Edit: Qiezi
Đông Hải là một nơi vô cùng thần kỳ, có người nói thuở xa xưa, Huyền Vũ Vực hoàn toàn không có nơi tên là Đông Hải. Không biết từ khi nào, nơi này đã xuất hiện một vùng biển.
Cho đến nay, không ai có thể vượt qua vùng biển này. Ngoại trừ việc biển cả mênh mông, đáy biển đầy yêu thú thì dường như vận mệnh đã định có một cổ lực lượng, một khi vượt khỏi giới hạn Đông Hải sẽ bị mất phương hướng, sau đó mơ mơ hồ hồ quay lại bờ biển.
Có người đã từng nói có một vị tu sĩ Hóa Thần ở Đông Hải lạc đường, cuối cùng lòng vòng mấy bận mới về được. Từ đó trở đi không ai muốn qua vùng biển này nữa.
Đông Hải rất lớn, đảo nhỏ chi chít như sao trên trời, thỉnh thoảng sẽ có người phát hiện một số thiên tài địa bảo trên đảo, sau đó một đêm phất nhanh.
Bởi vậy, trước khi Ma tộc xâm lấn, Đông Hải luôn là địa điểm săn bắn được tu sĩ yêu thích.
Tuy tài nguyên nơi này phong phú nhưng nguy hiểm cũng rất nhiều, hàng năm có không biết bao nhiêu tu sĩ chết trong miệng hải thú, trong đó còn có một phần chết trên tay các tu sĩ tham lam.
Hải dương bao la, các tu sĩ ở trên biển có rất ít cơ hội chạm mặt, nhưng khi gặp nhau thì chỉ có đề phòng. Nguyên nhân là vì trên hải đảo thường có một số tu sĩ ác độc lẩn trốn, chuyên đi giết những tu sĩ săn yêu thú.
Trong Đông Hải nguy cơ trùng trùng, cho dù là Từ Tử Nham cũng phải cẩn thận, tránh lật thuyền trong mương.
“Phù… Quả nhiên là bờ biển, mùi thật nặng, chắc là có hải sản.” Từ Tử Nham đứng trên một hòn đá, ngắm nhìn mặt biển xa xa, vui vẻ nói.
Trước đây, lúc ở hiện đại anh cũng không nghèo tới mức không ăn được hải sản, nhưng rõ ràng hải sản không tươi ngon bằng Huyền Vũ Vực.
Nhìn đại điêu ngư* hoạt bát nhảy tới nhảy lui, lớn bằng một người trưởng thành, đuôi đập bạch bạch trên đất, cũng mệt cho Tuyết Đoàn nhỏ con có thể bắt đại điêu ngư từ dưới biển lên bờ…
(Điêu ngư: cá tráp biển)
Không sai, Tuyết Đoàn từ trong Phương Cách chạy ra ngoài, nghe Từ Tử Nham nói muốn ăn hải sản nên nó vội vội vàng vàng nhảy xuống biển, túm một con cá tráp lớn như vậy.
Từ Tử Nham co giật cơ mặt nhìn cá tráp, cá lớn như vậy thì phải ăn tới khi nào… Ừ, có Tuyết Đoàn ở đây, có lẽ ăn một cái là hết thôi.
Anh lặng lẽ lấy một con dao sắc từ trong Phương Cách, cổ tay lật một cái, cá tráp lập tức bị lột da, phi lê…
Miếng cá mỏng trong suốt kết hợp với nước sốt ngon lành, Từ Tử Nham vừa ăn vừa cảm thán, quả nhiên cá tráp sống siêu ngon, đặc biệt là một con yêu thú cá tráp.
Chất thịt ngon tan trong miệng, hương vị ngọt ngào cay tê hòa quyện, ăn một miếng còn muốn ăn miếng thứ hai…
Sau khi ăn miếng đầu tiên, Tuyết Đoàn cảm động đến rơi lệ đầy mặt, mặc kệ Từ Tử Nham ngăn cản mà lao đầu xuống biển.
Từ Tử Nham: = 口 = Ôi trời, ta nấu ăn ngon đến mức đó à!!
Sự thật chứng minh Từ Tử Nham nghĩ nhiều rồi, Tuyết Đoàn chỉ lo lắng một con cá không ăn đủ nên lại xuống biển bắt ba con nữa…
Từ Tử Nham: ==
Nhìn hình thể to lớn của ba con cá tráp rồi nhìn sang Tuyết Đoàn nhỏ bé, Từ Tử Nham cũng rất buồn bực, rốt cuộc đồ ăn bị Tuyết Đoàn nhét chỗ nào?
Đoàn người vui vẻ ăn no, sau đó mới men theo lộ tuyến chính xác đến một thành hải đảo của Đông Hải gần đại lục nhất.
Uyển Thành là một thành thị nhân loại duy nhất của hải vực Đông Hải —— cũng là tòa thành thị duy nhất trên mặt đất.
Còn lại đều là một số thành thị ở đáy biển, bị một số Yêu tộc khổng lồ chiếm quyền kiểm soát.
Hiện nay, ở mặt ngoài thì Đông Hải do tộc Giao Long nắm đại quyền, nhưng phàm là người từng gặp qua Giao long thì đều biết chúng đều là đầu óc ngu si tứ chi phát triển, trông cậy bọn họ đánh nhau không thành vấn đề, nhưng nếu trông cậy bọn họ có thể quản lý tốt Đông Hải thì quá khó khăn rồi.
Cũng may là tiền bối Giao Long có danh tiếng từ xưa vẫn tự hiểu trình độ bản thân tới đâu, biết tộc Giao Long của họ không quen quyền mưu quỷ kế —— đương nhiên, chuyện này cũng có thể là vì con đường tu luyện của họ đã ăn quá nhiều thiệt thòi —— nói chung, gã rất lanh trí để gia tộc phụ thuộc Long tộc, Thứ Long nhất tộc.
Thứ Long nhất tộc trời sinh gầy yếu, tuy không đến mức gió thổi là ngã nhưng trong tầng lớp hải thú hình thể thắng trí, Thứ Long tuyệt đối là tồn tại vô cùng yếu ớt.
Không biết lúc ban đầu lão tổ Giao Long và tộc trưởng Long tộc thương lượng như thế nào, nhưng từ sau đó, Thứ Long nhất tộc trở thành cố vấn cho tộc Giao Long.
Một năm trước khi trưởng thành, mỗi Giao Long đều phải đi du lịch, mà lúc đi đều phải có một Thứ Long tộc thành niên đi cùng. Lúc trước ở Ô Đề Thành đã từng có Giao Long và Thứ Long xuất hiện, đáng tiếc khi đó Từ Tử Nham bận rộn thủ thành nên không chạm mặt với hai người này.
Tộc Giao Long ở Đông Hải nắm giữ thực lực không gì sánh nổi, trong bảy tòa thành dưới đáy biển thì có ba tòa đều thuộc khống chế của Giao Long.
Mục tiêu chuyến này của Từ Tử Nham là một tòa thành tên là Đằng Vân Thành. Bởi vì tấm bia đá kia được phát hiện trên một hòn đảo nhỏ cách Đằng Vân Thành không xa.
Uyển Thành trên mặt đất và Đằng Vân Thành dưới đáy biển đều có truyền tống trận liên kết, trong thành thị cũng cấm tuyệt đối đánh nhau, bất kể lý do.
Bất luận ngươi là Nhân tộc hay Yêu tộc, là kẻ thù truyền kiếp hay mới gây thù, nói chung là nếu dám quấy rối trong thành sẽ bị trừng phạt nặng nề.
Mấy tòa thành thị này được xem như trung tâm giao dịch của Yêu tộc và Nhân tộc, Nhân tộc cũng được, Yêu tộc cũng được, trên tay đều có đồ đối phương cần. Đối với thương nhân mà nói, chỉ cần có lợi, chủng tộc gì gì đó đều không thành vấn đề. Ở cực Tây, Nhân tộc và Yêu tộc đánh đến ngươi sống ta chết, nhưng ở hải vực này thì thương nhân hai bên mua mua bán bán, vui vẻ quên cả trời đất.
Chính vì hoàn cảnh đặc biệt của hải vực nên khi Từ Tử Nham đi tới Đằng Vân Thành, anh thấy không ít tu sĩ Nhân tộc và Yêu tộc kề vai sát cánh đi dạo trên đường, đôi bên cười cười nói nói, thoạt nhìn vô cùng hài hòa.
“Ta không nhìn lầm chứ? Sao quan hệ của tu sĩ và yêu tu ở đây…” Phương Thiên Duệ khiếp sợ hỏi.
Trải qua lần yêu thú công phá Ô Đề Thành, hắn thật sự không có thiện cảm với yêu tu.
Từ Tử Nham nghĩ một lúc là hiểu ra vấn đề: “Nếu có chung lợi ích thì đôi bên hòa bình cũng là chuyện bình thường. Ngươi đừng quên, lúc trước khi không có Hấp Huyết Trùng, tu sĩ và ma tu còn có thể liên hợp. Chỉ cần có nhu cầu, tu sĩ và yêu tu liên hợp có gì kỳ quái đâu.”
Phương Thiên Duệ im lặng gật đầu, nhưng khi nhìn ngoài đường toàn yêu tu hình thù kỳ quái thì vẫn có chút khó thích ứng.
Tưởng Ưng mặc một thân nữ trang hoa lệ, lượn lờ đến bên cạnh Phương Thiên Duệ, dịu dàng khuyên nhủ: “Tướng công… Đừng phiền não nữa, chúng ta không có nhu cầu hợp tác với yêu tu, cứ làm như không thấy họ là được.”
Phương Thiên Duệ nghe tiếng tướng công nhão nhoét thì như muốn phun hết thức ăn đêm qua ra ngoài.
Hắn hung dữ nhìn Tưởng Ưng, nhưng đối phương lại cố ý nháy mắt mấy cái với hắn.
Phương Thiên Duệ xoay mặt đi, hai ngày trước hắn chỉ vô tình nói một câu rất nhớ đoạn thời gian ở Ô Đề Thành không biết thân phận của Tưởng Ưng, kết quả là bị đối phương chỉ trích hắn nhớ mãi không quên Tưởng Anh…
Hắn giải thích nhiều lần mà đối phương không chịu nghe, sau đó còn cố ý mặc nữ trang ghê tởm hắn!
Nếu chỉ ghê tởm thì thôi đi, nhưng tên khốn kiếp này mặc nữ trang còn quyến rũ hơn nữ tu, cả ngày giả làm nữ nhân gọi tướng công ơi tướng công à, khiến hắn… Quả thật không nhẫn nhịn nổi.
Đáng hận nhất chính là tên khốn kiếp này vì trả thù mà buổi tối hoan ái vẫn mặc váy dài, vừa gọi tướng công vừa…
…
…
(╯‵□′)╯︵┻━┻, xấu hổ đến mức không nói ra được đó!
Phương Thiên Duệ giận dữ trừng đối phương, Tưởng Ưng lại bày ra vẻ thẹn thùng, giả vờ nũng nịu kéo góc áo Phương Thiên Duệ, thể hiện như Phương Thiên Duệ là một nam nhân vô tình vô nghĩa…
“Tướng công…” Tưởng Ưng mảnh mai yểu điệu gọi.
Phương Thiên Duệ hít sâu một hơi, không lên được cũng không xuống được. Nếu không phải hắn đánh không lại Tưởng Ưng, hắn nhất định sẽ tìm một chốn không người đập một trận xả giận!
Có lẽ là ‘sát khí’ trong mắt Phương Thiên Duệ quá rõ ràng, Tưởng Ưng cũng không tiện làm quá, chỉ đành giả vờ cúi đầu ấm ức, vai hơi run run.
Người quen biết Tưởng Ưng như Từ Tử Nham, Từ Tử Dung và Phương Thiên Duệ đều biết người này đang bật cười, nhưng người không biết chỉ dựa vào động tác lại cho rằng hắn đang khóc. Vì vậy —— phiền toái xuất hiện.
“Này! Ngươi đang làm gì đấy? Sao lại ức hiếp nữ nhân!” Một nữ yêu tu mặc ngân giáp hồng bào giận dữ trừng Phương Thiên Duệ.
Phương Thiên Duệ:…
Tưởng Ưng:…
Nữ yêu tu vô cùng kiều mị, nếu chỉ nhìn dung mạo rất dễ ngộ nhận nàng là người trong ngành nghề đặc biệt nào đó. Nhưng khi nhìn cái búa to sau lưng, sợ rằng tất cả mọi người sẽ vo cái ấn tượng đầu tiên lại rồi ném vào sọt rác.
Nói đùa à, vừa nhìn là biết nữ nhân này không dễ chọc, ai đắc tội nàng sẽ ăn thiệt thòi lớn.
“Này! Ta nói ngươi đấy, sao ngươi không trả lời?” Nữ yêu tu rất bất mãn, trừng mắt nhìn Phương Thiên Duệ.
Phương Thiên Duệ:… Nói cái gì, nói người ngươi bảo vệ là nam nhân, hắn đang giận ta nên mới mặc thành như vậy? Hắn không biết xấu hổ nhưng ta biết, loại chuyện này sao có thể nói ra!
Phương Thiên Duệ rất muốn nhờ Từ Tử Nham giúp hắn, lúc quay lại mới phát hiện đối phương đã trốn từ lúc nào rồi…
Phương Thiên Duệ:!!!
Tín nhiệm giữa người với người đâu! Không phải nói cùng nhau vượt qua nguy hiểm sao!!
(Từ Tử Nham: Ha ha, mấy chuyện như giao lưu với nữ nhân thì ta xin kiếu, ta không muốn để tên này phát bệnh thần kinh!)
(Từ Tử Dung: Nữ nhân xinh đẹp cách xa ca ca là tốt nhất!)
Tưởng Ưng cúi thấp đầu, vai không ngừng run rẩy như càng khóc dữ dội, nhưng Phương Thiên Duệ biết người này đang cười, nói không chừng đang cười chảy nước mắt…
Gân xanh trên thái dương run bần bật, Phương Thiên Duệ nghẹn vì khổ mà không có chỗ tố. Hắn hung dữ nhìn chằm chằm Tưởng Ưng, ánh mắt ‘nhiệt tình’ như muốn đâm thủng gáy đối phương.
Cuối cùng tần suất run vai của Tưởng Ưng cũng chậm lại, đợi đến khi hắn ngẩng đầu, trong hốc mắt đã đong đầy ánh nước.