Dạy "hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 342: Chương 342




Edit: Qiezi

Khưu Tư Viễn nhìn thấy Từ Tử Dung kéo tay áo Từ tiền bối, nhíu mày không vui. Người này đã lớn rồi, sao lại còn…

Một ánh mắt sắc bén đột nhiên rơi xuống người Khưu Tư Viễn. Trong nháy mắt, Khưu Tư Viễn có cảm giác như đang lâm vào thi sơn huyết hải, trong miệng, mũi tràn ngập mùi máu tươi.

Tử vong, bất lực, tuyệt vọng, ba cảm xúc đủ để người ta phát điên hợp lại, như thủy triều đổ ập xuống dưới.

Khưu Tư Viễn chỉ cảm thấy một cổ sát ý vô tận khóa chặt người hắn, giống như một giây tiếp theo, hắn sẽ bị phanh thây thành nhiều khối, tan vào bên trong biển máu kia.

“Tử Dung, đủ rồi.” Từ Tử Nham vỗ nhẹ mu bàn tay của Từ Tử Dung.

Ánh mắt Từ Tử Dung chợt lóe, bắn ra một tia hồng quang về phía Khưu Tư Viễn, sau đó mới kéo hắn về thế giới thực.

Tuy sự việc chỉ xảy ra trong tích tắc nhưng y phục của Khưu Tư Viễn cũng đã ướt nhẹp vì thấm mồ hôi. Loại cảm giác cận kề cái chết thật sự rất khủng bố, Khưu Tư Viễn chẳng qua mới trúc cơ, bị thi sơn huyết hải của Từ Tử Dung dọa một trận thì đã có xu thế muốn lùi cảnh giới.

“Được rồi, đệ xem hắn bị đệ dọa thành cái gì rồi.”

Từ Tử Nham không hài lòng nhìn Từ Tử Dung, sau đó chụp tay lên ngực Khưu Tư Viễn. Một cổ linh lực hùng hậu nhưng đầy dữ dội chảy vào cơ thể hắn, bảo vệ chặt chẽ đan điền sắp vỡ nát.

“Hừ.” Từ Tử Dung hừ lạnh, cực kỳ bí mật bóp mông ca ca.

Thân thể Từ Tử Nham cứng đờ, linh lực suýt chút nữa đi nhầm đường. Anh hung dữ liếc Từ Tử Dung một cái, sau đó tăng thêm linh lực phát ra, chẳng những củng cố đan điền của Khưu Tư Viễn mà còn lưu lại trong đan điền của hắn một tia linh lực ẩn chứa hơi thở của Tiểu Thanh.

Bình thường linh lực này ẩn mình trong đan điền của Khưu Tư Viễn, đối với hắn cũng không có tác dụng gì, chỉ khi gặp nguy hiểm, linh lực này sẽ có thể bộc phát một lần công kích bằng với tu sĩ nguyên anh.

Có một tia linh lực như vậy cũng tương đương với Khưu Tư Viễn có thêm một cái mạng, xem như là Từ Tử Nham bồi thường vì hành vi không thỏa đáng của Từ Tử Dung.

Đợi đến khi Khưu Tư Viễn khôi phục thần trí, trong đôi ngươi lóe thêm nhiều tia sáng.

Từ Tử Nham khá sửng sốt, mọi người đều biết, phàm là công pháp có liên quan đến nhật nguyệt tinh quang đều là vận may tạo hóa. Hiện giờ Khưu Tư Viễn tu luyện có liên quan đến tinh lực, không phải đã nói rõ —— thật ra hắn là nam chính trong một quyển tiểu thuyết tu chân nào đó?

Nghi ngờ trong lòng tồn tại không đến một giây đã bị Từ Tử Nham gạt bỏ. Hết cách rồi, bởi vì tên thần kinh nhà anh không thích anh nhìn Khưu Tư Viễn, dứt khoát quấn lấy anh, ôm chặt cánh tay anh.

Bỏ đi, mỗi người tự có duyên riêng, cho dù Khưu Tư Viễn là nam chính tiểu thuyết nào đó thì cũng không có liên quan đến anh. Đối với anh, người này chỉ là khách qua đường mà thôi, người luôn ở bên anh cũng chỉ có thể là Từ Tử Dung.

“Ngươi cảm thấy sao rồi?” Từ Tử Nham hỏi Khưu Tư Viễn.

“Đa tạ tiền bối…” Khưu Tư Viễn tra xét đan điền một chút, lập tức vui mừng quá đỗi.

Từ Tử Nham khoát tay: “Không có gì, coi như là bồi thường xá đệ vô lễ.”

Khưu Tư Viễn nghe xong cảm thấy rất khó chịu, nhưng hắn cũng biết với thân phận của mình, hắn hoàn toàn không thể so sánh với Từ Tử Dung, dù sao người ta cũng là đệ đệ của Từ tiền bối, Từ tiền bối chăm sóc y là chuyện hiển nhiên.

Cũng may Khưu Tư Viễn không phải nhân vật đơn giản, nhanh chóng gạt đi chút tâm tư nhỏ của mình, duy trì quan hệ bình thường với Từ tiền bối.

Hắn dẫn hai người vào một kho củi ở hậu viện trang viên.

Thật sự ngoài dự liệu của Từ Tử Nham, hoặc nên nói nơi giấu bảo khố vượt ngoài dự liệu của mọi người.

Dù sao ai cũng không ngờ người Khưu gia lại quỷ dị như vậy, giấu một bảo vật sang quý trong kho củi mà chỉ hạ nhân mới dùng.

Bởi vì trang viên Khưu gia đã không có ai ở nhiều năm rồi, hạ nhân dọn dẹp nơi này cũng đã bị điều ra ngoài từ lâu nên trong kho củi chỉ có mùi gỗ mục nát.

Củi chất đống trong kho đã sắp hỏng, chạm nhẹ một cái là rớt ầm ầm xuống đất.

Trang viên này vốn được tam đại thế gia ở Vân Tiêu Thành cùng quản lý, nhưng vì Từ Tử Nham đột nhiên đến đây, những người này mới tạm thời biến nơi này thành nơi trú ngụ của Từ Tử Nham.

Nơi ở của Từ Tử Nham và các tu sĩ đã sớm được quét dọn sạch sẽ, nhưng địa phương mà chỉ hạ nhân mới ở lại hoàn toàn không có ai dọn dẹp.

“Ngươi xác định là nơi này?” Từ Tử Nham nghi ngờ nhìn Khưu Tư Viễn.

Trong cái kho này, một chút linh lực dao động cũng không có, hoàn toàn không giống nơi giấu một đại phong ấn.

Khưu Tư Viễn cười ngại ngùng: “Năm đó gia tổ Khưu gia từng lấy được một khối Ẩn Linh Thạch, sau này đặt lên trên phong ấn, cho nên không ai phát hiện.”

Từ Tử Nham gật đầu, anh cũng từng nghe nói tác dụng của Ẩn Linh Thạch, nó che giấu linh lực dao động rất hữu hiệu. Đáng tiếc Ẩn Linh Thạch chỉ có thể che giấu linh lực cố định, còn tu sĩ hay di chuyển hoặc linh lực dao động lúc lớn lúc nhỏ sẽ không thể dùng Ẩn Linh Thạch để che giấu.

Khưu Tư Viễn mời Từ Tử Nham lui về sau vài bước, sau đó chủ động tiến lên bỏ đống củi hư sang một bên. Trong góc tường kho củi lộ ra một hang chuột cỡ nắm tay. Nếu là người bình thường nhìn cảnh này, tuyệt đối sẽ không có hoài nghi gì.

Khưu Tư Viễn lấy từ trong túi càn khôn ra một cái cơ quan hình con chuột xinh xắn. Con chuột này màu xám, thoạt nhìn không có gì nổi bật, nhưng dưới sự thao túng của Khưu Tư Viễn, một cái cửa động nho nhỏ ở sau lưng được mở ra.

Khưu Tư Viễn lấy một con dao găm cứa lên cánh tay, máu đỏ tươi theo ngón tay chảy vào cửa động sau lưng con chuột.

Máu chảy chừng nửa chén, đôi mắt con chuột xám kia đột nhiên lóe lên ánh đỏ, sau đó đầu chuột lắc trái lắc phải như thức dậy sau một giấc ngủ dài.

Khưu Tư Viễn bôi chút thuốc cho bản thân trước, sau đó đặt con chuột vào cửa động.

Con chuột kia đầu tiên là ngửi mùi, kêu chít chít hai tiếng rồi chui vào cái hang chuột.

Khưu Tư Viễn ngẩng đầu, phát hiện Từ Tử Nham dường như rất hứng thú với con chuột nên có hơi ngượng ngùng nói: “Năm đó gia tổ rất hứng thú với thuật cơ quan, cho nên cố ý bố trí loại cơ quan này. Chỉ có máu của hậu nhân trực hệ Khưu gia mới có thể mở cấm chế nơi đây, những người khác dù là chi thứ cũng không mở được.”

Sau khi con chuột vào cửa động, không quá lâu sau, phía dưới kho liền truyền đến tiếng cơ quan kêu răng rắc.

Từ Tử Nham hơi cau mày, anh không muốn hành động trong bảo khố bị mọi người biết. Cho dù tam đại thế gia không dám cướp đoạt chính diện, nhưng lấy bảo vật dưới mũi bọn họ —— còn là đồ vật họ tìm kiếm mấy mươi năm —— dù sao cũng dễ kích thích đến họ.

Biện pháp tốt nhất chính là âm thầm lấy đồ đi, sau đó khôi phục nguyên trạng nơi này. Cứ như vậy, sẽ không ai biết bảo vật của Khưu gia nằm trong tay anh, như vậy thì tốt hơn.

Từ Tử Nham chau mày, Từ Tử Dung lập tức nghĩ tới nỗi lo lắng của anh. Y đặt một cái ảo trận ở cửa kho, hơn nữa còn đồng thời bố trí một kết giới đề phòng âm thanh lọt ra ngoài. Trừ phi là xảy ra động tĩnh quá lớn, bằng không sẽ không ai biết bọn họ đã làm gì trong cái kho củi này.

Ảo trận vừa mới bố trí xong, cả nhà kho bắt đầu rung lên.

Từ Tử Nham để ý, nhà kho này thoạt nhìn bình thường nhưng vật liệu xung quanh lại vô cùng chắc chắn. Nếu không có chấn động như vậy, chỉ sợ rằng anh vẫn không nhìn ra một cái kho củi lại có giá trị bằng một món pháp khí bình thường.

“Vị lão tổ của ngươi rất thông minh, có thể nghĩ ra cách giấu bảo bối ở chỗ này.” Từ Tử Nham cảm thán.

Khưu Tư Viễn rất vui vì lão tổ được khen, nhưng sau đó lại thở dài: “Thông minh có tác dụng gì, lúc trước mấy đại thế gia trong Vân Tiêu Thành phát hiện một cái quặng linh thạch trung phẩm, vốn định khai phá nhưng lại phát hiện một con yêu thú lợi hại trong quặng mỏ. Năm đó gia tổ thật thà, người khác bảo ông ấy chặn hậu, ông ấy liền làm theo, kết quả không thấy gia tổ về nữa. Hơn nữa bởi vì gia tổ qua đời, sau này trong quá trình cùng mấy gia tộc khác tranh đoạt tài nguyên, Khưu gia chúng ta tổn thất nặng nề, bằng không Khưu gia cũng không lưu lạc đến nông nỗi này.”

Từ Tử Nham im lặng, loại chuyện như vậy thường xảy ra ở Tu Chân Giới, gia tộc lên lên xuống xuống là chuyện thường tình, không phải là chuyện một người có thể thay đổi.

Theo tiếng răng rắc truyền đến càng lúc càng nhanh, tốc độ rung của nhà kho dần chậm lại. Trong một khắc khi kho củi hoàn toàn tĩnh lặng, trên mặt đất lộ ra một cái cửa rộng mấy trượng, nối liền với một cái cầu thang, kéo dài xuống bên dưới tối đen như hũ nút.

“Ngươi đi trước.” Từ Tử Dung hất cằm với Khưu Tư Viễn.

Khưu Tư Viễn cười khổ, hắn biết vị Tiểu Từ tiền bối này nhìn hắn không vừa mắt, nhưng không ngờ đối phương lại biểu hiện không khách sáo như vậy.

Nhưng đổi góc độ suy nghĩ, hắn và người ta không thân không quen, đột nhiên dâng ra một bảo tàng cực kỳ cường đại mà thần bí. Nếu hắn gặp chuyện như vậy thì cũng sẽ lo lắng có khi nào đối phương gài bẫy hay không.

Cho dù là tu sĩ nguyên anh cũng phải ôm hận trong các cơ quan bẫy rập, đối phương cẩn thận như vậy cũng là lẽ đương nhiên.

Cho dù trong lòng không thoải mái cho lắm nhưng Khưu Tư Viễn vẫn bình tĩnh đi trước. Hắn tin gia gia sẽ không hại hắn, nhưng lúc ấy gia gia nói muốn đạt được bảo vật này, ít nhất cũng là tu sĩ nguyên anh, nếu không sẽ gặp nguy hiểm bất trắc.

Khưu Tư Viễn không lo lắng nơi này có cạm bẫy, nhưng hắn lại sợ nhỡ đâu đồ vật bên trong có uy lực quá lớn, trực tiếp giết hắn thì làm sao đây?

Thù lớn chưa trả, vất vả lắm mới có cơ hội trở nên nổi bật, hắn quyết không thể chết ở chỗ này.

Đem nỗi lo nói cho Từ Tử Nham, Từ tiền bối còn chưa lên tiếng, ánh mắt sắc như dao của Tiểu Từ tiền bối đã như muốn phóng lại đây.

Khưu Tư Viễn bị ánh mắt sắc bén kia chọt nát, muốn giải thích rằng mình không muốn hại Từ tiền bối nhưng lại hoàn toàn không mở miệng được.

“Được rồi, Tử Dung, đệ muốn hù chết hắn à?” Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ dùng bả vai đẩy Từ Tử Dung.

Biết rõ tiểu tử này không nói dối, đệ hù họa hắn làm gì? Từ Tử Nham dùng ánh mắt thầm bảo.

Từ Tử Dung lặng lẽ quay mặt đi, thấy mặt tên kia là ghét muốn chớt!

Từ Tử Nham: …..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.