Dây Leo

Chương 19: Q.2 - Chương 19




Lúc ra ngoài, phát hiện sắc trời đã bắt đầu thay đổi, bầu trời xa xăm phân tầng màu sắc, kéo dài vô tận, phần cuối cùng là màu lam nhạt, giống như lớp bụi mỏng trên quần áo, từ từ điểm xuyết vào phần trung tâm, màu sắc bắt đầu thay đổi mạnh, có chút như màu mực tàu từ từ nhòe đi, à, thì ra đã sắp 3h chiều.

Trở lại nhà hàng Tây, lại phát hiện Harao đang đợi cô, thấy cô về, trên mặt anh ta nở nụ cười: “Cuối cùng em cũng đã về, tôi uống cà phê sắp đau bụng luôn rồi.”

Đường Mạn miễn cưỡng mỉm cười: “Ngại quá, tôi xin nghỉ để đưa anh đi dạo xung quanh nhé.”

Harao vui vẻ cùng cô ra ngoài.

Đường Mạn nói, “Thật ra nhìn thành phố lớn như vậy, Thượng Hải và Tokyo cũng không khác nhau lắm, rất hy vọng có thể dẫn anh đi thăm thú danh lam di tích, đáng tiếc, nơi này chỉ có nhà lầu cốt thép.”

“Sang năm sẽ náo nhiệt thôi, năm sau World Expo (hội chợ quốc tế) sẽ được tổ chức tại Thượng Hải, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến.”

“Được, lúc đó nhất định tôi sẽ đi cùng anh.”

Harao nhớ đến chuyện gì, “Đường Mạn, em định sống luôn ở Thượng Hải sao?”

“Có gì không tốt chứ? Lúc trẻ thì ở thành phố lớn sa ngã một chút, đến già thì du thủ du thực ở thành phố nhỏ, cả đời người đều trôi qua như vậy.”

“Tôi đánh liều muốn hỏi, em không định trở về Thanh Đảo sao?”

Đường Mạn nhìn màu sắc ly cốc-tai được pha chế vô cùng đẹp đẽ ở trước mặt, như hoa lan tử la mơ mộng, tầng trên cùng là màu tím từ đậm đến nhạt, ở giữa là màu vàng nhạt pha chút xanh biếc, tầng cuối cùng là một màu trắng trong suốt. Thoạt nhìn hương vị cũng không tồi.

Tầm mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ.

Harao suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Thật ra Đường Mạn à, em nên tin tưởng Khải Hiên, nếu anh ta đã lấy em, chắc chắn là có tình cảm với em. Bây giờ, anh ta rất nhớ em, nói một cách đơn giản, khi em ở đó, anh ta không yêu em, nhưng khi em đi rồi, anh ta lại phát hiện ra đã yêu em.”

Đường Mạn trả lời thản nhiên: “Harao, cám ơn anh đến Trung Quốc công tác còn có thể dành ra chút thời gian để đến thăm tôi.”

Harao rõ ràng là một người rất rộng lượng, anh ta vừa nghe đã biết, cô không muốn người khác hỏi quá nhiều về chuyện của mình. Hiểu rồi thì không cần làm chuyện nhàm chán nữa, cho nên anh ta liền im lặng, anh ta chỉ tán gẫu với Đường Mạn mọi chuyện mà người khác cảm thấy hứng thú, đối với vấn đề riêng tư của cô thì dán kín miệng như nắp bình rượu Mao Đài, kín như bưng.

Chẳng qua là, buổi tối khi tiễn ĐƯờng MẠn về nhà, anh ta lại hỏi đùa Đường Mạn, “Đường Mạn, nếu có cơ hội lần nữa, em có bằng lòng lựa chọn tôi không?”

Đường Mạn cười, “Kết hôn chớp nhoáng biến thành kết hôn mù mờ (hai người không hiểu nhau, biết nhau mà đã lấy nhau) cũng giống như đi bộ mà bịt mắt vậy, là thách thức quá lớn, nếu cơ hội đến lần nữa, tôi sẽ không lựa chọn kết hôn nhanh như vậy.”

Đúng vậy, nếu cuộc sống có thể đóng gói chỉnh sửa lại từ đầu, cô nhất định sẽ trét bê tông mỗi một lỗ hỏng thật nghiêm túc, tuyệt đối sẽ không gả mình đi dễ dàng như vậy được.

Harao cười ha ha, trêu chọc cô, “Ôi dào, người như em thật là, chỉ một câu đã phán tử hình cho ngươi khác, ngay cả kéo dài thời hạn cũng không cho.”

Hai người cùng cười.

Rất nhanh, đến lúc Harao phải về, Đường Mạn vẫn tiễn anh ta đến sân bay, trước khi chia tay, anh ta lại xúc động, “Đường Mạn, cho dù em tiếp nhận hay khkông, tôi cũng muốn nói, tôi rất thích em.”

Đường Mạn nhát mắt, nói tinh nghịch, “Harao, thật sự cám ơn anh. Đáng tiếc, tôi là một con cá vừa mới vớt lên, chưa qua chế biến; còn anh, điều kiện xuất sắc, diện mạo điển trai, là sashimi hải sản đã qua chế biến ngon lành, hai người chúng ta, kém nhau vài quá trình. Chẳng qua là, nếu anh bằng lòng, tôi còn có một đứa em gái, diện mạo hay tính cách đều hoàn hảo hơn tôi.”

Harao bất đắc dĩ cười khổ, “Đường Mạn, con người em đúng là giải khuyến khích cũng không cho người ta, chỉ cho tôi giải an ủi. Được rồi, tôi cũng sẵn lòng có thêm một em gái.”

Hai người cười ha ha, lại ôm cô lần nữa, Đường Mạn vẫn đưa mắt nhì theo anh ta.

Lời nói thoải mái rộng rãi, có thể có mối quan hệ trong sạch như vậy, đời người có được người bạn thế này, thật sự là chuyện may mắn.

Lúc về nhà, cô luôn nghĩ đến lời nói của Harao, “Em nên tin tưởng Khải Hiên, nếu anh ta đã lấy em, chắc chắn là có tình cảm với em. Bây giờ, anh ta rất nhớ em, nói một cách đơn giản, khi em ở đó, anh ta không yêu em, nhưng khi em đi rồi, anh ta lại phát hiện ra đã yêu em.”

Cô cười khổ, tiếc là một món ăn không ăn lúc còn nóng, đợi đến khi nguội lạnh mới nhớ động đũa vào, cuối cùng vẫn không tìm thấy lại được mùi vị đó.

Cô suy nghĩ nhiều lần về một chuyện, Trương Khải Hiên tìm cô, nếu thám tử tư đưa tin tức về trễ như vậy, với tính cách của Khải Hiên, anh tuyệt đối sẽ không thu tay lại như vậy, sớm muộn gì, anh cũng biết được công đang ở đây, tuyệt đối cũng sẽ biết được chuyện của cô và Lý Văn Khải.

Thâm chí, Đường Mạn còn tưởng tượng ra, nếu biết cô thích người đàn ông khác, Trương Khải Hiên nhất định sẽ nổi trầm lôi đình. Bây giờ, Đường Mạn lúc nào cũng hy vọng sẽ xuất hiện một người thứ va có thể chiếm lấy Trương Khải Hiên, có thể dời tầm mắt anh đi chỗ khác, như vậy có mới có thể an tâm thoải mái ra đi, chứ không đến mức phải áy náy thế này.

Đúng vậy, cô áy náy, áy náy cái gì chứ, cô kinh ngạc, chẳng lẽ, cô vẫn còn tình cảm với anh sao?

Nằm trên giường, không biết là là tư thế ngủ không đúng hay là lòng dạ rối bời, tóm lại, cô hệt như cái bánh nướng áp chảo, lật qua lật lại, mệt mỏi rã rời.

Bỗng nhiên, cô nghĩ đến một người, Chu Duyệt. Ở nhà họ Trương, người duy nhất cô thích, người sẵn lòng nói nhiều lời quan tâm chính là Chu Duyệt. Nếu xấu hổ không biết nói chuyện thế nào với Trương Khải Hiên, cô gọi điện thoại cho chị ấy trước, thăm dò tình hình bên trong cũng tốt mà.

Tìm được số điện thoại của Chu Duyệt, cuối cùng cô cũng gọi đi.

Không ngờ người nhận máy là Trương Vũ Đồng, con bé dùng giọng nói ngây thơ hỏi: “Dì là ai?”

Đường Mạn thấy thích thú, cô nhịn không được trêu nó, “Dì là…… tiểu hồ ly Hoa Bối.”

Trương Vũ Đồng suy nghĩ một lát, đột nhiên mừng rỡ hét to, “Dì là thím út, dì nhất định là thím út, bởi vì chỉ có thím út mới kể cho con nghe câu chuyện hồ ly Hoa Bối thôi.”

Tư tưởng của Đường Mạn trong nháy mắt sụp đổ, nước mắt tràn ra khỏi viền mắt.

Hóa ra chỉ làm người thân một khoảng thời gian, lại có thể có sức hấp dẫn lớn như vậy, nó gọi vẻ dịu dàng đã lâu trong đáy lòng cô thức tỉnh.

Bên kia, Trương Vũ Đồng goi to, “Mẹ ơi.”

Chu Duyệt vội vàng chạy đến, nhanh chóng tiếp điện thoại, cô kinh ngạc gọi, “Đường Mạn?”

Đường Mạn cố gắng đáp, “Chị dâu.”

Bỗng nhiên cô cảm thấy bản thân như một đứa trẻ đang khóc sướt mướt vì không muốn đi nhà trẻ, muốn nắm lấy gấu áo người lớn mà khóc thoả thích.

Chu Duyệt vội vàng nói, “Đường Mạn, đúng là em rồi, em đang ở đâu? Em có khỏe không? Sau lâu như vậy mà không gọi về nhà một lần?”

Cô hỏi liên tục như phụ nữ trung niên thời mãn kinh.

Đường Mạn xúc động hỏi: “Chị dâu, mọi người đều khỏe chứ?”

Chu Duyệt thở dài, “Khải Hiên đã khỏe lại, nhưng em không ở đây, Đường Mạn, đừng trách chú ấy nữa, quay về sớm một chút đi em.”

Đường Mạn chỉ khóc, “Xin lỗi chị dâu, lúc đó em cũng có lỗi.”

Chu Duyệt an ủi cô: “Ngoan nào, trên đời này không có chuyện gì là không vượt qua được, mọi người vẫn là người một nhà, ba mẹ cũng thông suốt rồi, cũng mong chờ em quay về.”

Đường Mạn bật khóc, muốn nói lại thôi, cuối cùng thì bà Trương và Trương Thụy Hằng cũng bằng lòng nhìn nhận đứa con dâu này sao? Đáng tiếc, suy nghĩ của cô đã khác, đầu có mù mịt rồi, toàn thân cũng mệt mỏi nữa, chỉ duy nhất một suy nghĩ đang nhảy múa là không muốn đối mặt với những người này như trước.

Cô không cách nào đối diện với những lời nói ân cần và kiên nhẫn của Chu Duyệt nữa, cuối cùng chỉ có thể đáp, “Chị dâu, xin chị nói lại với Khải Hiên, bảo anh ấy giữ gìn sức khỏe cho tốt, qua một thời gian nữa, em nhất định sẽ về.”

“Em nói cho chị biết địa chỉ đi, chị bảo chú ấy đến đón em về, Đường Mạn, đừng chơi trốn tìm nữa em, về sớm một chút được không?”

Đường Mạn nghẹn ngào, tâm trạng phức tạp như một nồi bánh bao.

Cuối cùng cô nhân tâm, khi Chu Duyệt đang hỏi huyên thuyên, lời nói khổ sở đè nặng bản thân , cô cúp máy, cũng biết rằng, từ khoảnh khắc này trở đi, thế giới của cô không thể bình yên nữa, sóng to gió lớn sẽ ập đến nhanh thôi.

Điện thoại báo có tin nhắn, là của Lý Văn Khải.

“Thương nhớ, mong mỏi, chờ đợi, khát vọng, ???” Mấy dấu chấm hỏi liên tiếp.

Cô rớt nước mắt, liên tục kéo ống giấy vệ sinh trong nhà vệ sinh, kéo đến khi đôi mắt sinh đau nhức, khóc một lát, cô trả lời anh, “Một món ăn, 8 lớp, mang theo tên một con vật nhưng lại có thể hình dung ra con người.”

Không ngờ chưa đầy 1 phút, anh lại có thể trả lời, “Con chó không để ý đến bánh bao.”

Đường Mạn nhắm mắt lại, đau thương khó bình tĩnh được, sao ở bên cạnh cô lại xuất hiện một tên đàn ông thối nổi tiếng như thế chứ?

Cô vừa tức vừa hận, gọi điện thoại cho anh, “Sao anh lại đối xử tốt với em như vậy? Thấy em bơ vơ quá sao? Em có đáng để anh thông cảm không? Em như nạn nhân Xô-ma-li đói khát à? Hay là em giống cô nhi trong trận động đất ở Vấn Xuyên?”

Bên kia trả lời cô: “Cô Đường Mạn, cô gọi nhầm số rồi, mấy lời oán trách này, hẳn là cô nên gọi đường dây nóng đến lúc nửa đêm, số điện thoại là 119,119,”

Cô tức giận khóc mếu, “Lý Văn Khải, anh là tên vô lại trăm phần trăm, nội trong 15 phút anh phải lập tức xuất hiện trước mặt em, dù chỉ muộn 1 phút thôi, từ nay về sau em sẽ không có hứng thú muốn anh nữa.”

Anh cười, “Cần gì 15 phút chứ, 2 phút là đủ rồi.”

Đường Mạn hết hồn, “Anh đang ở đâu?”

“Dưới nhà em.”

Đường Mạn vô cùng ngạc nhiên và nghi ngờ, mở cửa ra, suýt chết ngất, “Anh lại có thể đứng dưới nhà em để rình em?”

Anh bước vào phòng, không đợi cô nói gì, anh cúi đầu đụng vào trán cô, “Xin lỗi em.” Anh nói.

Đường Mạn ngượng ngùng, “Người có chỉ số thông minh cao như thế lại nói xin lỗi với em sao?”

Anh nâng cằm cô lên, khẽ hôn lên chóp mũi và cánh môi cô, “Người có chỉ số thông minh cao cũng biết làm ra chuyện ngu ngốc mà. Xin lỗi, anh không nên nói em như vậy.”

Đường Mạn uất ức, vẫn muốn chế nhạo anh, nhưng anh ôm lấy đầu cô, nụ hôn như thủy triều rơi xuống trên mặt cô, bên tai cô, cô vòng tay qua, ôm chặt lấy thắt lưng anh, đáp trả nụ hôn của anh một cách nồng nhiệt. Thậm chí, cô vô cùng ngạc nhiên khi nghe bản thân đang nói, “Tối nay đừng đi nhé, em muốn anh ở lại với em.”

Anh gật đầu, giọng nói ấm áp mềm mại hệt như kéo sợi tơ, “Anh thành toàn cho em.”

Đường Mạn liền bực bội, cái này sao giống như cô đang cầu xin anh vậy.

Cô vung tay lên muốn đánh anh, anh bỗng né người, kết quả Đường Mạn nhào vào cái tủ bên cạnh cửa, lập tức kêu đau, lắc eo, cô đau suýt chảy nước mắt.

Lý Văn Khải gấp rút, nhanh chóng đỡ cô ngồi xuống sô pha. Đường Mạn vẫn khó nhọc vỗ thắt lưng, “Đau, đau quá!” Thật ra không chỉ cái eo mà toàn thân đều đau nhức.

Anh chộp lấy vai cô, trong giọng nói có chút yêu thương lấy lòng, “Đến đây, em nằm sấp xuống đi, anh xoa cho em một lát, em khó chịu ở chỗ nào?”

“Cả người đều đau.” Nói xong cô liền hối hận, trời đất ơi, chẳng lẽ muốn anh sờ hết cả người mình hay sao?

Anh lại nói, “Tốt lắm, anh biết rồi.” Giữa lúc cô đang nghi ngờ, anh giơ tay tháo vớ cô ra, “Em xoay người lại, nằm sấp xuống đi.”

Lúc này Đường Mạn mới có phản ứng, anh bóp chân cho cô, mặt cô liền đỏ bừng, vội vàng rút chân lại, bởi vì cô không phải là một thiên kim tiểu thư sống an nhàn sung sướng có đôi chân xinh xắn gì, phải thường xuyên mang giày cao gót đi tới đi lui nên trên chân đầy vết chai.

Không ngờ anh không để ý chút nào, ấn cô tựa vào sô pha, không nói gì cả mà bắt đầu bóp chân cho cô.

Đường Mạn lẩm bẩm: “Nhìn không ra nha, tổng giảm đốc Lý lại chăm sóc người khác thế này.”

Lý Văn Khải cúi đầu, khẽ hỏi bên tai cô: “Vừa rồi em gấp đến không thể chờ mà, sao bây giờ lại nhút nhát như con thỏ chui vào trong hang thế?”

Đường Mạn cũng đang suy nghĩ, đúng vậy, tại sao, tại sao đột nhiên cô lại có ý niệm ngoại tình đáng sợ ở trong đầu vậy?

Tim đập dồn như hồi hộp, cô hiểu, đúng, nếu bây giờ cô đi quá giới hạn, cũng ngoại tình, như vậy cô sẽ không có đủ sức để đối mặt với Trương Khải Hiên, có thể thẳng thắn nói với anh ấy, em đã làm chuyện có lỗi với anh, xin lỗi, để em ra đi nhé. Hoặc là chờ anh ấy nói một câu “Biến đi.”

Đúng vậy.

Lý Văn Khải cũng không biết tâm sự trong lòng cô, tay anh thành thạo ấn huyệt dưới chân cô. Lực vừa phải, Đường Mạn căng thẳng, rơi vào những suy nghĩ miên man, thật sự muốn giữ anh lại sao, như vậy cô cũng giống như những lời mà bà Lý đã từng nói? Cô rùng mình một cái, không được, không thể như vậy được.

“Thích không?” Lý Văn Khải ôm eo cô, giọng nói trầm thấp, mê hoặc tâm trí cô.

Mặt cô ứng hồng, “Có phải lúc nào anh cũng bóp chân cho phụ nữ như vậy không? Hay là ở bên ngoài được phụ nữ khác bóp cho?”

Anh kêu oan, “Đâu có chuyện đó, nếu có đi ra ngoài mát-xa chân, đó cũng là để thư giãn, cũng phải tìm kỹ thuật viên giỏi, anh không thích tìm nữ mát-xa chân đâu, sức lực và trình độ không đủ, mấy người mát-xa cho anh đều là nam.”

Cô hừ một tiếng: “Vậy… …” cô định không hỏi, lại nhịn không được, “Anh ly hôn lâu như vậy, thật sự có thể giữ gìn như thùng sắt hay sao?”

Anh cúi đầu, nói thầm bên tai cô, “Nếu nói không ăn trộm, thì là giả dối, ví dụ như bây giờ, anh rất muốn ăn trộm.”

Cô bị anh xoay người lại, tư duy ngưng trệ trong nháy mắt, anh cúi người xuống hôn lấy môi cô.

Đôi môi cô lạnh lẽo mà mềm mại, trong miệng có chút vị ngọt nhè nhẹ, anh nhẹ nhàng hôn cô, khe khẽ cắn cô, sự ấm áp từ đôi môi chậm rãi truyền đến, đòi lấy mùi hương giữa răng môi cô.

Cô rất ngoan ngoãn, ở trong lòng anh vẫn không ngúc nhích, để anh hôn mình.

Đột nhiên anh cảm thấy trên môi có chút mằn mặn, liền nghi ngờ buông cô ra, phát hiện thấy trên mặt Đường Mạn có nước mắt.

Anh không tin, “Em sao vậy?”

Đường Mạn chỉ khóc, “Em đã từng đồng ý với dì Thạch, sẽ không làm ra chuyện vi phạm đạo đức.”

“Bé cưng, đừng khóc.” Lý Văn Khải dỗ dành cô, “Anh đối với em là thật sự nghiêm túc, anh sẽ yêu em hết lòng, tình yêu mà anh đã từng dành cho vợ anh, bây giờ anh cũng dành cho em tình yêu đó. Em, mẹ anh, Thạch Băng, cả ba là những người phụ nữ quan trọng nhất trong đời anh, anh cần cả ba người luôn luôn ở bên cạnh anh.”

Đường Mạn vẫn đang đấu tranh, mặc dù trái tim đã tan ra, nhưng hành động lại muốn chống trả.

Đúng lúc này, cô bỗng nhiên cảm nhận được giữa hai chân có một dòng nước nóng hổi đang chảy xuống, cô lập tức hiểu được, quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, cô chỉ thì thào nói một câu, “Cái đó, cái đó của em đến rồi.”

Lý Văn Khải hiểu ra, anh hung hăng nhéo một cái lên chân cô, nản lòng đành chịu nói: “Chết tiệt, em rõ là đào xong cái hố hại người khác phải giẫm lên mà!”

THANH ĐẢO.

Trương Khải Hiên ngồi trong phòng đọc sách chống đầu nhíu mày trầm tư, anh đã xuất viện, bây giờ nên đi Thượng Hải phải không? Hết lần này đến lần khác, anh luyện tập diễn biến cảnh tượng khi nhìn thấy cô, cô sẽ cảm thấy thế nào? Nhất định rất ngạc nhiên, anh nên mở miệng nói câu đầu tiên như thế nào đây?

“Tiểu Mạn, em có khỏe không?”

Điện thoại lại vang lên, anh liếc qua dãy số, liền nhíu mày, lập tức nhấn nút ngắt.

Là Từ Mạn.

Chết tiệt, 18 tuổi đã bắt đầu cua gái, từ trước đến giờ tính gộp lại cũng có 7-8 cô, nhưng chưa từng bị một cô gái chủ động chiếm đoạt khi đang say nửa tỉnh nửa mê. Hơn nữa, quá trình không lãng mạn chút nào, thậm chí hết sức vô liêm sỉ. Sai khi tỉnh lại, gần như là anh hốt hoảng mở cửa xe chạy trốn về bệnh viện, sau khi trở về, anh hối hận trốn trong nhà vệ sinh không ngừng nôn mửa, cho dù Đường Mạn hoàn toàn không biết gì về chuyện này, thì anh cũng không có cách nào tha thứ cho chính mình.

Chu Duyệt vội vàng gõ cửa bước vào, “Khải Hiên, hôm nay Đường Mạn gọi điện thoại cho chị.”

Trương Khải Hiên quá kinh ngạc và vui mừng, anh không tin vào tai mình: “Cô ấy gọi điện thoại cho chị?”

Cô gật đầu, “Đúng vậy, đúng là em ấy, chị dẫn Đồng Đồng ra ngoài dùng cơm, khi đi vào nhà vệ sinh thì Đồng Đồng nhận máy, lúc đầu chị cũng không tin, cho đến khi em ấy gọi chị mấy tiếng chị dâu trong điện thoại, lúc này chị mới có phản ứng.”

Trương Khải Hiên cau mày, trái tim anh lạnh ngắt, “Đường Mạn gọi điện thoại cho chị? Cô ấy gọi điện cho chị cũng không gọi nói chuyện với em sao?”

Có một ý niệm lập tức dâng lên trong đầu anh, Đường Mạn không muốn nói chuyện với anh, cô thà rằng trốn tránh anh, gọi điện thoại cho người ngoài như Chu Duyệt cũng không muốn nói câu nào với anh, điều này có nghĩa là gì? Trong lòng anh vừa giận vừa đau, đúng vậy, cô thất vọng hoàn toàn, tuyệt vọng hoàn toàn với mình, anh nhất thời ngồi phịch xuống ghế, cả người không còn sức lực.

Chu Duyệt phát hiện ra vẻ mặt của anh khác thường, cô có chút thông cảm với anh.

Trương Khải Hiên cười khổ, “Cô ấy nói gì?”

“Em ấy nói bây giờ đang ở Thượng Hải, vẫn khỏe, em ấy hỏi thăm chú, chị nói rất chi tiết với em ấy, chị còn nói với em ấy, người hiến tủy cho chú không phải ai khác mà chính là em ấy.”

“Vậy cô ấy trả lời thế nào?”

“Em ấy không nói gì cả, chỉ nói thật trùng hợp, chị hỏi em ấy đang ở đâu, em ấy không muốn nói nhiều, chỉ nói hy vọng em giữ gìn sức khỏe cho tốt.”

Trương Khải Hiên hừ khẽ một tiếng, xem ra Đường Mạn cũng không biết anh đã biết nơi ở của cô.

Được rồi, anh quyết định, đặt vé máy bay ngày mai đi Thượng Hải. Bây giờ một phút anh cũng không muốn đợi nữa, càng trễ, hiểu lầm chỉ ngày càng sâu, tạo cơ hội cho tên khốn Lý Văn Khải kia một cách uổng phí.

Đúng, một phút anh cũng không muốn chờ đợi thêm nữa, bây giờ anh nôn nóng muốn gặp cô, xa nhau đã 9 tháng, buổi tối đi ngủ không có Đường Mạn trong phòng, nhìn giá quần áo của cô trong ngăn tủ, anh ngoại trừ đau lòng vẫn là đau lòng, thậm chí trong lúc hoảng hốt, anh cảm thấy như thời gian chưa từng trôi đi, liền như cái ngày của một năm trước, họ vẫn là họ của một năm trước.

Làm sao có thể, cô lại không gọi điện thoại cho anh, mà gọi trực tiếp cho Chu Duyệt, bản thân bị suy nghĩ này tra tấn gần như không thở nổi, cô lại thờ ơ gọi điện cho Chu Duyệt, người phụ nữ này đúng là bạch cốt tin nhẫn tâm mà.

Anh thật sự không cam lòng, có chút tức giận, có chút đau khổ, nhưng rất nhanh, anh bị sự đau đớn và tự trách thật lớn vây quanh.

Anh tự nói với mình: “Tiểu Mạn, anh biết em cảm thấy khó khăn lắm, em rất đau, mà nỗi đau đó là anh gây ra cho em. Xin lỗi em, thật sự xin lỗi em, cho đến bây giờ anh mới nhận ra, anh yêu em, yêu em điên cuồng. Sự kiên cường của em, thông minh của em, dũng cảm của em, tất cả tất cả của em đều ở trong trái tim anh, anh không thể sống thiếu em, cho nên, anh nhất định phải tìm được em, nhất định phải giữ em lại bên cạnh anh, chẳng sợ em sẽ xua đuổi anh đi, em dùng lời lẽ cay nghiệt nhất để kích thích anh, anh cũng sẽ giữ chặt lấy em, anh sẽ không buông em ra, không bao giờ muốn buông em ra nữa, không bao giờ muốn phải thế này nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.