Dây Leo

Chương 36: Q.2 - Chương 36




Nửa năm sau, Nhật Bản.

Harao lắc đầu nói: “Cái này là sủi cảo sao, nổi tiếng là món ăn ngon bổ rẻ ở Trung Quốc, nhưng Nhật Bản không như vậy, ở Nhật ăn sủi cảo vẫn rất đắt tiền.”

Đường Mạn cười, “Đó là lý do tôi nói sẽ tự gói sủi cảo, mời mọi người đến ăn.”

Những đồng nghiệp ngồi chung khác chỉ cười, “Hôm nay là sinh nhật cô, nên để cô chủ trì.”

Mọi người đồng thanh cười lớn.

Thời gian trôi qua thật mau, nháy mắt đã nửa năm.

Tất cả mọi người rất vội vàng, thời gian vẫn cứ tiếp tục chuyển động mà không quay ngược trở lại, mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, đều có quỹ đạo mong muốn của chính mình, người khác vạch kế hoạch cho bạn, nhưng khi phải bước đi mãi mãi luôn là đôi chân của chính bạn, hạnh phúc mà đi, là con đường của chính bạn; buồn bã mà đi, là con đường của người khác, muốn hạnh phúc, hãy đi theo con đường của chính mình.

Đường Mạn cũng không quay về nhà họ Trương, sau khi xe đến Thanh Đảo, cô càng thêm bình tĩnh, suy nghĩ rất lâu, cô nói với Trương Thụy Hằng, “Xin lỗi, con không thể về.”

Trương Thụy Hằng không thể tin, “Con lại muốn quay về Thượng Hải?”

Đường Mạn lắc đầu, “Không, con không về Thượng Hải, nhưng con cũng không về nhà họ Trương. Con cảm thấy lúc trước con đã bỏ qua rất nhiều thời gian, dường như con quá mơ màng và hồ đồ. Hiện giờ, con phải sống cuộc sống của chính con, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản con.”

Trương Thụy Hằng giật mình, “Con, con đã đồng ý với ba, phải về nhà, phải đợi Khải Hiên.”

Bà Trương khóc lớn, “Tiểu Mạn, chỉ có con ở lại nhà họ Trương, Khải Hiên mới có thể quay về.”

Đường Mạn rất bình tĩnh, “Trương Khải Hiên đã 34 tuổi rồi, nếu tùy hứng, hẳn là anh ấy đã qua cái tuổi bốc đồng; nếu có trách nhiệm, anh ấy cũng có thể ngẫm lại cái gì mình nên làm, cái gì không nên làm. Con không nghĩ anh ấy bỏ nhà đi vì muốn ở một mình, anh ấy cần phải ra dáng một người đàn ông, xác định được mục tiêu cuộc sống của chính mình.”

Bất luận vợ chồng Trương Thụy Hằng khuyên nhủ thế nào, cô vẫn cố chấp, cô không về nhà họ Trương, cũng không về nhà họ Lý.

Hiện giờ, cô nên sống vì chính mình.

Cô đổi số điện thoại, rời khỏi Thanh Đảo, cô nhanh chóng liên lạc với Harao, người bạn này thật sự rất nghiêm túc, có trách nhiệm. Dưới sự giúp đỡ của anh ta, cô thuận lợi đi Nhật Bản.

Harao dang hai tay chào đón cô, nửa đùa nửa thật nói với cô: “Tôi có thể cho rằng em từ ngàn dặm xa xôi bay đến đây là bởi vì nhớ tôi, thích tôi không?”

Đường Mạn cười ha ha, “Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của anh, tinh thần sảng khoái, chắc là có tình yêu tưới mát rồi chứ gì. Hơn nữa, cho dù tôi là ngựa quay đầu muốn ăn cỏ, cũng chưa chắc có cỏ chờ tôi có đúng không?”

Tất nhiên đúng, Harao đã có bạn gái, một cô gái rất xinh và điềm đạm.

Đường Mạn vui vẻ bắt đầu công việc mới ở Nhật Bản, cô làm việc ở phòng thí nghiệm của công ty Harao. Công việc cũng nhàn hạ, cô trải qua những ngày vô cùng vui vẻ.

Lúc không có việc gì, cô nói chuyện cùng với các đồng nghiệp mới, sau khi tan ca đến phòng karaoke ca hát, trải qua những ngày vô cùng thoải mái.

Harao chọc cô: “Có nghĩ là tìm một người đàn ông Nhật, dứt khoát gả đi luôn không?”

Đường Mạn lắc đầu, “Không có can đảm làm dâu tha hương nước ngoài.”

Harao cười ha ha.

Vỗn dĩ cho rằng, tình yêu giống như một cơn đau, mà cơn đau đó như đau răng, khi thì phát đau, khi thì kéo dài âm ỉ, khi thì khắt nghiệt thấu xương, bỗng nhiên nhớ đến cơn đau, khiến người ta kinh sợ, nhưng sau một hồi kịch liệt qua đi, lại chỉ còn là cơn đau tích tụ dai dẳng.

Chính xác.

Muốn chào tạm biệt với quá khứ, thật sự là một chuyện rất đau đớn.

Cứ như vậy ra khỏi nhà họ Lý, không liên lạc với Lý Văn Khải nữa, cô luôn nghĩ, Lý Văn Khải sẽ nghĩ thế nào về chuyện này, cô là đi mà không từ biệt, với tính cách của anh, anh sẽ làm ra chuyện gì? Thật ra thì không có cách nào không nghĩ đến anh, nhớ đến sự chăm sóc anh dành cho cô, nhớ đến ánh mắt thiết tha của anh, nhớ đến tình yêu của anh, nhớ đến anh hôn đầu ngón tay của cô lưu luyến không rời, trái tim đau đớn, cả đêm khó ngủ.

Nhưng mà, tuyệt đối không thể quay đầu lại, cho dù không về bên cạnh Trương Khải Hiên, cô cũng muốn giữ chữ tín, không thể quay lại bên Lý Văn Khải.

Không thể gọi điện thoại, không thể thăm hỏi anh, không thể gửi thư, không thể chơi những con số hóc búa, không thể đối thoại những câu chữ đơn điệu kia nữa, không thể, không thể, tuyệt đối không thể.

Bất luận anh nghĩ thế nào, làm thế nào, dù sao cô cũng đã đi rồi, nhẫn tâm đi rồi, không một lời đáp, lúc đó khổ sở, dần dần, thói quen khổ sở đó cũng trôi qua từng ngày.

Chăm chỉ làm việc, sau một thời gian ngắn, lại cũng trở thành thói quen.

Đôi khi, cô cũng rất vui, cuộc sống tốt đẹp, cô không bị tổn thương, cũng không có bệnh, không mắc nợ, thật sự là một cuộc sống cực kỳ tự do.

Những ngày bình yên như vậy trôi qua hơn nửa năm.

Hôm nay, Harao đến tìm cô, Đường Mạn đang làm việc, anh ta hỏi: “Gần đây sống vui vẻ chứ?”

“Rất vui vẻ.”

Anh ta do dự một lát, “Em nhớ Trương Khải Hiên không?”

Đường Mạn suy nghĩ một chút, cô đáp, “Nhớ.” Đúng vậy, cũng rất nhớ anh, cảm giác rất phức tạp và kỳ lạ.

Anh và cô, rốt cuộc là dạng tình cảm gì, dạng liên hệ gì?

Harao nói với cô: “Khải Hiên về nhà rồi, Chủ tịch ngã bệnh, sức khỏe của bà Trương cũng không tốt, may mà anh ấy về.”

Đường Mạn à một tiếng.

Harao thản nhiên nói: “Đường Mạn, em và Khải Hiên đều là bạn tốt của tôi, tôi cảm thấy giữa hai người còn có một đoạn duyên phận, không nên kết thúc dễ dàng, tôi đã cho anh ấy biết hộp thư mới của em.”

Đường Mạn ngạc nhiên nhìn anh ta.

Harao nói: “Ngàn vàng trong bảo khố cũng không đổi lại được người có tình, Đường Mạn, em trải qua nửa năm bình yên, có ân oán gì cũng nên buông xuống, hiện tại, bắt đầu lại tất cả mọi chuyện, tôi luôn hy vọng có một ngày em và Khải Hiên có thể làm lại từ đầu.”

Cô rất cảm động, “Harao, anh thật tốt.”

Đáng tiếc, cô và Trương Khải Hiên, hiểu lầm nhau nhiều như vậy.

Đến khi Harao đi rồi, cô lặng lẽ suy nghĩ, nhớ đến những chuyện tốt đẹp trước kia.

Có một lần cô đi đưa văn kiện, đúng lúc nhìn thấy anh cúi xuống, ngón tay thon dài nắm lấy cây bút, viết lưu loát trên giấy, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn máy tính một cái. Khoảnh khắc đó, cô rõ ràng đã bị anh hấp dẫn. Cô nhớ đến sự ngang ngược của anh, khi họp ở bộ phận thương mại, anh chắp tay phía sau, cấp dưới báo cáo chuyện gì với anh, anh ít khi dùng bút ghi lại, tất cả báo biểu, số liệu giống như in trong đầu anh, sau đó anh phân tích lại cho họ, thậm chí khi họ làm không tốt, anh nóng nảy, xé toạt văn kiện rồi ném lại cho họ, bắt họ làm lại lần nữa.

“Một tuần làm việc 5 ngày, một ngày 8 tiếng, một tiếng 90 phút, tổng cộng là 2400 phút, cô nghĩ lại xem bản thân cô làm được cái gì, hầu như là cô ngáy ngủ hết 500 phút, ăn vặt tám điện thoại tốn hết 180 phút, vào WC mất 120 phút, thẫn thở trước máy tính hết 300 phút, còn có cùng đồng nghiệp tranh luận mấy tin lá cải tốn 360 phút, bởi vì không làm tốt công việc của mình, cô đã lãng phí thời gian của cấp trên, không ngừng tìm ra chỗ sai để phê bình cô, làm chậm trễ hết 90 phút, trừ hết tất cả những thời gian đó, một tuần cô thật sự chỉ dùng thời gian có 850 phút để làm việc, xin hỏi cô dùng 850 phút này để cống hiến bao nhiêu cho công ty này chứ?”

Cô nhân viên không làm đúng chức trách bị anh giáo huấn đến nỗi mặt mày xám ngoét, cuối cùng suýt bật khóc chạy khỏi văn phòng. Nếu có dây thừng, cô nhân viên kia thà rằng chọn cách treo cổ tự sát một cách bi tráng.

Đôi khi, cô cảm thấy anh thật quá đáng.

Thật ra, cô chỉ là một cô gái đơn thuần, có rất nhiều khao khát về tình yêu, tình yêu với cô, giản đơn, đẹp đẽ, cô chỉ hy vọng được một phần đẹp đẽ hạnh phúc đó, lại không nghĩ rằng, một đám cưới sai lầm, một cuộc hôn nhân mù quáng, đến cuối cùng lại giống như một gốc dây leo, rắc rối lộn xộn, dây dưa nhiều phiền phức như vậy.

Hiện giờ, cô cũng không biết, bản thân có thể trở lại như trước không, còn có thể tìm lại được cảm giác yêu đương không.

Nếu cuộc đời là một vở kịch, vậy thì diễn viên trong đó, có nữ chính, cũng có nam chính, nam chính trong đời cô là ai?

***********************************

Công ty tổ chức cho mọi người cùng đi du lịch, ngồi trên xe buýt, nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua thật nhanh, cô mơ màng ngủ thiếp đi.

Điện thoại báo rung, là tin nhắn có email. Cô vô tình mở ra, hết sức bất ngờ.

Người gửi: Trương Khải Hiên.

Chủ đề: Em có khỏe không?

Nội dung:

Đường Mạn, em có khỏe không? Lâu rồi không gặp, em sống có tốt không?

Mấy hôm trước là sinh nhật em, bất giác lại một năm nữa trôi qua, chúng ta biết nhau cũng được ba năm, nhưng mà, trong thời gian ba năm đó, anh lại chưa từng trải qua sinh nhật cùng em một lần nào cả. Hôm nay, anh đứng trong khu nhà xưởng, nhìn dòng người hối hả qua lại lúc tan ca, đột nhiên anh hoài nghi, đây là một đoạn trong phim điện ảnh có phải không? Ba năm trước, thậm chí anh chưa từng nghĩ, ba năm sau anh còn có thể đứng trong này, tiếp tục nhìn mọi người. Hiện giờ, anh khỏe mạnh như xưa, anh xem hoa hòe vào mùa xuân, đã trải qua thu hoạch vào mùa thu, tuyết lạnh vào mùa đông, nhưng mà, trong lòng anh rất buồn, bây giờ, chỉ có một mình anh ngắm nhìn những thứ này.

Anh đã quên mất tình huống lần đầu tiên gặp em, nếu không phải trong nhật ký của em có ghi lại, anh căn bản không nhớ ra. Điều bây giờ anh có thể nhớ được chỉ là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, em ngồi trước mặt anh, thật rụt rè nhưng lại thích thú ăn thức ăn ở trước mặt mình. Khi nheo mắt, vẻ mặt vui vẻ giống như cô học trò được khen ngợi khi đến trường, khắp trong mắt đều là vẻ hài lòng giản đơn, thật ra khoảnh khắc đó, em đã len lỏi vào sâu trong lòng anh.

Không thể phủ nhận, tình yêu anh dành cho em, so với tình yêu em dành cho anh, đã quá muộn màng, thế nhưng, lúc anh hiểu được, cảm giác này cứ đâm sâu vào, như đang bén rễ trong lòng, trừ phi nhổ tận gốc, nếu không, những lúc nhớ em, nó vĩnh viễn đau âm ỷ.

À, nếu em nhận được email của anh, có thể sẽ không vui, bây giờ nói những thứ này có ích lợi gì, anh có ý gì chứ?

Đúng vậy.

Xin lỗi, thật sự xin lỗi.

Tiểu Mạn.

Từ khi rời khỏi Thượng Hải, anh không có can đảm về nhà, bởi vì trong căn nhà quen thuộc đó, bất luận quét dọn nó sạch sẽ đến đâu, ở nơi đó, anh vẫn có thể ngửi thấy mùi hương của em, còn có ngăn tủ treo quần áo của em, nó không lúc nào không nhắc nhở anh, em và anh đã từng kết hôn, chúng ta từng chung sống với nhau, từng trải qua những ngày hạnh phúc, từng cãi nhau, cũng từng xa nhau, còn từng gây tổn thương cho nhau.

Tiểu Mạn, em nói xem ký ức của con người phải bao lâu mới có khả năng mất đi hoàn toàn chứ?

Anh không biết trả lời vấn đề này thế nào, anh chỉ biết một chuyện.

Hóa ra, anh ngốc như vậy, yếu đuối như vậy, cho đến tận bây giờ, thật ra anh vẫn nhớ em như cũ.

Hóa ra, anh rất yêu em, yêu những ngày có em bầu bạn, em hệt như một dây leo, thoạt nhìn yếu đuối, thật ra em rất kiên cường, anh cứ như vậy yêu em, nhưng nuối tiếc chính là, em ở trong lòng anh, cũng không có khả năng ở bên cạnh anh, nhắm mắt lại, em ở ngay trước mắt anh, mở mắt ra, em lại tan biến không một dấu vết.

Xin lỗi em, anh nói nhiều quá, suy nghĩ lộn xộn, nhưng mà, có một chuyện rất rõ ràng, anh yêu em.

Em ngày một khắc sâu trong ký ức của anh, mà ký ức lại thuộc về quá khứ, anh hy vọng em sẽ đạt được cuộc sống hạnh phúc về sau, anh chân thành chúc phúc em.

Tiểu Mạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.