra chuyện gì?” Từ Tử Nham lớn tiếng hỏi.

Thiếu nữ lại càng hoảng sợ, trả lời theo phản xạ: “Phía… Phía sau có rất nhiều sâu!”

Từ Tử Dung thầm nhíu mày, nữ nhân này thật sự đáng ghét, dám dẫn kẻ địch tới nơi này! Nếu không phải Huyết Thú của y đã bị đám sâu này tấn công chết từ lâu, y thật sự rất muốn giết chết nữ nhân này.

“Cái gì?” Từ Tử Nham vô cùng hoảng sợ, trong động bọn họ đang đứng dường như không có cửa ra nào khác, nếu bị sâu chặn ở đây, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ còn có thể kiên trì, nhưng cứ kéo dài như thế này, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ hao hết linh lực, biến thành đồ ăn ngon của người ta!

Anh biết rất rõ, đa số sinh vật trong đường ngầm này đều sống thành bầy đàn, mỗi lần phát công kích đều từ trăm đến vạn…

“Đi theo ta!” Nam nhân áo đen đột nhiên cất lời.

Từ Tử Nham nhìn hắn rồi nhìn sang Từ Tử Dung.

Từ Tử Dung nheo mắt quan sát một hồi, quay đầu gật gật với ca ca.

Y tin tưởng, chỉ cần vị Huyết Ma đời trước này không ngốc, nhất định không muốn mới vừa được tự do liền trở thành thức ăn cho đám sâu này.

Từ Tử Nham chắp tay: “Vậy làm phiền tiền bối dẫn đường.”

Nam nhân áo đen hừ một tiếng, xoay người đi về phía sau trụ băng. Lúc trước hắn trả lời Từ Tử Nham không biết đường ra ngoài cũng không phải là nói dối, thật sự lúc đó hắn bị trọng thương, tinh thần không tỉnh táo lắm, ngay cả phóng ra Phong Thần Nham và đóng băng chính mình để trì hoãn thương thế nặng thêm đều dựa theo bản năng. Nếu không phải bây giờ đang lâm vào tuyệt cảnh, e rằng hắn sẽ không nhớ năm đó mình trốn vào hang động này như thế nào.

“Ê… Này… Này… Ta…” Thiếu nữ thấy những người này muốn đi, lắp bắp vội vàng kêu lên.

Từ Tử Nham liếc mắt nhìn nàng, tuy rằng rất bất mãn thiếu nữ này dẫn những yêu thú kia tới, nhưng dưới đáy vực sâu này chỉ có một lối ra, thiếu nữ chạy sang bên này cũng là chuyện bình thường, không tính là cố ý gây nên.

Hơn nữa tiểu cô nương này có thể không nhiều kinh nghiệm, nhưng sức chiến đất ắt hẳn không tệ lắm, bằng không cũng không thể còn sống ở nơi nguy hiểm vây quanh.

Trên nguyên tắc cứu được mạng nào hay mạng đó, Từ Tử Nham thờ ơ ném một câu: “Muốn thì đi chung đi.” Sau đó xoay người lập tức rời đi.

Thiếu nữ kia rất mừng rỡ, hoàn toàn không thấy sắc mặt lạnh như băng của Từ Tử Dung, vui vẻ đến phía sau Từ Tử Nham, thỉnh thoảng còn muốn tiếp cận trò chuyện hai câu, đáng tiếc đã bị Từ Tử Dung bóp chết từ lúc mới manh nha, cách ly thiếu nữ một khoảng an toàn…

(Thiếu nữ: QAQ, sư phụ, chẳng phải người đã nói ai cũng thích A Anh sao? Người nói dối!)

Theo bước chân của nam nhân áo đen, đoàn người nhanh chóng đi tới giữa hai măng đá, hai măng đá vô cùng thô to, chồng chéo lên nhau, vừa khéo chặn một khối vách nham thạch nhỏ.

Mà trên khối vách đá này lại có một cửa động be bé bị chặn lại.

“Năm đó ta bị người Vệ gia ép phải bò vào từ nơi này.” Lúc hắc y nhân nói câu này, trên mặt viết đầy giễu cợt, đặc biệt là cái chữ ‘bò’ kia, cơ hồ là rít từ kẽ răng.

Từ Tử Nham im lặng, anh không biết vị tiền bối này và Vệ gia có ân oán gì, nhưng vì an toàn, từ lúc bắt đầu anh đã không nói ra thân phận của Vệ Kình.

Mặc kệ năm đó xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến Vệ Kình. Từ Tử Nham không dám đảm bảo vị tiền bối này nói ra lời nào cũng đều toát lên thù hận với Vệ gia có giận chó đánh mèo hay không, cho nên gạt hắn thì tốt hơn…

Dọn sạch vật cản, cửa vào rộng mở, dưới sự hợp sức của mọi người, con đường nhỏ hẹp mà năm đó nam nhân áo đen thoát thân nhanh chóng được mở rộng đủ để hai người sóng vai đi vào.

Từ Tử Nham thật sự không ngờ huynh đệ Mao gia tinh thông phòng ngự lại đào hang giỏi như vậy, phóng ra vài pháp thuật đơn giản, con đường lập tức được nới rộng rất nhiều.

“Ha ha, kỹ thuật tổ truyền, bình thường rảnh rỗi vào những bí cảnh kia, chúng ta cũng chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này…” Mao Nhị gãi đầu, cười rất thật thà, đáng tiếc còn chưa nói xong đã bị Mao Đại đập một phát vào gáy.

Mao Đại xấu hổ: Không cần nói ra chuyện đào hầm trộm đồ đâu!!!

Mao Nhị mờ mịt: …

Hạ Vinh Thăng ho khan hai tiếng, lúng túng nhìn Từ Tử Nham: “Tán tu chúng ta không môn không phái, nếu bị người khác biết trên tay có thứ gì tốt sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên chiêu thức của huynh đệ Mao gia cũng coi như là chuyên môn của tán tu, làm Từ đạo hữu chê cười rồi.”

“Không sao.” Từ Tử Nham cười cười: “Kỳ thực ta cho rằng chiêu thức của Mao đạo hữu rất khá, nếu không phải ta chuyên tâm tu luyện pháp thuật hệ lôi thì ta cũng muốn học.”

Mao Đại cười ha hả, lảng tránh đổi đề tài, nếu như bị những đệ tử đại môn đại phái học được chiêu thức ấy, vậy tán tu bọn họ biết ăn cái gì?

Từ Tử Nham cũng chỉ cười cười, không tiếp tục thảo luận đề tài này nữa.

Đoàn người đi một ngày một đêm, bởi vì lặp đi lặp lại những động tác giống nhau trong một thời gian dài, cho dù ban đầu mọi người còn có thể tùy ý trò chuyện một ít đề tài, nhưng theo tầm nhìn trong thông đạo, hầu như mọi người đều tự động im lặng.

Trong thông đạo tràn ngập bóng tối và hiu quạnh, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cho dù bọn họ đều là tu sĩ, hành tẩu một thời gian dài trong hoàn cảnh như vậy cũng cảm thấy không chịu nổi.

Từ Tử Nham không nhịn được liếc nhìn nam nhân áo đen. Năm đó, nam nhân áo đen bị trọng thương, không ngừng bò trong con đường u ám âm trầm này, quả thực không thể nào tưởng tượng nổi một người phải có tâm trí mạnh mẽ cỡ nào mới có thể bò ra khỏi con đường này, còn có thể nghĩ ra phải bịt cửa động, đồng thời đóng băng bản thân để trì hoãn thương thế chuyển biến xấu.

Nhân vật như vậy, năm đó nhất định cũng là người thiên tư trác tuyệt, nếu không bị nhốt trong băng nhiều năm như vậy, e rằng đã sớm phi thăng tiên giới đi…

Ngay khi Từ Tử Nham đang cảm thán nam nhân áo đen kiên cường thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt xinh đẹp.

“Ca ca đang nhìn ai?” Từ Tử Dung nheo mắt lại, chủ động cầm bàn tay ca ca, đầu ngón tay vẽ vòng tròn bên trên đầy mập mờ.

Từ Tử Nham: …

(╯‵□′)╯︵┻━┻, móa nó bệnh thần kinh nhà ngươi có thể bình thường chút không! Tối om như mực, ta dựa vào cảm giác nhìn sang bên kia mà ngươi cũng biết? Ngươi là con dơi sao? Trên người có rađa theo dõi sao??!!

Cho dù nội tâm phun tào Từ Tử Dung là bệnh thần kinh như thế này như thế kia, nhưng vì cái mông của mình, Từ Tử Nham chỉ lặng lẽ bĩu môi: “Không có gì.”

Từ Tử Nham không nhìn thấy được, trong bóng tối Từ Tử Dung khẽ cong môi và ánh mắt ẩn chứa xảo quyệt!

Kỳ thật —— mỗi lần thấy ca ca vì an ủi mình mà phải nói chuyện dối lòng sẽ làm Từ Tử Dung sản sinh một loại sảng khoái khác thường!

“Sắp đến cửa ra.”

Trong bóng tối, nam nhân áo đen đột nhiên nói những lời này, mọi người lập tức chấn động tinh thần, bước chân cũng nhanh thêm vài phần.

“Các ngươi… Cẩn thận một chút.” Hình như nam nhân áo đen nhớ ra cái gì đó, nhưng trong giọng nói lại có chút do dự.

“Sao vậy? Bên ngoài có thứ gì sao?” Từ Tử Nham nghi ngờ hỏi.

“Ta không… Chắc.” Hắc y nhân rất do dự: “Lúc đó… Thôi bỏ đi, đã nhiều năm như vậy, cũng đã mất rồi.”

Từ Tử Dung nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo: “Ngươi cũng không định đoạt được là còn hay mất, nếu có thứ gì đó, tốt nhất là ngươi nhanh nói ra, bằng không một khi xảy ra, ai cũng không chạy thoát.”

Hắc y nhân nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Năm đó vì phòng bị… Ta để lại ít đồ, nhưng đã lâu rồi, có lẽ vật kia không thể kiên trì thời gian dài như vậy.”

Lời nói của hắc y nhân rất mơ hồ, nhưng mọi người cũng đoán ra năm đó vị tiền bối này chắc hẳn rất thảm hại, lúc chạy trốn còn phải bố trí cạm bẫy cho đám người đuổi giết hắn.

Nhưng đã qua mấy ngàn năm, hắn cũng không chắc cái bẫy hắn để lại còn tác dụng hay không, cho nên mới biểu hiện do dự như vậy.

***

Tác giả có lời muốn nói: Hì hì hì… Có lẽ mọi người đoán được ‘đồ vật’ mà hắc y nhân để lại là thứ gì đúng không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.