Edit: Qiezi
Vừa dứt lời, Thanh Y lập tức hóa thành bảo kiếm màu bạc nằm trong tay Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham: …..
(╯‵□′)╯︵┻━┻! Thanh Y đại nhân, ngài đậu bỉ như vậy, chưởng môn có biết không!!!!
Sớm biết ngài sắp hao hết năng lượng, còn mở lồng linh lực làm gì! Ta với Tử Dung tự làm được!!!!!
Từ Tử Nham không biết nên bày ra biểu cảm gì để đối mặt với trường kiếm trên tay nữa. Thanh Y nhìn như tiên phong đạo cốt, dáng vẻ lạnh nhạt nhưng không làm theo khuôn mẫu, đúng là mất trí rồi!!
Mẹ kiếp, bây giờ đối mặt với một tên ma nhân siêu hung dữ, hai huynh đệ bọn họ phải làm sao đây? Thật sự bị ép tới mức trốn vào Phương Cách, không ra ngoài luôn à??
Từ Tử Nham dở khóc dở cười, muốn giẫm thanh trường kiếm mấy cái, nhưng nghĩ đến thực lực của Thanh Y sau khi khôi phục linh lực, anh chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ mê người này.
“Khặc khặc…” Phong Độc hoàn hồn cũng chú ý thấy Thanh Y biến mất, cười khặc khặc âm hiểm nhìn về phía Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham vuốt mặt, muốn cái gì nữa? Chạy đi!
Mau dùng Cực Quang chạy trốn, có chạy thoát hay không thì tính sau…
“Vị đạo hữu này, ngươi đạp ta…”
Ngay khi Từ Tử Nham sắp sửa chọn Cực Quang, một giọng nam trầm khàn từ dưới chân anh truyền đến.
Từ Tử Nham: = 口 =
Anh theo bản năng nhảy lên, tránh khỏi đụn đất này.
Lúc nãy lo chạy trối chết, căn bản không quan tâm địa hình, sau đó trận nổ lớn lại càng khiến anh bay xa thêm một khoảng. Bây giờ anh mới chú ý khoảnh đất dưới chân không phải bằng phẳng mà là một đụn đất nhỏ, thoạt nhìn… Giống như nấm mồ. →. →
Khi Phong Độc nghe thấy giọng nam kia, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhưng gã nhanh chóng tỉnh táo lại, khoanh tay thờ ơ.
Trong mắt gã, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đã nằm trong tay gã, căn bản không có khả năng chạy trốn. Nếu như vậy, gã cũng không ngại nhìn xem thần thánh phương nào đột nhiên chui lên!
Từ Tử Nham nghiêm mặt 囧, nhìn một tu sĩ áo xám từ trong đụn đất chui lên…
Ừ, hiện trường có thể nói là phim ma cương thi, chính là cảnh tượng đột nhiên có bàn tay trồi lên từ nấm mồ…
Người nọ chậm rãi chui lên từ nấm mồ, sắc mặt Phong Độc cũng dần trở nên khó coi.
Với gã mà nói, người này cũng không xa lạ, hoặc nên nói… Ở Ma tộc, người này rất nổi tiếng.
Đại chiến Nhân Ma ở Huyền Vũ Vực đánh lâu như vậy, những người có thực lực mạnh mẽ đều có danh tiếng rất lớn.
Ví dụ như La Đại Cước của Lưu Quang Tông, Đường Thiên Lang của Thiên Vũ Tông, Phù Ma Cư Sĩ của Ma Phù Đảo, vân vân… Những người này đều là cường giả liên minh, không câu nệ chính hay tà, đều chiến đấu vì nhân loại. Mà trong đó, ma thi vô cùng nổi tiếng này lại càng như sấm bên tai trong Ma tộc.
Ma thi thực lực cường đại, chẳng những Ma tộc nguyên anh không thể làm gì hắn mà ngay cả Ma tộc Hóa Thần cũng hết cách với hắn.
Không phải nói hắn cường đại tới mức có thể khiêu chiến vượt cấp, mà là —— không biết lúc trước người luyện chế hắn đã sử dụng bao nhiêu thiên tài địa bảo, chẳng những giữ được thần trí luyện thi mà còn luyện chế thân thể hắn vô cùng cứng rắn.
Theo lý thuyết, thân thể Ma tộc đã rất cường đại rồi, nhưng so với hắn thì lập tức biến thành bã. Nếu một tên Ma tộc va vào hắn, chắc chắn là tên Ma tộc kia sẽ nát thành đống thịt vụn…
Đối mặt với một tên cương thi sắt đạp không nát, đánh không dẹp, Ma tộc thật sự hết cách…
Cũng may người này không tinh thông công kích, cùng lắm là chỉ lợi dụng thi độc của mình hoặc móng tay, răng nanh sắc bén… Nếu không thì không biết sẽ có bao nhiêu người chết trên tay hắn.
Chống lại một người như vậy, Phong Độc cũng thấy đau đầu. Người này đánh không chết, giết không được, còn có thể quấn lấy ngươi khiến ngươi vướng tay vướng chân.
Nếu lúc người này dây dưa với gã, hai tiểu tử kia chạy thoát thì phiền phức!
“Cận Vấn Thiên! Hôm nay ngươi nhất định phải đối nghịch với ta đúng không?” Phong Độc bực mình hỏi.
Nam nhân áo xám từ dưới đất chui lên có gương mặt anh tuấn, phong thái nhẹ nhàng —— nếu bỏ qua bùn đất trên người và cỏ trên tóc —— khí chất ôn hòa, thấy thế nào cũng không giống cương thi trong truyền thuyết!
Ừ, đúng vậy.
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung cũng từng nghe đại danh của luyện thi nguyên anh Cận Vấn Thiên này.
Lần trước từ Đông Hải trở về Lưu Quang Tông, La Đại Cước đã thuật lại chi tiết tình thế lúc đó cho bọn họ nghe. Trong đó, đương nhiên cũng bao gồm tu sĩ nổi danh trên chiến trường.
Khi nói đến luyện thi Cận Vấn Thiên, biểu cảm La Đại Cước hơi run run, dường như rất ghét cái tên luyện thi đánh không giết được ngươi cũng phiền chết ngươi.
Dựa theo phỏng đoán của Từ Tử Nham, có lẽ sư phụ của anh đã giao thủ với luyện thi này, kết quả chắc không tốt lắm, cho nên sư phụ mới tỏ ra như vậy. →. →
Nhưng cho dù nói như thế nào đi chăng nữa, luyện thi này thật sự là một trong các chủ lực tâm phúc của tổ chức đại chiến Nhân Ma. Tuy rằng hắn chưa bao giờ phục tùng mệnh lệnh của bất kỳ kẻ nào, coi như hắn không tồn tại là được.
Một người như vậy, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện che chở hai huynh đệ bọn họ, chuyện này không khỏi khiến hai người cảm thấy kỳ quái.
Từ Tử Nham xoa cằm, vội vàng cung kính hành lễ: “Đa tạ Cận đạo hữu tương trợ.”
“Hử?” Cận Vấn Thiên liếc anh một cái, vừa định phản bác, nhưng khi nhìn sang Từ Tử Dung thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
“Ngươi…” Hắn lắc mình vọt tới trước mặt Từ Tử Dung, muốn chụp lấy vai y, không ngờ y đã sớm có chuẩn bị, rụt vai né qua, thậm chí còn vươn tay túm lấy áo hắn, sau đó đấm lên khuôn mặt tuấn tú đó.
Từ Tử Nham: = 口 = Đựu má! Biến chuyển kinh hồn!!!
Đối với tình huống như vậy, Phong Độc cũng rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh, kinh ngạc biến thành kinh hoảng. Bởi vì gã tận mắt nhìn thấy tên luyện thi khiến gã đau đầu không thôi bị tiểu tử xinh đẹp đấm vào mặt, nhưng hắn lại hoàn toàn không phản kháng.
“Khoan đã… Dừng tay!” Từ Tử Nham rất kinh ngạc, cuối cùng lấy lại tinh thần, cứu luyện thi khỏi ‘ma chưởng’ của Từ Tử Dung.
Anh không biết giữa người này và Từ Tử Dung có thù hận thâm sâu gì, nhưng dầu gì người ta cũng đến giúp chúng ta, có vấn đề gì không thể chờ giải quyết xong Phong Độc rồi hẵng tính sao?
Giảng đạo lý một hồi, cuối cùng Từ Tử Dung cũng dừng tay, lạnh lùng nhìn Cận Vấn Thiên.
Cận Vấn Thiên đờ ra, dường như vẫn chưa tỉnh táo vì khuôn mặt của Từ Tử Dung, cho đến khi Tử Dung cúi đầu chỉnh trang y phục, hắn mới phản ứng: “Ngươi là con của Liên Dung?”
Từ Tử Dung ngay cả ngước mắt cũng không ngước, nghiêm túc phủi bụi trên góc áo ca ca —— cho dù trải qua trận chiến vừa rồi, y phục của anh đã nát tươm, nhưng y vẫn nghiêm túc phủi bụi, xem như bảo vật trân quý.
Từ Tử Nham cảm thấy hơi đau trứng… Tuy rằng thời thơ ấu đã trôi qua rất lâu, nhưng cái tên Liên Dung này… Từng bị nguyên thân nguyền rủa quá nhiều làn, anh muốn quên cũng không quên được.
Đúng vậy, Liên Dung chính là mẫu thân của Từ Tử Dung, cũng chính là tiểu tam trong miệng người khác, từng là ánh trăng sáng, nốt chu sa, chân ái… của Từ Kiêu. Khụ khụ, dù sao cũng có rất nhiều tên gọi.
Nhưng đối với Từ Tử Nham mà nói, ngoại trừ khái niệm ‘mẫu thân của Từ Tử Dung’, anh thật sự không có suy nghĩ gì khác.
Dù sao tiểu tam cũng được, chân ái cũng được, đây đều là chuyện giữa phụ mẫu của nguyên thân và Liên Dung, anh là người ngoài đứng xem, không có tư cách bình luận.
Nhưng người trước mặt này… Được rồi, vừa thấy người này là biết chắc hắn và Liên Dung có quan hệ tình cảm nào đó. Hơn nữa trước kia Từ Tử Dung từng nói, thật ra y không phải con ruột của Từ Kiêu… Vì thế… Đây là phụ thân hờ tìm tới cửa?
“Ngươi…” Phản ứng của Từ Tử Dung khiến Cận Vấn Thiên hơi bất an, mà gương mặt của đối phương giống hệt Liên Dung lại khiến hắn vui mừng.
“Vị tiền bối này…” Từ Tử Nham rối rắm, vốn theo tu vi, anh chỉ cần gọi đạo hữu là được, nhưng đối phương là phụ thân ‘mơ mơ hồ hồ’ của Từ Tử Dung, tuy hình như Từ Tử Dung không chịu thừa nhận nhưng tiếng đạo hữu này anh thật sự không nói được, đành phải lùi bước gọi tiền bối.
“Hả?” Cận Vấn Thiên ngớ ra, lúc này mới nhận ra Tử Dung còn có một người đồng đội. Lúc nãy nhìn thấy Từ Tử Nham vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng khi hoài nghi thân phận của Từ Tử Dung, lại nhìn sang Từ Tử Nham, gương mặt khá giống Từ Kiêu khiến hắn thấy hơi gai mắt.
Từ Tử Nham: (╯‵□′)╯︵┻━┻, ngươi tỏ ra ghét ta là sao? Lão tử đắc tội ngươi à!!
“Ca ca… Đừng để ý đến ông ta, chúng ta đi.” Từ Tử Dung thấy Cận Vấn Thiên dám ghét bỏ ca ca, nhất thời không vui. Y vung tay lên, định kéo Từ Tử Nham rời đi.
“Khoan đã!” Cận Vấn Thiên vừa thấy con mình sắp đi, nhất thời nóng nảy, vươn tay định cản bọn họ.
Lại không ngờ rằng Từ Tử Dung đã sớm có chuẩn bị, đột nhiên vung ra một nhánh Huyết Đằng, hung dữ quất một cái…
Bịch!
Huyết Đằng bị cắt thành hai, rơi trên mặt đất.
“A… Ta không cố ý…” Cận Vấn Thiên nhìn Huyết Đằng đứt đoạn, lại nhìn Từ Tử Dung mặt đen thui, xấu hổ nói.
Từ Tử Dung hừ một tiếng, kéo ca ca lên phi kiếm của mình, vèo một tiếng bay đi.
“Chờ ta với.” Khó khăn lắm mới phát hiện tung tích con trai, đương nhiên Cận Vấn Thiên không thể bỏ qua như vậy, vội vàng đuổi theo.
Để lại Phong Độc bị bỏ quên, sắc mặt âm u nhìn bóng dáng người nọ xa xa, cuối cùng chỉ có thể hung tợn nghiến răng: “Hôm nay coi như các ngươi may mắn!”
Đánh không lại Cận Vấn Thiên, Phong Độc cũng không tự rước lấy nhục. Lúc nãy đối phương đã biểu hiện quan hệ sâu xa rõ ràng như vậy, nếu gã cứ cố ra tay, chưa chắc chiếm được thứ tốt gì.
Phong Độc rút lui, nhưng gã không có buông tha. Dù sao nơi này vẫn là khu vực Ma tộc khống chế, cho dù gã không thể lập tức bắt Từ Tử Dung nhưng chỉ cần canh chừng kỹ, nói không chừng sẽ có cơ hội khác.
Từ Tử Nham cũng không biết Phong Độc vẫn đang tính kế Từ Tử Dung, trên thực tế anh vẫn nghĩ đối phương muốn thi thể chứ không phải thân thể.
Nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa, cuối cùng bọn họ cũng đã thoát khỏi uy hiếp của Phong Độc, tuy rằng —— hình như bọn họ lại có thêm một tên phiền phức…