Edit: Qiezi
Hơi thở quanh thân Từ Tử Nham đang ngộ đạo vô cùng kinh người, hơn nữa theo cường độ tăng dần của Tiểu Thanh công kích nội đan, bên ngoài nguyên anh trong cơ thể anh bắt đầu xuất hiện một lớp ánh sáng xanh ngọc.
“Ca ca…” Từ Tử Dung chậm rãi đi tới bên cạnh ca ca, vươn tay định chạm vào anh.
Chân Long thấy thế thì hoảng sợ, khi tu sĩ tấn cấp kỵ nhất bị người khác quấy rầy. Hơn nữa nguyên anh tấn cấp Hóa Thần là bước ngoặc rất quan trọng, xuất phát từ phản ứng bản năng, tu sĩ sẽ tạo ra một vòng linh lực bảo hộ bên ngoài.
Vòng linh lực bảo hộ này sẽ bảo vệ khi tu sĩ mất ý thức, bởi vậy vòng linh lực sẽ nối trực tiếp với đan điền, một khi bị công kích, nó sẽ đánh trả theo bản năng.
Không hề nghi ngờ, với tu vi của Từ Tử Nham, nếu anh phát động công kích, tuyệt đối có thể đánh Từ Tử Dung không phòng bị bị trọng thương. Thậm chí nói hơi quá một chút, nếu Từ Tử Nham dùng sức mạnh Tử Tiêu Thần Lôi cũng có thể trực tiếp đánh chết y.
Ở loại thời điểm này, bản thân tu sĩ đang đắm chìm trong lĩnh ngộ tấn cấp, căn bản không có ý thức. Nói cách khác, tu sĩ phản kích căn bản không biết mình đã gây ra đả kích hung tàn cỡ nào đối với kẻ địch.
“Dừng tay, hắn…” Chân Long buồn bực, hắn nào biết Từ Tử Dung sẽ lỗ mãng như vậy, vậy mà lại đi chạm vào tu sĩ đang thăng cấp?
Bình thường thì chỉ cần là người có chút tri thức đều sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, sao Từ Tử Dung lại ——
Chân Long dại ra, chưa kịp nói xong đã bị dị trạng trước mắt chặn họng.
Hắn há hốc mồm, nhìn Từ Tử Dung nhẹ nhàng chạm vào Từ Tử Nham, sau đó vòng linh lực bảo hộ trên người Từ Tử Nham lại dọc theo đầu ngón tay Từ Tử Dung, chậm rãi bao phủ toàn thân y…
Trời đất! Từ Tử Dung vậy mà cũng ngồi cạnh Từ Tử Nham bắt đầu đột phá… Chuyện này không khoa học!!
Chân Long đại nhân sống lâu như vậy nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người.
Hắn biết rất nhiều đạo lữ trong Tu Chân Giới, trong đó không thiếu những tu sĩ yêu thương chân thành, đồng sinh cộng tử, nhưng chưa từng thấy ai có thể khắc chế bản năng, đưa người mình yêu vào vòng bảo hộ của mình…
Quả thật hù chết long rồi!
Từ Tử Nham không biết mình đã thành công làm Chân Long hoảng sợ, lúc này anh đang lâm vào một loại cảm giác vô cùng huyền diệu.
Nguyên anh vốn màu vàng đỏ, sau khi hấp thu Long Linh Lực khổng lồ, nó dần dần biến thành màu trắng óng ánh. Nhưng điều khiến Từ Tử Nham kinh ngạc chính là trên đầu tiểu nguyên anh lại mọc hai cái sừng rồng…
Từ Tử Nham: Đậu má! Lại tới nữa!??
Vận mệnh chú định, anh có cảm ngộ nào đó, bởi vì hấp thu quá nhiều Long Linh Lực, còn hấp thu rất nhiều thứ vụn vặt và đồ vật có liên quan đến huyết mạch Chân Long nên khi anh tấn cấp Hóa Thần đã hoàn toàn khởi động huyết mạch Chân Long nhất tộc, hoàn toàn chuyển hóa thành Chân Long nhất tộc. Nếu có cơ duyên, nói không chừng anh còn có thể trở thành con Chân Long thứ hai trên thế giới này!
Đáng tiếc, Từ Tử Nham lại không cảm thấy đây là chuyện tốt. Trong trận thi đấu ban nãy, anh rất bài xích thân thể của bất kỳ loài động vật nào. Anh có thể thích động vật nhỏ, nhưng tuyệt đối không muốn trở thành động vật —— cho dù là Chân Long cao cao tại thương cũng không được!
“Không muốn sừng rồng… Không muốn sừng rồng! Ta muốn làm người!” Từ Tử Nham không ngừng lặp đi lặp lại những lời này trong đầu, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm nguyên anh của mình. Anh rất sợ sơ ý một chút sẽ thật sự biến thành ‘tiểu long nhân’.
Cũng may đây vẫn là thân thể của Từ Tử Nham, cổ Long Linh Lực thuộc về lực lượng ngoại lai, hơn nữa lúc đó Long Hồn cũng không có bất kỳ ác ý nào đối với Từ Tử Nham, bởi vậy suy nghĩ của anh nhanh chóng trở thành hiện thực.
Sừng rồng trên đầu tiểu nguyên anh dần biến mất, đồng thời từ trong cơ thể anh bay ra một số đốm sáng xanh nhạt. Từ Tử Nham biết, đó là huyết mạch Chân Long trong nguyên anh của anh. Trải qua lần này, huyết mạch Chân Long trong cơ thể anh đã bị loại bỏ hoàn toàn, sau này không còn hy vọng chuyển hóa thành Chân Long nhất tộc nữa.
Thấy đổm sáng xanh nhạt bay ra khỏi cơ thể, cuối cùng Từ Tử Nham cũng thở phào nhẹ nhõm. Không còn huyết mạch Chân Long, cùng lắm là khiến những người có huyết mạch Chân Long không gần gũi anh nữa, về bản chất cũng không có ảnh hưởng gì.
Quan hệ giữa anh và Tuyết Đoàn, Phấn Mao cùng với Vệ Kình, sẽ không vì chút huyết mạch này mà thay đổi, cho dù đánh mất cũng không hề gì.
Sau khi loại bỏ ảnh hưởng của huyết mạch Chân Long, anh mới bắt đầu tiến hành bước đột phá tiếp theo.
Cái gọi là Hóa Thần, thật ra chính là kết hợp thần thức và nguyên anh, làm nguyên anh hữu hình hóa thành thần niệm vô hình.
Có thể nói, bắt đầu từ bước này, Từ Tử Nham mới hoàn toàn thoát khỏi trói buộc với thân thể, cô đọng linh hồn thành một tia thần niệm, có thể công kích, có thể tự bảo vệ mình, thậm chí còn có thể thoát ly khỏi cơ thể để sống sót.
Tu sĩ tấn cấp Hóa Thần, có thể nói là bước nửa bước lên đường thành tiên, chỉ cách một bước là phi thăng. Có thể rất nhiều người sẽ nói, bước này xa tới mức đến cuối đời cũng chưa chắc có thể đi qua, nhưng dù sao cũng đến gần rồi. Hơn nữa, với tư chất của Từ Tử Nham, tại tu thành Hóa Thần ở độ tuổi này, đã không còn có thể dùng hai chữ ‘thiên tài’ để hình dung nữa, bọn họ đã vượt xa phạm vi hiểu biết của tất cả mọi người…
Ừ, nói một cách đơn giản, nếu sau khi Từ Tử Nham tấn cấp thành công rồi xuất hiện trước mặt La Đại Cước, có lẽ ngảy cả La Đại Cước cũng phải la lớn: “Sư huynh, mau ra đây xem thần tiên!!”
Quá trình Từ Tử Nham tấn cấp Hóa Thần nhìn như bình yên, nhưng đó là vì anh đã tránh được một chuyện nguy hiểm nhất —— nhu cầu linh khí.
Lúc nãy mới nói qua, từ nguyên anh đến Hóa Thần là một loại biến hóa về bản chất sinh mệnh. Nói khoa trương một chút, chính là ngưng đọng linh lực toàn thân vào trong thần niệm, để thần niệm tồn tại thay cho thân thể.
Muốn đại được bước này, đầu tiên cần phải có rất nhiều linh lực tinh khiết. Tu sĩ bình thường cần phải tích lũy linh lực nhiều năm, hơn nữa cần phải dùng một lượng lớn đan dược mới được. Nhưng Từ Tử Nham lại có một bàn tay vàng rất lớn —— Long Linh Lực!
Có một đại sát khí như thế, anh căn bản không cần tích lũy, chỉ cần tiêu hóa hết viên nội đan do Long Linh Lực ngưng tụ lại là được rồi. ╮(╯▽╰)╭
Dưới sự công kích của Tiểu Thanh, nội đan Long Linh Lực không ngừng vỡ nát, sau khi khôi phục thành linh khí lại bị nguyên anh của Từ Tử Nham hấp thu hết.
Sau khi tiểu nguyên anh đã biến thành màu xanh ngọc dung hợp với thần thức, nó bắt đầu hư hóa, biến thành hình thái cao cấp hơn —— thần niệm.
Ngay khi Từ Tử Nham cẩn thận điều khiển nguyên anh không ngừng tiến hóa —— đan điền của anh khẽ run lên, một Từ Tử Dung chibi màu đỏ nhạt chen đến bên cạnh nguyên anh của ca ca.
Từ Tử Nham: =.= nguyên anh của bệnh thần kinh lại tới gõ cửa…
Nguyên anh của Từ Tử Dung và của Từ Tử Nham ôm nhau thật chặt, giống như hai đứa trẻ dính liền nhau. Đám khách trọ trong đan điền của Từ Tử Nham đã quen Từ Tử Dung má phúng phính xuất hiện ở nơi này, một chút kinh ngạc cũng không có.
Hai nguyên anh nho nhỏ tiến hóa dưới sự gột rửa của Long Linh Lực, mà kẻ tới sau Từ Tử Dung lại tạo ra một con đường linh lực giữa nguyên anh của mình và của ca ca, trao đổi linh lực hai người.
Theo cái vòng tuần hoàn này, nguyên anh xanh ngọc lại một lần nữa nhuộm màu đỏ nhạt ——
Từ Tử Nham: …..
Bỏ đi, mỗi lần anh đột phá, Từ Tử Dung đều phải lưu lại một phần hơi thở trên người anh để đánh dấu, anh đã quen việc này rồi…
Đợi sau khi nguyên anh của hai người hư hóa hoàn toàn, Từ Tử Nham hít sâu một hơi, chuẩn bị nghênh đón tâm ma kiếp!
Đối với bất kỳ ai, tâm ma kiếp Hóa Thần Kỳ đều vô cùng hung hiểm, đặc biệt là Từ Tử Dung, người dùng công pháp Huyết Hải Tâm Kinh để tấn cấp, mỗi lần gặp tâm ma kiếp đều có thể so với lôi kiếp, tuyệt đối có thể gọi là cửu tử nhất sinh!!!
Từ Tử Nham tập trung tinh thần, cảnh giác quan sát hoàn cảnh xung quanh. Mặc dù bây giờ anh vẫn có thể nội thị đan điền của mình, thế nhưng rất có thể một giây sau anh sẽ lâm vào ảo cảnh tâm ma!
Phạch phạch, phạch phạch!
Hả?
Từ Tử Nham nghi ngờ quay tới quay lui, kỳ quái, ở đây rõ ràng là đan điền của anh, vì sao anh lại nghe được tiếng đập cánh?
Trong đan điền của anh có rất nhiều khách trọ kỳ quái, trong đó có không ít khách biết bay, thế nhưng mọc cánh —— thì hoàn toàn không có!!
Một âm thanh không nên xuất hiện lại vang lên ở đây, đại biểu cho cái gì?
Từ Tử Nham rùng mình, lẽ nào tâm ma kiếp đã bắt đầu rồi?
Anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén tra xét xung quanh, hy vọng tìm ra sơ hở của ảo cảnh này. Nhưng anh không ngờ tâm ma bố trí hoàn cảnh lại hoàn hảo như vậy, ở đây hầu như giống y hệt đan điền của anh, ngay cả Tiểu Thanh và ốc sên nhỏ cũng rất sống động, thực sự rất giống nhau!
Sau đó, anh thấy —— một con dơi thoạt nhìn gầy yếu, mờ mờ ảo ảo.
Từ Tử Nham: =.=
Tâm ma: (╯‵□′)╯︵┻━┻! Vì sao lại là hai tên khốn kiếp các ngươi? Vì các ngươi mà ta đã thất bại rất nhiều lần rồi, biết không hả? Công trạng của ta đã đội sổ ở Tâm Ma Giới rồi, các ngươi biết không? Các ngươi không thể đổi một tâm ma kiếp khác sao? Ta với các ngươi có thù lớn lắm à? Hừ!
Từ Tử Nham mờ mịt nhìn con dơi nhỏ giận dữ kêu réo, sau đó dang cánh, khóc lóc thê thảm chạy đi…
Từ Tử Nham: =.=
Anh lại đợi một lúc lâu, cuối cùng không có tâm ma kiếp đến… (con dơi nhỏ đau lòng QAQ, lão tử tới rồi, cũng đi rồi, tên khốn nạn!). Lúc này Từ Tử Nham mới xác định ‘ảo cảnh hoàn hảo’ thật ra chính là đan điền của mình…
Tiểu Thanh, Cực Quang và đám kỳ vật: →. →
Sau khi Từ Tử Nham nhận ra chuyện này, đan điền của anh bỗng nhiên run lên, nguyên anh đã hoàn toàn hư hóa đột nhiên nhảy vào thức hải, chính thức chi phối sinh mạng của anh.
Khi Từ Tử Nham đột phá, Từ Tử Dung cũng cảm nhận được cổ hơi thở kia, đồng thời y cũng cùng đột phá với Từ Tử Nham. Hơn nữa, vì tâm ma kiếp bãi công, Từ Tử Dung bình yên vượt qua tâm ma kiếp, không thể không nói vận khí của y cũng rất tốt.
Hai huynh đệ tỉnh lại từ trong nhập định, vừa mở mắt ra đã thấy dung nhan quen thuộc của đối phương, thần giao cách cảm cùng mỉm cười.
Từ Tử Dung chớp mắt, cảm thấy bầu không khí lúc này rất tuyệt, y lập tức nắm lấy cơ hội, khép lại hàng mi, khẽ nâng cằm muốn hôn môi.
Hai người cùng lên cấp an toàn, sự vui sướng khiến Từ Tử Nham cũng có vài phần xúc động, anh khẽ nâng chiếc cằm duyên dáng của y, dùng bụng ngón tay ma sát cánh môi hồng nhạt, không kiềm lòng nổi cúi đầu ——