Lục Nghị nở nụ cười nửa miệng rồi đùa cợt: “Không biết dáng người của cô thế nào nhỉ? Đột nhiên có hứng thú với cô thật đấy.”
“Là kiểu ma chê quỷ hờn đấy! Nếu anh không ngại thì chúng ta thử đến với nhau đi, để tôi chơi chết anh luôn.” Hàn Gia Mẫn không những không ngại, ngược lại còn giễu cợt đôi chút.
Hạng phong lưu như Lục Nghị có cho Hàn Gia Mẫn cũng không cần, dám buông lời trêu chọc cô thì đã nhầm rồi. Cô không phải kiểu e lẹ đâu, muốn đùa thì đùa tới cùng thôi.
“Giỡn đủ rồi! Hy vọng hôm đó cô không làm tôi thất vọng.” Lục Nghị bật cười, cô gái này thật sự thu hút anh ta rồi.
“Tít tít tít…”
Hàn Gia Mẫn cúp máy mà không trả lời lại, coi như là đáp trả cho việc lần trước Lục Nghị tắt máy ngang của cô. Đối với Hàn Gia Mẫn thì có qua phải có lại, cái gì cũng có quy tắc của nó nhưng đôi khi cũng có một chút ngoại lệ.
Lục Nghị không những không tức giận, ngược lại còn có chút vui vẻ. Thông tin về sự kiện anh ta nắm rất rõ, trong số những người tham gia còn có cả Cung Lục Vương.
Hàn Gia Mẫn ngã người dựa lưng vào ghế, lần này chọn Đông Thành quả thực sai lầm. Bao nhiêu thành phố cô đi qua cũng không ở lại lâu, chỉ có Đông Thành khiến cô tiến lùi đều khó. Rốt cuộc tính sai chuyện gì? Hay là nhận nhiệm vụ giết lão Đinh đã sai rồi?
Thôi kệ vậy! Hàn Gia Mẫn xua xua tay sau đó về giường nằm ngủ tiếp, hôm nay chỉ có một mình cô ở nhà. Trương Kiều Linh mỗi ngày đều đến công ty để làm việc và điều hành thay ba mẹ mình, đến tối mới về.
Cuối tuần ở khu resort Hải Sang. Đam Mỹ Cổ Đại
Đây là khu resort do tập đoàn Hải Sang đầu tư, hầu như có sự kiện gì tập đoàn này cũng nhúng tay vào. Hàn Gia Mẫn nghi ngờ chủ của tập đoàn này chắc đang toan tính gì đó nên mới mời nhiều người có quyền có địa vị đến tham gia.
Đồng hồ vừa điểm 9 giờ tối thì Hàn Gia Mẫn thay một chiếc đầm màu xanh nhạt, vì lần trước ít người mặc đồ đen nên nhiệm vụ suýt thất bại nên lần này đổi qua xanh nhạt cho chắc ăn.
Khi thay đồ xong thì cô lấy mặt nạ của mình ra mà chưa vội đeo lên, hôm nay cô vẫn thuê taxi đến đón mình và đưa điểm hẹn cho tài xế. Tất nhiên cô sẽ không trang điểm mình xinh đẹp mà trang điểm thành kẻ xấu xí.
Tài xế nhìn thấy Hàn Gia Mẫn xấu xí như vậy thì không để ý mà lái xe đưa hẳn đến buổi tiệc của lão Hải. Khi đến nơi thì cô đeo mặt nạ lên và trả tiền cho tài xế sau đó xuống xe. Nhìn xung quanh đúng là khu resort có tiếng, cả cô còn mê nữa là.
Hàn Gia Mẫn đi thẳng vào sảnh thì bị hai vệ sĩ chặn lại, cô đưa thiệp ra và bước qua máy kiểm tra an ninh mới đi vào trong. Tên Lục Nghị này bảo lão Hải không đề phòng, vậy cái máy an ninh mới vừa quét qua cô là cái gì?
Chết tiệt thật! Tên này cố ý giao nhiệm vụ khó đây mà, lỡ đâu thất bại thì làm sao mà chạy đây. Hàn Gia Mẫn bước vào trong, buổi tiệc hiện tại đang bắt đầu. Đúng lúc cô đang nhìn quanh thì đi lùi về phía sau và va phải một người, chân mang giày cao gót nên ngã hẳn vào lòng người đó.
“Xin lỗi! Tôi không cố ý!” Hàn Gia Mẫn lùi lại giữ khoảng cách, mắt cá chân có chút đỏ lên rồi.
“Cô em đây thật biết chọn người đó!”
Cái giọng điệu này khiến Hàn Gia Mẫn cảm thấy có chút quen quen, cô nhìn thẳng về phía đối phương thì muốn nhào vào đánh cho vài trận. Cô nguyền rủa Lục Nghị, tại sao đi tiệc này mà lại đụng trúng Cung Lục Vương vậy trời…
Bảo sao cô cứ cảm thấy hôm nay hơi xui xẻo, hóa ra là bị Cung Lục Vương lây cái xui qua. Cung Lục Vương nhìn người trước mặt cười cười, ý cười này không bình thường cho lắm.
Hàn Gia Mẫn đã hóa trang kỹ rồi nên không sợ lộ thân phận, cô cười nhìn Cung Lục Vương trêu đùa: “Đương nhiên rồi! Lão đại đẹp trai như vậy không chọn thì phí lắm nhỉ?”
“Thật gan dạ! Tôi rất thích, hay là tối nay cùng tôi đi nơi khác thú vị hơn được không?” Cung Lục Vương bước lại gần ôm eo nhìn Hàn Gia Mẫn, ánh mắt bảy phần là trêu chọc.
Hàn Gia Mẫn muốn đấm vào mặt anh một cái nhưng đang làm nhiệm vụ nên không thể, hơn nữa cô cũng đã tiện tay ăn trộm một món đồ của anh rồi.
“Cung tổng, đừng chiếm mất hào quang của tôi trong bữa tiệc này chứ!” Lão Hải lại gần, Hàn Gia Mẫn tự động bước đến gần lão Hải sau đó vui vẻ: “Ngại quá! Cung tổng lại đùa giỡn với em, có điều em chỉ muốn phục vụ cho lão Hải mà thôi.”
Đấy! Thế là xong. Một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa lấy lòng được lão Hải lại khiến Cung Lục Vương có chút bẽ mặt. Hôm nay bên cạnh Cung Lục Vương không có ai ngoài anh cả, có lẽ mấy người kia bận việc gì đó rồi.
Lão Hải ôm Hàn Gia Mẫn sau đó cười nhìn Cung Lục Vương: “Cung tổng, nếu ngài thích thì…”
“Mất hứng rồi!” Cung Lục Vương lườm Hàn Gia Mẫn một cái sau đó bỏ đi.
Khi Cung Lục Vương đi rồi thì Hàn Gia Mẫn mới nhìn lão Hải giả vờ ngây thơ: “Cảm ơn ngài đã giải vây!”
Lão Hải nhìn Hàn Gia Mẫn rồi ôm chặt eo cô, ngữ khí có chút ra lệnh lại có chút hài lòng: “Vậy thì phục vụ ta đi.”
“Vậy thì đợi sau buổi tiệc này vậy!” Hàn Gia Mẫn cười, nụ cười ba phần giả nai bảy phần khó chịu.
Hôm nay lão Trần cũng có đến, chỉ còn thiếu một người nữa là chưa lộ diện. Hàn Gia Mẫn nhìn chiếc vòng trên tay sau đó quan sát tình hình, rượu trên tay cô chưa bao giờ uống dù chỉ một ngụm nhỏ.\u0002\u0002