Dây Leo

Chương 27: Q.2 - Chương 27




Quả nhiên, Đường Mạn đang đứng chân trần lên đống thủy tinh vỡ kia, trong mắt ngập nước.

Tay cô cầm một nhánh hoa bách hợp, nước mắt rơi lã chã, “Anh Trương, bây giờ anh hài lòng rồi chứ?”

Trương Khải Hiên đau lòng hô to, “Em là đồ bốc đồng ngu ngốc.” Anh bước đến, bế cô lên khỏi đống thủy tinh kia.

Máu chảy ra từ trên chân của Đường Mạn, hệt như hoa đào nở rộ.

Anh hướng xuống lầu gọi to: “Chị dâu.” Chu Duyệt nghe tiếng gọi hoảng hốt chạy đến, lòng cô cũng nóng như lửa đốt, cùng Trương Khải Hiên băng bó lại vết thương cho Đường Mạn, sau đó đưa đến bệnh viện.

*********************************

Đào Đại Dũng ngăn Lý Văn Khải, “Văn Khải, đừng uống nữa.”

Lý Văn Khải lắc đầu, “Mình không sao, chúng ta làm bạn lâu như vậy, cậu hiểu mình từ trước đến nay đều người say nhưng lòng không say mà.”

Đào Đại Dũng cũng thông cảm với anh, “Văn Khải, tội tình gì chứ, trên đời này cũng không phải chỉ có một phụ nữ, huống hồ, cô ấy cũng chẳng phải danh môn vọng tộc gì.”

Lý Văn Khải đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời bên ngoài, một khoảng trời mênh mông xám xịt.

Tay anh tì lên cửa kính, hơi nóng trong tay phả ra, liền in một dấu tay ẩm ướt trên kính.

Anh buồn rầu, “Anh thật sự rất nhớ em, anh phải làm thế nào để em không bị tổn thương, bình an quay về bên cạnh anh đây?”

****************************************

Sau khi Chu Duyệt dỗ Trương Vũ Đồng ngủ xong, cô lên lầu, lúc đi ngang qua phòng khách thì thấy Trương Khải Hiên một mình ngồi trên sô pha, bóng dáng anh vô cùng tiều tụy.

Cô thông cảm gọi anh, “Khải Hiên.”

Trương Khải Hiên ngẩng đầu, đôi mắt thương tâm được che kín bởi tơ máu, “Chị dâu, em và cô ấy thật sự phải chấm dứt sao? Em cảm thấy vô cùng tệ hại.”

Anh hệt như một con cừu lạc đường, giọng nói cũng suy yếu, “Cô ấy đã nhất quyết đề nghị ly hôn với em, cô ấy lại có thể ôm người đàn ông kia ở trên phố. Vì sao cô ấy phải nhẫn tâm như vậy?”

Chu Duyệt thở dài, “Khải Hiên, người đàn ông đó đến tìm chị, lúc chiều anh ta có đến cửa hàng quần áo của chị.”

Chính xác, lúc chiều Lý Văn Khải đích thân đến tìm cô, anh nói thẳng, “Cô Chu, tôi chỉ muốn nhờ cô giúp tôi chăm sóc Đường Mạn, bởi vì trong nhà họ Trương, người duy nhất tôi có thể tin tưởng chính là cô, cô cũng là người chị mà Đường Mạn tin tưởng nhất. Tính tình của Đường Mạn rất trẻ con, rất cố chấp, tôi thật sự rất sợ cô ấy sẽ làm ra chuyện tổn hại đến bản thân, tôi rất lo lắng cho cô ấy.”

Lúc ấy Chu Duyệt liền bị cảm động, đây thật sự là một người đàn ông tốt, vô cùng cẩn trọng và khoan dung.

Trương Khải Hiên bỗng giận dữ, “Hắn đi tìm chị? Tên khốn chết tiệt này, hắn mở miệng ra là đôi chân không ngừng đi xung quanh để thuyết phục, vậy còn chị, chị là đến thuyết phục em sao? Chị chính là người chị dâu mà em tín nhiệm nhất, ngay cả chị cũng muốn đến khuyên em sao?”

“Khải Hiên, chị chỉ là muốn khuyên chú, đổi cách chung sống với Đường Mạn đi, không nên ép buộc em ấy.”

Trương Khải Hiên ngừng lại, hai mắt phẫn nộ nhìn cô chằm chằm, biểu cảm trên mắt cứng nhắc hệt như đá cẩm thạch, “Chị dâu, chị đừng quên di chúc của anh hai, em là người giám hộ di chúc của anh ấy, chị sống trong nhà họ Trương này lâu như vậy, tất cả mọi người đều tin tưởng chị, chẳng lẽ tới chuyện này chị lại đi giúp đỡ người ngoài?”

Chu Duyệt vô cùng thất vọng, “Khải Hiên, tính cách của chú và anh trai chú thật giống nhau, cả tính nóng nảy cũng giống nhau nữa. Năm đó, anh trai chú cũng không tin tưởng chị, tùy hứng tự phụ, hiện giờ chị rất thất vọng khi nhìn thấy chú càng ngày càng giống với anh trai chú.”

Cô lắc đầu, “Thật sự chị đã sớm nản lòng với nhà họ Trương rồi, chị và Đường Mạn có cảm giác giống nhau, trong nhà họ Trương đều tràn ngập sự lạnh lùng, không có tình cảm, không ấm áp. Nếu chú đã nhắc đến di chúc, chính xác, trong di chúc anh trai chú đã viết rõ, trước khi Đồng Đồng 12 tuổi nếu chị kết hôn, chị sẽ không thể thừa kế toàn bộ tài sản của anh ấy. Vì Đồng Đồng, vì tiền, chị khiến người đàn ông chị yêu phải đợi rất lâu, cho đến bây giờ chị mới hiểu, so với tiền bạc, thật ra cái trân quý hơn vẫn là tình yêu, chị cần tình yêu, cần một gia đình hoàn chỉnh, Đồng Đồng cũng cần có cha. Cho nên, chị không thể tiếp tục ở lại nhà họ Trương được nữa, mấy ngày nữa chị sẽ dọn ra ngoài sống, chị cũng sẽ kết hôn nhanh thôi. Còn về di chúc của anh trai chú, chị cũng không quan tâm nữa.”

Cô xoay người đi, Trương Khải Hiên ngây ngẩn, Chu Duyệt nổi giận à? Cô không phải là một người dễ nổi giận, thậm chí không phải là người để niềm vui lộ rõ trên mặt. Mấy năm gần đây, cô luôn giữ danh tiếng của bà Trương Khải Quân, điều cao quý chính là, những quý bà xinh đẹp lạnh lùng trong xã hội thượng lưu, người khác đều nghĩ cô ở đây chính là thủ tiết vì chồng mất, thật ra trong lòng cô rất xót xa, nhà họ Trương này, hiện tại cô đã nản lòng thoái chí rồi, bây giờ cô cũng muốn bỏ đi.

Lúc này, anh nghe thấy Đường Mạn đang ho khan trong phòng ngủ, anh giật mình, lập tức chạy vội vào phòng, quả nhiên thấy Đường Mạn ngồi dậy, đang sờ soạng tìm cái ly trên bàn. Anh liền đi đến lấy ly lại, đưa nước cho cô.

Chờ Đường Mạn uống nước xong, anh chỉnh lại gối đầu cho cô, đỡ đầu cô nằm xuống gối.

“Ngoan, đồng ý với anh, sau này đừng làm tổn thương chính mình nữa, được không?” Anh kẽ vuốt tóc trán cô, nhẹ nhàng khuyên giải cô, giờ phút này nhìn cô, trong mắt anh toàn là vẻ hài lòng, tràn ngập cưng chiều, hệt như một người cha hài lòng nhìn con gái mình.

Đường Mạn không nói gì, cũng không nhìn anh.

Anh vỗ nhẹ lưng cô để dỗ cô ngủ, giọng điệu hòa nhã hệt như lần hẹn hò đầu tiên, ngọt như kẹo đường.

“Em nghỉ ngơi cho khỏe, nếu em không thích sống ở đây, chúng ta có thể chuyển chỗ khác, không phải em nói em rất muốn ra nước ngoài du lịch sao? Em nói em muốn đi thăm thú những tòa lâu đài ở miền quê nước Anh, anh có thể đi cùng em, chúng ta có thể đi xem tháp đồng hồ Big Ben, phố người hoa, Mắt Luân Đôn (1), còn có Phủ Thủ Tướng ở số 10 đường Downing, cung điện Buckingham, bảo tàng Anh. Lúc ở Anh, anh đã từng đọc sách ở đó, chúng ta còn có thể ngồi trên cỗ xe bốn bánh từ cung điện Buckingham ra ngoài cổng sắt lớn màu đen, đi xuyên qua Vườn Hoàng Gia St. James. Bé cưng, chúng ta lại đi cầu Luân Đôn, xem tòa lâu đài mà Nữ Hoàng Elizabeth I đã sống, còn có thể nhìn thấy vương miện mà cha của Henry VIII đã đội, rất hoàn hảo, có đúng không?”

(1) Mắt Luân Đôn hay Vòng quay Thiên niên kỷ là một vòng quay quan sát khổng lồ cao 135 mét nằm bên bờ sông Thames, Luân Đôn, Anh.

Anh cúi người xuống, tì mặt mình vào trán cô, “Bé cưng, đừng rời khỏi anh, anh thật sự rất sợ.”

Đúng vậy, đột nhiên anh cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ hãi, những người thân tin tưởng nhất bên cạnh anh từng người rời bỏ anh, anh chỉ cảm thấy mất mác rất lớn, trong lòng có một loại bi ai không thể kiềm chế cứ tuôn trào lên, anh vô cùng khổ sở, Đường Mạn như là cái cây để anh dựa vào, anh ỷ lại, nếu cây ngã, anh giống như tổ chim trên cây, chớp mắt không còn chỗ dựa.

Cùng thời gian đó, Lý Văn Khải và Đào Đại Dũng đang bàn bạc tìm luật sư.

Lý Văn Khải nói với Đào Đại Dũng: “Ngày mai mình nhất định phải gặp Đường Mạn một lần, bài phát biểu nhậm chức của mình cũng dời lại, mình không thể chờ đợi mãi ở đây mà không có kết quả, Đại Dũng, giúp mình một lần, còn nữa, giúp mình tìm luật sư, phải giỏi nhất.”

Anh nhủ thầm, “Trương Khải Hiên, anh tính toán mọi cách phái người đến Thượng Hải điều tra tôi, tiếc là tôi sẽ không để yên nữa, anh đã cố chấp như thế, tôi đây cũng chỉ có thể đánh cược một ván với anh.”

Sáng sớm hôm sau, Chu Duyệt đang dỗ Trương Vũ Đồng ăn cơm, Trương Thụy Hằng thì đi công tác, bà Trương dứt khoát đòi theo chồng, người ở nhà còn lại không nhiều.

Trương Khải Hiên ngồi xuống bên cạnh Chu Duyệt, “Chị dâu, xin lỗi, tối qua em có hơi quá đáng.”

Chu Duyệt lãnh đạm, “Quên đi Khải Hiên.”

Trương Khải Hiên rất buồn rầu, “Chị dâu, em thật sự đã hết cách, em không muốn mất Đường Mạn, chị nói thử xem, nếu cô ấy có con, vậy có thể thay đổi cách nghĩ hay không?”

Chu Duyệt sợ hết hồn.

Nhưng hình như Trương Khải Hiên thật sự có ý định như vậy, anh liền bị nhiệt tình làm tình cảm tăng vọt, trên mặt hiện lên vẻ khoát trá, điều này khiến cả người anh có chút bay bổng.

Đúng vậy, Đường Mạn thích trẻ con, anh và cô cũng đã từng có em bé, nếu trước kia có thể có, vì sao hiện tại lại không thể chứ? Con còn có thể sinh nữa, vả lại đứa trẻ đó nhất định sẽ tổng hợp những ưu điểm của ba mẹ nó, khuôn mặt trắng hồng tròn trịa, cánh tay mập mạp như củ sen trắng, như búp bê nhân sâm mặc cái yếm màu đỏ, nằm trong nôi nói bập bẹ ê a ngôn ngữ em bé với người lớn. Nếu thật sự có con, Đường Mạn nhất định sẽ quên hết tất cả những chuyện đau lòng, giữa hai vợ chồng nhất định cũng sẽ hạnh phúc lại như xưa.

Chu Duyệt bất an cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, “Khải Hiên, cái này hình như không phải là biện pháp tốt nhất.”

Vú Trương đi vào nói với Trương Khải Hiên, “Khải Hiên, bên ngoài có một người muốn gặp cậu, người đó nói mình là luật sư đại diện của Tiểu Mạn.”

Luật sư? Trương Khải Hiên và Chu Duyệt hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi suy nghĩ vẫn bảo để người đó vào nhà.

Người được cử đến rất khách sáo, hắn ngồi xuống ghế ở phòng khách, tự giới thiệu mình và đi thẳng vào vấn đề, “Xin chào, anh Trương Khải Hiên, tôi họ Cao, tên Cao Vinh Huy, tôi được sự ủy thác của cô Đường Mạn, đại diện vụ ly hôn giữa anh và cô ấy.”

Trương Khải Hiên hừ một tiếng, nhìn hắn một cách khinh miệt, “Bà xã của tôi đang nghỉ ngơi trên lầu, cô ấy còn chưa ngồi dậy nổi, quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, tôi nói cho anh biết, chúng tôi sẽ không ly hôn, anh cứ đến chỗ nào có thể đến ấy.”

Cao Vinh Huy điềm tĩnh lấy ra một phần văn kiện, “Đây là thư ủy thác do chính tay cô Đường Mạn ký.”

Trương Khải Hiên nhận lấy, quả nhiên dưới góc phải của tờ văn kiện là chữ ký của Đường Mạn. Anh rất nghi ngờ, Đường Mạn tìm luật sự lúc nào, sao anh không biết gì cả?

Luật sư Cao nói: “Đây là một số tài liệu có liên quan đến vụ ly hôn của hai người, tôi đã thay mặt cô Đường Mạn đưa ra thỉnh cầu với tòa án, nếu anh phản đối, cũng có thể tìm luật sư, tôi có thể đợi bất cứ lúc nào.”

Trương Khải Hiên nhíu mày, anh nhận lấy văn kiện.

Luật sư Cao thản nhiên nói: “Anh Trương, tôi hy vọng có thể ngồi xuống hòa giải, không cần thiết phải lãng phí thời gian, theo như tư liệu chỗ chúng tôi có thì khá bất lợi với anh. Sau khi anh kết hôn với cô Đường Mạn thì trước giờ vẫn luôn duy trì mối quan hệ yêu đương mập mờ với cô Cao Nhân Tuệ, hôn nhân của hai người chỉ trên danh nghĩa, hơn nữa cô Đường Mạn còn bị bạo lực gia đình, cô ấy không thể không rời khỏi nhà họ Trương. Trong khi cô ấy sống ở Thượng Hải, anh và cô Cao Nhân Tuệ vẫn còn quan hệ với nhau, anh còn giao căn nhà đứng tên anh cho cô Cao Nhân Tuệ vào 3 tháng trước. Làm vợ chồng, thứ nhất, anh chưa hề tận tâm tận lực hoàn thành trách nhiệm; thứ hai, tài sản của hai vợ chồng anh chưa từng kê khai chi tiết cho vợ anh biết; thứ ba.” Hắn tạm dừng một lát, “Trên phương diện tình cảm vợ chồng, anh đã ngoại tình mấy lần, lần gần nhất là cách đây 2 tháng, anh đã đi quá giới hạn với một đối tượng, tên là Từ Mạn.”

Trương Khải Hiên kinh ngạc, đây là bí mật giữa anh và Từ Mạn, tên luật sư chết tiệt này lại khai thác triệt để như thế, có phân ở chỗ nào là móc ở chỗ ấy như thế?

Chu Duyệt cũng khá bất ngờ, cô nhìn Trương Khải Hiên, vẻ mặt của Trương Khải Hiên lúc đỏ lúc trắng.

Luật sư Cao nói: “Anh Trương, nếu thật sự phải lên tòa, có khả năng còn nhiều chuyện nữa bị vạch trần ra hết, xin cho tôi nói thẳng một câu, buông tay sớm một chút, đối với tất cả mọi người đều tốt.”

Trương Khải Hiên hung hăng ném tập văn kiện lên bàn, anh cười lạnh: “Anh đang uy hiếp tôi?”

Luật sư Cao trả lời đúng mực, “Anh Trương, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở anh, tất cả mọi chuyện anh làm, tổng giám đốc Lý đều biết rất rõ, anh ấy không hy vọng mọi người cảm thấy quá khó khăn thôi.”

Trương Khải Hiên quát lớn, “Cút.”

Luật sư Cao lắc đầu, không thể dùng lý lẽ để khuyên răn, hắn thu dọn đồ đạc nhanh chóng rời đi.

Chu Duyệt kinh ngạc xem từng tờ văn kiện, không thua gì đọc một quyển tiểu thuyết quỷ dị chấn động lòng người.

Cô không tin nổi, “Làm thế nào mà vị luật sư này lại thu thập được nhiều chứng cứ phạm tội trong thời gian ngắn như vậy, trời đất, Khải Hiên, trong đây một câu nói tốt về chú cũng không có.”

Trương Khải Hiên bực bội, “Nếu phải lên tòa, loại luật sư thế này còn có thể cho em cài hoa lên đỉnh đầu phải không?” Trong lòng anh lại nghĩ, tên khốn khiếp Lý Văn Khải này, hắn thật là mặt dày trơ tráo, lại còn dám tìm người theo dõi anh.

Chu Duyệt có chút không tin, “Khải Hiên, thật sự chú không có gì đó với Từ Mạn chứ?”

Trương Khải Hiên xấu hổ xoay đi, anh giải thích, “Không phải lỗi của em, hôm đó em có uống chút rượu, là cô ta chủ động.”

Lúc này, họ nghe phía sau có người hừ một tiếng, là Đường Mạn, hai người quay đầu lại, cô đang đứng ở đầu cầu thang, cô ra đây bao lâu, lại nghe được bao nhiêu rồi, Trương Khải Hiên nhất thời hoảng hốt, không thua gì một con chuột khi nhìn thấy mèo, cô nghe được gì rồi?

Chu Duyệt ừ à vài tiếng, “Cái đó, chị phải đưa Đồng Đồng đi nhà trẻ.” Cô lập tức rút khỏi chiến trường, ai cũng từng được thỉnh giáo cơn thịnh nộ của Đường Mạn, cô không dám ở lâu.

Trương Khải Hiên bật ra câu nói đầu tiên sau khi có phản ứng lại, “Em không cần xuống lầu, chân em bị thương mà.”

Đường Mạn phớt lờ anh, cô đi từng bước xuống lầu, chân mang dép lê, chân quấn băng gạc giẫm trên bậc thang, máu lập tức thấm ra ngoài, Trương Khải Hiên chạy đến muốn đỡ cô, nhưng Đường Mạn lạnh lùng né tránh anh.

Cô nhìn Trương Khải Hiên chằm chằm, quan sát vẻ mặt của anh từ trên xuống dưới: “Khải Hiên, anh và Từ Mạn thật sự đã từng lên giường?”

Mặt Trương Khải Hiên đỏ tới mang tai, xấu hổ hệt như con gà nướng.

Đường Mạn cười nhạo: “Vỗn dĩ tôi còn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của tôi thôi, anh thề thốt cam đoan với tôi là không có, tôi liền dễ dàng tin anh, xem ra tôi đúng là đánh giá anh quá cao rồi. Trương Khải Hiên, tôi thật sự nghi ngờ, anh yêu tôi sao? Đây là cách anh yêu tôi à? Một mặt thì chân tình tha thiết ở trước mặt tôi nói nhớ nhưng, nói không muốn xa tôi; mặt khác, cơ thể liền gấp gáp lên giường với phụ nữ khác? Hoặc là anh cảm thấy đây chính là một cách để anh giải tỏa áp lực của chính mình?”

Trương Khải Hiên cúi đầu, anh không dám nhìn cô, “Xin lỗi em, chỉ có một lần, hơn nữa, hôm đó…, hôm đó anh có uống chút rượu, hôm đó là sinh nhật của em, anh…, lúc đó anh rất nhớ em, Tiểu Mạn, xin lỗi em.” Anh ngẩng đầu, “Tiểu Mạn, tha thứ cho anh, anh thật sự không cố ý.”

“Tôi cũng không cố ý đâu, buổi tối hôm đó tôi lên giường với anh cũng không phải cố ý.” Cô quay đi, khẽ thở dài, “Khải Hiên, cám ơn anh đã từng giúp đỡ gia đình tôi, anh giúp ba tôi kinh doanh lại trại chồn, anh thay tôi xử lý chuyện đánh nhau của em trai, để nó không bị kiện tụng, còn có, mẹ kế tôi phải làm phẩu thuật, anh trả hết chi phí phẫu thuật cho bà ấy, bao gồm cả tôi, anh giúp tôi chặn lại ống thép đang lao về phía tôi, là tôi nợ anh, Khải Hiên.”

Cô nói rất bình tĩnh, “Anh không cần nói xin lỗi đâu, phản bội trên tình cảm còn đáng sợ gấp mấy chục lần phản bội về thể xác, anh tặng căn nhà ở Vận Cảnh cho Cao Nhân Tuệ, chứng tỏ anh vẫn còn có tình cảm với cô ấy, còn anh với Từ Mạn, chỉ là một lần phóng túng, đó chẳng là gì cả.”

Anh vội vàng giải thích, “Căn nhà anh cho Cao Nhân Tuệ chỉ là, chỉ là.” Anh đuối lý, giải thích không được, cũng không có cách nào để giải thích, luật sư nói rất đúng; giấu vợ, một mình giải quyết chuyện bất động sản, điều này bản thân nó đã là một sai lầm. Huống hồ anh và Đường Mạn kết hôn rất gấp gáp, hai người cũng không làm chứng minh tài sản, đối với tài sản chung, Đường Mạn có quyền được biết.

Anh dừng một chút nói, “Đường Mạn, đúng là anh giấu em tặng căn nhà cho Cao Nhân Tuệ, sau lúc đó thì anh và cô ấy không còn quan hệ gì nữa, anh chỉ là muốn dùng căn nhà này để kết thúc ân oán giữa hai người, nếu vì chuyện đó mà làm em không vui, bây giờ anh có thể viết một bảng tuyên bố, đêm toàn bộ tài sản đứng tên anh chuyển qua cho em, nhà thì chúng ta có thể mua lại, em thích cái gì, tùy em lựa chọn.”

Đường Mạn ngắt lời anh, “Anh nghĩ rằng tôi quan tâm tới căn nhà đó sao? Không phải, Khải Hiên, anh lầm rồi, đối với anh, tôi quá thất vọng, anh đã quên con của chúng ta vì ai mà chết, anh đã quên nỗi thống khổ của tôi là ai tạo thành, anh đã quên hết tất cả nguyên do, đây mới là điều khiến tôi thất vọng.” Cô khẽ thở một hơi, “Chẳng qua, bây giờ cái gì tôi cũng không muốn, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, cái gì cũng không nợ anh, anh cũng không cần phải áy náy, bởi vì anh cũng không nợ tôi. Mấy lời vừa rồi luật sư nói anh cũng đã nghe hết rồi, thật sự quậy ra tòa đối với tất cả mọi người đều không tốt, hãy để cho hai người chúng ta giữ lại một chút tôn nghiêm, hết yêu chính là hết, chúng ta chia tay đi.”

Trương Khải Hiên gấp rút, anh nắm lấy cánh tay của Đường Mạn, “Tiểu Mạn, hãy nghe anh nói, anh thật sự, thật sự chỉ là muốn kết thúc ân oán của anh với cô ấy thôi, không có ý gì khác đâu.”

Đường Mạn rất bình tĩnh, “Chia tay đi.”

Trương Khải Hiên kinh hãi: “Chia tay? Đường Mạn, em còn nhớ những lời em từng nói chứ? Em có yêu anh, yêu anh lặng lẽ, yêu anh không hề trông mong gì cả, chỉ 5 giây liền yêu anh, vừa gặp đã yêu, nếu có thể, em hy vọng một đêm tóc bạc, cùng anh sống hết quãng đời còn lại. Những dòng em viết vẫn còn đây, bây giờ em lại nói với anh, để chúng ta giữ lại chút tôn nghiêm, để chúng ta chia tay? Điều đó là không thể được, tuyệt đối không thể được.”

“Vậy anh muốn phải làm sao? Anh định sẽ giam giữ tôi thế này ư?”

Trương Khải Hiên thấp giọng, “Đúng vậy, hai chúng ta hệt như hai cây leo, anh không thể rời khỏi em, cho dù anh có trói chặt em ở bên cạnh anh, buộc em vào cánh tay anh, anh cũng không thể để em đi. Một ngày, hai ngày, một năm, hai năm, em sẽ hồi tâm chuyển ý thôi, sẽ nhớ lại những ngày chúng ta yêu nhau, sẽ tiếp nhận anh. Tiểu Mạn, hãy tin anh, anh sẽ dùng thời gian cả đời để đối xử tốt với em.”

Anh ngẩng đầu, tình cảm chân thành, ánh mắt lóe ra tia hy vọng, có chút hồi hộp, có chút khát vọng, “Chúng ta bắt đầu lại lần nữa, chúng ta yêu nhau lại lần nữa, không phải em từng nói ngày chúng ta yêu nhau còn chưa đủ thì em đã vội vàng gả cho anh, em hãy nhớ lại thời gian đó, em hãy để anh theo đuổi em lần nữa, em muốn một hôn lễ thế nào, chúng ta tổ chức lại lần nữa được không em? Tất cả đều theo em, được không, vợ yêu?”

Đường Mạn mở to mắt.

Trương Khải Hiên bước sát lại, anh bất ngờ vươn tay ôm cô vào lòng: “Tiểu Mạn, em thích con nít mà, anh cũng rất thích, chúng ta sinh một đứa con nhé. Một đứa bé xinh đẹp, thông mình, đáng yêu, bốc đồng và tinh nghịch.” Hô hấp của anh bỗng dồn dập, trong mắt lóe ra sự kích động khác thường, “Tiểu Mạn, chúng ta sinh một đứa con nhé, anh không chờ được nữa, bây giờ sinh liền nhé.”

Đường Mạn ngạc nhiên đến độ không mở miệng nổi, không nói nổi câu nào.

Trương Khải Hiên ôm lấy cô, không nói thêm gì nữa, anh bế cô đi lên lầu.

Đường Mạn có phản ứng, cô liều mạng đánh anh, “Trương Khải Hiên, anh muốn làm gì?”

Anh ôm chặt lấy cô, “Tiểu Mạn, để đứa bé gắn kết chúng ta lại, sinh một đứa con của chúng ta, anh là ba nó, còn em là mẹ nó.”

Đường Mạn sợ đến nỗi hét lên, “Trương Khải Hiên, anh đúng là hồ đồ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.