Dạy "hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 42: Chương 42




Edit: Qiezi

Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim*, hai huynh đệ bọn họ cùng nhau tu luyện, cùng nhau sinh hoạt nhiều năm như vậy, ăn ý và vân vân, đã sớm đạt điểm tối đa. Hợp tác cùng ra tay, đánh hội đồng, hai đánh một – chuyện ăn gian kia, Từ Tử Nham biểu thị, chính là không có chút áp lực nào.

(Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim <兄弟同心, 其利断金>: nhấn mạnh tình nghĩa anh em, kêu gọi đồng tâm hiệp lực, giống với câu thành ngữ Việt Nam “một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”.)

“Đi thôi, chúng ta đi làm quen cái tên Vệ Kình kia xem thực lực của hắn rốt cuộc thế nào.” Từ Tử Nham nói.

Từ Tử Dung không có vấn đề gì gật đầu, đối với huyết ma đại nhân mà nói, Vệ Kình cũng chỉ là một tiểu tử luyện khí đại viên mãn mà thôi, dù cho hắn có huyết mạch chân long, cũng không thể là đối thủ của y. Đối với Từ Tử Nham có thể còn có chút áp lực, nhưng với y mà nói, thực sự là ngay cả giải sầu cũng không tính.

Hai huynh đệ xoay người ý muốn rời đi, Vu Hạo bị treo ở sau lưng bọn họ vội vã quát to: “Các ngươi thả ta xuống!”

Phút chốc Từ Tử Nham xoay người lại, hai mắt sáng ngời nhìn gã. Vu Hạo liền nhịn không được lui người lại, ánh mắt có chút né tránh, gã cười gượng hai tiếng: “Ách… Không thả sao?”

“Thả! Sao lại không thả!” Từ Tử Nham cười híp mắt. Từ Tử Dung khoát tay, lưới mây liền tản ra, Vu Hạo từ trên cây rớt xuống, ai u kêu đau một tiếng.

“Thiếu chút nữa đã quên rồi.” Trong đôi mắt của Từ Tử Nham lóe ra tia sáng toan tính: “Nếu ngươi dự định theo chúng ta đi qua đó, vậy khẳng định đã thu thập đủ ngọc bội rồi phải không?”

Vu Hạo nghẹn họng trân trối, trong lòng cho mình hai cái tát, ta đánh ngươi cái đồ miệng tiện! Thả cái gì mà thả, chờ hai người họ đi rồi, mình dùng dao cắt từ từ thôi không tốt sao! Vì sao còn muốn gọi bọn họ quay lại!!!

“Đem ra đây, đừng có giấu.” Từ Tử Nham chậm rãi xoè tay ra, cho gã một ánh mắt “ngươi hiểu”.

Vu Hạo nghẹn một búng máu trong ngực, vẻ mặt sa sút tinh thần từ trong túi lấy ra bốn miếng ngọc bội màu đỏ: “Đây! Bốn miếng! Ngọc bội thân phận của ta sớm đã bị Vệ Kình cướp rồi, cho nên những thứ này đều lấy được từ trên người người khác.”

Từ Tử Nham cười híp mắt gật đầu: “Đa tạ. Sau này có cơ hội mời ngươi đi ăn.”

Vu Hạo buồn bực nói: “Tính một chút, xem ra là ta xui xẻo. Sau này cũng không mong gặp lại ngươi.”

Từ Tử Nham cũng không tức giận, lập tức kéo Từ Tử Dung ly khai.

Sau khi bọn họ đi không lâu, Vu Hạo ban nãy còn sa sút tinh thần, nhìn xung quanh một lần, biến mất trong rừng rậm…

“Ca ca, trên người gã hẳn là còn những miếng ngọc bội khác. Vì sao chúng ta không đồng thời lấy hết?” Từ Tử Dung không hiểu nhìn về phía Từ Tử Nham.

Anh sờ đầu y: “Làm người phải khoan dung độ lượng, gã này tuy thực lực hơi kém, nhưng làm người tương đối tốt, chúng ta không cần phải ép người ta đến bước đường cùng.”

Từ Tử Dung cái hiểu cái không gật đầu, nơi này là Lưu Quang tông, cũng không phải là Ma cung huyết ma của y, dùng thực lực áp chế đối phương, tất nhiên là rất thuận tiện, nhưng dễ lưu lại tai họa ngầm. Đương nhiên, nếu là huyết ma đại nhân thì hoàn toàn có thể giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích một cách sạch sẽ, nhưng ở trong khảo hạch của Lưu Quang tông không thể giết người, nhân nhượng mọi việc một chút cũng chỉ vì để cho tương lai hai huynh đệ bọn họ có thể trôi qua thoải mái một chút.

Hai người Từ Tử Dung và Từ Tử Nham đi về phía trước với tốc độ rất nhanh, tuy rằng cũng gặp qua những thí sinh khác, nhưng những thí sinh này, thời điểm thấy bọn họ dường như đều bỏ chạy rất xa.

Nếu muốn đuổi theo hai người bọn họ sẽ lãng phí quá nhiều thời gian, hơn nữa những người bỏ chạy này không chừng đã sớm mất ngọc bội, đuổi theo họ thì cái được không bù đủ cái mất.

Hao tốn gần hai canh giờ, rốt cuộc sáng ngày thứ hai, hai người đã đến khe sông phía tây.

Xa xa nhìn lại, vách núi ở hai bên cũng không cao, trên ngọn núi lớn nhất có một thân ảnh mặc trường bào kim ty đang ngồi trên một tảng đá to.

Từ Tử Nham kéo tay của Từ Tử Dung, chỉ vào thân ảnh của Vệ Kình, thần sắc nghiêm túc nói: “Tử Dung, đệ biết cái này kêu là gì không?”

Từ Tử Dung mờ mịt lắc đầu.

Từ Tử Nham nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái loại hành vi này, gọi là (beep ——), đang (beep ——) bị sét đánh, sau này đệ ngàn vạn lần đừng làm loại chuyện ngu ngốc này biết không?”

Từ Tử Dung: =.=

“Chờ, nhìn ca ca biểu diễn cho đệ xem, cái gì gọi là “bị sét đánh”.” Nói xong, anh hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi về phía Vệ Kình, nhưng mà trước khi đi, còn không quên dặn Từ Tử Dung: “Một lát nữa khi ta và hắn đánh nhau, đệ phải chạy nhanh biết không? Chỉ cần đệ mang ngọc bội chạy đi, chúng ta coi như đã thắng.”

Từ Tử Dung:…

Đúng vậy, Từ Tử Nham rất vô sỉ không mang theo miếng ngọc bội nào đi khiêu chiến với Vệ Kình. Trên thực tế, chân chính đối mặt với Vệ Kình, trong lòng anh cũng hơi lo lắng. Dù sao trong trí nhớ của nguyên thân, hắn thế nhưng là nhân vật siêu cấp lợi hại, nếu không phải cuối cùng trong một lần đi thám hiểm bí cảnh ngã xuống, sợ rằng người sau này xưng bá trong Huyền Vũ Vực không phải là đám người Bạch Hoa.

Hửm? Từ Tử Nham đột nhiên nhớ tới, trong tiểu thuyết dường như có đề cập tới việc Bạch Hoa cũng đi thăm dò cái bí cảnh kia, ở bên trong còn gặp một tên háo sắc thèm nhỏ dãi mỹ mạo của gã, nhưng lại cực kỳ lợi hại. Sau đó dựa vào việc cùng Mạc Tử Nguyên liên thủ, đã gài bẫy tên kia rồi dẫn dụ hắn vào trong sào huyệt của một yêu thú rất lợi hại, chờ thời điểm hắn cùng yêu thú lưỡng bại câu thương, ra tay giết hắn.

A a a! Anh nghĩ tới, trong sách có nói qua Bạch Hoa lấy được huyết mạch chân long trên một người rất lợi hại, sau đó mở ra không gian thần bí của gã, từ đó tu luyện thuận buồm xuôi gió, chẳng lẽ nói… Trong tiểu thuyết nhắc đến cái tên “Thèm nhỏ dãi mỹ mạo Bạch Hoa, còn rất lợi hại” chính là Vệ Kình???

Từ Tử Nham đầu đầy hắc tuyến, nói thật, anh và Vệ Kình ít tiếp xúc, nhưng dựa theo ký ức của nguyên thân mà nói, hắn là người tương đối kiêu ngạo, người như thế sẽ bởi vì thèm nhỏ dãi mỹ mạo của người khác mà đối với người ta hạ độc chiêu? Càng nghĩ càng thấy không có khả năng…

Thú vị nhất là, không biết vì nguyên nhân gì, rõ ràng anh kế thừa toàn bộ ký ức của nguyên thân, nhưng phàm là ký ức có liên quan đến Bạch Hoa, anh đều nhìn không thấy rõ ràng diện mạo của tên đó, dường như mặt của gã bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ.

Cho dù là cảnh tượng hạn chế 18+ chọc mù mắt chó anh cũng không thể thấy dung mạo của Bạch Hoa, ngược lại thân thể gã thì nhìn được rất rõ ràng.

“Rốt cuộc là đẹp đến cỡ nào mới có thể quyến rũ đàn ông đến như vậy?” Từ Tử Nham xoa xoa cằm, không giải thích được.

Anh thực sự không hiểu được, dù sao ở hiện đại, mỹ nữ dạng gì anh cũng đều đã thấy qua, nhưng lại thực sự không thể tưởng tượng ra Bạch Hoa phải đẹp thành cái dạng gì mới có thể đem ba thanh niên kiệt xuất mê mẩn đến choáng váng, thậm chí nguyện ý chia sẻ người mình yêu với nam nhân khác.

╮(╯_╰)╭ Ôi, thế giới NP ta không hiểu…

“Ca ca, huynh đang nói cái gì vậy?” Từ Tử Dung ngây thơ hỏi.

Từ Tử Nham nghe vậy kinh hoảng, vừa rồi mình vừa nói thành tiếng sao? Ai nha thôi đi, đây không phải là làm hư đệ đệ ngoan của ta sao! Không được, mặc kệ tên Bạch Hoa kia đẹp đến thế nào, anh tuyệt đối không thể để cho Từ Tử Dung và tiện nhân kia đối mặt!

Tuy rằng tiểu thuyết nguyên văn cũng từng đề cập qua chuyện Từ Tử Dung không có cảm giác gì với Bạch Hoa, nhưng mà trong sách vẫn ám chỉ, đó là bởi vì Từ Tử Dung thân có bệnh không tiện nói ra.

Nói cách khác, không phải là đệ đệ của anh không có phản ứng với Bạch Hoa, mà không có cách nào phản ứng.

Mặc kệ trong sách nói là thật hay giả, Từ Tử Nham cũng không dám mạo hiểm. Hiện tại đệ đệ bảo bối bị anh nuôi đến trắng trắng mềm mềm, thân thể tuyệt đối là khỏe mạnh trăm phần trăm. Anh thật ra rất tự tin chính mình không bị Bạch Hoa mê hoặc, nhưng nhỡ đâu Tử Dung chịu không nổi mê hoặc của sắc đẹp, hoặc thích Bạch Hoa kia, anh rất lo lắng!

Quyết đoán phải cách ly hai người này! Không cho họ có cơ hội gặp mặt!

Được rồi, anh còn phải giới thiệu một vài tiểu mỹ nữ cho Tử Dung, đệ đệ của Từ Tử Nham anh nhất định là thẳng tắp! Thẳng tắp thẳng tắp!!!

“Ca ca…”Cảm giác được mình bị Từ Tử Nham coi nhẹ, trong mắt Từ Tử Dung lóe lên một tia đen tối.

“A? Không có việc gì, vừa nãy ta lảm nhảm thôi.” Từ Tử Nham trấn an, tính vỗ vỗ đầu đệ đệ: “Được rồi, ca ca đi đối phó Vệ Kình! Đệ cũng phải cẩn thận một chút.”

Nhìn bóng lưng Từ Tử Nham rời đi, biểu tình của y càng ngày càng âm trầm.

Mỹ mạo? Quyến rũ?

Ca ca ở nơi nào mình không biết gặp mỹ sắc gì sao? Lại còn quyến rũ?

Chết tiệt! Rốt cuộc là con tiện nhân nào dưới tình huống mình không biết đến gần ca ca! Lẽ nào ca ca cũng sẽ thích cô ta sao?

Nghĩ vậy, đột nhiên Từ Tử Dung hoảng sợ, qua nhiều năm như vậy, Từ Tử Nham chẳng bao giờ đối xử với nữ nhân nào vượt quá tình cảm bình thường, làm y cũng quên mất, anh đã được coi như là một nam nhân trưởng thành. Trước kia, Từ Kiêu chuẩn bị cho anh nha đầu thông phòng Nhược Kỳ bị chính anh đuổi đi, lúc đó cũng từng đề cập qua yêu cầu như vậy, không nói không có nghĩa là không cần, lẽ nào ca ca – anh muốn nữ nhân??

Trong tròng mắt Từ Tử Dung chợt lóe lên huyết sắc, không! Ca ca chỉ có thể là của y!

Y mặc kệ ca ca muốn những nữ nhân khác hay là cái gì, ca ca là do ông Trời ban cho y, cả người ca ca, tinh thần, cũng như toàn bộ tình cảm đều thuộc về y! Chỉ có thể là của y!

“Ai?” Từ Tử Dung quát một tiếng chói tai, hai tròng mắt nhuộm máu cảnh giác nhìn chằm chằm rừng cây phía sau cách đó không xa.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, rừng cây phát ra tiếng rào rào, nhưng vẫn không xuất hiện thân ảnh của kẻ nào.

“Ngươi đã không ra, thì đừng trách ta không khách khí.” Từ Tử Dung cười lạnh một tiếng, vốn tâm tình đang phiền não hoàn toàn bị phóng thích ra ngoài.

Đã có nơi trút giận đưa đến cửa, y sẽ không khách khí!

“Oanh” một tiếng, ba dây leo lớn hung hăng đánh vào một gốc đại thụ bên cạnh bụi cây, những dây leo này cũng không phải là loại dây mảnh chỉ lớn bằng ngón cái, mà là loại cự đằng huyết sắc to như bắp đùi của nam nhân trưởng thành. Trên những dây leo này tản ra lệ khí nồng đậm, mấy năm nay, Từ Tử Dung không chỉ đang tu luyện các pháp thuật hệ mộc chỉ có tác dụng phụ trợ, mà những thứ này kết hợp với cự đằng huyết sắc của Huyết Hải Tâm Kinh mới chân chính là đòn sát thủ của y.

“Mẹ nó, cái này là cái quỷ gì vậy!” Đại thụ bị huyết đằng quất tới, một thân ảnh màu đen trong tán cây nhảy ra, suýt nữa thì rơi xuống đất cách đó không xa, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.

Từ Tử Dung mặt không thay đổi nhìn hắn, hung bạo trong lòng cũng đã bị y đè xuống một chút.

Tuy rằng y rất muốn đem quỷ xui xẻo trước mặt này băm thây vạn đoạn để phát tiết phiền muộn trong lòng, nhưng tốt xấu gì y vẫn nhớ, đây là nơi Lưu Quang tông khảo hạch, nếu là gây ra án mạng, khẳng định không thể giấu được.

Nhìn người áo đen kia, Từ Tử Dung đột nhiên lộ ra nụ cười lạnh lẽo, y nhớ rõ mùi vị người này, phàm là người bị y đả thương, y đều có thể ngửi ra mùi vị huyết dịch trong cơ thể đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.