Dạy "hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 79: Chương 79




Edit: Qiezi

Trong túi càn khôn thủy chung vẫn không an toàn, vì vậy thời điểm Từ Tử Nham giả vờ để vào túi càn khôn, thuận lợi nhét vào bên trong Phương Cách. Hiện tại không gian Phương Cách trở nên rất lớn, còn nhiều thêm một công năng có thể di động, Từ Tử Nham để nó bên cạnh mình, như vậy rất tiện cất đồ vào.

Còn chưa chính thức vào nơi truyền thừa cũng đã có thu hoạch như vậy, Từ Tử Nham vui sướng trong lòng không nói cũng biết. Ở nơi truyền thừa vô số như đây, số lượng trong Thanh linh bí cảnh cũng rất ít, có người nói đã từng có một vị sư tỷ cường đại, bên trong đại hình truyền thừa, một hơi tiếp nhận ba truyền thừa, nếu không phải vì đã đến giờ, phải rời đi, có thể nàng còn có cơ hội tiếp thu nhiều truyền thừa hơn nữa.

Huynh đệ Từ gia đi dọc thông đạo một hồi, rất nhanh liền phát hiện một cái lối rẽ, bởi vì Từ Tử Dung cự tuyệt tách khỏi Từ Tử Nham, cho nên hai người bọn họ liền quẹo vào lối rẽ kia.

Khi anh tiến vào lối rẽ, chỗ ngoặc theo như thường lệ biến mất, là tường đối diện bọn họ lần thứ hai tạo thành một lối rẽ, Triệu Hữu Đạo uể oải từ bên trong đi ra.

Nhìn xung quanh một chút, phát hiện mình vẫn còn trong thông đạo kia, tuy rằng truyền thừa thất bại, nhưng Triệu Hữu Đạo nhanh chóng lấy lại niềm tin. Truyền thừa này vốn là cần vận khí, ở đây có ít nhất ba cái truyền thừa trở lên, cái này không được, còn có thể đi thử cái khác.

Tiếp tục đi về phía trước cái thông đạo dường như không có điểm cuối, không lâu lắm, liền phát một lối rẽ, Triệu Hữu Đạo âm thầm cổ vũ bản thân, sau đó bước vào.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, Triệu Hữu Đạo cũng tốt, Lâm Khiếu Thiên cũng tốt, thậm chí cả Từ Tử Nham đều ở đây không ngừng thử tiếp thu truyền thừa.

Nơi này thật sự là một đại hình truyền thừa, truyền thừa bên trong làm mấy người bọn họ hưng phấn phát cuồng.

Tuy rằng mỗi một truyền thừa đều có yêu cầu thừa kế khác nhau, nhưng hơn mười truyền thừa cũng đủ cho mọi người không có tay không mà về —— ngoại trừ Từ Tử Nham. _(:з” ∠)_

Đúng vậy, Từ Tử Nham không có được dù chỉ là một truyền thừa, đây thật sự là một cố sự bi thương phải không?

Nhưng Từ Tử Nham cũng biết rõ, anh sở dĩ không thể tiếp thu truyền thừa này, hoàn toàn là vì vị tu sĩ lôi linh căn lúc trước gây họa.

Cái gọi là được mất… Anh rốt cuộc hiểu hoàn toàn. Được chính là cái hộp chứa Tử tiêu thần lôi kia, mà mất thì là vô duyên với truyền thừa trong nơi truyền thừa này.

Cũng không biết có phải vị tu sĩ lôi linh căn kia thanh danh quá kém trong đám tu sĩ này năm đó, tất cả truyền thừa ở đây lại không mở ra với anh. Truyền thừa cũng phải có một cái môi giới, lúc tiếp xúc môi giới không phù hợp, như vậy môi giới sẽ chủ động văng ngươi ra, mà Từ Tử Nham căn bản không đến gần môi giới được, cho nên ngay cả tư cách thử nghiệm anh cũng bị tước đoạt…

“Có được có mất, thật đúng là có được có mất.” Từ Tử Nham bất đắc dĩ cười khổ, cuối cùng thu hoạch cũng không tính là quá kém, anh chiếm được một đạo Tử tiêu thần lôi hoàn chỉnh, mà Từ Tử Dung được truyền thừa là Thanh la vũ bộ do một nữ tu lưu lại, đây là một loại thân pháp nhẹ nhàng ưu nhã, có thể đề cao năng lực tránh né, hơn nữa thời điểm sử dụng Thanh la vũ bộ, còn có thể kích phát linh khí hệ mộc xung quanh, để người sử dụng thả ra pháp thuật hệ mộc, tăng uy lực lên ba phần.

Đối với truyền thừa thu được, Từ Tử Dung có chút dở khóc dở cười, tuy nói đời trước vóc người thon thả tinh tế, thế nhưng Thanh la vũ bộ… Đây rõ ràng là chuẩn bị cho nữ tu, thật không biết điều kiện khảo hạch này rốt cuộc là cái gì, sao lại truyền thừa cho Từ Tử Dung.

Điểm bất tiện nhất trong nơi truyền thừa này, đó là trước khi tiếp thu truyền thụ, căn bản không biết ngươi có thể đạt được vật truyền thừa gì, mà một khi bắt đầu truyền thừa liền căn bản không dừng được… Cũng may đồ truyền thừa cho ngươi, quyền sử dụng thuộc về ngươi, nếu không thích, không dùng là được. ╮(╯▽╰)╭

Nói tóm lại, thu hoạch lúc này của bọn họ coi như có thể, cuối cùng cũng không có vào bảo sơn tay không mà về. Tiếc nuối duy nhất chính là trước đó cùng Triệu Hữu Đạo, Lâm Khiếu Thiên tách ra vào nơi truyền thừa, cho nên lúc đi ra, mấy người cũng không tụ họp cùng nhau.

Đối với Triệu Hữu Đạo, Từ Tử Nham có ấn tượng tốt, cho nên muốn kết giao một phen. Về phần Lâm Khiếu Thiên, anh sẽ không có tâm tư kia, cho nên muốn cùng đối phương quen thuộc một chút, chủ yếu là muốn dùng Lâm Khiếu Thiên làm rađa, tránh đối mặt với Bạch Hoa kia, dù sao trong nguyên thư, Lâm Khiếu Thiên là người thứ nhất gặp Bạch Hoa, chỉ cần Bạch Hoa xuất hiện bên cạnh Lâm Khiếu Thiên, Từ Tử Nham liền lập tức quay về ẩn nấp, tranh thủ né tránh vị kia mang theo hào quang nam chính.

Lại nói tiếp, đời trước Bạch Hoa thật sự rất lợi hại, ngay cả Lâm Khiếu Thiên lãnh khốc khí phách cũng không thể chạy trốn khỏi bẫy rập tình yêu của Bạch Hoa, thậm chí còn nguyện ý chia sẻ hắn với hai nam nhân khác, cho tới bây giờ, Từ Tử Nham vẫn cảm thấy loại chuyện này khó mà tin được.

Lâm Khiếu Thiên là lãnh khốc khí phách, Mạc Tử Nguyên là ôn nhu giảo hoạt, nguyên thân tuy trầm mặc ít nói một chút, thế nhưng rất cưng chiều Bạch Hoa, có thể nói, Bạch Hoa trong tiểu thuyết hầu như có gần hết các loại hình nam nhân…

A, không thể nói, ít ra Từ Tử Dung tà mị cuồng bạo sẽ không nhìn vào mắt dáng vẻ của Bạch Hoa, đáng tiếc tình cảnh cuối cùng của y là bị bốn người bọn họ hợp lực giết chết, cuối cùng còn bị nguyên thân hành hạ hồi lâu…

Tuy rằng biết rõ phát triển đời này cùng đời trước hoàn toàn không giống nhau, thế nhưng vừa nghĩ tới đệ đệ khả ái của mình lại có kết cục thê lương như vậy trong quyển tiểu thuyết kia, Từ Tử Nham thực sự không có hảo cảm gì với tên Bạch Hoa kia.

Dù cho trong tiể thuyết nói Bạch Hoa chính nghĩa, vĩ đại, thế nhưng kết hợp với ký ức nguyên thân đến xem, Bạch Hoa này cũng không phải chí công vô tư như trong tiểu thuyết hình dung.

Hiện tại Từ Tử Nham cũng không muốn nghiên cứu Bạch Hoa đến tột cùng là người dạng gì, anh thấy, đời này bất luận như thế nào, ah cũng sẽ không có tiếp xúc gì nữa với người kia, Bạch Hoa muốn yêu thế nào cũng được, chỉ cần đừng trêu chọc hai huynh đệ bọn họ là tốt rồi.

Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, biện pháp của Từ Tử Nham, đã định trước là sẽ không thành hiện thực. ╮(╯▽╰)╭

“Ca ca, ta cảm giác Thanh linh ấn triệu hoán.”

“Ừ, cũng sắp đến ngày, ở bên trong nơi truyền thừa, không biết ngày đêm, cũng không biết tiêu phí bao nhiêu thời gian của chúng ta.” Từ Tử Nham hoạt động thân thể, đến một đoạn thông đạo cuối cùng có hơi chật hẹp, thời điểm đi lại bên trong phi thường nghẹn khuất.

“Ca ca, một khi Thanh linh ấn có phản ứng, liền chứng minh cao lắm chỉ còn bảy ngày Thanh linh bí cảnh liền đóng cửa, chúng ta phải quay về sao?”

“Quay về đi, còn không biết điểm tập kết có xa chúng ta lắm không, hơn nữa không phải sư phụ đã nói rồi sao, điểm tập kết mỗi ngày chỉ mở một lần, lỡ đâu chúng ta chậm trễ thời gian, ra không được, có thể trở thành trò cười.” Từ Tử Nham cười ha ha nói.

“Cũng được.” Từ Tử Dung cân nhắc một chút liền bỏ qua ý niệm tiếp tục tìm kiếm nơi truyền thừa khác, kỳ thực y căn bản không để ý truyền thừa ở nơi này, có loại công pháp cao cấp Huyết hải tâm kinh, với y mà nói, có truyền thừa hay không cũng không khác nhau.

Chỉ là y nghĩ lúc này ca ca không nhận được truyền thừa nào thực sự quá đáng tiếc, lấy được Tử tiêu thần lôi đương nhiên không tệ, thế nhưng đó là một đạo Tử tiêu thần lôi hoàn chỉnh, với thực lực hiện tại của Từ Tử Nham, nếu muốn thôn phệ hoàn toàn thứ kia, kết quả duy nhất chính là hoàn toàn bị năng lượng cường đại ẩn chứa bên trong bạo nổ.

“Đáng tiếc, ca ca không có thu được truyền thừa…” Từ Tử Dung thấp giọng nói.

Từ Tử Nham dở khóc dở cười xoa xoa đầu y: “Ta đã có được Tử tiêu thần lôi, cái này cũng không kém hơn truyền thừa.”

Từ Tử Dung vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng y cũng biết loại chuyện này không thể cưỡng cầu, chỉ có thể buông tha.

Rốp rốp rốp rốp. Rốp rốp rốp rốp.

Đối lập với sự an tĩnh của hai huynh đệ, loại âm thanh có hơi không hài hà này phát ra từ đầu vai Từ Tử Dung.

Từ khi gặp con thỏ này, tiếng rốp rốp này vẫn không dừng lại. Từ Tử Dung thậm chí hoài nghi, con thỏ kia tự có không gian trang bị đầy đủ cà rốt hay không.

Cảm giác tồn tại của con thỏ này rất thấp, đa phần thời gian, hai huynh đệ hầu như đã quên sự hiện diện của nó —— điều kiện quan trọng là phải bỏ qua tiếng rốp róp liên miên không dừng.

Con thỏ này cũng không biểu hiện ra bất kỳ chỗ nào khác lạ, tựa hồ trừ ăn cà rốt ra, nó căn bản không có bất kỳ kỹ năng gì.

Làm người cảm thấy quái dị là, nếu như trước đây, Từ Tử Dung tuyệt đối sẽ không mặc kệ con thỏ hồng nhạt ngồi trên vai y, còn không ngừng ăn, nhưng đối mặt với con thỏ này, y lại vô cùng kiên nhẫn, đương nhiên, cũng có thể là trực giác nói cho y biết không nên chọc con thỏ này. Vì vậy y liền mặc kệ con thỏ an cư trên vai mình —— dù sao cũng không nặng.

Dựa theo hướng dẫn của Thanh linh ấn, bọn họ tốn gần một ngày mới đi đến điểm tập kết, điểm tập kết có chút tương tự với truyền tống trận cỡ nhỏ, có thể đem bọn họ truyền tống đến lối vào thông đạo gần đó.

Điểm tập kết bọn họ đi đến rất ít người, trừ hai huynh đệ bọn họ ra, chỉ có một gã nam nhân hắc y trầm mặc đứng một bên.

Từ Tử Nham và hắn liếc nhau, quyết đoán kéo Từ Tử Dung lui về sau vài bước, tách khỏi nam nhân kia. Tướng mạo người này có chút tuấn mỹ, đáng tiếc khóe mắt đuôi mày đều mang tà khí, khóe miệng tươi cười, cặp mắt kia hẹp dài, phong lưu quá nồng, quả thực còn kém trên mặt viết mấy chữ lớn: Nữ tử nhà lành đừng tới gần.

Thấy Từ Tử Nham làm ra dáng vẻ như vậy, nam nhân kia cười khẽ, nhưng có lẽ là vì thực lực hai bên xấp xỉ, hơn nữa Thanh linh bí cảnh gần đóng, hắn cũng không có ý định gây sự, cũng không đi khiêu khích Từ Tử Nham.

Hai bên cứ trầm mặc cùng nhau đợi, cho đến khi truyền tống trận ở điểm tập két bắt đầu lóe ra quang mang bạch sắc.

Tên nam tử áo đen kia bước vào trước, trước khi hắn biến mất, còn không quên dùng khẩu hình miệng nói với bọn họ: Chúng ta còn có thể gặp lại, mỹ nhân.

Từ Tử Nham liền nổi giận! Hỗn đản này! Nếu không phải hắn chạy nhanh, anh không đánh hắn một trận không hả giận! Mỹ nhân em gái ngươi! Đệ đệ ta mới mười một tuổi, ngươi con mẹ nó đã muốn hạ độc thủ sao!!

Luyến đồng chết tiệt! Trước sau gì cũng thối nát!

Đồng thời khi Từ Tử Nham nổi giận, sắc mặt Từ Tử Dung cũng âm trầm đáng sợ, có lẽ ca ca hiểu lầm, nhưng y lại biết rõ, câu nói cuối cùng của nam nhân kia là nói với ca ca, nói cách khác, người làm hắn hứng thú là ca ca, mà không phải mình.

Quan trọng nhất là! Y biết người này!

Người này tên là Đoan Mộc Ninh, là Ma tu nổi danh quỷ háo sắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.