Dạy "hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 281: Chương 281




Edit: Qiezi

Lại đi một lúc lâu, hắc y nhân đi trước dẫn đường đột nhiên dừng bước, hạ giọng nói: “Hình như có gì đó bất thường.”

Mọi người nghe vậy lại một lần nữa đề phòng, mà Từ Tử Dung đanh mặt ngồi xổm dưới đất, kiểm tra dấu vết.

Qua vài hơi thở, y đứng lên, giọng điệu bình tĩnh nói: “Chúng ta trúng chiêu.”

“Cái gì?” Mọi người la lên.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Từ Tử Dung chỉ vào dấu vết trên đất: “Ở đây là nơi chúng ta đã đi qua, trừ phi là hắn —— y hất cằm về phía hắc y nhân: “Cố ý dẫn chúng ta đi vòng vòng, bằng không chúng ta không thể nào quay lại đường cũ.”

Từ Tử Nham lập tức kiểm tra lại tuyến đường vừa đi qua, lắc đầu: “Dựa theo cách đi mới nãy, chúng ta luôn hướng về phía trước, không thể nào đi lòng vòng như thế.”

“Cho nên ta nói ——” Từ Tử Dung xoa tay: “Chúng ta trúng chiêu, không biết từ lúc nào đã đi vào ảo trận.”

“Ảo trận?” Sắc mặt Từ Tử Nham lập tức trở nên lạnh lẽo. Trong hang động này, ngoại trừ yêu thú thì chỉ có tu sĩ cùng bọn họ tiến vào, yêu thú chắc chắn sẽ không làm ảo trận, nói cách khác, hiện tại gây phiền toái cho bọn họ là tu sĩ nhân loại.

“Tử Dung, có thể phá không?” Từ Tử Nham quay đầu nhìn về phía Từ Tử Dung.

Hắn cũng không biết tại sao tu sĩ này muốn dẫn bọn họ vào ảo trận, nhưng cái gọi là người tới không có ý tốt, nếu đối phương không khách khí như thế, bọn họ đương nhiên cũng phải cho biết tay!

Ngươi có thể bày trận, chúng ta có thể phá trận! Ảo trận thì sao? Không thấy bên chúng ta có một đại sư trận pháp sao! ( Từ Tử Nham kiêu ngạo-ing)

Từ Tử Dung nhếch môi, cúi đầu kiểm tra bốn phía.

Đồng thời khi y tìm kiếm phương pháp phá trận, những người còn lại cũng nghiêm túc cảnh giác, có thể âm thầm dẫn bọn họ vào ảo trận, có thể thấy thực lực người bày trận rất cao.

Đáng tiếc, qua một lúc lâu, Từ Tử Dung đanh mặt ngẩng lên, khẽ lắc đầu với Từ Tử Nham: “Người bày trận nhất định là kỳ tài trận pháp, ngay cả mắt trận ta cũng không nhìn ra.”

Từ Tử Dung nói những lời này lập tức làm những người khác kinh hãi, trong đây người am hiểu trận pháp nhất là Từ Tử Dung, nếu ngay cả y cũng không có cách, vậy chẳng phải nói bọn họ sẽ bị vây ở chỗ này cả đời?

Hơn nữa bây giờ còn may, chỉ là ảo trận, nhưng trận pháp này luôn có thể biến hóa không ngừng, nếu đối phương biến ảo trận thành sát trận, trong bọn họ có bao nhiêu người có thể sống sót ra ngoài?

“Hừ! Chút tài mọn!” Hắc y nhân có chút xem thường Từ Tử Dung.

Cổ tay lật một cái, trọng kiếm màu đen đột nhiên bộc phát huyết sắc yêu dị, sau đó một tia kiếm quang đỏ rực từ trên trọng kiếm bắn ra, đánh mạnh vào vách tường bên cạnh hắn.

Ầm!

Một tiếng trầm vang, từ một vị trí trên vách nham thạch nổ ầm ầm, lộ ra một lớp nước màu lam nhạt mơ hồ ở phía sau.

“Hử?” Từ Tử Nham thấy một rạch nước chằng chịt phía sau vách tường kia, hai mắt bỗng dưng sáng lên.

Sau đó liền thấy chỗ vách tường bị phá hư kia được rạch nước thấm ướt khôi phục như lúc ban đầu, ngay cả chút vết tích cũng không có.

Hắc y nhân đánh một kiếm không có hiệu quả, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, thậm chí muốn đánh thêm một kiếm, kết quả lại bị Từ Tử Nham ngăn cản.

“Tiền bối không cần làm vậy, ta đã có cách.” Từ Tử Nham cười tủm tỉm nói.

Hắc y nhân hừ lạnh, đút kiếm vào vỏ, hai tay khoanh trước ngực im lặng đứng một bên, dường như muốn nhìn xem Từ Tử Nham có biện pháp nào.

Sự chú ý của mọi người đều dổ dồn lên Từ Tử Nham, chỉ có Từ Tử Dung khẽ liếc hắc y nhân, lúc đối diện với đối phương, ánh mắt của y làm hắc y nhân vô cùng bực mình…

= 皿 = Thực muốn đánh chết tiểu tử này!

Hắc y nhân cắn mạnh môi dưới, lặng lẽ quay mặt đi. Tay phải hắn giấu trong ngực run rẩy không ngừng, khoảng cách giữa ngón cái với ngón trỏ đã rịn ra một chút máu.

Hắc y nhân vô cùng thương tâm, Huyết Kiếm Ma đã từng oai phong khắp Huyền Vũ Vực bây giờ thậm chí chém ra một kiếm cũng phí sức, hắn thật sự không dám nghĩ tới, nếu mình vĩnh viễn không thể khôi phục thực lực ở thời kỳ toàn thịnh…

“Tử Nham, ngươi có chủ ý gì hay?” Tính tình Lặc Hổ khá nóng nảy, tranh thủ hỏi trước.

Từ Tử Nham mỉm cười: “Cũng không có gì, ta đã biết phương pháp phá trận.”

“Thực sự?!” Lặc Hổ vừa mừng vừa lo.

“Đương nhiên, kỳ thực phá trận rất đơn giản, chẳng qua bây giờ chúng ta phải suy tính sau khi phá trận sẽ như thế nào.”

Lặc Hổ cau mày: “Có ý gì?”

Từ Tử Nham nhìn lên trên, ý tứ sâu xa: “Đừng quên vì sao chúng ta vào ảo trận, nói không chừng bây giờ có người đang nhìn chúng ta đó.”

Lặc Hổ nghe vậy lập tức hiểu ra, hắn cười đầy dữ tợn, bóp tay răng rắc: “Dám vây lão tử trong ảo trận, đương nhiên lão tử phải giao lưu một trận với hắn.”

Từ Tử Nham nghe vậy, biểu cảm trở nên đầy kỳ quái liếc Vệ Kình, nửa cười nửa không: “Ta e rằng Vệ Kình sẽ không đồng ý.”

Vệ Kình nhíu mày, mơ hồ hiểu ra thứ gì đó.

Lặc Hổ lắc mạnh đầu: “Được rồi, mau mở ảo trận, ta muốn nhìn xem ai có bản lĩnh như thế, có thể bao vây nhiều người như vậy!”

Từ Tử Nham mỉm cười, đột nhiên cúi xuống đào một hố nhỏ lớn cỡ miệng chén trên mặt đất, sau đó duỗi tay vào trong.

Mấy người còn lại nhìn cử động của anh cảm thấy rất khó hiểu, nhưng không ngờ sau đó bọn họ lại kinh ngạc phát hiện xung quanh vách nham thạch, bao gồm đỉnh đầu bọn họ và đất dưới chân đều bao phủ một rạch nước chằng chịt màu lam nhạt.

“Thật xinh đẹp.” Thiếu nữ chính nghĩa nhìn màu lam như mờ như ảo, suýt chút nữa không kiềm được vươn tay sờ hai cái. May là Mao Đại bên cạnh nàng nhạy bén kéo tay nàng: “Ngươi không muốn sống nữa à, ngay cả đây là thứ gì cũng không biết mà còn dám sờ?”

Thiếu nữ chính nghĩa rụt cổ, trong lòng hối hận vì bản thân lỗ mãng. Nói tới cũng kỳ lạ, bình thường nàng làm việc không đến mức bất cẩn như thế, nhưng không biết vì sao, khi mới nhìn rạch nước kia, nàng cảm thấy vật kia có loại hấp dẫn thần bí, làm nàng vô thức đưa tay ra.

Khi mọi người bị rạch nước này hấp dẫn, Từ Tử Nham lại lặng lẽ thu lại cây nhỏ đang thò ra ngoài ống tay áo.

Tiểu thần thụ trong Phương Cách thỏa mãn ợ một cái, tâm tình uể oải vì không thể ăn Ngũ Hành Ngưng Lộ Châu hoàn toàn biến mất, thậm chí còn hưng phấn huơ nhánh cây, chợt nấc một cái, ở trên cây kết ra một linh quả hệ thủy màu lam nhạt.

Từ Tử Nham: →. →, đậu má cái tên tham ăn này tuyệt đối không phải do ta nuôi ra…

“Mọi người cùng nhau công kích khối tinh thể kia!” Từ Tử Nham dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết, tìm một vòng, quả nhiên phát hiện được một khối tinh thể hình bát diện đều màu lam trong một góc khá bí ẩn.

Mọi người như bị tiếng hô của anh thức tỉnh, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng tập trung hỏa lực, các loại pháp thuật khác nhau rơi vào tinh thể màu lam.

Rắc một tiếng, lam quang phủ ngoài tinh thể bể nát, tinh thể trở về thành một khối đá màu lam. Tuy rằng cùng là màu lam, nhưng ánh sáng không ảo mộng như ban đầu, trái lại là màu sắc lờ mờ, so với bảo thạch còn kém hơn rất nhiều.

Đồng thời khi lớp ánh sáng ở ngoài tinh thể biến mất, ở nơi cách đó không xa, một nữ tử đột nhiên xuất hiện.

Dung mạo nữ tử này rất xinh đẹp, một thân áo lụa xanh ôm sát người, lộ ra yếm đỏ bên trong. Dáng vẻ xinh đẹp, cặp mắt to long lanh đưa tình, hơn nữa trên cánh môi đỏ mọng xuất hiện một tia máu chói mắt, càng làm nàng ta có loại hương vị điềm đạm đáng yêu.

“Mấy vị đạo hữu, ta chỉ muốn thương lượng với mọi người, hà tất phải như vậy…” Nữ tử lụa xanh ôn nhu nói.

Từ Tử Dung thấy thế liền chắn trước mặt ca ca, cười lạnh: “Thương lượng? Thương lượng mà nhốt chúng ta trong ảo trận? Nếu chúng ta không phát hiện sớm, có phải ngươi tính tiếp tục bố trí một cái sát trận để chúng ta rơi vào bẫy không??”

Từ Tử Nham bị búi tóc của đối phương che tầm mắt: …

(╯‵□′)╯︵┻━┻, có cần phải khoa trương vậy không? Năm đó ta đã thấy nhiều nữ nhân lõa thể rồi, đệ không cần lo lắng định lực của ta đâu!

Từ Tử Dung ai oán quay đầu lại nhìn thoáng qua, lặng lẽ dùng huyết khế nhắn nhủ: Ca ca đã nhìn thấy rất nhiều nữ nhân lõa thể?

Từ Tử Nham: _(:з” ∠)_, bỏ mịa, lỡ mồm rồi.

Từ Tử Dung mỉm cười ngọt ngào nhìn ca ca: Chờ ra ngoài chúng ta bàn lại chuyện này.

Từ Tử Nham: … Có cảm giác đại sự không ổn, cái mông khó có thể bảo toàn…

“Đạo hữu hiểu lầm…” Nữ tử lụa xanh yếu ớt nói: “Chẳng qua ta chỉ cẩn thận một chút.”

“Không nên tin ả!” Từ Tử Dung chưa kịp mở miệng, Tả Thâm đứng phía sau đột nhiên bước lên, lạnh lùng nhìn nàng ta: “Ả chính là người dẫn chúng ta vào bẫy của quái vật!”

Giữa kẽ tay Từ Tử Nham lập lòe lôi quang, mà Từ Tử Dung càng không chút khách khí dùng một nhánh Huyết Đằng đánh về phía nữ tử lụa xanh.

Mấy người còn lại đồng thời ra tay, ngay cả Hi Nhạn Liễu cũng lạnh lùng phóng công kích về phía nữ nhân kia, thậm chí chiêu nào cũng hướng về mặt của đối phương.

Hi Nhạn Liễu vừa đánh vừa dâng lên cảm giác thỏa mãn kỳ dị trong lòng: Lớn lên xinh đẹp sẽ câu dẫn nam nhân thì đã sao? Đối với một bầy cẩu nam nam, dù ngươi cởi sạch cũng sẽ không có ai xem!

“Chư vị đạo hữu!” Nữ tử kia lo lắng kêu lên: “Lúc đó ta cũng bị ép buộc. Hơn nữa lúc nãy ta chỉ phóng ra ảo trận, căn bản không hạ thủ với các vị!”

“Chẳng qua là chưa kịp thôi!” Từ Tử Dung lạnh lùng nói, Huyết Đằng trên tay không chút nể nang quất về phía đối phương, hơn nữa đa phần đều đánh lên mặt.

Từ Tử Dung: Người định quyến rũ ca ca đều phải chết! = 皿 =

Sắc mặt nữ tử lụa xanh chợt biến, không tiếp tục giả vờ dáng vẻ đáng thương nữa, nàng ta quát lớn: “Dừng tay! Các ngươi không muốn ra ngoài sao?”

“Khoan đã!” Từ Tử Dung nghe vậy lập tức bảo những người khác ngừng công kích, thu lại Huyết Đằng, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta: “Ngươi muốn thế nào?”

Nữ tử lụa xanh thở phì phò, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng, ngay cả mặt cũng hơi đỏ ửng vì mới vận động kịch liệt, thoạt nhìn rất rung động.

Ánh mắt Từ Tử Dung lạnh lẽo: “Đến lúc này ngươi còn muốn quyến rũ người khác?”

Nữ tử lụa xanh lập tức cứng đờ, hơi ai oán trợn mắt nhìn Từ Tử Dung, trong lòng có chút buồn bực. Từ trong đầu nữ nhân này nó thấy dường như nam nhân loài người đều thuơng hại nữ tu xinh đẹp, nhưng sao mấy người này lại không như thế?

***

Tác giả có lời muốn nói: Hì hì hì… Có ai biết ‘thân phận thật sự’ của nữ nhân này không?

PS: Giải thích một chút, đây không phải quái vật thịt xay…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.