Dây Leo

Chương 22: Q.2 - Chương 22




Lý Văn Khải nắm điện thoại, đầu dây bên kia vang lên từng tiếng chuyển máy, nhưng lần lữa không ai tiếp, anh có dự cảm không tốt.

Tối qua anh gọi điện cho Đường Mạn, lại không ai bắt máy, anh vô cùng lo lắng, sáng sớm hôm nay lại gọi tiếp, nhưng vẫn không ai nhận máy.

Phan Hưng- ông chủ của Đường Mạn, cũng là bạn anh, Phan Hưng gọi cho anh, “Hôm qua có một người đàn ông vóc dáng cao to, tuổi khoảng hơn 20, lúc Đường Mạn tan ca đã dẫn cô ấy đi rồi.”

Lý Văn Khải lập tức biết là Trương Khải Hiên đã đến.

Anh gọi điện thoại cho Đường Mạn, vẫn không ai bắt máy, anh vẫn không chịu cúp, khi reo đến lần thứ bảy, rốt cuộc điện thoại cũng thông.

Lý Văn Khải không lên tiếng, kỳ lạ chính là, đầu dây bên kia cũng im lặng.

Hai người đàn ông đều cầm điện thoại, đều mang tâm sự.

Trương Khải Hiên không lên tiếng, anh muốn nghe thấy câu đầu tiên của Lý Văn Khải nói với Đường Mạn là gì, kỳ lạ chính là, bên Lý Văn Khải lại không nói lời nào, cả hai đều im lặng.

Cuối cùng, Lý Văn Khải nói trước, “Anh Trương Khải Hiên?”

Trương Khải Hiên nhủ thầm, thì ra anh đã biết người tiếp điện thoại là tôi.

Anh chuyển từ thế bị động sang chủ động, “Anh Lý Văn Khải, anh tìm bà xã của tôi à?”

Đúng là Trương Khải Hiên, chứng minh điều anh suy đoán là đúng, Đường Mạn bị hắn dẫn đi. Biết được đó là Trương Khải Hiên, Lý Văn Khải lại nhẹ nhõm, anh nói: “Anh không để cô ấy tiếp điện thoại đúng không?”

Trương Khải Hiên cười ảm đạm, “Hiện giờ cô ấy không tiện nghe máy, có chuyện gì anh nói với tôi cũng được.”

Lý Văn Khải là người khôn khéo, anh lập tức hiểu ra, Đường Mạn tuyệt đối sẽ không ở chung với hắn trong tình trạng bình thường, nhưng anh vẫn không lo lắng cho an nguy của Đường Mạn, bởi vì Trương Khải Hiên yêu cô, hoàn toàn không hề ít hơn anh, hắn sẽ không làm Đường Mạn bị thương.

Suy nghĩ một lát, Lý Văn Khải nói: “Tôi không có chuyện gì, chỉ là tôi muốn nhắc anh một điều, anh Trương, Đường Mạn bị tụt huyết áp, anh nhớ kỹ phải cho cô ấy ăn cơm đúng giờ.”

Trương Khải Hiên cười lạnh một tiếng: “Cám ơn anh, Đường Mạn còn thích uống cà phê vị Hàn Quốc bỏ 2/3 sữa và một viên đường, mà mùi vị cà phê này hình như ở Thượng Hải không có, tôi biết một tiệm ở Thanh Đảo, pha chế chính tông nhất.”

Lý Văn Khải không trả lời, Trương Khải Hiên cúp máy.

Trương Khải Hiên thầm nghĩ: “Lý Văn Khải, tôi sẽ không thua anh đâu.”

Lý Văn Khải nắm điện thoại, chân mày giãn ra, anh khẽ nói: “Trương Khải Hiên, anh đã thua 7 phần rồi.”

Hai người đàn ông, đều có tính toán của riêng mình, Lý Văn Khải lập tức gọi điện thoại cho Đào Đại Dũng- người bạn ở Thanh Đảo.

Đường Mạn tỉnh lại, mí mắt nặng trĩu, không biết đã ngủ bao lâu.

Vửa mở mắt ra, sau đó lại càng hoảng hốt hơn, đây là nhà họ Trương.

Mà chỗ cô nằm, chính là phòng ngủ của cô và Khải Hiên, bây giờ cô đang nằm trên giường trong phòng ngủ của họ.

Cô nhìn sang bên cạnh thì thấy, Trương Khải Hiên?

Trương Khải Hiên thật sự đang nằm bên cạnh cô, mặc nguyên quần áo nằm ở đó, gối đầu lên chiếc gối bên cạnh cô, rất gần với cô. Giờ phút này, anh cũng đang ngủ rất say.

Đường Mạn lập tức xốc chăn lên nhìn lại mình, phát hiện quần áo không bị cởi ra, lúc này mới yên tâm.

Cô cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra, chỉ nhớ rằng tối qua đã ăn cơm với Trương Khải Hiên trong một nhà hàng Thái Lan, khi đi ra, cô ăn một viên xilytol anh đưa, sau khi lên taxi thì mí mắt cô díp lại, tiếp đó cô không nhớ gì nữa.

Trương Khải Hiên mở mắt ra, thấy Đường Mạn đang sửng sốt, anh dụi dụi mắt, ngồi dậy.

Đường Mạn hiểu, bây giờ cô đã về Thanh Đảo, không thể xoay chuyển nên Trương Khải Hiên cho cô uống thuốc ngủ, hiện tại đã ở nhà họ Trương.

Cô vừa tức vừa hận: “Trương Khải Hiên, anh thật bỉ ổi.”

Trương Khải Hiên giải thích, “Thật sự xin lỗi, Tiểu Mạn, có một số chuyện phải về nhà mới nói được.”

Đường Mạn đùng đùng nổi giận, cô hoắc mắt đứng lên, muốn xuống giường ngay lập tức, Trương Khải Hiên vội vàng kéo cô lại, anh cầu xin trong đau khổ, Đường Mạn phẫn nộ, không thèm nghe phân bua, lửa giận bốc lên đầu, cô giáng xuống một cái tát, “Anh muốn dùng cách thức này để trói buộc tôi ở bên cạnh anh sao? Trương Khải Hiên, anh đã quên tính cách của tôi rồi.”

Trương Khải Hiên vội vàng kéo cô lại, anh khúm núm cầu xin cô, hoàn toàn quên sạch cái tát kia.

Đường Mạn hét lên, “Anh cút ra ngoài cho tôi.” Trương Khải Hiên chạy đến kéo cô, cô liền vớ lấy đồ đạc trên bàn ném vào anh, sổ sách rồi búp bê ở trên bàn đều ném qua đó hết, Trương Khải Hiên đành giơ tay lên đỡ.

Anh biết cô sẽ nổi giận, một khi cơn giận của Đường Mạn bốc lên thì đủ giết chết con bò điên 8 đầu ở Tây ban Nha, anh đã từng lĩnh giáo, nếu hiện tại anh dám đánh rắm một phát thôi, Đừờng Mạn có thể phanh thây anh ra thành 8 mảnh.

Anh đành phải khép nép đứng chắn ở một bên, vừa mềm mỏng xin cô, “Đúng, đúng, đều là lỗi của anh.”

Đường Mạn không thể nhịn được nữa, cô giận dữ mắng: “Trương Khải Hiên, là ai nói chưa từng yêu tôi? Là ai diễn “Tây Sương Kí” ở sau lưng tôi khi tôi đang mang thai? Là ai nói 3 tuổi tôi khắc chết mẹ, là điềm xấu nên suýt nữa hại chết em trai, là anh, chính anh, tên đàn ông dối trá thối tha này, là cả nhà các người đuổi tôi ra đường. Hiện giờ, anh lại có thể dùng cách thức bắt cóc đê tiện này để bắt tôi về.”

Ở dưới lầu, bà Trương và Chu Duyệt đang dỏng tai nghe trộm, chỉ nghe thấy âm thanh loảng xoảng của đồ vật ném bể, bà Trương bất an hỏi: “Có khi nào Đường Mạn đánh Khải Hiên hay không?”

Chu Duyệt tức giận nói, “Cho dù có đánh, cũng là chuyện riêng của vợ chồng nó.”

Bà Trương vô cùng xấu hổ, Đường Mạn mắng chửi Trương Khải Hiên rất gay gắt ở trên lầu, trong đó còn có một số câu là nói nhà họ Trương đuổi cô ra ngoài thế nào, trên mặt bà Trương lúc đỏ lúc trắng, bà cũng biết tai họa từ trước đến giờ vốn là do bà, nhớ đến tính cách của Đường Mạn, bà cũng ỉu xìu đi mấy phần.

Đúng lúc này, cửa trên lầu đột nhiên bị kéo ra, Đường Mạn chạy hổn hển xuống lầu, theo sau là Trương Khải Hiên với vẻ mặt như xác trà, chật vật không chịu nổi.

Đường Mạn chạy đến cổng chính, kéo cửa mới phát hiện là cửa khóa bằng mật mã, cô không biết mật mã, mở không ra, c giậm chânô tức giận.

Trương Khải Hiên đứng ở phía sau, vẻ mặt cũng đành chịu.

Cô tức giận hét lên, “Không phải anh muốn giam giữ tôi chứ?”

Trương Khải Hiên không biết làm sao, anh nói, “Anh chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với em.”

“Nếu anh dám nhốt tôi, tôi sẽ chết cho anh xem.”

Trương Khải Hiên khiếp vía: “Em nói năng bậy bạ gì thế, anh yêu em như vậy, làm sao để em chết được.”

Đường Mạn vừa lắc cửa vừa la hét, tức giận mắng anh, “Tên khốn nạn này.”

Chu Duyệt đứng ở cạnh cửa, gọi cô: “Tiểu Mạn.”

Thấy Chu Duyệt, Đường Mạn đành phải mềm xuống.

Sau khi vào nhà, bà Trương nịnh nọt gọi cô, “Tiểu Mạn.”

Đường Mạn hừ một tiếng, “Bà Trương.”

Đầu tiên, bà Trương sửng sốt, rồi lại cảm thấy bối rối, vừa ngượng vừa tự giải vây cho mình, “Tiểu Mạn, sao con lại gọi như vậy, mẹ là mẹ đây mà.”

Đường Mạn mỉa mai, “Bà Trương, bà xưng hô sai rồi.”

Sắc mặt bà Trương như chai tương bị đổ, lúng túng, cũng rất khó coi.

Chu Duyệt kéo tay của Đường Mạn, “Tiểu Mạn, nếu đã về rồi, nói chuyện cho xong cũng được mà?”

Đường Mạn hết sức khổ não, bị kéo về nhà họ Trương như vậy, cô biết, cô phải đối mặt với một trận phản chiến khó khăn gian khổ, Trương Khải Hiên tuyệt đối sẽ không dễ dàng đồng ý ly hôn, bây giờ, Lý Văn Khải còn đang ở Mỹ, ngay cả một người để chống lưng cô cũng không có.

Cô rất bực, Chu Duyệt cứ nhã nhặn khuyên bảo cô, nhưng một câu cô cũng nghe không vào.

Ồn quá, cô ôm đầu, đau khổ nói: “Các người đừng làm phiền tôi, để tôi yên tĩnh một mình đi.”

Trương Khải Hiên đi theo sau cô như một kẻ hầu, sau khi vào phòng, cô khổ sở: “Khải Hiên, anh vẫn không thay đổi, anh vẫn giống như xưa, độc tài, ngang ngược, không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác.”

“Anh chỉ hy vọng em có thể cho anh thời gian, để anh có cơ hội bù đắp lại thua thiệt trước kia anh đối xử với em. Tiểu Mạn, chúng ta cũng không có mâu thuẫn gì quá sâu mà, chúng ta vẫn còn có tình cảm với nhau, có phải không? Tại sao em nhất định phải từ chối anh, ngay cả một cơ hội cũng không cho anh chứ?”

Đường Mạn khóc, “Khải Hiên, sao anh lại ra đề khó cho tôi chứ? Anh để cho tôi đi không được sao? Anh biết rõ là tôi đã không còn yêu anh nữa mà.”

Anh mất hứng hét lên, “Em nói dối, em cố ý kích thích anh, em đã quên trong nhật ký em đã viết thế nào rồi sao, em yêu anh như vậy, sao có thể dễ dàng thay lòng đổi dạ chỉ trong thời gian 9 tháng chứ?”

Đường Mạn ngẩng đầu: “Vậy còn anh thì sao? Anh từng yêu Cao Nhân Tuệ như vậy, thậm chí đã từng nghĩ không muốn liên lụy mới không cưới cô ấy, vậy anh giải thích thế nào về chuyện mới 2 tháng ngắn ngủi anh đã yêu tôi, lại làm tôi có thai?”

Vẻ thống khổ lập tức hiện rõ trên mặt của Trương Khải Hiên, anh biết, đó vĩnh viễn là bóng ma trong lòng cô.

Đường Mạn xoay chỗ khác, cô sờ túi, không tìm thấy di động, tìm trong túi xách mang theo cũng không thấy, “Khải Hiên, điện thoại của tôi đâu?”

Trương Khải Hiên đành lấy từ trong túi ra, Đường Mạn nhận lấy, lập tức gọi điện thoại, “Hãng hàng không dân dụng phải không? Tôi muốn hỏi chuyến bay đến Thượng Hải… …”

Trương Khải Hiên bước đến giật lấy điện thoại, cúp máy.

Đường Mạn tức giận, “Anh muốn làm gì? Anh thật sự muốn nhốt tôi?”

Anh cắn môi, “Em không thể đi được, đây là nhà của chúng ta, là giường của em, bàn của em, nhà của em, người đàn ông xấu xa này cũng là của em, em đừng hòng chạy trốn.”

Đường Mạn trừng mắt, anh lại có thể vô lại như thế?

Cô tức giận nghiến răng, tiện tay vớ lấy một khung hình bằng pha lê, nhắm thẳng đầu của Trương Khải Hiên mà ném tới. Trương Khải Hiên vừa ngẩng đầu, bóng tối đã ập vào mặt, anh còn chưa kịp phản ứng, trên trán đã cảm thấy đau, cái khung hình đó đập vào giữa trán anh, sau đó rớt xuống đất, bể nát.

Trương Khải Hiên “á” lên một tiếng, cảm thấy trời đất rung chuyển, một hồi mới có phản ứng, lấy tay sờ, chỉ cảm thấy ươn ướt dinh dính, vừa nhìn xuống, là máu.

Đường Mạn cũng sợ đến hết hồn, nhìn thấy màu chảy ra từ trên trán của Trương Khải Hiên, cô sợ đến đờ người, có phản ứng lại thì cảm thấy cả người chảy đầy mồ hôi, miệng lắp bắp.

Tên khốn này, lại có thể không né.

Nhìn anh không hề gì, mặt mày cũng không xanh tái, cơn tức của cô lại nổi lên, dứt khoát mắng tiếp, “Đánh chết anh, đồ đàn ông khốn.”

Trương Khải Hiên vừa nghe cô mắng mình như vậy, đầu tiên là nổi giận, đột nhiên mở cờ trong bụng, không sợ cô mắng, chỉ sợ cô không mắng mà thôi, cho nên anh liên tục đáp, “Đúng, anh đáng chết, đánh chết anh là đúng.”

Mắng như vậy chứng tỏ trong lòng cô còn có anh, đau đớn một chút có đáng là gì.

Anh mặt dày tiếp tục yêu cầu, “Chỉ cần em vui vẻ, phá nát căn phòng này cũng được.”

Đường Mạn tức giận đến nỗi mặt lúc đỏ lúc trắng.

Cô bỗng cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhìn thấy máu chảy ra trên trán của Trương Khải Hiên, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, bóng dáng của Trương Khải Hiên cũng mờ ảo, cả người cô mềm nhũn, Trương Khải Hiên lắp bắp sợ hãi, từng bước chạy đến, Đường Mạn té xỉu ở trong lòng anh.

Trương Khải Hiên khôg ngừng gọi cô, thấy trên trán cô có mồ hôi, cơ thể mềm nhũn như bông vải, anh lập tức hiểu ra, không thèm lau máu trên đầu, nhanh chóng bế Đường Mạn lên giường, sau đó mở cửa phòng ra, phóng xuống lầu.

Bà Trương đang nhìn ngang nhìn dọc ở dưới lầu, đột nhiên thấy Trương Khải Hiên hoang mang chạy xuống, trên trán đầy máu, bà run rẩy sợ hãi, không chờ bà hỏi, Trương Khải Hiên nhanh chóng chạy vào bếp, cầm một cái ly lập tức rót nước nóng, lại còn bỏ đường vào trong ly một cách nhanh chóng.

Bà Trương xót con trai, nhanh chóng chạy đi tìm hộp thuốc muốn băng bó cho con. Nhưng Trương Khải Hiên gấp gáp, anh lấy nước đường rồi vội vàng vọt lên lầu.

Cả ba người bối rối bước vào phòng, Đường Mạn đã suy yếu, toàn thân đầy mồ hôi, cô bị tụt huyết áp, nằm trên giường như một bóng nước.

Trương Khải Hiên nhanh chóng đỡ cô lên, anh vội gọi cô, “Đường Mạn, em tỉnh lại đi, ngồi dậy uống chút nước đường.”

Miệng Đường Mạn ngậm chặt, tay nắm lại như một quả mìn nổ chậm, anh không cách nào làm gì được.

Chu Duyệt cũng khuyên Đường Mạn, “Đường Mạn, chị dâu đây, em ngồi dậy uống chút nước đường đi, không uống nước thì sao đánh nhau với Khải Hiên được?”

Bà Trương cũng hú họa theo, “Đường Mạn, mẹ đây, con mau ngồi dậy uống nước đi, con không uống nước, ba của Khải Hiên và mẹ sẽ ra ở riêng.”

Trương Khải Hiên gấp đến run tay, “Tiểu Mạn, Tiểu Mạn, đừng cố chấp nữa, em ngồi dậy uống nước đi, đừng làm lợi cho anh.”

Người một nhà đúng là nhất chí đồng thanh, đồng tâm hiệp lực muốn dùng lời đường mật nổ bay Đường Mạn mà.

Đường Mạn vẫn không để ý đến họ.

Trương Khải Hiên cắn răng, anh lật Đường Mạn lại, “Tiểu Mạn, nếu em không uống nước, anh sẽ đút cho em.”

Đường Mạn quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh.

Trương Khải Hiên lập tức uống một ngụm nước đường lớn, sau đó nâng cằm cô lên, Đường Mạn lập tức hiểu, anh lại có thể dùng miệng mình đến ép cô?

Cô bị dọa đến hết hồn, cô bật người dậy, cầm lấy cái ly ở trên bàn, nốc sạch toàn bộ nước đường, sặc đến nỗi tay chân run rẩy.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Đường Mạn cũng mền nhũn, ngồi phịch xuống giường.

Chu Duyệt khuyên cô, “Tiểu Mạn, dù sao em cũng đã về nhà rồi, chi bằng bình tĩnh nói chuyện với mọi người. Đích thực là Khải Hiên từng có lỗi với em, em cứ dễ dàng ly hôn với chú ấy như vậy, đây không phải là lợi cho chú ấy quá sao?”

Rất nhanh sau đó, Trương Thụy Hằng và Trương Vũ Đồng cũng lần lượt về đến nhà, Trương Vũ Đồng vừa nhìn thấy Đường Mạn lập tức nhào vào lòng cô, không ngừng hôn cô, dù sao cũng là chuyện của người lớn, không liên quan đến trẻ con, nhìn thấy luôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô của con bé, Đường Mạn cũng rất vui.

Trương Thụy Hằng nhìn thấy Đường Mạn chỉ cười ha ha, “Về nhà là tốt rồi.” Dường như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, cô chỉ là một đứa trẻ, bốc đồng bỏ ra ngoài dạo chơi một vòng, rồi khi trời tối không về nhà ăn cơm, vốn dĩ lo lắng lúc về sẽ bị người lớn dạy bảo một chút, không ngờ người lớn chỉ nói qua loa một câu, trở về là tốt rồi.

Còn có, lúc ăn cơm chiều, à, tuy rằng Đường Mạn không muốn ăn cơm, nhưng cô không được chống đối lại cái bụng đói meo của mình, buồn chiến cả ngày, cô không thể không ngồi xuống bàn ăn, cô cứ ngượng ngùng ngồi như thế, thức ăn trên bàn đều là món cô thích, đối diện với cô là người đàn ông thối tha từng khiến cô hết sức đau đầu, bên trái của cô là Trương Vũ Đồng đáng yêu, bên phải là bà Trương ân cần như loài ong mật.

Trương Thụy Hằng hiền từ khuyên cô: “Tiểu Mạn, ba biết trong lòng con nhất định có rất nhiều uất ức.”

Uất ức, ừ, nếu uất ức có thể cân đo đong đếm, như vậy uất ức trong lòng cô có thể nặng cỡ cốt thép trong sân vận động quốc gia Bắc Kinh.

Bà Trương ân cần nói với cô: “Tiểu Mạn, con nếm thử chút măng đi.”

Đường Mạn thật sự có rất nhiều lời để nói, cô cũng muốn cãi nhau lắm, cũng muốn đằng đằng sát khí lắm, nhưng hiện tại ai ai cũng đối xử tha thiết với cô, nếu cô nổi giận nữa, thật sự sẽ là người chanh chua đánh đá, chửi đổng. Cô không dám, cũng không thể.

Bỗng nhiên, cô có một cảm giác, đây là ngôi nhà mà cô đã từng sống suốt 8 tháng, trong nhà này có đủ loại mùi vị: thơm mát, ngọt ngào, chua xót, thống khổ, cái nào cũng có. Hiện giờ, cô nghi ngờ phát hiện ra, khi tiến vào cửa nhà một bước, cảm giác quen thuộc lại ùa về.

Đối với câu hỏi của mọi người, cô chỉ có thể khúm núm gật đầu đầy khách sáo.

Ăn cơm xong, Trương Thụy Hằng gọi cô đến phòng khách nói chuyện, “Tiểu Mạn, đến đây con, ba biết con có rất nhiều chuyện muốn nói với chúng ta, thật ra mọi người đều là người một nhà, có gì mà không thể giải quyết, đúng không con?”

Cô gật đầu, “Vâng, thưa ba.”

Trương Khải Hiên ngồi xuống sô pha.

Trương Thụy Hằng nói: “Sau khi con đi khỏi, chúng ta mới phát hiện, hóa ra người cứu Khải Hiên là con. Tiểu Mạn, thật sự xin lỗi con, mẹ con đã quá phận rồi, thật ra con và Khải Hiên, hai đứa hoàn toàn không nên cứng nhắc như vậy, mọi người chúng ta hẳn là nên đối diện với vấn đề một cách lý trí, phân tích nguyên nhân nảy sinh của nó, như vậy mới có thể giải quyết.”

Trương Thụy Hằng thật không hỗ danh là chủ tịch, ông lên làm báo cáo, đọc diễn văn, luôn nghĩ sẵn trong đầu, cho nên ông nhìn ra được, cô gái nhỏ này, là con dâu thôi mà, cãi nhau với con trai, kẻ làm cha này phải ra mặt điều đình, sau đó, tuyệt đối không được che chở cho con trai, muốn đánh, cho dù phải đánh mạnh hơn nữa cũng phải đánh, để thể diện cho con dâu.

Đường Mạn rất cay đắng, “Ba, con cũng có lỗi, xin ba tha thứ cho con.”

Trương Thụy Hằng cười sang sảng, “Người một nhà không nói chuyện hai nhà. Con đã về là tốt rồi, trước kia là do Khải Hiên không đúng, chúng ta sẽ dạy bảo nó lại cho tốt, nếu hai con cảm thấy sống chung với chúng ta không tiện, có thể dọn ra ngoài sống riêng, đều để con quyết định.”

Không phải như vậy, cô gian nan mở miệng, “Thưa ba, không cách nào nói nhẹ nhàng như vậy đâu, con đã nói qua với Khải Hiên rồi, con muốn ly hôn.”

Trương Thụy Hằng cũng bất ngờ, ông thản nhiên nói, “Trong xã hội này có rất nhiều người ly hôn, nguyên nhân thì vô số, nhưng kết hôn từng có trình tự thì ly hôn cũng vậy. Ba không nghĩ rằng con và Khải Hiên có thể dễ dàng cắt đứt như thế, gác qua một bên mọi chuyện không bàn nữa, con nghĩ lại xem, con và nó có duyên phận ra sao? Chúng ta dùng đủ mọi cách để tìm ra người hiến tặng tủy thích hợp cho Khải Hiên, kết quả lại phát hiện ra con mới chính là người thích hợp nhất, ông trời cũng nhất định tác hợp cho hai con, cho máu huyết của hai con hòa vào nhau, liên kết chặt chẽ, con nói xem, con có thể ly hôn như vậy sao?”

Cô cũng vô cùng khổ sở. Chính xác, trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, hoặc là, cơ thể cô là vạn năng? Không chỉ có thể cứu Trương Khải Hiên, thậm chí có thể làm Người Nhện, cứu chúng sinh lao khổ khác?

Trương Thụy Hằng nói, “Nếu con đồng ý, ba có thể mua cho hai con một căn nhà khác đứng tên con, địa điểm tùy con chọn lựa, Khải Hiên không có quyền tranh giành, có người vợ tốt như con lại có người ngày ngày dạy dỗ nó, ba cam đoan từ nay về sau nó không bao giờ dám như vậy nữa đâu. Con và nó sống với nhau cho tốt, về phần Khải Hiên, giao cho con, con có thể vừa đánh vừa mắng, tận tình tra tấn nó.”

Đường Mạn nhủ thầm, đây là chuyện gì? Một căn nhà chặn họng cô lại, không, khôNG, KHÔNG, họ không hiểu nguyên nhân, họ nghĩ Đường Mạn đang quấy khóc, đang đòi lấy, cô bị uất ức, quay về để trút giận, hết thảy đều là đương nhiên, như vậy nhà họ Trương rộng lượng một chút, khách sáo một chút, tất cả đều có thể giải quyết êm đẹp, phải không?

Sai lầm rồi.

Cô cố lấy hết can đảm, nói với Trương Thụy Hằng một cách quả quyết, “Thưa ba, cám ơn ý tốt của ba, đối với ba, cả đời con luôn luôn kính trọng. Nhưng, con và Khải Hiên, cái có không chỉ là mâu thuẫn, con bỏ đi 9 tháng, trong 9 tháng đó con đã suy đi nghĩ lại rất nhiều, hiện giờ, con có công việc mới, bạn bè mới, còn có người đàn ông mà con yêu, đây mới chính là điều cốt lõi nhất, anh ấy vô cùng yêu thương con. Xin lỗi ba, con không thể rời khỏi anh ấy, cho dù con và Khải Hiên có nhiều duyên phận, nhưng tất cả đều là quá khứ, hiện tại duyên phận giữa chúng con đã chấm hết, con hy vọng mọi người chúng ta đều có lý trí để đối mặt với vấn đề, chia tay trong hòa bình.”

Không nghĩ tới Trương Thụy Hằng không bất ngờ chút nào, bên môi ông lộ ra vẻ cười, “Tiểu Mạn, con ở Thượng Hải 9 tháng, cũng trải qua không ít khổ cực, chúng ta cũng mới vừa biết được tung tích của con, nếu sớm biết, nhất định sẽ không để con phiêu bạt tha hương lâu như vậy. Về phần con nói con đã yêu người khác, ba không cảm thấy đó là trọng điểm có ảnh hưởng đến hôn nhân của con và Khải Hiên, theo ý ba, hôn nhân cũng giống như một con voi vậy, còn cuộc tình ngoài giá thú, chẳng qua chỉ là một con kiến nho nhỏ, chúng ta không thể vì một con kiến mà bỏ đi một con voi, con à.”

Bà Trương ở bên cạnh cũng xen miệng lấy lòng, “Đúng vậy, Tiểu Mạn, ba của Khải Hiên hồi còn trẻ, cũng rất phong lưu, không biết có bao nhiêu hồ ly tinh kề cận ông ấy, không phải cuối cùng mẹ vẫn thoải mái tha thứ cho ông ấy sao?”

Trương Thụy Hằng nhíu mày, lúc này bà Trương mới cảm thấy lời nói của mình có hơi thất thố, nhanh chóng ngậm miệng lại.

Đường Mạn có chút mỉa mai liếc nhìn Trương Khải Hiên, thì ra di truyền máu ngoại tình của anh bắt nguồn từ gia cảnh.

Nhưng bà Trương nói lời này có có ý gì? Tôi ngoại tình sao? Hiện giờ là nhà họ Trương rộng lượng tiếp nhận tôi? Hài hước, nực cười, con trai bà ngoại tình thì là phong lưu, còn tôi ngoại tình thì là ngói nát sao, phải cần nhà họ Trương rộng lượng tiếp nhận, thật sự là nhìn đủ quá rồi.

Mười ngón tay cô đan vào nhau, cuối cùng kiên quyết trả lời, “Thưa ba, cám ơn ba đã khoan dung độ lượng, nhưng mà con vẫn muốn ly hôn, bởi vì con không còn yêu Khải Hiên nữa.”

Trương Khải Hiên ngẩng đầu, anh nhìn Đường Mạn, trong mắt là sự đau đớn như dao đâm vào tim.

Mọi người trong phòng khách đều im lặng.

Thật lâu sau, Trương Khải Hiên nói, “Không, anh sẽ không đồng ý ly hôn.”

Đường Mạn biết anh nhất định sẽ nói như vậy, cô đành đáp: “Khải Hiên, nếu anh cứ nhất định không chịu, em đành phải đơn phương xin ly hôn. Chúng ta xa nhau đã 9 tháng, trước khi kết hôn không tìm hiểu nhau kỹ càng, sau khi kết hôn lại thiếu nền tảng tình cảm, em mang thai quá gấp gáp, anh không thể không cưới em, đây chính là chôn xuống kíp nổ cuộc hôn nhân bất hạnh của chúng ta sau này. Mà anh vẫn còn vấn vương với tình cũ, anh đã ruồng bỏ cuộc hôn nhân này. Bây giờ hai chúng ta không thể sống chung với nhau nữa, cho dù có một chút duyên phận như vậy, nhưng cũng không đủ làm cái cớ để chúng kết hợp lại một chỗ nữa.”

Mọi người lẳng lặng và bối rối nhìn cô.

Vẻ mặt Trương Khải Hiên rất lạnh, anh gằn từng tiếng, “Anh sẽ không đồng ý ly hôn.”

Đường Mạn quay đầu đi. Đúng vậy, anh sẽ không đồng ý, hơn nữa, cô cũng đã lường trước anh sẽ có những hành vi vô cùng cực đoan, bởi vì anh rất cố chấp, rất ngang ngược.

Cô bỗng nhiên cảm thấy bụng đau âm ỉ, nhịn không được lấy tay ôm bụng. Nhất định là do hôm nay tức giận, áp lực quá nhiều, cho nên mới khiến dạ dày không khỏe.

Trương Khải Hiên phát hiện ra, anh lập tức ngồi lại cạnh cô, vội vàng hỏi, “Em sao vậy? Khó chịu ở đâu?”

Đường Mạn suy nghĩ, cô đột nhiên ngẩng đầu trả lời, “Đúng vậy, em khó chịu, bởi vì em có thai.”

********************************

Thủy Tụ Nhân Gia: Đường Mạn viện cớ có thai, muốn nhà họ Trương bỏ cuộc nửa chừng, vậy thì Trương Khải Hiên sẽ có hành động thế nào? Anh sẽ nghĩ ra biện pháp gì để đối xử với Đường Mạn đây? Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.