Edit: Qiezi
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn biết hiện giờ hắn không thể rời khỏi lão giả. Lúc trước hắn thật sự cho rằng lão giả trong ngọc bội là lương sư ích hữu*, nhưng hôm nay —— hắn không chắc chắn lắm.
(Lương sư ích hữu: thầy tốt bạn hiền)
Trước giờ lão giả đều đối xử tốt với hắn, ngày thường lại hay chỉ điểm hắn tu luyện. Hiện giờ Bạch Hoa có thể kết thành kim đan, trong đó có ít nhất một nửa công lao của lão giả.
Nhưng càng như vậy, Bạch Hoa lại càng hoảng loạn. Hắn không phải tên ngốc, chuyện bánh rớt từ trên trời xuống có lẽ sẽ xảy ra nhưng hắn không tin.
Ít nhất nhìn từ hiện tại, lão giả kia có mưu đồ không nhỏ, nhưng Bạch Hoa cũng biết hiện giờ hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không, dựa vào sự tàn nhẫn của lão giả nhất định sẽ đánh chết hắn.
Rất lâu trước kia, khi tàn hồn của lão giả mới chữa trị đến một mức độ nhất định, Bạch Hoa đã phát hiện thần hồn của lão giả dường như có thể thoát ra ngoài ngọc bội chứ không phải bị hao tổn đến mức không thể rời đi như lão nói.
Ngay lúc đó, không biết vì sao hắn lại che giấu chuyện bản thân phát hiện ra chuyện này, cho nên sau này hắn mới có thể phát hiện điểm bất thường trong biểu hiện của lão giả.
Mỗi lần thần hồn của lão giả thoát ly khỏi ngọc bội, hắn đều có cảm ứng. Phần lớn thời gian, tàn hồn ra ngoài dạo một vòng rồi quay về, nhưng trải qua mấy lần như vậy, Bạch Hoa lại phát hiện một vài chuyện kỳ quái.
Ví dụ như ở thời điểm nào đó, rõ ràng lão giả vừa rời khỏi ngọc bội đã lập tức quay về. Theo lý thuyết, nếu lão giả ra ngoài thì tất nhiên có chuyện cần làm. Nhưng lão chưa làm gì mà đã quay về, chuyện này khó tránh làm Bạch Hoa nảy sinh tò mò.
Sau này trải qua vài lần quan sát, hắn phát hiện một chuyện khiến hắn vô cùng khiếp sợ.
Đó chính là trong quá trình lão giả ra ngoài rồi lập tức quay lại như trong ‘suy nghĩ’ của Bạch Hoa, hắn không hề có ý thức. Nếu không phải bị mất ý thức, hắn cũng sẽ không cho rằng lão giả chỉ ra ngoài một chút.
Từ sau khi phát hiện chuyện kia, lòng nghi ngờ của Bạch Hoa đối với lão giả càng lúc càng lớn. Chẳng qua đến khi hắn phát hiện dường như lão giả đang lợi dụng thân thể hắn để làm chuyện gì đó, mọi chuyện đã quá trễ rồi.
Cho dù hắn biết mưu đồ của lão giả có thể gây bất lợi cho hắn, nhưng hắn cũng đã mất năng lực đàm phán với đối phương.
Thay vì để lão giả phát hiện hắn đã biết bí mật của lão thì thà rằng tiếp tục giả bộ hồ đồ, tranh thủ thời cơ thoát khỏi lão giả.
Bạch Hoa âm thầm hạ quyết định, vừa cùng lão giả lá mặt lá trái vừa suy nghĩ dùng cách nào để thoát khỏi lão.
Mà cùng lúc đó ——
Từ Tử Nham đang đả tọa thì đột nhiên bị một trận tim đập nhanh bừng tỉnh.
Anh cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen che kín bầu trời, một cảm giác nặng nề đột nhiên nhói lên, nóng ruột không rõ lý do.
“Ca ca làm sao vậy?” Từ Tử Dung đi đến, ôm eo Từ Tử Nham từ sau lưng, nhẹ giọng hỏi.
“Không biết, nhưng ta luôn cảm thấy bất an.” Từ Tử Nham nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ, nôn nóng trong lòng càng nhiều hơn.
Làm một tu sĩ nguyên anh, đã tiếp xúc với sát biên giới quy tắc, phần lớn thời gian tu sĩ nguyên anh đều có thể cảm ứng nguy hiểm sắp xảy ra.
Giờ phút này Từ Tử Nham cảm thấy vô cùng áp lực, giống như có chuyện gì xấu sắp đến. Trên thực tế, cảm giác như vậy đã xuất hiện không chỉ một ngày, nhưng trong khoảnh khắc lúc nãy, cổ bất an như hoàn toàn bộc phát, giống như —— một chuyện rất tồi tệ sẽ xảy ra ngay lập tức.
Ầm ầm!
Một tia sét hiện lên, Từ Tử Nham chợt ngẩng đầu nhìn về phía Mông Kính, chỉ thấy một tia bạch quang vô cùng chói mắt lấy Mông Kính làm trung tâm bùng nổ ra ngoài. Sau đó một cỗ linh khí bàng bạc như sóng thần thổi khắp Huyền Vũ Vực.
“Đây là…” Từ Tử Nham khiếp sợ nhìn con đường màu trắng trên không trung, trong mắt lóe lên tia sáng không tin nổi. Dựa theo kế hoạch trước kia, một số tu sĩ Hóa Thần phải dùng ít nhất hai năm mới có thể chữa trị hoàn toàn Mông Kính. Nhưng bây giờ Mông Kính tản ra bạch quang, đây rõ ràng là dấu hiệu đã được đả thông.
Hơn nữa, cổ linh khí kia như thủy triều quét cả Huyền Vũ Vực cũng vì gộp cả Mông Kính ở một đại vực khác. Khi được đả thông, linh khí vốn tích tụ trong Mông Kính trong nháy mắt dũng mãnh tràn vào Huyền Vũ Vực, lúc này mới sinh ra dị tượng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Mông Kính lại được đả thông trước thời hạn?” Từ Tử Nham nhìn Mông Kính, bất an trong lòng không giảm bớt chút nào.
Chíp chíp!
Ngay khi Từ Tử Nham đang hoảng loạn thì một tia sáng phá không mà tới. Một chú chim nhỏ màu vàng bay trước mặt anh, nó còn chưa kịp há mồm nói gì thì đã bị một cái đầu cừu đột nhiên xuất hiện giữa không trung, dùng khí thế sét đánh —— nuốt mất Tiểu Phượng Hoàng.
…..
…..
Từ Tử Nham: (╯‵□′)╯︵┻━┻! A a a, Tuyết Đoàn chết tiệt, ngươi mau nhổ phượng hoàng ra!!! Nó nhất định là do chưởng môn phái tới truyền tin!
Ánh mắt Từ Tử Dung rét lạnh, huơ tay lên không trung, túm đầu cừu từ trong Phương Cách ra ngoài, đập lên đầu nó một cái: “Mau nhổ ra!”
Tuyết Đoàn ấm a ấm ức phun Tiểu Phượng Hoàng đang ngậm trong miệng, buồn bực ngồi xổm một bên. Dạo này đúng là không có long quyền! Ăn không cho ăn, giờ ngậm cũng không cho! QAQ
Tiểu Phượng Hoàng chạy trốn khỏi miệng rồng, hoảng sợ muốn nhào vào lồng ngực Từ Tử Nham —— đáng tiếc, mới chạy đến nửa đường đã bị chặn lại.
Từ Tử Dung nhìn Tiểu Phượng Hoàng dính đầy nước bọt của Tuyết Đoàn với vẻ ghét bỏ, xách một bên cánh đang phát run của nó: “Có chuyện thì nói mau.”
Tiểu Phượng Hoàng bẹp bẹp miệng, phun ra một khối ngọc giản. Sau đó nó đập cánh bay lên, tức tưởi khóc ròng rời khỏi nơi thương tâm này.
(Tiểu Phượng Hoàng: (╯‵□′)╯︵┻━┻ Sau này nhất định phải đưa Từ Tử Nham vào sổ đen truyền tin của ta! Xếp hạng sau Dã Quỷ!)
Từ Tử Nham búng ngón tay, ngọc giản theo đó vỡ nát, bên trong truyền ra âm thanh của Vô Trần Đạo Quân: “Tử Nham, Tử Dung, Mông Kính đã được chữa trị nhưng điểm không gian của Si hòa thượng bảo hộ đã bị Ma tộc phá hủy. Ma tộc ồ ạt tấn công vào Huyền Vũ Vực, hai đứa mau dẫn dắt những đệ tử còn lại của Huyền Giáp Môn quay về Lưu Quang Tông. Không cần giữ Huyền Giáp Môn nữa, chúng ta phải tập trung lực lượng, liên hợp với tu sĩ Đằng Lan Vực chống đỡ Ma tộc xâm lấn.”
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung lặng lẽ nhìn nhau, nỗi bất an trong lòng dần ổn định.
Nói ra cũng lạ, lúc trước anh còn lo lắng trước khi Mông Kính được chữa trị, Huyền Vũ Vực sẽ bị Ma tộc tiêu diệt. Nhưng bây giờ đại quân Ma tộc thật sự xuất hiện, anh lại vô cùng bình tĩnh.
Nhưng nói gì đi nữa thì đây cũng là chuyện đã xảy ra, không thể sửa đổi. Ma tộc dẫn dắt đại quân xâm lấn tất nhiên là tin xấu, nhưng cũng may Mông Kính đã được chữa trị.
Ít nhất hiện tại Huyền Vũ Vực đã không còn đơn độc tác chiến. Có sự ủng hộ của Đằng Lan Vực, Huyền Vũ Vực chưa chắc không thủ được!
Đương nhiên, hoàn toàn trông cậy vào Đằng Lan Vực là chuyện không thể nào. Dù sao Đằng Lan Vực cũng không thể hao tổn lực lượng cả vực để bảo vệ Huyền Vũ Vực, gia viên của mình phải dựa vào chính mình bảo vệ. Hiện giờ Lưu Quang Tông phải thu hẹp địa bàn, chắc chắn là muốn dùng không gian đổi thời gian.
Ma tộc cường đại là chuyện rõ như ban ngày, hơn nữa lực lượng cao giai của Huyền Vũ Vực cũng có hạn. Nếu phân tán ra thì rất dễ bị cao thủ Ma tộc tiêu diệt từng bộ phận. Thay vì mạo hiểm bảo vệ địa bàn rộng lớn này thì thà rằng tập trung tất cả lực lượng, chống đỡ tiến công của Ma tộc.
Từ Tử Nham lập tức đi tìm một gã tu sĩ trực ban, hạ lệnh tất cả mọi người tập hợp ở đại điện chủ phong, anh có chuyện muốn tuyên bố.
Tên tu sĩ trực ban kia mờ mịt rời đi, để lại Từ Tử Nham nhìn không trung u tối âm trầm, lặng lẽ thở dài.
Đây mới chính là mưa giông trước cơn bão!
Mặc dù anh từng đối chiến với Ma tộc trong Đấu Chiến Tháp nhưng bởi vì có trải nghiệm nên càng khiến anh ấn tượng sâu sắc với chiến lực của Ma tộc.
Tập tính của Ma tộc chính là khôn sống mống chết, dường như mỗi thành viên Ma tộc được xưng là chiến sĩ đều là loại thân kinh bách chiến. Về điểm này thì tu sĩ Huyền Vũ Vực kém hơn một chút, ngoại trừ tu sĩ quanh năm rèn luyện ở cực tây thì đại đa số tu sĩ đều thiếu tính khát máu tàn khốc.
Nghĩ như vậy, Từ Tử Nham thậm chí cảm thấy may mắn vì trước đó xảy ra tai ương Hấp Huyết Trùng. Nếu không có Hấp Huyết Trùng rèn giũa tu sĩ Huyền Vũ Vực, chỉ sợ khi những người này đối mặt với Ma tộc, ngay cả một tia chiến lực cũng không có.
Đừng nghĩ rằng anh nói bậy, đây đều là kinh nghiệm anh đúc kết được khi cùng chiến đấu với Ma tộc trong Đấu Chiến Tháp.
“Khởi bẩm Từ tiền bối, tất cả mọi người đã tập hợp ở đại điện.” Tu sĩ trực ban quay lại phục mệnh.
Từ Tử Nham không hề lo lắng phải chiến đấu với Ma tộc, hiện giờ nhiệm vụ của anh là phải mang những người còn lại về Lưu Quang Tông. Về những chuyện khác —— để chưởng môn tự lo đi!
Không ngoài dự liệu, khi anh nói ra tin tức Ma tộc tấn công quy mô và Mông Kính được chữa trị cho mọi người trong Huyền Giáp Môn biết đã dẫn đến oanh động cực lớn.
Đối với Ma tộc, đa số tu sĩ Huyền Vũ Vực đều không có khái niệm gì. Nhưng sau khi Từ Tử Nham so sánh chiến lực của Ma tộc và Hấp Huyết Trùng, những người này lập tức hiểu ra. Với thực lực hiện giờ của họ, tử thủ ở đây chỉ có con đường chết.
Mặc dù không muốn bỏ tông môn nhưng Tề trưởng lão cũng biết, chỉ khi đệ tử còn sống mới có thể truyền thừa tông môn. Nếu các đệ tử chết hết, cho dù bảo vệ được sơn môn thì còn tác dụng gì nữa?
Mọi người thống nhất ý kiến đương nhiên hành động rất nhanh. Hiện giờ trong Huyền Giáp Môn còn khoảng chừng không quá bốn trăm người. Bốn trăm người không tính là nhiều, nhưng nếu dựa vào phi kiếm đến Lưu Quang Tông thì thật sự rất chậm.
Dù sao chỉ có tu sĩ trên trúc cơ mới có thể ngự kiếm, mà ngự kiếm sẽ tiêu hao linh lực. Lấy tu vi của tu sĩ trúc cơ kỳ làm mốc, ước chừng bay liên tục ba ngày cũng đã là cực hạn. Nhưng từ đây đến Lưu Quang Tông, một tu sĩ trúc cơ phải bay hơn một tháng, ngay cả tu sĩ nguyên anh dùng không gian xuyên hành thì cũng phải mất ba ngày.
Để giải quyết vấn đề này, Từ Tử Nham có thể nói là dùng hết chất xám. Mặc dù anh có Xuyên Vân Toa mà La Đại Cước tặng, nhưng sức chứa của nó có hạn, giỏi lắm chỉ có thể chở được ba mươi đến năm mươi tu sĩ. Muốn chở hết hơn ba trăm tu sĩ là chuyện không có khả năng.
Cuối cùng vẫn là Tề trưởng lão giải quyết nan đề này cho mọi người. Thì ra trong bảo khố của Huyền Giáp Môn có cất giấu một Cửu Diệp Liên Vân Châu. Cửu Diệp Liên Vân Châu này được xem như nhân tài kiệt xuất trong các loại pháp bảo phi hành, ngay cả Từ Tử Nham cũng không ngờ trong Huyền Giáp Môn lại có thứ tốt như thế này.