Dạy "hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 380: Chương 380




Edit: Qiezi

“Ha ha, may mắn mà thôi.” Từ Tử Nham cười ha hả nhưng trong lòng đã dâng cao phòng bị.

Nguyên nhân anh lấy ra bản đồ là vì kiểm tra Thiên Nhạc, dù sao Thiên Nhạc cũng chỉ là tên điên chứ không phải thằng ngu, lát nữa vào mê cung nhất định sẽ phát hiện một vài mánh khóe, thay vì đến lúc đó trở mặt thì thà rằng sớm để lộ bản đồ. Nếu Thiên Nhạc có suy nghĩ xấu xa, anh cũng có thể chuẩn bị vài phương pháp đề phòng.

“Ừm… Quả nhiên là may mắn.” Thiên Nhạc xoa cằm, ánh mắt khẽ đảo: “Như vậy đi, nếu Từ đạo hữu đã có bản đồ thì ta cũng không tiện lợi dụng ngươi, hay là chúng ta hợp tác đi.”

“À? Hợp tác như thế nào?” Từ Tử Nham cười mỉm.

Trong mắt Thiên Nhạc chợt lóe một tia gian xảo, hắn chậm rãi lục lọi trong túi càn khôn, sau đó lấy ra một, hai, ba, bốn, năm cái chìa khóa…

Từ Tử Nham: …..

Ha ha, vì sao năm cái chìa khóa này nhìn quen vậy? Ngoại trừ màu sắc khác nhau thì chúng thật sự không khác gì chìa khóa Ngao Nguyên Thanh cho ta!

Đệch! Ngươi giấu chìa khóa bảo tàng từ đầu đến giờ à?

Từ Tử Nham suy nghĩ một chút rồi lấy ra chìa khóa Ngao Nguyên Thanh cho anh, huơ huơ trước mặt Thiên Nhạc: “Vẫn chưa đủ điều kiện để chia đều đâu.”

Thiên Nhạc thấy Từ Tử Nham cũng có một cái chìa khóa, trong lòng chấn động. Hắn hơi nheo mắt, ánh mắt nhìn về phía Từ Tử Nham trở nên cẩn trọng.

Từ Tử Dung vội chắn trước mặt Thiên Nhạc, đầu ngón tay lấp lánh huyết quang, rõ ràng muốn nói nếu Thiên Nhạc dám động thủ, y sẽ không nể tình giết hắn ngay lập tức.

Bệnh hữu thì sao? Có thể bằng một sợi tóc của ca ca sao?

Thiên Nhạc: (╯‵□′)╯︵┻━┻, không thể để người ta vui vẻ phát bệnh sao! Ngươi không muốn có bệnh hữu tốt cả đời này sao!

“Khụ khụ… Thật ra ta còn có một tin tức có thể chia sẻ cho ngươi.” Thiên Nhạc chú ý tới đáy mắt Từ Tử Dung lóe lên tia huyết quang, hắn lập tức điều chỉnh thái độ, biến thành dáng vẻ nghiêm túc.

“Nói nghe thử xem.” Lúc này Từ Tử Nham cười không khác gì hồ ly, bây giờ đôi bên có thể nói là kiềm chế lẫn nhau, nhưng dù sao Thiên Nhạc cũng không có bản đồ, dù hắn lấy được chìa khóa thì sao? Không tìm thấy mật thất thì có chìa khóa cũng vô dụng.

“Ngươi biết ở đây có bao nhiêu mật thất không?” Thiên Nhạc nháy mắt hỏi.

Từ Tử Nham sửng sốt, anh thật sự không biết. Trong nguyên tác, Bạch Hoa lấy được bản đồ lập tức đi về phía mật thất lớn nhất, nửa đường còn bị Thiên Nhạc gài bẫy, suýt chút nữa toi mạng, để lỡ thời gian nên kết quả là khi Bạch Hoa mở được mật thất trung tâm thì thế giới toái lục cũng sắp đóng cửa, bởi vậy Bạch Hoa không cơ cơ hội đi tìm những mật thất khác.

Trong tiểu thuyết không đề cập, nguyên thân chưa từng thăm dò bảo tàng này, vì vậy Từ Tử Nham không biết thế giới toái lục có bao nhiêu mật thất.

“Một cái mật thất trung tâm.” Thiên Nhạc chỉ bản đồ của Từ Tử Nham, vươn một ngón tay.

“Sáu cái mật thất phụ thuộc. Chúng ta rất may mắn, lấy được cả sáu cái chìa khóa.” Thiên Nhạc cười híp mắt huơ huơ chìa khóa trong tay mình.

“Một cái mật thất ẩn cần sáu cái chìa khóa mật thất phụ thuộc hợp lại mới có thể mở ra bảo tàng thần bí.” Lúc nói đến bảo tàng thần bí, hai mắt Thiên Nhạc phát sáng như thấy vô số linh thạch hiện lên trước mắt.

“Tại sao ngươi biết rõ như vậy?” Từ Tử Nham hoài nghi hỏi.

Thiên Nhạc cười khà khà: “Sư phụ ta là quỷ tu, quỷ tu nổi tiếng trường thọ, hơn nữa trước kia, lúc tu luyện vì quá buồn chán nên ông ấy xem rất nhiều sách cổ, trong sách từng nhắc tới bảo tàng này. Chẳng qua lúc đó ta không biết thời gian bảo tàng mở cửa, hơn nữa cũng không có bản đồ, nếu không ta đã đào rỗng nơi này. Ta khổ cực thu thập chìa khóa chính là chờ bảo tàng này mở cửa.”

Từ Tử Nham thầm tán thưởng sư phụ quỷ tu, sống lâu thật có lợi, ít nhất đọc nhiều sách, biết nhiều bí cảnh.

“Chia ba bảy, chúng ta bảy, ngươi ba, đồng ý thì xuất phát.” Từ Tử Dung trực tiếp cắt ngang Thiên Nhạc khoe khoang, lạnh lùng nói.

Thiên Nhạc đảo mắt: “Được!” Dù sao hắn cũng không mất mát gì, thay vì một mình ở đây thì theo người có bản đồ là Từ Tử Nham vẫn tốt hơn.

Đôi bên đồng lòng nhất trí, Từ Tử Nham và Thiên Nhạc rất tự giác lập thề tâm ma. Đôi bên đều là người thông minh, vì không hoàn toàn tin tưởng đối phương nên lập thề tâm ma chính là cách hợp tác tốt nhất.

Trung Tâm Thành thế giới toái lục thật ra là một tòa mê cung khổng lồ, hơn nữa cái mê cung này còn phức tạp hơn mê cung bình thường.

Mê cung Chân Long lúc trước chỉ có thể xem là mê cung mặt phẳng, mà Trung Tâm Thành thế giới toái lục lại bao gồm hai cái mê cung lập thể trên dưới mặt đất.

Từ Tử Nham trong tiểu thuyết từng thán phục tu sĩ năm đó xây nên mê cung, xây dựng thành thị thành một mê cung hoàn chỉnh.

Trong mê cung này, bất kỳ một căn phòng nào cũng có thể chứa một con đường đến nơi khác, mà sáu mật thất phụ thuộc cũng được tách ra, giấu trong những nơi khác nhau trên và dưới đất.

“Ưm, cửa mà chúng ta vào là cửa đông trên mặt đất, từ nơi này vào mê cung, cách thức nhanh nhất là đi qua đường này, đường này và đường này.” Từ Tử Nham đặt bản đồ lên một tảng đá khá bằng phẳng, chỉ vào mấy tuyến đường bí ẩn trên bản đồ.

“Nhưng tuyến đường bí ẩn như thế này, cơ quan bên trong chắc hẳn nhiều hơn bên ngoài mấy lần.” Thiên Nhạc cũng trở nên nghiêm túc. Ở những thế giới trước, với tu vi Nguyên Anh Kỳ, Thiên Nhạc chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không gặp nguy hiểm gì. Nhưng khi vào Trung Tâm Thành, dưới sự phối hợp của các cơ quan và yêu thú, ngay cả hắn cũng có thể gặp nguy hiểm, không nghiêm túc không được.

“Đúng, trên bản đồ cũng ghi rõ nơi này có cạm bẫy, nhưng bản đồ không nói rõ rốt cuộc có cạm bẫy gì, chúng ta phải đi mới biết được.” Từ Tử Nham nghiêm túc nói.

“Vậy còn chờ gì nữa? Đi nhanh đi.” Thiên Nhạc nhướn mày: “Dấu hiệu cạm bẫy của ba tuyến đường đều có màu sắc khác nhau, chúng ta càng biết nhanh càng tốt. Ngươi đừng quên, ngoại trừ mật thất trung tâm thì chúng ta còn phải đi tìm những mật thất khác.”

Từ Tử Nham gật đầu, dường như bản đồ này cũng có hạn chế, mỗi một lần chỉ có thể thể hiện một phần địa hình. Dựa theo suy đoán của Từ Tử Nham, mỗi lần bản đồ chỉ hiện ra một phần tư Trung Tâm Thành. Nói cách khác, Trung Tâm Thành bị chia thành tám phần hình quạt, trên mặt đất bốn phần, dưới mặt đất bốn phần, lấy mật thất trung tâm và cửa chính làm tâm, khuếch tán sang hai bên.

Chỉ sau khi vào khu vực hình quạt này, bản đồ mới được kích hoạt, nếu không bọn họ không thể lấy được phần bản đồ còn lại.

“Nếu mọi người không có ý kiến gì thì chúng ta lên đường.” Từ Tử Nham thu lại bản đồ, đầu tiên là đi về phía giao lộ trước mặt.

Dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, nếu bọn họ muốn vào bí cảnh thì hẳn phải vào nhà trên phố, nhưng trên bản đồ cũng đánh dấu hai bên căn nhà là hình cạm bẫy màu xanh lá.

Lúc mới bắt đầu, ba người đi xem như suôn sẻ, thế nhưng càng đi, tâm trạng của mọi người càng u ám. Một thành thị hoang vắng, rõ ràng hai bên đường cửa hàng mọc như nấm, dường như còn có thể thấy được thành thị phồn hoa, nhưng bây giờ lại yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng bước chân của ba người vang vọng hai bên đường phố.

“Nơi này thật sự khiến người ta khó chịu.” Sắc mặt Thiên Nhạc âm u, không nhịn nổi kéo cao cổ áo.

Làm một tên thần kinh, Thiên Nhạc ít khi có tâm tư nặng nề, nhưng không biết vì sao khi vào mê cung này, hắn lại có cảm giác rất bức bối, phiền muộn.

“Quả thật không thoải mái lắm, cảm giác như ở đây từng có người sinh sống, nhưng bây giờ nhìn lại thì những người này giống như đột nhiên biến mất.” Từ Tử Nham nhìn hai bên đường, nhíu mày nói.

Từ Tử Dung lặng lẽ nhìn xung quanh, hoàn cảnh xung quanh không khác gì một thành thị bình thường, nhưng điều khiến người khác ngạc nhiên là trong nhiều cửa hàng còn mua bán vật sống.

Đương nhiên, trải qua nhiều năm gió sương, những thứ này đã sớm chết, cho dù là linh thạch cũng đã trôi hết linh khí, biến thành một đống bột phấn.

Tất nhiên, Từ Tử Nham không phải là người đầu tiên chú ý tới tình huống này, trong một số cửa hàng có dấu vết lục soát, nhưng dấu vết này đã rất cũ rồi, có lẽ là do mấy lần trước thế giới toái lục mở cửa, tu sĩ vào nơi này tìm kiếm thứ gì đó.

“Ngươi xem!” Từ Tử Nham chỉ vào một cái viện tử trong hẻm nhỏ.

Góc nhìn của bọn họ rất tốt, trùng hợp nhìn thấy một trạch viện trong hẻm nhỏ. Đó là một cái viện tử rất nhỏ, nhìn là biết người ở đây không giàu sang gì. Giữa viện tử đặt một bàn ăn, xung quanh có ba cái ghế trúc.

Thậm chí trên bàn ăn còn phủ đầy tro bụi, Từ Tử Nham đến gần một chút, nếu không đoán sai thì chủ nhân của tiểu viện này đang ăn, không biết xảy ra chuyện gì mà chủ nhân vội vã rời đi, cơm canh trên bàn cũng không kịp thu dọn.

“Thật là lạ, sao ta lại có cảm giác sởn tóc gáy nhỉ? Giống như sư phụ ta đang ở sau lưng nhìn chằm chằm ta…” Thiên Nhạc rùng mình, hoài nghi nhìn xung quanh.

Thần thức của hắn không phát hiện điều gì bất thường, nhưng từ bé hắn luôn bị sư phụ quỷ tu xuất thần nhập hóa trêu chọc, đã sớm luyện thành khả năng nhạy cảm hơn người thường —— hoặc nên nói là, trực giác?

Cho dù thần thức không phát hiện gì nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy mình đang bị người khác chú ý.

“Đi thôi, dù xảy ra chuyện gì thì đã là chuyện mấy ngàn năm trước, chúng ta tới đây không phải để giải thích nghi ngờ mà là tầm bảo.” Từ Tử Nham nhìn thoáng qua bàn gỗ bị anh vô tình chạm phải đã hóa thành tro bụi, kiềm chế cảm giác quái dị trong lòng.

Từ Tử Dung theo sát ca ca rời khỏi tiểu viện. Nhưng trước khi ra ngoài, y đột nhiên quay đầu lại ——

Trong viện tử hoang phế không một bóng người, trong phạm vi thần thức tra xét cũng không thấy dấu vết của vật sống.

Đợi đến khi mọi người đi rồi, không biết từ nơi nào thổi đến một luồng gió nhẹ, trong gió dường như xen lẫn một tiếng thở dài…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.