Edit: Qiezi
Cứ như vậy, nếu lại có thể tiếp tục cảm ngộ trong chiến trường, thì anh có thể thoải mái đột phá nguyên anh. Chỉ cần không ngốc đến mức đột phá ngay trên chiến trường, chuyện đột phá nguyên anh dường như đã là việc ván đã đóng thuyền.
“Cũng được.” Từ Tử Nham gật đầu. Từ lúc bắt đầu vào mê cung Chân Long, thần kinh anh vẫn luôn căng thẳng, sau này gặp dị biến càng khiến anh không dám lơi lỏng nửa phần.
Trong quầng sáng nhìn như đã tu luyện mười năm, nhưng trên thực tế đối với bọn họ mà nói mới chỉ trải qua mấy ngày ngắn ngủi, bởi vậy nên khiến tinh thần ai nấy đều rất mệt mỏi.
Co giãn vừa phải mới là đạo tu luyện, tuy tu sĩ có thể đột phá trong chiến đấu nhưng nếu không thể nắm chắc căn cơ, phát triển sau này sẽ bị ảnh hưởng.
Nói đến điểm này, Từ Tử Nham cũng sinh lòng cảnh giác. Phần lớn tu vi mà và Tử Tử Dung đạt được đều do thông qua các loại kỳ ngộ, tuy rằng có thể khiến thực lực tăng vọt nhưng lại ẩn giấu không ít tai họa ngầm.
Mỗi lần củng cố cảnh giới chính là cơ hội tốt để anh bài trừ tạp chất đồng thời chải chuốt linh lực trong cơ thể.
Nghe theo La Đại Cước phân phó, Từ Tử Nham định quay về mật thất trong Thiên La Phong, bế quan một thi gian, nhưng không ngờ mới đi đến chân núi lại trùng hợp gặp lại mấy tên tu sĩ trong rừng.
“Từ tiền bối.” Người tên là lão Lưu cung kính chào.
Từ Tử Nham: (⊙_⊙)? “Sao các ngươi lại ở đây?”
Gã co giật mi mắt: “Tiền bối, lúc ấy La tiền bối cuốn chúng ta lên Xuyên Vân Toa, nhưng lúc bấy giờ đa số người bị thương nên La tiền bối trực tiếp đưa chúng ta vào trong khoang thuyền.”
Từ Tử Nham toát mồ hôi, nghĩ đến sư phụ còn nhớ đưa những người đi cùng anh lên thuyền, mà anh lại bỏ quên Tả Thâm.
“À, vậy các ngươi phải về tông môn sao? Ta có thể tìm người đưa mọi người về.” Từ Tử Nham rất tri kỷ hỏi.
Từ chỗ của La Đại Cước, anh đã biết được tình hình chiến đấu hiện tại của Huyền Vũ Vực. Hành trình từ vị trí lúc đó của bọn họ đến Lưu Quang Tông, trùng hợp có một khu vực thuộc khống chế của Hấp Huyết Trùng. Lúc trước La Đại Cước tự mình đi đón hai huynh đệ cũng là vì sợ bị tập kích, cho nên Từ Tử Nham hiểu lầm, cho rằng nhóm người lão Lưu bất đắc dĩ mới ở lại Lưu Quang Tông.
“Không không…”Gã ta khoát tay, sau đó có hơi ngượng ngùng nói với Từ Tử Nham: “Từ tiền bối, chúng ta đều là đệ tử của Vạn Vũ Môn, nhưng trong lần đầu tiên Hấp Huyết Trùng công kích, tông môn chúng ta đã bị tiêu diệt. Nên bây giờ chúng ta đang phụ thuộc vào Huyền Giáp Môn, nhưng Huyền Giáp Môn này…” Lão Lưu hơi dừng lại một chút: “Không nói thì hơn! Từ tiền bối, chúng ta có thể ở lại không?”
“A? Các ngươi muốn ở lại? Vì sao? Ta nhớ theo quy định hiện tại của liên minh, bất luận phụ thuộc môn phái nào cũng phải chấp hành nhiệm vụ. Chẳng lẽ các ngươi nghĩ nhiệm vụ của Lưu Quang Tông an toàn hơn Huyền Giáp Môn?” Từ Tử Nham nhíu mày hỏi.
Lão Lưu oán giận: “Từ tiền bối, tuy chúng ta thuộc tiểu môn phái, tu vi cũng vô cùng thấp kém nhưng chưa bao giờ sợ chiến đấu! Nếu chỉ là diệt Hấp Huyết Trùng thôi thì chúng ta không có gì oán hận, nhưng ta không muốn đồng môn của ta vì một chút tâm tư xấu xa mà bị ép đi chịu chết!”
Gã thấy vẻ mặt Từ Tử Nham không thay đổi, quyết định nói rõ ràng: “Không dấu gì tiền bối, lúc khi chúng ta còn ở Huyền Giáp Môn từng vô tình đắc tội người trong lòng của con trai chưởng môn. Người đó là đệ tử của Thiên Vũ Tông, tuổi còn trẻ đã có tu vi kim đan sơ kỳ. Hắn ở Huyền Giáp Môn có danh vọng rất cao, hơn nữa con trai chưởng môn cũng cực kỳ sủng ái. Chúng ta chỉ là vô tình đắc tội, kết quả lại bị cả Huyền Giáp Môn tẩy chay. Nếu chỉ là tẩy chay đơn thuần thì không có gì để nói, dù sao loại không có tông môn, chỉ có thể dựa dẫm vào người khác như chúng ta đến đâu cũng đều bị đối đãi như thế này, nhưng Huyền Giáp Môn kia lại khinh người quá đáng, chỉ dựa vào một câu của người đó mà ép chúng ta đến khu vực khống chế của Hấp Huyết Trùng, tìm cho hắn một cây linh thảo!”
Khi nói đến câu cuối cùng, vẻ mặt lão Lưu vô cùng bi phẫn, nhiệm vụ kia mặt ngoài là tra xét Hấp Huyết Trùng, nhưng trên thực tế chỉ là do con trai chưởng môn muốn lấy lòng người đó, nên sai người tìm một cây linh thảo dưỡng nhan!
Bọn họ có một trăm người, trải qua chuyện này chỉ còn lại mười lăm, nếu không có Từ Tử Nham vươn tay giúp đỡ thì e rằng mười lăm người này chưa chắc đã có thể sống sót.
Đối với tình cảnh của lão Lưu, Từ Tử Nham rất đồng cảm. Trong Tu Chân Giới này, lòng người là phức tạp nhất, đặc biệt tại lúc chiến tranh nước sôi lửa bỏng, có người anh dũng chết trận, có người tham sống sợ chết, nhưng vì Hấp Huyết Trùng không cần nô dịch tu sĩ cho nên không ai đứng về phía Hấp Huyết Trùng. Nhưng kiểu như Huyền Giáp Môn, chút thủ đoạn đủa bỡn lấy công làm tư thật sự khiến người ta bất bình.
Từ Tử Nham nhìn lão Lưu, tuy có lòng muốn giúp nhưng lại không thể. Khi anh trở về không bao lâu, La Đại Cước có tóm tắt sơ lược cho anh về tình hình chiến đấu hiện tại của Huyền Vũ Vực, trong quy định liên minh cũng không nói rõ ràng. Vậy nên anh cũng không biết loại quan hệ dựa dẫm này có thể thay đổi hay không, nhỡ đâu gây phiền phức cho sư phụ thì không hay lắm.
“Ừ, các ngươi chờ chút, hiện giờ ta vẫn chưa nắm rõ quy củ liên minh, chờ ta hỏi sư phụ đã.” Từ Tử Nham suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Lão Lưu thiên ân vạn tạ rời đi, Từ Tử Dung lười biếng ghé vào vai ca ca: “Ca ca quan tâm những người này làm gì?”
“Không tính là quan tâm.” Từ Tử Nham dở khóc dở cười nhéo mũi đệ đệ: “Chút việc vặt mà thôi.”
“Hơn nữa…” Từ Tử Nham nhíu mày: “Không hiểu sao ta có cảm giác người trong lòng của con trai chưởng môn có chút liên quan đến chúng ta.”
“Liên quan đến chúng ta? Thiên Vũ Tông? Lẽ nào là…” Nụ cười trên môi Từ Tử Dung dần biến mất, y nhăn mày: “Tiện nhân kia?”
“Ai mà biết, không phải chuyện này rất quen tai sao?” Từ Tử Nham nhún vai. Thật ra nào chỉ là quen tai, đây chính là phiên bản thực tế đời trước của nguyên thân!
Có thể nói ở đời trước, nguyên thân vô cùng sủng ái Bạch Hoa, bất luận đối phương muốn gì hắn cũng cho. Hơn nữa có đôi khi vì một thứ nào đó không tiện lấy, hắn còn không tiếc che giấu thân phận tự ra tay giết người đoạt bảo, chỉ cầu nụ cười của giai nhân.
Đương nhiên những chuyện ngu xuẩn như thế này đều là cuộc đời của nguyên thân đời trước, không liên quan đến Từ Tử Nham, cho nên anh cũng chưa bao giờ đề cập với Từ Tử Dung. Nhưng khi lão Lưu vừa nhắc tới người trong lòng của con trai chưởng môn thì ngay lập tức cảm giác quen thuộc bốc lên mịt mù trong lòng anh…
Lại nói tiếp, bây giờ dường như quyển tiểu thuyết NP kia đã hỏng hoàn toàn. Hai công trước Bạch Hoa, một người là Lâm Khiếu Thiên hiện tại chưa có đạo lữ nhưng đã sớm không còn tâm tư với Bạch Hoa, mà Mạc Tử Nguyên thì theo quan sát của Từ Tử Nham, dường như vừa mắt vị hán tử Miêu Cương nào đó —— ừm, có theo đuổi người ta thành công hay không thì tạm thời không nói đến, dù sao Bạch Hoa nhất định sẽ bị hắn ném ra sau gáy.
Về phần anh thì càng không cần phải nói, đã sớm bị tên thần kinh Từ Tử Dung trói chặt, thay lòng đổi dạ chính là con đường chết…
“Hmm, xem ra tình duyên của Bạch Hoa đều bị ta phá hư hết thì phải…” Từ Tử Nham vuốt cằm, Bạch Hoa không còn ba công nữa, hắn có thể hô phong hoán vũ ở Huyền Vũ Vực như đời trước sao?
Đáp án này Từ Tử Nham không dám nói trước nhưng có thể khẳng định khi bọn họ bị nhốt trong mê cung Chân Long, Bạch Hoa đã liều mạng đến cỡ nào. Tuy rằng không biết hắn đã bò lên giường của bao nhiêu người, hoặc là đạt được kỳ ngộ gì, dù sao có tu vi kim đan sơ kỳ cũng được xem như khá lợi hại.
“Bỏ đi, dù sao song tu cũng là chuyện ngươi tình ta nguyện, Bạch Hoa thích thế nào thì kệ hắn, chỉ cần đừng trêu chọc ta.” Từ Tử Nham vỗ tay một cái: “Dù có hậu cung ba ngàn cũng là vì người ta có mị lực, liên quan gì đến ta.”
“Hử? Ca ca đang nói tới Bạch Hoa sao?” Từ Tử Dung khẽ hỏi.
“Hmm, thôi bỏ đi, không nhắc tới hắn, dù sao bây giờ chuyện tiêu diệt Hấp Huyết Trùng cũng không liên quan tới đệ, ta không tin Bạch Hoa có thể tính kế lên người chúng ta.” Từ Tử Nham xoa đầu Từ Tử Dung, vò tóc y rối thành một cục.
Từ Tử Dung không chút phật lòng, trái lại vô cùng thân mật dụi dụi trên vai ca ca: “Ca ca, chúng ta đi thôi, phải nghe lời sư phụ dặn, đi ‘bế quan tu luyện’.”
Từ Tử Nham cứng đờ, quay đầu nhìn nụ cười sáng rực của Từ Tử Dung, nhất thời có cảm giác như trời muốn sập xuống.
“À… Ta nghĩ chúng ta nên chuyên tâm ‘tu luyện’ thì tốt hơn!” Từ Tử Nham nghiến răng nói, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ tu luyện.
Từ Tử Dung mỉm cười, hạ thấp tông giọng: “Song tu cũng là tu luyện, huống chi… Linh lực mà Long Hồn dành cho chúng ta khá thuần, nếu có thể lợi dụng song tu, hai người cùng tấn công linh lực thì nhất định có thể hấp thu càng thêm nhanh chóng.”
Từ Tử Nham im lặng nửa ngày không nói gì, cuối cùng cam chịu ném ra một câu: “Tùy đệ!” Sau đó xoay người chạy mất.
Từ Tử Dung cũng không nóng nảy, bước chân thoải mái theo sau ca ca, nụ cười rực rỡ trên mặt chói mù mắt một đám đệ tử Lưu Quang Tông gặp trên đường…
Chúng đệ tử: Móa! Hôm nay đệ nhất mỹ nhân Lưu Quang Tông cười thật chói mắt, mắt chó của ta sắp mù luôn rồi!
Sau khi ‘bế quan’ gần nửa năm, cuối cùng Từ Tử Nham cũng thần thanh khí sảng rời khỏi tĩnh thất, Từ Tử Dung cùng bế quan với anh theo sát phía sau. Không biết có phải ảo giác của La Đại Cước hay không mà ông luôn cảm thấy khí tức giữa hai tiểu hỗn đản này luôn quấn quýt nhau, thản nhiên bày ra tư thái có vinh cùng hưởng, có nạn cùng chia.
“Các ngươi…” La Đại Cước nhíu mày, im lặng nhìn Từ Tử Nham và Từ Tử Dung nửa ngày.
Từ Tử Nham thấp thỏm, nhìn ánh mắt sắc bén của sư phụ, anh cảm thấy dường như tất cả bí mật của mình đều bị vạch trần.
“Chúng ta rất khỏe, đa tạ sư phụ quan tâm.” Từ Tử Dung không chút do dự ngăn cản tầm mắt của La Đại Cước, bảo vệ ca ca ở sau lưng.
“Khụ khụ, ta không sao.” Từ Tử Nham lúng túng đẩy đệ đệ ra, thân là ca ca, người nên làm mấy việc này nên là anh thì hợp hơn.
“Sư phụ…” Từ Tử Nham vô cùng khẩn trương, nhưng anh vẫn quyết định nói thẳng với La Đại Cước. Thật ra thời gian anh sống cùng ông không quá lâu nhưng có thể cảm nhận được vị sư phụ này quan tâm anh.
Đừng nhìn thường ngày sư phụ không đáng tin cậy, dường như rất không có trách nhiệm. Nhưng Từ Tử Nham biết vì dính dáng đến Từ Tử Dung, quan hệ với các đệ tử trong Lưu Quang Tông rất bình thường, thậm chí lúc ban đầu còn có vài người ngầm hãm hại hai huynh đệ bọn họ, nhưng sau đó sư phụ của những người này đều bị trừng phạt đến mức trọng thương. Nguyên nhân không phải anh khí phách trắc lậu đến mức sư phụ của người ta mà cũng dám ra tay, mà là vị sư phụ của anh trực tiếp tìm tới cửa, đàm đạo nhân sinh với sư phụ của người ta, sau đó mới dằn xuống được những hãm hại đầy ác ý.