Edit: Qiezi
Sở dĩ Hấp Huyết Trùng lợi hại như vậy chính là dựa vào số lượng để chèn ép nhân loại, nếu chỉ chăn nuôi Hấp Huyết Trùng mẫu thì hoàn toàn không thể biến nó thành trợ lực cho mình.
Vì tương lai bản thân, Bạch Hoa nhẫn tâm thả Hấp Huyết Trùng mẫu ra ngoài, để nó chiếm đóng một phạm vi ở trung khu Huyền Vũ Vực.
Hắn không ngừng tự nói với bản thân rằng mình làm như vậy cũng là vì tương lai của Huyền Vũ Vực, chỉ cần mẫu trùng của hắn phát triển thì tương lai có thể thoải mái tiêu diệt hai ổ trùng khác.
Hơn nữa mẫu trùng của Bạch Hoa thuộc khống chế của hắn, tuyệt đối sẽ không liên hệ với trùng hoàng ở Ma tộc. Chỉ cần trong một thời gian ngắn Ma tộc không tìm thấy vị trí của Huyền Vũ Vực, hắn hoàn toàn có thể dùng tư thái cứu thế chủ, lợi dụng các ổ trùng công kích lẫn nhau để hủy diệt tai ương Hấp Huyết Trùng ở nơi đây!
Chẳng qua —— muốn làm được chuyện này thì điều đầu tiên là con mẫu trùng hắn khống chế phải là con cường đại nhất, chỉ như vậy nó mới có thực lực đi tiêu diệt hai ổ trùng khác.
Vì mục tiêu cao thượng và vĩ đại này, hắn chỉ có thể nén đau thương hy sinh một số tu sĩ nhân loại. Nhưng hắn tin rằng sự hy sinh của những người này là có giá trị, nếu những tu sĩ đã bỏ mạng biết được sinh mệnh của mình có ý nghĩa như thế, bọn họ chắc chắn cũng sẽ tình nguyện hy sinh!
Chỉ cần có thể cứu sống những người khác trong Huyền Vũ Vực, tất cả đều đáng giá!
“Phương pháp này đương nhiên hữu hiệu.” Lão giả kia thản nhiên nói: “Nếu ngươi muốn cứu Huyền Vũ Vực thì hy sinh những người đó là điều tất nhiên. Hơn nữa… Bọn họ vốn là vật hy sinh trong khi chiến đấu với Hấp Huyết Trùng, tu vi thấp kém như thế thì lên chiến trường cũng không có tác dụng gì. Nếu không phải ngươi gia tăng thực lực cho họ, nói không chừng bọn họ đã sớm chết. Bọn họ cảm tạ ngươi còn không kịp, sao có thể oán ngươi?”
“Vả lại…” Lão giả cười khẽ: “Rõ ràng ngươi có mệnh cách rất cao, nhất định sẽ trở thành đại nhân vật xưng bá một phương. Nhưng vì một số người ác ý cản trở mà chịu đả kích, chẳng lẽ ngươi không muốn trả thù.”
“Hấp Huyết Trùng không thể bại lộ trước mặt người khác nhưng những người này lại có thể. Sau này… Bọn họ chính là thủ hạ trung thành nhất của ngươi, ngươi càng có nhiều thủ hạ, thực lực sau này cũng sẽ càng cường đại. Huống chi… Ha ha.” Trong tiếng cười vang của lão giả mang theo vài phần biến hóa kỳ lạ: “Lòng người dễ thay đổi, hôm nay còn cùng ngươi đưa tình ẩn ý nhưng ngay ngày mai có thể trở mặt. Thay vì tin tưởng những lời nói dối của bọn họ thì không bằng tin tưởng đám trùng này. Dù sao —— ‘trong mắt’ bọn chúng, ngươi chính là mẫu trùng duy nhất. Trùng vĩnh viễn không phản bội.”
Bạch Hoa cắn chặt môi dưới, hắn nhớ tới Lâm Khiếu Thiên, Mạc Tử Nguyên, đáy mắt hiện đầy hận thù. Rõ ràng lúc trước bọn họ đều từng nảy sinh tình cảm với hắn nhưng không quá vài ngày đã thay lòng đổi dạ.
Đặc biệt là Từ Tử Dung! Hắn nặng tình với y như thế, y không những không cảm kích mà còn phá hư cơ duyên của hắn! Đúng là đáng giận!
Quỷ lão nói rất đúng, hắn vốn có thiên phú kỳ tài, là người sở hữu mệnh cách vô cùng cao. Nếu như không bị những người kia phản bội, sao hắn có thể lưu lạc đến tay người như Vinh Thái Thanh?
Người kia bản lĩnh không nhiều nhưng ghen tuông quá mức! Nếu Vinh Thái Thanh thật sự thương hắn thì nên nghĩ cách bắt thêm một vài tu sĩ kim đan đến để hắn thải bổ!
Lúc trước Bạch Hoa vô tình câu dẫn được một nữ đệ tử ở Cửu Hương Các, vốn định bồi dưỡng người này thành một đối tượng song tu nhưng ai ngờ hắn lại phát hiện được nữ đệ tử này từng tìm thấy một quyển bí tịch thải bổ trong mật địa môn phái.
Sau khi đạt được bí tịch, hắn mừng như điên. Bởi vì hắn phát hiện bí tịch kia chẳng những chứa đựng phương pháp thải bổ mà còn có thể thải bổ linh lực, dùng phương thức giao hợp để chuyển cho những người khác.
Dựa vào cái miệng dẻo của Bạch Hoa, hắn dùng một ít lời ngon tiếng ngọt là nhanh chóng khiến nữ đệ tử kia sa vào lưới tình, thậm chí tình nguyện chủ động đi thải bổ những người khác vì hắn.
Đáng tiếc… Sau này nữ đệ tử kia theo môn phái vào mê cung Chân Long, cuối cùng không ra được. Điều này khiến Bạch Hoa vô cùng tiếc hận…
Thải bổ nàng ta có thể khiến tu vi hắn lên đến kim đan! Nếu nữ đệ tử kia không chết thì hắn có thể trực tiếp đột phá đến kim đan hậu kỳ!
Hơn nữa, linh lực trên người nữ đệ tử kia vô cùng tinh khiết, căn bản không giống hắn hiện tại, linh lực hỗn tạp không chịu nổi!
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Bạch Hoa không thể không tức giận với nữ đệ tử xấu số nọ, đúng là phế vật! Chút việc cỏn con như vậy mà cũng làm không xong, biết rõ bản thân phải đến nơi nguy hiểm thì trước tiên nên truyền tu vi lại cho hắn!
Về phần sau khi đưa tu vi cho hắn, nữ đệ tử có bình an thoát khỏi mê cung Chân Long hay không thì Bạch Hoa không nghĩ tới. Trong mắt hắn, sống hay chết đều do số mệnh, có liên quan gì tới hắn đâu?
Đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, Bạch Hoa suy nghĩ đến lời nói của lão giả kia.
Quỷ lão tiền bối nói đúng, lòng người không thể tin được!
Thay vì tin tưởng lời nói dối lúc nào cũng có thể phá vỡ thì thà rằng tin vào Hấp Huyết Trùng bị hắn khống chế.
Bạch Hoa cúi đầu, nội tâm không ngừng lặp lại: Hắn làm tất cả đều vì Huyền Vũ Vực! Vì cứu nhân loại! Chỉ cần hắn thành công là có thể dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt hai ổ trùng còn lại
Đợi đến khi tiêu diệt hết trùng, hắn sẽ ‘phấn đấu quên mình’ đi ám sát mẫu trùng còn sót lại. Cuối cùng, để bản thân trọng thương nhưng thành công giữ được tính mệnh, như vậy thì cả Huyền Vũ Vực sẽ tôn vinh hắn là anh hùng!
Có được người ủng hộ, hơn nữa còn nhận được hy vọng to lớn của mọi người, hắn hoàn toàn có thể thành lập một môn phái khổng lồ không kém Lưu Quang Tông kiêu ngạo. Sau đó lợi dụng những tu sĩ có ẩn giấu Hấp Huyết Trùng để giết sạch những người chống đối hắn, nói không chừng cả Huyền Vũ Vực đều sẽ bị hắn khống chế trong tay!
Bạch Hoa càng nghĩ càng hưng phấn, giống như bây giờ Huyền Vũ Vực đã nằm trong tay hắn.
Cái gì mà Ngự Linh Đạo Quân, cái gì mà La Vân Đạo Quân, một đám tu sĩ nguyên anh uy danh hiển hách sẽ nằm dưới chân hắn, sùng kính nhìn anh hùng nhân loại Bạch Hoa!
Trong ngọc bội đỏ rực, một cái mặt quỷ đỏ như máu mỉm cười quái dị cùng khủng bố, tiếng cười kỳ lạ vang lên bên trong ngọc bội nhưng không phát ra bên ngoài.
Ở phía dưới mặt quỷ, một cỗ long khí mỏng manh không ngừng bị mặt quỷ cắn nuốt, mà cách đó không xa có một lớp da rồng ảm đạm không còn ánh sáng…
***
“Cho nên…” Lâm Khiếu Thiên vô cùng nghiêm túc nhìn Từ Tử Dung: “Ngươi nắm chắc Bạch Hoa có thể khống chế những người này không?”
Từ Tử Dung bất mãn trừng mắt nhìn Lâm Khiếu Thiên: “Ít nhất bảy phần.”
“Sao lại cao như vậy?” Lâm Khiếu Thiên kinh ngạc.
Từ Tử Dung cong cong khóe môi, thái độ khinh bỉ vô cùng rõ ràng.
Lâm Khiếu Thiên: …
Thật ngứa tay, muốn đánh y quá làm sao đây? Nhưng hắn đánh không lại, chỉ có thể nhịn!
Từ Tử Dung búng đầu ngón tay, một con Huyết Thú lớn chừng bàn tay xuất hiện. Huyết Thú hình chuột dưới sự khống chế của y khiêu vũ vòng quanh ba chén trà.
Từ Tử Nham nhìn động tác vũ đạo của con chuột, hai má không kiềm được run rẩy —— quả nhiên không nên dạy cho Tử Dung mấy thứ ở hiện đại! Thứ hay không học mà học cái thứ để một con chuột đi khiêu vũ!!!
Từ Tử Dung, tiết tháo của đệ đâu? Cao quý lãnh diễm của đệ đâu!!!
Vũ đạo của con chuột kia rất đẹp, cuối cùng bằng một cú đá duyên dáng, lấy hành động hất đổ chén trà của Lâm Khiếu Thiên kết thúc bài khiêu vũ. Đương nhiên kết quả sau đó chính là Lâm Khiếu Thiên không hề đề phòng bị hắt nước trà dính đầy người.
Lâm Khiếu Thiên mặt không cảm xúc: …..
Thật sự là rất muốn đánh y! Nhưng sự thật là đánh không lại! Đành phải tiếp tục nhịn!
Từ Tử Nham: …..
Đậu má, ngay cả người khí phách trắc lậu như Lâm Khiếu Thiên mà đệ cũng muốn ức hiếp sao… Thôi, nể mặt đời trước, ta coi như không phát hiện vậy…
Từ Tử Nham liếc Lâm Khiếu Thiên một cái rồi lặng lẽ quay mặt đi.
Lâm Khiếu Thiên vô cùng bi phẫn, ngay cả Từ Tử Nham cũng học hư rồi sao? Rõ ràng trước kia anh không như thế!
“Khụ khụ, thôi, nói chính sự đi.” Từ Tử Nham gõ bàn, ý bảo Tử Dung nói chuyện nghiêm túc.
Từ Tử Dung gật đầu, không gây phiền toái cho Lâm Khiếu Thiên nữa.
Y từng nói qua, Huyết Hải Tâm Kinh và Hấp Huyết Trùng có rất nhiều điểm tương đồng, thậm chí y còn hoài nghi có lẽ trước kia vị tiền bối sáng tạo ra Huyết Hải Tâm Kinh đã từng chiến đấu với Hấp Huyết Trùng.
Loại liên hệ như ẩn như hiện này khiến y vô cùng mẫn cảm với các dao động có liên quan đến loại trùng kia. Mà bây giờ y lại cảm nhận được một loại liên hệ mơ hồ trên người các tu sĩ thường xuyên uống linh trà.
Loại liên hệ này không đủ mạnh để y có thể khống chế những người đó nhưng có thể khiến y nhận ra trên người những người này có dao động giống như Huyết Thú.
Y có thể điều khiển Huyết Thú chính là nhờ loại dao động vô hình này. Tuy các tu sĩ không giống Huyết Thú nhưng nếu bị Hấp Huyết Trùng phụ thân thì rất có khả năng có người sẽ điều khiển bọn họ như y điều khiển Huyết Thú.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người làm ra loại chuyện này chỉ có thể là Bạch Hoa. Bởi vì trong tất cả mọi người, chỉ có Bạch Hoa mới có hơi thở cùng loại với Huyết Hải Tâm Kinh.
“Chậc, dã tâm ghê gớm thật…” Từ Tử Dung nhếch môi đầy khinh thường. Y thật sự không ngờ đời này Bạch Hoa lại có dã tâm lớn đến thế, muốn thông qua Hấp Huyết Trùng để khống chế tu sĩ.
Nhân loại và Ma tộc là thiên địch, nếu chuyện này bị bại lộ thì hắn sẽ trở thành kẻ thù chung của cả Huyền Vũ Vực, đúng là không biết hắn quá tự tin hay là như thế nào…
Nghĩ đến đây, Từ Tử Dung đột nhiên nhíu mày. Y cũng xem như khá hiểu Bạch Hoa, người như hắn không thể hành động như kiểu được ăn cả ngã về không như vậy, trừ phi —— trong tay hắn còn con bài chưa lật có thể chuyển bại thành thắng.
“Tử Dung, đệ sao vậy?” Từ Tử Nham phát hiện thái độ Tử Dung bất thường, nhẹ giọng hỏi.
Từ Tử Dung nói cho ca ca nghe nghi ngờ vừa rồi, Từ Tử Nham cũng lập tức cau mày, trong lòng bất an.
Lâm Khiếu Thiên đứng bên cạnh nghe xong đoạn đối thoại của hai người cũng thoáng suy tư một chút, sau đó chợt hiểu ra rốt cuộc bọn họ đang lo lắng cái gì.