Dạy "hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 340: Chương 340




Edit: Qiezi

Không thể không nói, những lời vô cùng chân thành của Từ Tử Nham đã cảm động bọn họ.

Một vị tu sĩ nguyên anh có thể dịu dàng nói chuyện với bọn họ mà không phải trực tiếp hạ mệnh lệnh, đối với bọn họ mà nói đã là may mắn cực đại. Huống chi vị tu sĩ nguyên anh này còn chiếu sáng một con đường cho họ —— con đường có thể sống sót.

Đa số mọi người đã hoàn toàn phấn chấn, thậm chí còn có không ít người hăng hái nhìn đám người cũ mặc hắc bào.

Bọn họ đều biết những tấm hắc bào này đều được luyện từ lớp da hoa văn trên người Ma tộc, mà vũ khí trên tay họ đa số cũng được luyện bằng tài liệu trên người Ma tộc.

Hiện giờ, về mặt luyện khí Ma tộc có thể nói là Từ Tử Nham đi sớm hơn mọi người. Anh đi trước mọi người không phải có dự kiến gì trước, thật ra chỉ là… Tạm thời các môn phái khác vẫn chưa va chạm với Ma tộc, mà những tu sĩ đã va chạm thì phần lớn đều thương vong nặng nề, chạy trốn còn không kịp thì sao có thể chú ý các tài liệu này?

Các tu sĩ mới tới dấy lên hy vọng, các tu sĩ đã từng theo Từ Tử Nham thì lại càng mong kiếm được thêm nhiều tài liệu trên người Ma tộc.

Luyện khí sư của Lưu Quang Tông có thể nói là không hạn chế bất kỳ tài liệu gì, chỉ cần các tu sĩ có thể đưa tới, bọn họ sẽ thu mua với giá cao. Phải biết rằng trước khi các tu sĩ đi, có không ít luyện khí sư lưu luyến kéo tay bọn họ, thiết tha dặn dò phải lấy nhiều thêm các tài liệu cao cấp.

Mắt thấy sĩ khí của mọi người đã dâng cao, Từ Tử Nham mỉm cười, chậm rãi mở Phương Cách, thành công cho bọn họ một kích trí mệnh.

Rất nhiều người từng nghe nói về Tu Di Cảnh của tu sĩ nguyên anh, nhưng người tận mắt chứng kiến thì không nhiều. Hơn nữa, không phải tu sĩ nguyên anh nào cũng có thể luyện ra Tu Di Cảnh, Từ Tử Nham làm như vậy cũng coi như là triển lãm thực lực bản thân cho bọn họ xem.

Nhưng mà, hiệu quả mở Phương Cách kém rất nhiều, bởi vì các tu sĩ đều bị linh thạch trắng bóng cùng thiên tài địa bảo đủ màu sắc chói mù mắt chó. Một đám người ngây như phỗng, ngón tay vô thức gập lại. E rằng cả đời này bọn họ cũng chưa từng thấy nhiều đồ tốt như vậy.

Giết người đoạt bảo gì gì đó, bọn họ tuyệt đối không dám có tâm tư này, có không ít người thông minh nhìn ra mục đích Từ Tử Nham triển lãm mấy thứ này cho mọi người.

Cho dù Từ Tử Nham giàu có cũng không thể khoe khoang với đám tu sĩ cấp thấp như bọn họ đâu nhỉ? Rõ ràng mấy thứ này chính là cà rốt treo trước mặt họ, chỉ cần chạy nhanh, không chừng có thể tha được một củ.

Về phần chạy như thế nào mới tính là nhanh? Ha ha… Chuyện này quá rõ rồi không phải sao? Chuẩn bị tới Vân Tiêu Thành, nếu bọn họ có thể biểu hiện tốt khi chiến đấu với Ma tộc thì đương nhiên có thể lấy được củ cà rốt này!

Cứ như vậy, lúc Từ Tử Nham mang theo gần một ngàn năm trăm tu sĩ đến Vân Tiêu Thành, các tu sĩ kim đan đóng đô tại nơi này lập tức thấy một đội ngũ tu sĩ hưng phấn bừng bừng —— ừm, chỉ là tu vi hơi thấp.

Nhưng tu sĩ có thể đóng quân tại thành trì đa số đều là gia chủ hoặc trưởng lão của gia tộc phụ thuộc Lưu Quang Tông. Những người này ai cũng là cáo già, đừng nói Từ Tử Nham chỉ dẫn theo một đội tu sĩ cấp thấp, cho dù anh chỉ dẫn theo một đống phân chó, bọn họ cũng sẽ khen không dứt miệng.

Ai bảo tu vi người ta cao chứ!

Ai bảo người ta không chỉ có tu vi cao mà còn là đồ đệ của La Không Nói Đạo Lý chứ!

Ai bảo người ta không chỉ có tu vi cao, là đồ đệ của La Không Nói Đạo Lý, hơn nữa còn mới thắng trận giao chiến với Ma tộc chứ!

Đừng tưởng rằng Vân Tiêu Thành cách Lưu Quang Tông hơi xa thì coi thường bọn họ không biết tin gì. Gia tộc có thể phát triển ở một tòa thành lớn, nếu nói họ không có cơ sở ngầm ở Lưu Quang Tông và những nơi khác thì ngay cả Từ Tử Nham cũng không tin.

Nhưng lần này Từ Tử Nham đến không phải vì đoạt quyền —— ặc, hoặc nên nói là không phải đoạt quyền trên ý nghĩa bình thường.

Đối với lợi ích của Vân Tiêu Thành, anh cũng không quá hứng thú. Sở dĩ anh đến nơi này chủ yếu là vì Từ gia, cho nên tranh quyền đoạt lợi gì gì đó, anh không có hứng thú, anh chỉ cần bảo vệ tốt Vân Tiêu Thành là được.

Về phần các tu sĩ kim đan nghĩ như thế nào, Từ Tử Nham không biết, cũng không để ý. Với tu vi nguyên anh kỳ của Từ Tử Nham, trừ phi các tu sĩ này muốn bị diệt môn, nếu không họ trăm triệu lần không dám đắc tội anh.

Bởi vì sớm biết thân phận của Từ tiền bối đến đóng quân ở Vân Tiêu Thành cho nên mấy đại gia chủ của Vân Tiêu Thành đã sớm chuẩn bị xong xuôi nơi dừng chân cho anh.

Vốn phủ thành chủ là nơi cư ngụ của trưởng tộc Mã gia, để Từ Tử Nham ở đó không phải là không được, vấn đề là —— thế gia của Vân Tiêu Thành không muốn để Mã gia dễ dàng tạo quan hệ với Từ Tử Nham.

Bởi vì thân phận của Từ Tử Nham khá đặc biệt, hơn nữa anh thường rèn luyện bên ngoài, thời gian ở Lưu Quang Tông không tính là nhiều. Hơn nữa dù ở Lưu Quang Tông, bên cạnh anh cũng luôn có người đệ đệ lạnh như băng đi theo.

Có Từ Tử Dung ở đây, cho dù người có dũng mãnh đến như thế nào đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo như đao phong cũng không thể nói gì thêm nữa, cho nên trong Lưu Quang Tông, ngoại trừ Vệ Kình, Lặc Hổ thì thật sự không có ai quá quen thân với Từ Tử Nham.

Hơn nữa sư phụ của anh – La Vân Đạo Quân – vô cùng soi mói đồ đệ của mình, tính tới tính lui chỉ có năm người đồ đệ, hơn nữa năm người này còn là đệ tử thân truyền, về phần đệ tử ký danh linh ta linh tinh, người ta sẽ không thu!

Tình huống như vậy trong giới nguyên anh đạo quân mà nói cũng là vô cùng hiếm thấy, cũng vì La Đại Cước tùy hứng, bên trên còn có chưởng môn che đậy. Nếu không thì La Đại Cước thân là tu sĩ nguyên anh trong môn phái, dù thế nào thì cũng phải nhận một ít đệ tử phục vụ cho môn phái.

Đương nhiên, nguyên nhân chưởng môn để mặc La Vân Đạo Quân tùy hứng như vậy rất có thể là lo lắng ông điều – giáo đồ đệ thành người như ông, vậy thì phiền phức. →. →

Tóm lại một câu, trong Lưu Quang Tông, tin tức về Từ Tử Nham rất ít, ít đến mức mấy vị gia chủ của thế gia ở Vân Tiêu Thành sầu bạc tóc, nhưng thật sự họ không hỏi thăm được dùng cách nào để lấy lòng Từ Tử Nham.

Tuy rằng tất cả mọi người đều biết anh là tên cuồng đệ đệ, có thể thông qua việc lấy lòng đệ đệ anh để lấy lòng anh. Nhưng vấn đề là —— ông nội nó, đệ đệ anh cả ngày trưng cái mặt lạnh lùng, so với anh còn khó tiếp xúc hơn, rốt cuộc phải lấy lòng như thế nào đây! Định mệnh!

Không nhìn đến nội tâm các gia chủ thế gia khổ sở, Từ Tử Nham mỉm cười hòa ái mang theo các tu sĩ cấp thấp thoải mái vào ở phòng xá được dựng cho anh.

Đây là một trang viên vô cùng khổng lồ, trong trang viên có nước có non, các loại kỳ hoa dị thảo vô cùng nhiều. Nói thật Từ Tử Nham rất kinh ngạc, anh không ngờ trong Vân Tiêu Thành này lại có một trang viên lớn như thế.

Theo lý thuyết, trang viên như vậy hẳn là thuộc tam đại thế gia của Vân Tiêu Thành mới đúng, nhưng khi nhắc tới chuyện này, anh lại phát hiện tam đại thế gia nói chuyện qua quýt, dường như có thứ gì đó không thể nói rõ.

Từ Tử Nham không để ý tới chuyện này, anh tin tam đại thế gia tuyệt đối không dám gây rối, lửa giận của tu sĩ nguyên anh cũng không dễ tiếp nhận, cho nên anh không lo lắng chút nào.

Chỉ là có một vài thời điểm, ngươi càng không muốn để ý thì chuyện càng đổ lên đầu ngươi, ví dụ như ——

“Ngươi nói đây là trang viên nhà ngươi?” Từ Tử Nham vuốt cằm, nhìn thiếu niên hắc y.

Trên mặt thiếu niên hắc y lộ ra biểu cảm đau đớn, hắn chậm rãi gật đầu: “Bẩm Từ tiền bối, nơi này ‘từng’ là nhà ta. Nhưng ba đời trước, gia gia ta đã vứt bỏ nơi này.”

“À, tại sao ngươi nói ta biết chuyện này?” Từ Tử Nham thay đổi tư thế càng thêm thoải mái, tiện cho Từ Tử Dung xoa bóp cho anh.

Không thể không thừa nhận, làm một người nam nhân, có một mỹ nhân phục vụ chu đáo như thế, loại cảm giác này không phải là thích bình thường! O( ̄▽ ̄)ゞ

Đương nhiên, nếu anh không cần phải trả đại giới thì càng thích… _(:3″ ∠)_

Thiếu niên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Từ Tử Nham, đôi ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng vô cùng nhiệt huyết —— đây lại là một fan não tàn của Từ Tử Nham.

Hắn cắn môi, hạ giọng nói: “Trước khi gia gia qua đời từng nói cho ta biết một bí mật, bí mật về trang viên này. Nhưng thực lực ta thấp kém, căn bản không thể lấy được cơ hội này, cho nên ta muốn hiến bí mật này cho tiền bối.”

Từ Tử Nham nhíu mày, tình tiết này cộng thêm kỳ ngộ như thiếu niên nói, đây chính là cơ duyên của nam chính. Cái gì mà thân mang huyết hải thâm thù, cái gì mà nhiều kỳ ngộ này nọ linh tinh, quả thực là một tiểu thuyết hình mẫu.

Việc này tạm thời không liên quan đến anh, nhưng anh khá hứng thú với bí mật trang viên trong miệng thiếu niên kia.

Anh khẽ cười: “Vì sao ngươi không chờ đến tương lai thực lực cao thâm rồi quay về lấy bảo vật?”

Thiếu niên lắc đầu: “Gia gia của ta từng nói trận pháp nơi này chỉ có thể vây khốn đồ vật kia cao nhất là năm mươi năm. Còn ba năm nữa sẽ đến kỳ hạn, dù như thế nào thì ta cũng không thể trong một thời gian ngắn tu luyện đến nguyên anh kỳ.”

Từ Tử Nham thoáng sửng sốt, đột nhiên bật cười: “Ngươi không sợ ta giết người đoạt bảo?”

Thiếu niên trả lời rất thành thật: “Không sợ, Từ tiền bối là người tốt, hơn nữa nếu ta đã muốn hiến bảo vật cho Từ tiền bối, Từ tiền bối cần gì phải giết ta?”

Từ Tử Nham bật cười: “Lá gan của ngươi rất lớn.”

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh trầm thấp: “Đương nhiên hắn gan lớn, dám ở trước mặt ta quyến rũ ca ca. Ca ca xem, ta phải giết hắn như thế nào mới không khiến ca ca tức giận?”

Từ Tử Nham: (╯‵□′)╯︵┻━┻ đậu má, bệnh thần kinh lại phát tác! Có thể để người ta đào bảo trong sung sướng không!

Anh giữ nụ cười trên môi, rít chữ từ trong kẽ răng: “Rốt cuộc từ góc độ nào mà đệ nhìn ra người ta ‘quyến rũ’ ta?”

Từ Tử Dung lạnh lùng: “Từ góc độ nào cũng nhìn ra! Ta đã sớm biết tiểu tử này không có ý tốt! Lần nào hắn nhìn ca ca cũng hạ lưu như vậy! Đúng là khó coi!”

Từ Tử Nham thật sự muốn quỳ lạy, ngoại trừ tên thần kinh này, còn có ai sẽ dùng ánh mắt ‘hạ lưu’ nhìn một đại nam nhân chứ!

Trong thế giới này, nam nhân thích nữ nhân mới là xu hướng chính, còn anh gặp ai ai cũng chơi gay, tính ra thì cũng rất vi diệu!

“Đi chỗ khác đi, nếu đệ cứ tiếp tục cố tình gây sự như vậy thì không có hoạt động buổi tối đâu!” Từ Tử Nham cắn răng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.