Edit: Qiezi
So với Mạc Tân thành, Ô Đề thành lớn hơn không ít, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đi dạo một buổi chiều, cũng chỉ là đi một phần tư.
“Ở nơi này có chỗ nào chơi không?” Từ Tử Nham thuận miệng hỏi. Đồ vật bày bán bên trong cửa hàng còn kém hơn cả cửa hàng chuyên môn phục vụ cho đệ tử nội môn của Lưu Quang tông, đương nhiên anh nhìn không thuận mắt.
Tiểu tư đi theo phát sầu, từ thái độ của tộc trưởng không khó nhìn ra thân phận của hai người này, nhưng trong Ô Đề thành lớn như vậy, địa phương vui chơi không phải không có, nhưng… Có nên mang hai vị này đi không?
“Thế nào? Có chuyện gì?” Từ Tử Nham chú ý đến tên tiểu tử này dường như có hơi khó xử, không khỏi hiếu kỳ.
“Cũng không phải…” Tiểu tư ấp a ấp úng nói.
“Nếu không thích hợp thì thôi.” Từ Tử Nham không để bụng, dù sao bọn họ là khách nhân, nếu thật sự có cái gì không tiện, cùng lắm thì ở Tưởng gia đợi hôn lễ kết thúc là được rồi.
Từ Tử Nham không để ý, nhưng Từ Tử Dung chưa chắc không lưu tâm. Nhìn thấy tiểu tư này úp úp mở mở không trả lời ca ca, liền xụ mặt xuống.
Mặt y sa sầm, tiểu tư liền sợ hãi, hai vị này là khách quý tộc trưởng, nếu đắc tội bọn họ, chỉ sợ không chỉ đơn giản là bị đuổi khỏi Tưởng gia.
Trong lòng sợ hãi, hắn liền vội vàng nói: “Kỳ thực trong Ô Đề thành chúng ta, địa phương chơi vui nhất đó là Lưu Vân Hiên và Thải Thạch Các.”
“A?” Từ Tử Nham cảm thấy kỳ quái, nghe tên, hai nơi này hình như cũng không có gì đặc biệt, sao tiểu tư này lại có phản ứng như thế? “Hai nơi này hoạt động như thế nào?”
Tiểu tư thấy thế liền cười khổ: “Cái này… Các cô nương ở Lưu Vân Hiên đều rất đẹp… Thải Thạch Các… Khụ khụ, nếu may mắn có thể kiếm được một số lớn.”
Từ Tử Nham: …
Được rồi, ở cổ đại có nơi giải trí đại chúng chỉ sợ cũng chỉ có thanh lâu và sòng bạc.
Ừ… Bất kể có phải tu sĩ hay không, hai thứ này thật sự là không thiếu lực hấp dẫn.
Từ Tử Dung đang giận tái mặt nghe Lưu Vân Hiên là thanh lâu, sắc mặt càng đáng sợ hơn, ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén như đao phóng tới tiểu tư xui xẻo, nếu không phải ca ca ở đây, y thật muốn giết đối phương.
Hiện tại ca ca thích là nữ nhân, điểm này y rõ đến không thể rõ hơn, với tuổi của ca ca, đi thanh lâu cũng là chuyện hoàn toàn bình thường.
Nhưng thường ngày ở Lưu Quang tông căn bản là không có cơ hội tiếp xúc, không ngờ bây giờ vừa mới ra, lại có người dẫn ca ca đi thanh lâu, thực sự là quá đáng chết!
Tiểu tư đáng thương đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, hắn nghi ngờ quay đầu ra sau nhìn một chút, kết quả là thấy công tử đẹp như thiên tiên kia dùng ánh mắt lạnh như băng này nhìn mình.
Tiểu tư: QAQ thật đáng sợ, ta… Ta đã làm gì sai…
Từ Tử Nham không chú ý đến Từ Tử Dung đang thử nghiệm dùng ánh mắt giết chết tiểu tư kia, anh suy nghĩ một chút, vỗ tay một cái: “Được rồi, chúng ta đi Lưu Vân Hiên xem.”
Lời Từ Tử Nham vừa ra khỏi miệng, biểu tình Từ Tử Dung càng thêm khó coi. Tiểu tư kia giống như chuột bị rắn để mắt đến, lập cập núp một bên, hắn sai rồi, hắn thực sự sai rồi, hắn không nên đề cử hai nơi này cho hai vị công tử…
“A? Tử Dung, đệ làm sao vậy?”
Trước khi tiểu tư bị Từ Tử Dung dùng ánh mắt giết chết, cuối cùng Từ Tử Nham cũng phát hiện sắc mặt Từ Tử Dung không vui.
“Ca ca… Huynh muốn đi thanh lâu?” Trên mặt Từ Tử Dung viết đầy chán ghét, cái loại địa phương ghê tởm này, y làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho ca ca của mình đi tiếp xúc với mấy thứ ô uế đó.
Nhìn ra Tử Dung chán ghét loại địa phương đó, Từ Tử Nham vội vã giải thích: “Đi xem náo nhiệt, cũng không phải là phải làm cái gì.”
Sắc mặt Từ Tử Dung cũng không vì những lời này mà chuyển biến tốt đẹp, xem náo nhiệt? Đây là nhìn mỹ nữ đi! Quả nhiên là ca ca vẫn thích nữ nhân sao? Chuyện này… Tuyệt đối không được!
“Từ… Công tử…” Tiểu tư rốt cuộc tránh thoát ánh mắt uy hiếp của Từ Tử Dung, nói lắp bắp: “Cái kia… Lưu Vân Hiên không phải thanh lâu… Cô nương nơi đó chỉ hát khúc bồi rượu, không bồi ngủ.”
“Ừ?” Từ Tử Nham vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lưu Vân Hiên này vẫn là một thanh lâu… Tương đối văn nhã.
“Vậy càng tốt, đi thôi Tử Dung, những năm qua của đệ, nên biết một chút, không có yêu cầu gì, chỉ mong sau này có người dùng mỹ nhân kế với đệ, tốt xấu gì cũng phải có sức chống cự.” Từ Tử Nham cười ha ha nói.
Trong giọng nói mang theo trêu chọc, nhưng trong lòng Từ Tử Nham cũng xác thực có chút bận tâm về vấn đề này.
Từ Tử Dung có khuôn mặt đẹp, sau này khẳng định sẽ có nhiều nữ tu yêu thương nhung nhớ y, anh cũng không hy vọng đệ đệ nhu thận mình khó khăn lắm mới nuôi lớn, cuối cùng lại thua trên người nữ nhân.
Như cái tuổi này của anh trẻ người non dạ, quá mức xúc động, đặc biệt thiếu sức chống cự mê hoặc, hiện tại đến thanh lâu trải nghiệm một chút, coi như là một loại huấn luyện sức chống cự.
Dưới sự kiên trì của Từ Tử Nham, Từ Tử Dung đen mặt theo sau ca ca.
Từ Tử Nham nói ra lý do không thể phản bác, bởi vì loại chuyện như vậy, người thừa kế gia tộc đều phải trải qua.
Ban đầu, thị nữ Nhược Kỳ của Từ Tử Nham là do Từ Kiêu chuẩn bị cho anh khai trai, đáng tiếc Nhược Kỳ cũng không lọt vào mắt Từ Tử Nham, vào ngày hôm đó Từ Tử Dung vào ở, Nhược Kỳ đã bị đuổi khỏi Lưu Thương viện, lúc sau Từ Kiêu cũng có an bài một vài người, nhưng đều bị Từ Tử Nham âm thầm đuổi đi.
Phát hiện nhi tử mình không có hứng thú gì với nữ sắc, Từ Kiêu thậm chí còn đưa qua hai thiếu niên thanh tú, sau lại đồng dạng bị Từ Tử Nham bất đắc dĩ chuyển đi…
Trải qua vài lần như thế, trên cơ bản Từ Kiêu hiểu ý Từ Tử Nham, sau này cũng không yêu cầu gì trên phương diện này. Từ Kiêu đưa nữ nhân cho nhi tử cũng không phải là muốn khống chế anh, chỉ là vì để anh có sức chống cự với nữ sắc, hiện tại nếu anh có thể làm được những chuyện này, đương nhiên không cần buộc anh tiếp nhận những nữ nhân kia.
Trong lòng Từ Tử Dung oán niệm sâu sắc, nhưng lại không hề biểu hiện ra ngoài. Ý nghĩ của ca ca cũng không có vấn đề gì, nhưng y lại không thể giải thích với ca ca mình đã sớm có năng lực chống lại những mê hoặc này.
Bất đắc dĩ, y cũng chỉ có thể thành thật theo sát phía sau ca ca, quyết không để ca ca có bất kỳ tiếp xúc nào với nữ tử thanh lâu này!
Lưu Vân Hiên tọa lạc trên một hồ nước phía bắc Ô Đề thành, giữa hồ có một tòa đảo, Lưu Vân Hiên lại xây trên đảo giữa hồ đó.
Diện tích toàn bộ đảo cũng không phải rất lớn, chỉ chừng ngàn mẫu, mà Lưu Vân Hiên chiếm gần như là 3/4 diện tích, chỉ để một bến tàu bên ngoài dùng để đưa đón khách nhân.
Ngồi trên chiếc thuyền lá con con, phiêu bạt trên mặt hồ xanh lam, đảo phương xa giữa hồ ẩn giấu trong từng tầng sương mờ, theo sương mù lưu động, thỉnh thoảng lại lộ ra một góc lầu các bên trong. Dễ dàng nghe thấy đàn sáo xuyên qua từng tầng sương văng vẳng bên bờ, thu hút không ít khách nhân nhìn sang.
“Không tồi, rất hữu tình.” Từ Tử Nham nhìn bến tàu từ từ lộ ra cách đó không xa, mỉm cười nói.
Từ Tử Dung mặt không thay đổi nhìn về phía trước, hữu tình? Đó là cái đồ chơi gì? Đối với nơi này, y chỉ có chán ghét, không chút nào thích thú.
“Được rồi, Tử Dung, vui lên một chút, coi như là đi du ngoạn. Chỉ là thanh lâu mà thôi, cũng không phải đầm rồng hang hổ gì.” Từ Tử Nham thấy Từ Tử Dung nghiêm túc như thế, có hơi bất đắc dĩ. Anh là muốn cho Từ Tử Dung biết một chút về chốn phồn hoa, các loại mỹ nữ, cứ như vậy, y cũng sẽ không dễ dàng bị dụ dỗ. Nhưng đối phương từ đầu đến cuối đều đen mặt, đây cũng không phải là mặt lạnh lúc bình thường của y, mà rõ ràng là thần thái cực đoan không vui.
Nếu vào thanh lâu như vậy, anh dám cam đoan không có bất kỳ nữ nhân nào dám đi qua, bởi vậy, huấn luyện này liền không có ý nghĩa.
Từ Tử Dung yên lặng quay sang, bình tĩnh nhìn Từ Tử Nham: “Du ngoạn?”
Từ Tử Nham bị y nhìn đến da đầu tê dại, không biết xảy ra chuyện gì, từ sau khi bế quan tỉnh lại, anh cảm giác Từ Tử Dung đã trưởng thành đôi khi sẽ cho anh một loại cảm giác áp bách, làm anh có áp lực rất lớn.
“Ca ca thật sự không đến xem mỹ nhân?” Từ Tử Dung bình thản hỏi.
“Dĩ nhiên không phải!” Từ Tử Nham có hơi dở khóc dở cười trả lời, anh thật sự chỉ muốn đến xem náo nhiệt, dù sao đến bây giờ anh cũng chưa từng đến nơi như thế này, nói không hiếu kỳ là giả. Chỉ là không ngờ Tử Dung thật sự nghĩ anh đến xem mỹ nữ… Khụ khụ, tuy rằng, chính là, đại khái, lý do này cũng có một chút, nhưng hai ý nghĩ là lòng hiếu kỳ và huấn luyện Từ Tử Dung tuyệt đối là chiếm vị trí chủ yếu.
Phát hiện Từ Tử Dung cũng không vì câu này mà thay đổi thái độ, con ngươi Từ Tử Nham chuyển chuyển, cười một nụ cười xấu xa: “Muốn nói mỹ nhân, còn ai có thể đẹp hơn Tử Dung của chúng ta?”
Rất rõ ràng, những lời này hiệu quả kinh người, hai gò má Từ Tử Dung dần phiếm hồng, ngây ngốc nhìn Từ Tử Nham.
Ách… Kỳ thực anh nói lời này chỉ muốn đùa giữa, không, cũng không phải tất cả đều là đùa giỡn. Tử Dung đẹp thì đẹp, nhưng làm ca ca, chắc chắc sẽ không dùng loại giọng điệu này để thảo luận vẻ ngoài của Từ Tử Dung, chỉ là Từ Tử Nham bất luận nghĩ như thế nào cũng không ra, Từ Tử Dung đứng trước mặt biểu hiện vô cùng băng lãnh, lại có thể vì một câu nói đơn giản như vậy của anh mà đỏ mặt.
Không xong… Hình như vui đùa quá trớn, Từ Tử Nham đau đầu nghĩ. Nhưng khi nhìn thấy Tử Dung tựa hồ không hề tức giận khi đi thanh lâu nữa, những lời anh muốn giải thích lại nghẹn trong họng.
Luôn cảm thấy nếu bây giờ giải thích gì đó, hình như có loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi… Nói cho cùng, Tử Dung vốn rất đẹp không phải sao? Rốt cuộc mình xoắn xuýt điều gì?
Từ Tử Nham xoa xoa trán nghi ngờ nghĩ, chẳng lẽ là vì Tử Dung đột nhiên trưởng thành, vẫn còn chưa thích ứng với Tử Dung thành niên sao.
Lẳng lặng ngồi một bên, Từ Tử Dung không cần nhìn cũng cảm nhận được nội tâm Từ Tử Nham rối rắm. Những cảm giác này không phải là ảo giác, mà là Từ Tử Dung cố ý tạo nên bầu không khí này. Thật giống như khi nãy, y cố ý làm mình đỏ mặt, sau đó làm Từ Tử Nham lúng túng, mục đích chính là vì thay đổi hình tượng của y trong lòng Từ Tử Nham.
Y phải nói rõ ràng với ca ca, mình đã không còn là tiểu hài tử có thể bị anh nâng lên dễ dàng, mà là một người trưởng thành. Không ai sẽ nói yêu đương với tiểu hài tử, mà rất rõ ràng, ca ca còn chưa thoát ra khỏi hình tượng mềm mại đáng yêu của y.
Không sao, y có thể từng chút từng chút thay đổi hình tượng của bản thân trong lòng ca ca, sớm muộn có một ngày, ca ca sẽ hận ra, chỉ có y mới là người được lựa chọn làm bầu bạn duy nhất của ca ca, những người khác đều không có tư cách này!
Cứ như vậy, trong một bầu không khí cực kỳ cổ quái, Lưu Vân Hiên đến rồi.