Dây Leo

Chương 3: Q.1 - Chương 3: Không phải đàn ông nào cũng xấu xa




Đường Mạn ở trong thang máy buồn bực, không ngừng đập đầu vào vách thang máy cứng ngắc, “Ông trời của tôi, thà rằng tin trên đời có ma, cũng không thể tin tưởng miệng lưỡi của đàn ông.”

Lúc này lại có người bước vào, cô cũng lười chú ý, từ từ nhắm hai mắt lại, vẫn đang càu nhàu: “Miệng của đàn ông nếu có thể tin được, thật sự là heo nái cũng biết leo cây.”

Người bên cạnh nở nụ cười, Đường Mạn nghe thấy tiếng nói của một người đàn ông: “Việc gì mà phải mắng đàn ông thảm như vậy chứ?”

Cô nhất thời hoảng hốt, mắt thấy người đàn ông đẹp trai cỡ diễn viên Hàn Quốc ở trước mặt.

Trương Khải Hiên?

“Chuyện mà bạn mong đợi xảy ra, nhưng lại có khả năng mãi mãi không bao giờ xảy ra là gì?

Trương Khải Hiên đột ngột đến hẹn tôi, anh ấy nói yêu tôi, nhưng trên thực tế là… anh ấy đã có bạn gái.”

Là anh ấy, Trương Khải Hiên? Là nam chính trong câu trả lời này.

Đường Mạn là nhân viên kiểm tra chất lượng cho một công ty thực phẩm liên doanh giữa Trung Quốc và Nhật Bản, mà Trương Khải Hiên, chính là Giám đốc thương mại của công ty, là cấp lãnh đạo trẻ tuổi nhất toàn công ty.

Anh tên là Trương Khải Hiên, năm nay 29 tuổi, cao 1m82, dáng người thuộc loại cao to, còn diện mạo? Anh thật giống với ngôi sao điện ảnh Hàn Quốc, tên là Ji Sung, mặc dù lông mày không rậm, nhưng lông mi rất dài, hai mắt sáng ngời rực rỡ, sống mũi cao thẳng, khóe môi hơi cong lên, độ dày thích hợp, màu môi cũng đẹp nữa, nhìn có chút mùi vị hấp dẫn, thật làm cho người ta muốn cắn một cái, lĩnh hội một chút cảm giác hôn môi với anh. Gương mặt anh thon dài, xương gò má cũng không rõ ràng, dưới trán không hề có một vết sẹo nào, tạo hình toàn khuôn mặt vừa đủ, vô cùng anh tuấn. Âm thầm đánh giá, anh là một người đàn ông khôi ngô, ngoài Đường Mạn, tất cả các cô gái trẻ khi nhìn thấy, trái tim cũng sẽ thình thịch,thình thịch, thình thịch đập nhanh.

Mà anh, không chỉ có ngoại hình điển trai, làm việc cũng xuất sắc, tác phong cũng đứng đắn, không thấy có thói quen xấu nào, thậm chí, anh không hút thuốc, trên người chỉ có mùi nước hoa cologne rất nhẹ dành cho nam giới, hoặc là mùi thơm được tạo ra sau khi tắm, anh là một người đàn ông điềm đạm.

Đàn ông như vậy, không có cách nào khiến người khác không thích.

Còn cô? Đường Mạn, Đường Mạn đáng yêu, cô thế nào chứ?

Nếu như dùng 10 phần để hình dung diện mạo của một cô gái, ít nhất Đường Mạn cũng là một cô gái có 8 phần sắc đẹp, gương mặt bầu bĩnh hình trái xoan, vầng trán thẳng, làm da trắng noãn, cặp mắt đen lay láy, tuy rằng không phải là quá đẹp, nhưng lúc cô mỉm cười, khóe môi cong lên, hàm răng trắng đều, làm cho người khác vừa thấy cũng bị hấp dẫn bởi sự xinh đẹp đáng yêu của cô. Cho nên, cô cũng là một cô gái đẹp, hơn nữa, cô gái này, tính cách hoạt bát vui vẻ, cách đối nhân xử thế nhiệt tình phóng khoáng, đánh giá một cách công bằng, cô là một cô gái thông minh đáng yêu.

Đường Mạn thích Trương Khải Hiên, là chuyện xảy ra sau khi chia tay với Lý Đông Minh. Đường Mạn là một cô gái cố chấp chung thủy trong tình yêu, khi yêu đương với Lý Đông Minh, cho dù bên ngoài đầy hoa thơm cỏ lạ, trong mắt cô chỉ có một cây cỏ nhỏ, nhưng khi chia tay với hắn, cô mới nhận ra rằng cây cỏ nhỏ mà cô yêu đó, thật ra chỉ là một cọng cỏ ở đầu tường, mà bên ngoài có rất nhiều cây cỏ phát triển thành cây to cao ngút.

Hóa ra, một lần thất bại trong tình yêu, trưởng thành hơn, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài, thế giới thật bao la.

Lý Đông Minh chia tay với cô, nhưng cũng không có nghĩa là tất cả đần ông đều có sở thích xấu xa, Đường Mạn vẫn hướng đến một tình yêu tốt đẹp, cho nên, vừa nhìn thấy Trương Khải Hiên, cô không thể kiềm chế mà thích anh.

Lúc này Đường Mạn mới lấy lại tinh thần, là Trương Khải Hiên? Người mà cô thầm mến, ở trong trường hợp xấu hổ này, cô gặp anh?

Trương Khải Hiên còn mỉm cười nhìn cô, đối với lời nói vừa rồi của cô mà nảy sinh hứng thú: “Đường Mạn, việc gì mà phải mắng đàn ông dữ như vậy?”

Đường Mạn ngạc nhiên, nói năng lộn xộn, trả lời anh: “Giám đốc Trương?”

Trương Khải Hiên vô cùng thích thú nhìn cô, hình như muốn hỏi vừa rồi cô buồn bực vì chuyện gì.

Trái tim Đường Mạn đập loạn xạ, anh đứng trước mặt cô, cách cô không đến 2 thước, khoảng cách gần như vậy làm cho trái tim của cô hồi hộp như chạm phải điện cao áp.

Thấy cô luôn nhìn chằm chằm mình, Trương Khải Hiên mỉm cười hỏi cô: “Trên đầu tôi có đất sao?”

Cô phục hồi lại tinh thần, vội vàng giải thích: “Không có, tôi chỉ là đang nghĩ, thật khéo quá.”

Trương Khải Hiên không hỏi cô nguyên nhân nữa, Đường Mạn cúi đầu, đỏ mặt.

Anh đi rồi, cô vẫn còn suy nghĩ đến anh.

Sau khi tình cờ gặp gỡ, trong lòng cô căng thẳng hồi hộp như con thỏ con.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.