Edit: Qiezi
Con phi trùng kia dường như không ngờ Từ Tử Nham lại đột nhiên động thủ, không kịp đề phòng bị một vài mũi tên bắn trúng.
Nhưng Từ Tử Nham còn chưa kịp vui vẻ, con phi trùng kia đã tức giận la lên, rút mấy mũi tên khỏi lớp vỏ siêu dày của nó. Ngoại trừ vết cháy đen do Tử Tiêu Thần Lôi tạo ra thì nó hoàn toàn không có chút vết thương nào!
“Không ổn!” Từ Tử Nham cuống quýt, chỉ thấy phi trùng khổng lồ kia như bị chọc giận, đánh về phía bọn họ.
Từ Tử Nham vội trốn tránh, mà Từ Tử Dung thì thừa cơ hội này sinh thêm mấy đại thụ, chắn trước mặt ca ca.
Thực vật được y sinh trưởng đều là thực vật đặc biệt được bồi dưỡng, không có năng lực công kích nhưng về mặt phòng ngự lại có hiệu quả đặc biệt, được thiên nhiên ưu đãi.
Nhưng chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, mấy chục cây đại thụ thân lớn cỡ đầm nước bị phi trùng kia đâm gãy, sức mạnh của nó vô cùng đáng sợ, đã vượt qua trình độ của tu sĩ Hóa Thần!
“Đừng để nó tới gần!” Từ Tử Dung vội vàng nhắc nhở.
Từ Tử Nham toát mồ hôi lạnh, không cần Từ Tử Dung nói anh cũng biết nhất định không được để phi trùng kia đến gần. Tạm thời không nói đến thể hình khổng lồ của nó gây uy hiếp cho anh, chỉ dựa vào nó cậy mạnh đâm ngã nhiều đại thụ phòng ngự cũng đủ để anh đề cao cảnh giác.
Phải biết rằng, những cây đại thụ này là anh tận mắt nhìn thấy Từ Tử Dung nghiên cứu ra, cũng từng hỗ trợ thí nghiệm năng lực chịu đựng của đại thụ. Anh thừa nhận thân thể của mình tuyệt đối không cứng hơn những cái cây này, ngay cả đại thụ cũng vỡ thành vụn gỗ, anh chắc chắn cũng thê thảm như nó.
Tốc độ của phi trùng kia cực nhanh, Từ Tử Nham vội vàng tránh né mấy lần, miễn cưỡng chạy thoát dưới vuốt của phi trùng, nhưng sau lưng vẫn bị phi trùng cào vài cái, chảy máu đầm đìa.
Sắc mặt Từ Tử Dung đại biến, khí thế quanh thân đột nhiên tăng vọt, hai mắt lập lòe ánh đỏ, vài sợi dây mây cực lớn như roi quất mạnh lên người phi trùng. Không có gì bất ngờ, dây mây vẫn không thể làm nó bị thương.
Phi trùng ngó lơ dây mây, tập trung nhìn chòng chọc Từ Tử Nham cắt ngang bữa ăn của nó.
Nhưng những sợi dây mây này công kích xong không rút về, trái lại dán lên người phi trùng, trói chặt lấy nó.
Nếu cứng không được thì mềm, kỹ năng lấy nhu thắng cương này Từ Tử Dung đã sớm mãn điểm trên người ca ca rồi…
(Từ Tử Nham (╯‵□′)╯︵┻━┻! Thời khắc nguy cơ hiện nay, đệ có thể quan tâm chính sự không hả?)
Dây mây mềm dẻo co dãn, quấn chặt trên người phi trùng khiến nó rất khó hoạt động, dường như rất có hiệu quả.
Nhưng nụ cười của Từ Tử Nham còn chưa hiện ra đã đông cứng lại.
_(:3″ ∠)_ hố cha người ta mà! Lúc này đáng lẽ phải là phi trùng bị trói, sau đó lảo đảo té xuống đất sao, ngươi xoay ngược chân lại cắt đứt dây mây là sao đây!! Ngươi không theo kịch bản, ba ba nhà ngươi phải làm sao?
Cũng không biết có phải con phi trùng này đã hấp thu hết chỉ số thông minh còn sót lại của Hấp Huyết Trùng hay không, ít nhất Từ Tử Nham không cảm thấy con phi trùng này có hành vi gì ngốc nghếch.
Theo lý thuyết, thứ có hình thể quá lớn, thường thì hành động sẽ không quá linh hoạt. Đây cũng là nguyên nhân Từ Tử Dung dùng dây mây. Thế nhưng con phi trùng này lại không làm theo bình thường, hình thể lớn như vậy mà còn vô cùng linh hoạt. Càng đáng ghét là mấy cái chân khớp của nó như gắn trục, có thể xoay 360 độ không góc chết, quả thực khiến người ta ngưỡng mộ!
Đương nhiên, sau đó Từ Tử Nham cũng không còn cơ hội cảm thán phi trùng ưu tú. Sau khi chém đứt dây mây, con phi trùng này dường như đem sự xuất hiện của dây mây đổ lên đầu Từ Tử Nham, biểu cảm hung dữ không nói, ngay cả tốc độ cũng tăng nhanh vài phần…
Từ Tử Nham đau khổ chạy trốn, trong rừng cây anh không dám điều khiển Cực Quang, nhưng nếu ra khỏi rừng, anh lại lo lắng mình bị ma nhân tấn công.
Càng thêm nguy hiểm chính là hiện giờ bọn họ vẫn đứng trong khu vực thuộc khống chế của Ma tộc. Nếu không thể mau rời khỏi, nói không chừng sẽ có thêm Ma tộc lao tới vây công bọn họ.
Lúc nãy bị đám sâu vây công đã khiến anh rất khó chịu. Nếu có thêm Ma tộc đến đây, không cần cao thủ, chỉ dựa vào số lượng Ma tộc cấp thấp đã đủ khiến anh và Từ Tử Dung mệt chết.
“Cẩn thận!” Từ Tử Dung la lên.
Phi trùng kia đuổi sát sau lưng Từ Tử Nham, tuy rằng tốc độ nhanh nhưng vì hình thể quá lớn, nó luôn va chạm với một số nhánh cây. Những nhánh cây này tất nhiên không thể khiến nó bị thương, nhưng lại đẩy lùi tốc độ của nó.
Kiên nhẫn của phi trùng có hạn, chỉ thấy nó đuổi theo một lúc mà không bắt được Từ Tử Nham, đột nhiên há to miệng, một bóng đen thanh mảnh từ trong miệng nó bắn thẳng đến sau lưng Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham được Từ Tử Dung nhắc nhở, vội vàng lăn tại chỗ.
Nhưng tốc độ bóng đen bắn ra quá nhanh, Từ Tử Nham chỉ có thể miễn cưỡng tránh vị trí trí mạng, bị bóng đen kia xuyên thấu bả vai.
“Ca ca!” Từ Tử Dung nổi giận gầm lên, đột nhiên hóa thành biển máu, hút toàn bộ Hấp Huyết Trùng trước mặt vào trong, sau đó biển máu sôi trào, ùng ục cuốn Từ Tử Nham đi.
“Ưm!” Từ Tử Nham đau đớn rên rỉ, vai phải bị đâm xuyên, máu chảy như suối. Sắc mặt anh tái nhợt nhưng bước chân vẫn vững vàng, nhìn thấy Từ Tử Dung nhào về phía anh, anh vội vàng đón lấy, thuận thế tiến vào bên trong biển máu của Từ Tử Dung.
“U! ——”
Phi trùng nhìn thấy con mồi của mình bị biển máu tanh tưởi cuốn đi, lập tức tru lên đầy phẫn nộ. Nó dang cánh, như máy ủi đất vọt tới.
Tuy rằng đang ở trong biển máu nhưng Từ Tử Nham vẫn có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài, thấy vậy sắc mặt tái xanh.
Sau khi bị thứ gì đó bắn ra từ miệng phi trùng xuyên thủng, vai của anh luôn chảy máu không ngừng. Anh đoán thứ bắn ra có lẽ tương tự lưỡi của nó, nếu không thì không thể giải thích vì sao sau khi thứ kia xuyên thấu vai anh, còn có thể lùi về.
Hơn nữa hình như phi trùng này còn có kỹ năng quỷ hút máu, đầu lưỡi có thể tiết ra chất lỏng ngăn cản miệng vết thương khép lại. Nếu không nhờ vết thương cứ rỉ máu mãi, Từ Tử Nham cũng không biết sắc mặt mình trắng bệch vì mất quá nhiều máu.
“Đúng là hố cha người ta, sao lại có thứ như thế này?” Từ Tử Nham buồn bực than thở.
Về thực lực, anh cho rằng mình không kém, kinh nghiệm giao chiến với sâu cũng không ít. Nhưng đối mặt với một con đại trùng tử khổng lồ, thân hình linh hoạt, còn có rất nhiều kỹ năng không biết lấy ở đâu ra, anh luôn cảm thấy đau đầu.
“Cần chạy trốn không?” Từ Tử Dung cũng không có ý định tử chiến tới cùng.
Lúc trước mai phục ở đây, chủ yếu là vì muốn giải quyết truy binh sau lưng. Nhưng bây giờ biết truy binh lợi hại, chạy trốn cũng là một cách tốt. Dù sao vật tư ca ca vận chuyển đều đặt trong Phương Cách, chỉ cần bọn họ chạy, vật tư cũng được an toàn.
“Chỉ sợ chạy không thoát.” Từ Tử Nham nuốt một viên đan dược, cuối cùng mới thanh lọc hết độc tố trong cơ thể. Miệng vết thương trên vai đã bắt đầu chậm rãi khép miệng, sắc mặt anh cũng tốt hơn lúc nãy một chút.
“Huống chi, tên ma nhân hắc bào vẫn chưa ra tay đâu.” Từ Tử Nham nhìn ma nhân hắc bào ở xa xa, đầu đau buốt.
Người ta chỉ dựa vào một con đại trùng tử đã khiến anh phải chật vật chạy trốn, nếu phóng thêm hắc vụ, lại tiến hóa ra một con đại trùng tử, vậy thì phiền muốn chết.
Đương nhiên, Từ Tử Nham cũng nhìn ra, phải có điều kiện vô cùng nghiêm khắc mới có thể tiến hóa ra đại trùng tử, cứ nhìn Hấp Huyết Trùng chết là biết.
Lúc nãy khi chạy trốn, anh vẫn không quên quan sát những cái hang đất Hấp Huyết Trùng chui lên. Rất rõ ràng, sâu từ trong hang trào ra vẫn rất nhiều, nhưng đa số đều là Ảnh Trùng cấp thấp nhất.
Đường Lang Trùng, phi trùng sáu cánh cấp cao không còn con nào, dường như đều thành chất dinh dưỡng cho con phi trùng kia.
Ảnh Trùng chỉ cần có thi thể là có thể sinh ra vô hạn, nhưng Hấp Huyết Trùng cao cấp lại là tích lũy từng chút, từng chút của Hấp Huyết Trùng mẫu.
Nhìn đến tình cảnh hiện tại, Từ Tử Nham đoán số lượng Hấp Huyết Trùng cấp cao mà ma nhân hắc bào khống chế có hạn, nếu không đối phương sẽ không tiếc rẻ dùng Hấp Huyết Trùng đập chết bọn họ.
“Vậy là… Gã không khống chế mẫu trùng.” Từ Tử Nham thì thào.
“Cái gì?” Từ Tử Dung không hiểu tại sao ca ca lại đột nhiên nói như vậy.
“Không có gì.” Từ Tử Nham khoát tay: “Ta đang phỏng đoán, gã kia có thể tạo ra một con đại trùng tử khác không. Nhưng xem ra chuyện này rất khó. Ngay cả Hấp Huyết Trùng cao cấp gã cũng không có nhiều.”
Từ Tử Dung gật đầu, sau đó mới nhớ ra là trạng thái biển máu không thể nhìn thấy y gật đầu.
“Ca ca đoán hẳn không sai.”
“Không sai thì có ích gì, chỉ một con đại trùng tử đã khiến ta đau đầu.” Từ Tử Nham cười khổ.
“Ta thăm dò nó xem thử.” Từ Tử Dung không dẫn theo ca ca vòng vòng trong rừng, mà là chia một tia linh lực, đưa ca ca tránh ra xa.
Từ Tử Nham thuận thế nhảy lên một cây đại thụ, vừa giết Hấp Huyết Trùng đang ào ạt chui ra vừa chú ý Từ Tử Dung chiến đấu.
Không thể không nói, khi Huyết Hải Tâm Kinh của Từ Tử Dung đối mặt với đại trùng tử vừa lớn lại không ngốc vẫn rất hữu dụng.
Một chất lỏng màu đỏ bao bọc đại trùng tử, dưới tác dụng của Huyết Hải Tâm Kinh, không ngừng ăn mòn thân thể phi trùng.
Một phút sau ——
Từ Tử Nham run rẩy khóe môi nhìn trứng gà đỏ, à không, là đại trùng tử bị biển máu bao vây. Đại trùng tử bước đi lộn xộn, xiêu xiêu vẹo vẹo, quả thật không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Đúng vậy! Lực phòng ngự của Huyết Hải Tâm Kinh rất mạnh, sau khi hóa thành biển máu, con phi trùng kia hoàn toàn không thể công kích vật lý đối với Từ Tử Dung.
Nhưng vấn đề là —— Từ Tử Dung cũng không thể gây hại cho đại trùng tử…
Lớp giáp xác bên ngoài của đại trùng tử vô cùng chắc chắn, giống như chân chen không lọt nước hắt không vào. Bình thường Huyết Hải Tâm Kinh ăn mòn thứ gì, trên cơ bản trong nháy mắt chỉ còn lại cặn, nhưng đổi thành con đại trùng tử này, lại chỉ có thể để lại vài chấm tròn xù xì trên lớp xác ngoài của nó.
Từ Tử Nham: _(:3″ ∠)_
Đúng là làm người ta tuyệt vọng!
Bất đắc dĩ, Từ Tử Nham chỉ có thể nghĩ đến việc chạy trốn, tuy chạy trốn rất mất mặt nhưng vẫn lời hơn bỏ mạng.
Hiện tại, vấn đề duy nhất chính là nhìn tên ma nhân thèm khát nhìn chằm chằm Từ Tử Dung, gã có thể để bọn họ thoải mái chạy trốn sao?
Đáp án là:
…
…
—— tuyệt đối không có khả năng!