Dây Leo

Chương 10: Q.2 - Chương 10




Lý Văn Khải bật máy tính, xem email.

Người gửi email: Đường Mạn.

Chủ đề: Buồn và phiền.

Nội dung rất ngắn gọn, chỉ là một dãy số.

3

13

1113

3113

Xin hỏi: Tiếp theo điền thế nào?

Anh nhìn những con số ngũ hành này, mỉm cười.

Lại ra đề tài cho anh giải đáp, Đường Mạn này. Lần nào cô cũng có những đề bài quái lạ, anh phải vắt óc để nghĩ ra đáp án đúng.

Bất giác, Đường Mạn đi Bắc Kinh đã 3 tháng, 3 tháng này, anh rất nhớ cô, không biết hiện giờ cô thế nào.

Mấy tháng trước, anh giới thiệu cô đến thử việc tại một nhà hàng Tây của người bạn, Đường Mạn làm việc rất chăm chỉ, sau đó lại có một cơ hội để học tập, Đường Mạn rất muốn đi, vì thế anh tiễn cô đi. Nghĩ đến một mình cô ở bên ngoài, anh vô cùng lo lắng, sợ cô không quen cũng sợ cô không chăm sóc tốt cho bản thân, bởi vậy chưa đầy 1 tháng anh đã không kiềm chế nổi, đến thăm cô.

Lúc đến, Đường Mạn vẫn chưa tan học, anh xin phép bảo vệ ở dưới lầu, sau khi được châm chước, anh mới có thể lên lầu đợi cô.

Nhẹ nhàng bước đến bên ngoài phòng học của Đường Mạn, nhìn thấy tình hình bên trong, anh mỉm cười.

Có thể buổi học hôm nay khá thoải mái, sắp hết tiết, thời gian còn dư lại để mọi người tương tác với nhau. Nội dung đại khái là như vầy, để các bạn cùng lớp thực hiện một tình huống đơn giản, mô phỏng theo cách thức ứng phó của quản lý trong nhà hàng khi gặp đủ loại tình huống, đối mặt với vấn đề và mấy câu hỏi gian xảo của các bạn học khác, để xem năng lực ứng đối của người bạn học ở trước mặt này, loại phương pháp tương tác này khá bình thường, vốn không có gì cả, nhưng khi anh vừa đến hành lang, đúng lúc thấy bạn học đang thực hiện tình huống là Đường Mạn.

Nhiệt độ trong phòng học thích hợp, tuy rằng thời tiết ở phương Bắc còn lạnh, nhưng bên trong vẫn là mùa xuân ấm áp. Đường Mạn mặc một chiếc áo len xanh, quần ôm màu đen, giày bốt thấp cổ, một cách ăn mặc khá thông thường, vốn rất bình thường nhưng mà không hiểu tại sao, khi anh nhìn thấy cô, lại giống như lúc phải rời khỏi Tế Nam, nhìn thấy cô từ trong khách sạn đi ra, bóng dáng bỗng xuất hiện trong tầm mắt của anh, trái tim anh đập cũng đập y như vậy, đột nhiên chậm mất 3 nhịp.

Mỗi lần nhìn thấy cô, đều có cảm giác như vậy, anh vừa ngạc nhiên vừa chột dạ vô cùng.

Giờ đây, cô đang đứng trong lớp họp, nói một chút về quan niệm và phương pháp của bản thân một cách lưu loát, các bạn học ở bên dưới thì rất nhàn hạ, ngồi trên ghế lắng nghe.

Đường Mạn nói: “… … Khi gặp phải một vài tình huống đặc biệt, đương nhiên phải dùng đến biện pháp đặc biệt để xử lý… …”

Lúc này, có một bạn học nam ngồi bên dưới cười ha ha, đặt câu hỏi: “Vậy thì, làm giống như quản lý nhà hàng đi, xin hỏi tình huống đặc biệt là thế nào vậy? Khủng bố tập kích hay là có người bày tỏ tình yêu ở trước mặt bạn?”

Mọi người cười vang, xem ra hôm nay bầu không khí khá tốt.

Người ở bên trong không chút nào chú ý đến anh đang đứng ở hành lang nhìn trộm, Đường Mạn cũng không biết, cho nên anh có thể thoải mái đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn cô.

Anh thầm nghĩ, “Tên nhóc này, ra một vần đề quái gở để hỏi cô ấy? Đây có thể là thử thách cho cô ấy.”

Đường Mạn giải thích: “Có rất nhiều tình huống đặc biệt mà, mấy vấn đề vừa rồi chúng ta bàn vẫn chưa đủ đặc biệt sao?”

Bạn học nam kia chưa từ bỏ ý định, “Vẫn chưa đủ mà, bây giờ tôi hỏi bạn, nếu lại gặp phải tình huống đặc biệt thì sao?” Rõ ràng là hắn có ý trêu chọc mà.

Các bạn nam khác đang cười.

Đường Mạn cũng biết là hắn đang chọc mình, cô cũng cười, kéo dài giọng giải thích, “Đúng là tình huống đặc biệt sẽ xảy ra rất nhiều, ví dụ như nếu Obama và Bin Laden cùng đến nhà hàng của bạn, bạn sẽ lo lắng một chút, nên đưa trứng gà chiên cho Obama trước hay là dọn salad trái cây cho Bin Laden trước.”

Bạn học nam kia nói, “Bây giờ tôi gặp phải một tình huống đặc biệt, tôi không muốn mất việc, mất đi sự nhiệt tình trong công việc, nhưng mà cái chính là tôi không thể bỏ công việc này vì tôi là trụ cột gia đình, vậy thì phải làm sao? Quản lý Đường, bạn có thể nói cho tôi biết, làm sao để bản thân có thể vừa thoải mái không phiền lụy, vừa có thể nhận được tiền lương kha khá không?”

Mọi người cười ha ha, đang chờ đợi biểu hiện của Đường Mạn.

Đường Mạn đành giơ tay lên, “Đây thật sự là một vấn đề đặc biệt nha, được lắm, bạn nghe khẩu lệnh của tôi nhé.”

Tất cả mọi người đều hứng thú, lập tức ngồi ngay ngắn lại.

Đường Mạn điềm tĩnh nói với người bạn đó, “Bạn nghe lời tôi, bây giờ, đứng lên.”

Hắn không hiểu lắm, suy nghĩ một lát rồi đứng dậy.

Đường Mạn nói tiếp: “Ngồi xuống.”

Hắn cảm thấy lạ, lại ngồi xuống.

Đường Mạn tiếp tục nói, “Đứng lên, ngồi xuống, đứng lên, ngồi xuống, đứng lên, ngồi xuống… …”

Tất cả mọi người bật cười, bạn học nam kia cũng bị làm cho đỏ mặt, lúc này Đường Mạn lại hỏi: “Còn ai trong các bạn có vấn đề đặc biệt muốn hỏi?”

Mọi người lắc đầu, đồng thanh nói: “Không có.”

Ở bên ngoài, anh cũng cười.

Tan học.

Các bạn cùng học có cả nam lẫn nữ, độ tuổi khác nhau từ 20-40, lúc này tan học, mọi người ùa ra, anh nhanh chóng núp sang một bên.

Đợi một hồi không thấy Đường Mạn ra, anh nghi ngờ, đi lại nhìn vào bên trong, nhìn thấy người bạn học nam kia vẫn chưa từ bỏ ý định, quấn lấy Đường Mạn.

“… …, tôi hẹn bạn cũng trên dưới 4 lần rồi, sao một cơ hội bạn cũng không cho tôi? Chẳng lẽ bạn muốn tôi hẹn 9 lần mới được 2 lần sao?”

Đường Mạn chỉ mỉm cười, “Tôi bận.”

Bạn nam ấy vẫn chưa bỏ ý định, “Tôi có thời gian, cho tôi cơ hội đi. Nếu bạn không cho tôi một lời giải thích, ngày nào tôi cũng kiên trì theo đuổi không bỏ cuộc đâu.”

Đường Mạn đóng giáo trình lại, cô nói rất nghiêm túc: “Tôi đã kết hôn, đây là lời giải thích.”

Bạn học nam kia có hơi ngạc nhiên, Đường mạn thu dọn xong đồ đạc, bước nhanh ra khỏi phòng học.

Anh đứng ở hành lang, khoanh tay, mỉm cười với cô: “Đường Mạn.”

Đầu tiên là Đường Mạn sửng sốt, sau phản ứng đầu tiên đó thì hét lên một tiếng, rồi nhảy cẫng lên, bay vào lòng anh hệt như con chim én, ôm chặt lấy anh, nhưng chỉ vài giây sau, cô buông tay ra, hỏi han hệt như bạn bè cũ, “Tại sao không nói trước trong điện thoại?”

Anh cười, biểu hiện vừa rồi hoàn toàn không có sắc thái tình cảm, chỉ là bạn bè cũ quen thân gặp nhau, trong lòng anh hiểu rõ nên hơi buồn.

“Đúng lúc đến Bắc Kinh bàn chuyện, thuận tiện ghé thăm em.”

Đường Mạn vui vẻ, “Sáng nay, em bị một con chim khách ị vào bên cạnh, em còn nói, cái con chim này sao lại không chịu mặc quần lót chứ, chẳng lẽ mày muốn làm tao tỉnh ngủ? Hôm nay thật sự đã tỉnh ngủ.”

Anh nghe xong cảm thấy rất buồn cười, “Em là người gì thế này.”

Hai người cùng bật cười, cùng bước xuống lầu.

“Hôm nay lạnh thật.”

“Đúng vậy, lạnh chết người ta.”

**********************************

Lý Văn Khải đẩy máy tính ra, không biết bây giờ cô thế nào, đã 3 tháng rồi, vài ngày nữa cô sẽ về, tưởng tượng đến sẽ rất nhanh nhìn thấy cô, trong lòng anh lập tức vui vẻ căng thẳng, hệt như mối tình đầu tuổi trẻ.

Hai người thường xuyên gửi email, gửi tin nhắn, hầu như ngày nào Đường Mạn cũng gửi cho anh tin nhắn hoặc email, xem ra cô tốt hơn rồi, anh thả lỏng.

Hôm nay cô lại ra đề tài cho mình, nhìn đề tài quái lạ thế này, thật ra đều có hàm ý công thức, anh biết cô thích chơi trò nối chữ và số, cho nên anh không hề cảm thấy lạ việc hôm nay cô gửi đề tài đến.

Chẳng qua, với chỉ số IQ và khả năng của anh, dường như chưa bao giờ thua, nhưng mà, thỉnh thoảng cũng nên thua một lần, thỏa mãn cho cô gái nhỏ chứ.

Lý Văn Khải nở nụ cười.

Suy nghĩ một hồi, anh trả lời.

Chủ đề: Muốn đi Bắc Hải không?

Nội dung đơn giản hơn, chỉ có một dãy số.

Xin hỏi: Đáp án này em hài lòng không?

Suy nghĩ một lát, anh cũng ra một đề tài.

1,5,11, (), 29, 41.

Câu hỏi, con số thứ tư là gì?

Sau khi thua, anh nhấn gửi đi.

Sau khi gửi đi xong, anh khoát tay ra sau đầu, bên môi tràn ra một nụ cười.

Đề tài này, hẳn là sẽ không làm khó được cô nhỉ?

Anh biết, nhà họ Trương đang tìm kiếm Đường Mạn, khi có một ngày anh phát hiện bản thân bị theo dõi, lập tức biết ngay là người do họ Trương phái đến.

Anh tìm được thám tử tư đang điều tra mình, nói thẳng vào vấn đề với người đó: “Họ Trương trả thù lao cho anh bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi, với một điều kiện, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi, nếu họ Trương có hỏi anh chuyện của tôi, anh chỉ cần nói không tra ra được gì cả, biết chưa?”

Thám tử tư kia vô cùng khôn khéo, sau khi suy nghĩ thì dứt khoát đồng ý.

Trên đời này có ai chê tiền chứ?

Làm chuyện này, anh cũng có hơi chột dạ, nếu Đường Mạn biết được, sẽ nhìn anh thế nào đây? Nhưng mặc kệ ra sao, anh cũng không hy vọng họ Trương tìm được cô.

Nguyên nhân rất đơn giản, vì thích cô.

Có đôi lúc, anh cũng suy tư, thích cô cái gì chứ?

Thật ra cô cũng không phải là cô gái đặc biệt xinh đẹp, nhiều năm như vậy, anh đã từng gặp rất nhiều cô gái đẹp, tao nhã, nhưng mà, Đường Mạn mang lại cho anh cảm giác rất khác biệt, cũng giống như, bạn bị cảm, tốn rất nhiều tiền để mua thuốc cảm, nhưng phát hiện ta, thuốc mắc cũng không hợp khẩu vị, trái lại với vài loại thuốc rẻ hơn lại trị đúng bệnh của mình, uống vào thì bệnh của bạn liền nhanh chóng thuyên giảm. Đây là hợp nhau.

Cảm giác Đường Mạn cho anh chính là thích hợp.

Cô rất lương thiện, rất ngoan cố, cô có khuyết điểm mà phụ nữ nào cũng có, cũng có lòng ích kỷ và hư vinh một chút, nhưng mà, nhưng khuyết điểm này không ảnh hưởng đến sự đáng yêu của cô, cô vẫn là một cô gái vô cùng đáng yêu, nhạy bén, thông minh.

Nhưng mà, anh biết, Đường Mạn không vui.

Nếu có thể, chỉ cần khiến cô vui vẻ lại, cho dù là bắt bản thân phải hy sinh một chút, anh cũng sẵn lòng.

Thế nhưng, anh phải làm sao để em có thể vui vẻ lại đây?

Có email mới gửi đến, anh mởi ra xem, là của Đường Mạn.

Chủ đề: Quá dễ.

Nội dung chỉ có một con số, 19.

Lý Văn Khải nở nụ cười, đúng là một cô gái thông minh.

Xem email xong, anh không nhịn được liền gọi điện thoại cho cô.

“Tại sao lại phiền lòng chứ?”

Ở bên kia, Đường mạn than phiền, “Bởi vì khu chung cư này đang sửa chữa, ra ngoài phải qua ba cống nước hôi, bốn bồn rác, còn có 5-6 cột đèn xanh đèn đỏ mới có thể đến trạm xe buýt khoảng ngàn mét ở ngoài.”

“Được rồi, đừng phiền nữa, em sẽ thoát khỏi bể khổ nhanh thôi.”

“Nói cũng đúng, à, dì Thạch và Thạch Băng khỏe không?”

“Khỏe, ai cũng khỏe hết. Tại sao em không hỏi anh khỏe không? Chẳng lẽ em không nghĩ đến anh chút nào sao?”

Trong điện thoại, Đường Mạn nói giọng khó nghe: “Nhớ chứ, nhớ anh bạn già Albert Einstein này biết bao, anh giống như luyện hóa cốt miên chưởng vậy đó, lần nào cũng dễ dàng phá giải hết chiêu thức của người ta.”

Anh cười, “Bây giờ còn đề tài nào mới không?”

Đường Mạn cũng cười: “Một nửa cặp gà mái trong ngày rưỡi đẻ nửa cặp trứng, vậy 6 con gà mái trong 6 ngày đẻ mấy quả trứng?”

Anh mỉm cười, đề tài này rất đơn giản mà, 24 quả, nhưng ngoài miệng anh lại nói, “Quá dễ, 6 quả trứng.”

Bên kia Đường Mạn cười ầm lên, “Cuối cùng anh cũng có lúc sai, nói với anh nè, đáp án là 24 quả trứng.”

“Thấy em thích thú nhỉ, cuối cùng cũng để em nắm được sơ hở của anh.”

Đường Mạn có hơi đắc ý: “Thật ra do anh rơi vào bẫy chơi chữ của em. Cũng giống như em hỏi anh một vấn đề, một con chim nhạn từ phương Bắc bay về phương Nam mất 1 tiếng đồng hồ, nhưng mà, từ Bắc bay đến Nam, lại cần 2 lần nửa tiếng đồng hồ, vậy thì thế nào? Thật ra là anh đã rơi vào bẫy chơi chữ của em.”

Trong điện thoại, hai người tám một hồi mới cúp máy.

Nghe được tiếng cười sảng khoái của cô, lúc này anh mới yên tâm.

Đôi khi cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô rất gần, nhưng đôi khi lại cảm thấy khá xa, khoảng cách gần và xa không đo được, có khi như 20 mét, có khi lại như một sân thể thao trống trải, hai người đang đứng ở hai đầu nam bắc, phải thế nào mới có thể tìm được khoảng cách thích hợp đây?

Anh rơi vào trầm tư, đúng lúc có người gõ cửa.

Là bác giúp việc, anh mở cửa ra, bác ấy bất đắc dĩ nói với anh: “Thạch Băng không chịu thay đồ đi bệnh viện, bà chủ cũng không chịu ra ăn cơm, làm sao đây?”

Anh cũng đau đầu.

Anh nghe thấy tiếng Thạch Băng tức giận trong phòng, còn biết mẹ đang giận mình. Bởi vì Thạch Băng bị bệnh, phải đến bệnh viện truyền dịch, mà trời sinh mấy bé gái hầu như đều sợ bệnh viện, cho nên khóa cửa không chịu thay đồ ra ngoài, còn mẹ? Bởi vì, hôm cuối tuần anh đã đồng ý cùng chơi mạt chược và ăn cơm với bà, nhưng bản thân lại có tiệc xã giao nên đã quên sạch chuyện này, cho nên mẹ vô cùng tức giận, đôi khi người già càm ràm cũng không phải trách mình không thỏa mãn vật chất cho bà, chẳng qua cả mẹ và con gái chỉ giận dỗi thôi, nhưng cả hai bên anh đều không chu toàn.

Anh đành lầm bầm, “Mình đã từng giao tiếp với nhiều đối thủ khó nhai, không e ngại khách hàng gian trá nhất, nhưng hiện tại, đối với ba người phụ nữ quan trọng nhất trong đời mình, thật hết cách! Mình vừa không thể bảo con gái thay quần áo, ngoan ngoãn đi bệnh viện; lại không thể làm cho mẹ mình rời khỏi phòng, ngồi vào bàn ăn cơm; mình còn không thể khiến người phụ nữ mình thích thật sự tiếp nhận mình, haizzz, đây thật sự là một vấn đề đau đầu.”

Nếu Đường Mạn ở đây, có lẽ tất cả đều có thể giải quyết, cô có cách có thể dỗ dành Thạch băng vui vẻ thay quần áo, đến bệnh viện với cô; cô có cách khiến mẹ vui vẻ nghe cô kể truyện cười, ngồi xuống ăn cơm.

Cô gái này, lúc người khác vui vẻ hệt như một chiếc bánh sô cô la,người khác phiền lòng thì hệt như một miếng cao dán giảm đau không thể thiếu, bất giác, cô đã xâm nhập vào cuộc sống của anh, khiến anh không có cách nào nghĩ cô không tồn tại.

Ôi, anh bất đắc dĩ lắc đầu. Mau về nhà đi, Đường Mạn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.