Edit: Qiezi
Tưởng Anh thấy Phương Thiên Duệ say thành như vậy, nội tâm lo nghĩ vạn phần. Nàng tự nhận bản thân thẳng thắng vô tư, chưa bao giờ có tư tình với Phương Thiên Duệ, nhưng nếu đối phương uống say nói năng lung tung, vậy liền phiền toái.
Mấy ngày nữa nàng phải thành hôn với Phương Thiên Vân, nếu lúc này nàng dây dưa không rõ với hai huynh đệ Phương gia, dù cho cuối cùng chuyện làm sáng tỏ, khẳng định nàng cũng sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Ô Đề thành.
“Thiên Vân, ta thấy đường huynh của huynh say quá rồi, hay là đưa hắn về trước đi.” Tưởng Anh lo lắng nói.
Phương Thiên Vân cũng không muốn để người ngoài thấy người thừa kế tương lai của Phương gia lại uống say mèm trong quán rượu, vội gọi hai hạ nhân đến, đỡ Phương Thiên Duệ trở về.
An trí Phương Thiên Duệ về nhà xong, nhìn đường huynh ngủ say, Phương Thiên Vân không khỏi đau đầu. Chuyện ngày hôm nay nhất định sẽ truyền tới tai bá phụ, với tính cách của ông ấy, hai ngày này sợ rằng đường huynh không sống trong yên lành.
“Anh Nhi, muội biết có chuyện gì xảy ra không?” Phương Thiên Vân chỉ vào Phương Thiên Duệ say khướt, hỏi.
Tưởng Anh nhẹ nhàng lắc đầu, Phương Thiên Duệ và Phương Thiên Vân mặc dù là đường huynh đệ, nhưng hoàn toàn là hai tính cách trái ngược nhau, so với Phương Thiên Duệ nói năng thận trọng, Tưởng Anh ái mộ chính là Phương Thiên Vân sáng sủa ấm áp.
Chỉ là, cái loại biểu tình tuyệt vọng vì bị phản bội của Phương Thiên Duệ quá chân thật, hơn nữa nàng cũng không nghĩ ra đối phương nói dối có mục đích gì.
Trừ phi…
Trong lòng Tưởng Anh nảy mạnh, nàng vội vàng gục đầu xuống, che đi kinh hoảng trong mắt, may là lúc này Phương Thiên Vân đang bận rộn chăm sóc Phương Thiên Duệ ồn ào đòi uống nước, không chú ý vị hôn thê của mình lúc này không bình thường.
Vội vàng tạm biệt với Phương Thiên Vân, Tưởng Anh vội vội vàng vàng trở về nhà, mắt nàng ẩn giấu một tia sầu lo, ngay cả mấy tỷ muội cùng tộc chào hỏi, nàng cũng không chú ý đến.
“Hừ, thần kỳ cái gì! Không phải chỉ là câu được Nhị thiếu gia Phương gia thôi sao!” Một thiếu nữ mặc váy dài vàng tơ nhìn bóng lưng Tưởng Anh biến mất sau nguyệt môn, không kiềm chế được giận dữ nói.
Thiếu nữ phấn y đứng bên cạnh khẽ cau mày: “Được rồi, ngươi bớt tranh cãi đi.”
Hoàng y thiếu nữ bĩu môi, trong lòng cũng không cho là như vậy. Phụ thân của nàng là đệ đệ của tộc trưởng đương nhiệm, tu vi cũng đạt tới ngưng mạch kỳ. Phụ thân của nàng luôn nói năm đó gia gia nàng vốn muốn đem vị trí tộc trưởng truyền cho hắn, không ngờ lại bị đại bá đoạt đi.
Cho nên hoàng y thiếu nữ vẫn luôn cảm thấy, nếu không phải năm đó tộc trưởng đoạt đi vị trí của phụ thân, hiện tại nữ nhi được sủng ái yêu thương ở Tưởng gia phải là nàng mới đúng! Nếu nàng là nữ nhi tộc trưởng, Phương Thiên Vân nhất định sẽ lựa chọn thành hôn với nàng, mà không phải là Tưởng Anh cái gì cũng không bằng nàng!
Hoàng y thiếu nữ thù hận nghĩ, nhưng cũng không dám biểu hiện ra nửa phần. Tưởng Thiên Hành khống chế Tưởng gia là tuyệt đối, chút tâm tư kia của phụ thân nàng, chỉ có thể nói trước mặt nữ nhi mà thôi.
Hoàng y thiếu nữ cũng rất hiểu hình thức của Tưởng gia, bởi vậy dù không cam lòng, cũng sẽ không biểu hiện quá mức, chỉ là —— vừa nghĩ đến mấy ngày nữa, Tưởng Anh sẽ gả cho Phương Thiên Vân anh tuấn kia, nàng liền không nhịn được hận ý khó nuốt trôi.
“Được rồi, đi nhanh đi, bài tập hôm nay ngươi làm xong chưa?” Phấn y thiếu nữ biết là hoàng y thiếu nữ rất đố kỵ Tưởng Anh —— trên thực tế, trong đời kế tiếp của Tưởng gia, có rất ít người không ghen tỵ.
Tuy rằng hiện tại ở Ô Đề thành, rất nhiều người đều tung tin vịt, nói là Tưởng gia vì muốn trèo lên chiếc thuyền lớn như Thiên Vũ tông, cho nên mới phải đem Tưởng Anh gả cho Phương Thiên Vân, nhưng người trong tộc rất rõ ràng, tộc trưởng rất yêu thương Tưởng Anh, nếu Tưởng Anh không thích Phương Thiên Vân, bất luận vì lý do gì cũng không thể để nàng gả cho hắn.
Đối lập với thái độ đối đãi của cha nàng, phấn y thiếu nữ không khỏi thở dài.
Tưởng Anh hạnh phúc như vậy, ai có thể không đố kỵ…
Bất luận là hận ý của hoàng y thiếu nữ hay là bùi ngùi của phấn y phiếu nữ cũng không làm ảnh hưởng chút nào đến Tưởng Anh. Từ Phương gia đi ra, Tưởng Anh vẫn bị vây trong trạng thái mất hồn.
Biểu hiện của Phương Thiên Duệ làm nàng rất kinh hãi, nhưng càng làm nội tâm nàng bất an là, nàng mơ hồ có một ý niệm cực kỳ đáng sợ trong đầu.
Quay về viện của mình, nàng cho lui tất cả hạ nhân, chỉ để lại thị nữ tùy thân Khởi Lan. Mang theo Khởi Lan tới hậu viện bên trong vườn, nàng nhịp bước đặc biệt, đi một vòng xung quanh núi giả.
Núi giả này là do năm khối cự thạch hình thù kỳ quái chồng lên mà thành, góc độ chồng lên của những cự thạch này rất khéo léo, vừa vặn chừa một cái cửa động cao cỡ một người phía dưới núi giả.
Không như bình tường, cái cửa vào này bị che giấu dưới ảo trận, chỉ có Tưởng Anh sử dụng bước đi kia, mới có thể làm cửa động kia xuất hiện.
Để Khởi Lan canh giữ một bê, Tưởng Anh vội vội vàng càng chui vào cửa động, chỉ là một huyệt động do cự thạch chồng thành núi giả, đương nhiên sẽ không sâu, chờ Tưởng Anh đi tới đáy huyệt động, sờ mó trên vách tường nhấn chốt mở.
Lặng yên không một tiếng động, cách Tưởng Anh hai bước chân lộ ra một cửa động đi xuống dưới, Tưởng Anh nhìn cái cửa động kia hít sâu một hơi, sau đó nhảy vào.
Dọc theo thông đạo dưới nền đất, đầu tiên là Tưởng Anh xuống phía dưới, sau đó liền đi về phía trước, đi một hồi lâu mới nhìn đến phía trước xuất hiện một cánh cửa.
Chậm rãi đẩy cửa phòng, Tưởng Anh thấy một phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Thanh niên tuấn mỹ ngồi nghiêng trên giường, tay cầm một quyển sách say mê. Ánh mặt trời từ cửa sổ xuyên qua rơi lả tả trên người hắn, làm cả người hắn ánh lên một tầng ánh sáng vàng nhạt nhòa.
Tiếng mở cửa kinh động thanh niên đang xem sách, đối phương ngẩng đầu, thấy Tưởng Anh liền lộ ra ý cười ôn nhu: “Anh Nhi, muội đã đến rồi.”
“Ca ca…” Tưởng Anh nhẹ nhàng cắn môi dưới kêu.
“Ừ, đã lâu không gặp.” Thanh niên vừa cười vừa nói.
Nếu lúc này có người xông vào, liền sẽ bị dọa giật mình, bởi vì dung mạo thanh niên này, cực kỳ giống Tưởng Anh.
Tưởng Anh là nhi nữ Tưởng Thiên Hành, đây là chuyện toàn bộ Ô Đề thành đều biết, thế nhưng nam nhân trước mắt này rõ ràng có quan hệ với Tưởng Anh, đồng thời là ca ca nàng, ngoại trừ một vài người ra, căn bản không ai biết sự hiện hữu của hắn.
Nghe được câu đã lâu không gặp kia, Tưởng Anh không khỏi có chút áy náy, từ khi quen biết Phương Thiên Vân, số lần nàng đến thăm ca ca liền giảm hẳn. Nhưng chuyện này cũng không thể trách nàng, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, nam nữ bị vây trong tình yêu cuồng nhiệt, một ngày không gặp như cách ba thu, làm sao sẽ nghĩ tới đến thăm ca ca có chút đáng sợ này…
Đúng vậy, sợ…
Đối với ca ca trời sinh có dẫn ma đạo thể này, Tưởng Anh thật sự có cảm giác sợ hãi không nói ra được.
Dẫn ma đạo thể là đạo thể tuyệt hảo mà Ma tu ước mơ tha thiết, phàm là người có đạo thể này, tu luyện bất kỳ ma công nào đều có thể tiến triển cực nhanh, hầu như đã định trước trở thành Ma Vương giết người như ngóe.
Ban đầu Tưởng Thiên Hành giấu Tưởng Ưng đi, mục đích cũng là bảo hộ hắn. Thật sự có quá nhiều tu sĩ khi gặp phải loại đạo thể này, ý niệm xuất hiện đầu tiên đó là sớm giết chết.
Tưởng Thiên Hành không muốn nhi tử của mình mất mạng khi còn chưa hiểu gì, có thể làm Tưởng Thiên Hành không nghĩ tới chính là, theo Tưởng Ưng dần dần lớn lên, trên người của hắn lại nồng đậm một loại biến hóa đáng sợ.
Sinh ra loại biến hóa này làm Tưởng Ưng lập tức bị Tưởng Thiên Hành nhốt lại, vốn là bảo vệ biến thành giam cầm, mà tại căn phòng nhỏ ẩn náu ở Tưởng gia, cũng thay đổi thành toàn bộ không gian hoạt động của Tưởng Ưng.
Thời điểm đối mặt với ca ca, Tưởng Anh luôn cảm thấy không được tự nhiên, dù cho Tưởng Ưng nói rất ôn nhu, động tác ưu nhã, nàng vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
Ánh mắt vội vàng đảo qua xích sắt màu đen trên cổ chân ca ca, Tưởng Anh hơi thở phào nhẹ nhõm. Đừng nhìn xích sắt không to, nhưng là tinh thiết trăm năm, không có tu vi ngưng mạch kỳ, căn bản không mở xiềng xích được.
Hàn huyên vài câu đơn giản với ca ca, sau đó liền bóng gió đề cập về Phương Thiên Duệ với ca ca. Nhưng Tưởng Ưng tựa hồ rất xa lạ với cái tên Phương Thiên Duệ này, cũng không biểu hiện ra cái gì.
Không có bất kỳ phát hiện, Tưởng Anh liền rời đi rất nhanh, từ tình huống nàng mắt thấy tai nghe tới phỏng đoán, ca ca và Phương Thiên Duệ kia tựa hồ không quen biết. Biết chuyện này không liên quan đến ca ca, Tưởng Anh liền yên tâm. Tuy vẫn phải giải quyết chuyện của Phương Thiên Duệ, nhưng ít ra nàng có thể giải thích với Phương Thiên Vân, chuyện Phương Thiên Duệ, nói không chừng là ai đó gài bẫy bọn họ.
Thông gia giữa Phương gia và Tưởng gia, đại biểu không chỉ là hai người trẻ tuổi kết hợp, mà càng là một loại liên hợp gia tộc, chuyện Phương gia và Tưởng gia liên hợp, đối với những gia tộc khác trong Ô Đề thành mà nói cũng không tốt, nếu nói là bọn họ nhân cơ hội gây rối cho hai nhà, Tưởng Anh tuyệt đối tin tưởng.
Ngay khi Tưởng Anh rời đi không lâu, nguyên bản biểu tình ôn nhu còn mang theo ý cười nói chuyện với Tưởng Anh đột nhiên thu lại. Cái loại khí chất ưu nhã này trong nháy mắt biến nhất, rõ ràng vẫn là dung mạo như vậy, nhưng hiện tại nam tử nhếch môi cười, lại làm người có cảm giác tà mị.
“Muội muội tốt của ngươi cũng không ngốc nha, lại biết đến tìm ngươi.” Tưởng Ưng tà mị vừa cười vừa nói.
Trong nháy mắt, thần sắc trên mặt Tưởng Ưng lại biến đổi, dường như trở về là Tưởng Ưng ưu nhã tuấn dật kia: “Nàng cũng là muội muội của ngươi, hơn nữa chúng ta giống nhau như vậy, nghĩ đến ta cũng có cái gì kỳ quái.”
Tưởng Ưng ưu nhã lần thứ hai đổi thành Tưởng Ưng tà mị, hắn hơi cong môi, nhưng trong mắt không có ý cười: “Muội muội ta Ha ha, đừng đùa, bọn họ hận không thể đem ta bầm thây vạn đoạn, đáng tiếc bọn họ luyến tiếc ngươi.”
Tưởng Ưng ưu nhã nhíu nhíu mày: “Ngươi lại nói bậy bạ gì đó! Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, loại chuyện này chẳng lẽ ta còn phải nói với ngươi nữa sao?”
Tưởng Ưng tà mị cười lạnh lùng không nói.
Tưởng Ưng ưu nhã nhẹ nhàng gõ bàn một cái: “Hôn lễ Anh Nhi sẽ lập tức cử hành, Phương Thiên Duệ kia… Ngươi… Định làm thế nào?”
Biểu tình trên mặt Tưởng Ưng tà mị liền cứng đờ, lập tức cười lạnh nói: “Làm gì là làm gì? Hắn yêu thì làm sao! Chỉ là một thứ giết thời gian mà thôi.”
Tưởng Ưng ưu nhã nhăn mày: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy? Một thứ… Giết thời gian?”
Tưởng Ưng tà mị ngẩn người, vẫn mạnh miệng như cũ: “Đương nhiên.”
“Được rồi! Ta đã nói rồi, chúng ta là một thể! Lẽ nào ngươi cho rằng ngươi nghĩ gì ta đều không biết?” Tưởng Ưng ưu nhã dùng sức gõ bàn một cái, biểu đạt bất mãn.
Tưởng Ưng tà mị liền câm miệng, qua một lúc mới thở phì phò nói: “Ai bảo tiểu tử kia ngu như vậy! Ở cùng ta một thời gian dài như thế, ngay cả ta là nam hay nữ cũng không biết!”
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: →. → Phương Thiên Duệ đáng thương…