Dây Leo

Chương 10: Q.1 - Chương 10: Sự đột kích dịu dàng (1)




Vào thứ sáu, Trương Khải Hiên hẹn cô đến biệt thự nghỉ mát cạnh biển chơi, Đường Mạn cứ lượng lự mãi, phải qua đêm? Trong lòng cô đương nhiên lo lắng bất an, nhưng cô thật sự không có cách nào để từ chối anh.

Trương Khải Hiên đặt phòng ở biệt thự nghỉ mát, khi Đường Mạn bước vào căn biệt thự theo kiểu Tây này, nhất thời hân hoan, cô nói: “Trong này thật sự có nhiều đồ dùng xinh đẹp như thế này sao, thật là muốn lén mang đi một hai cái.”

Trương Khải Hiên đùa cô: “Em đó, mọi người đến đây đều là người có tiền có địa vị, ai lại lái BMW đến xách chai rượu tây của người ta mang đi? Chúng ta rốt cuộc là người nghèo sao.”

Đường Mạn cười ha ha: “Em hả, vốn dĩ là dân quê mà, anh không biết sao? Nhà của em ở nông thôn đó.”

Trương Khải Hiên chỉ cười, “Thật không? Hóa ra là vịt con xấu xí biến thành thiên nga.”

Đường Mạn đặt ba lô của mình vào căn phòng ở trên lầu, Trương Khải Hiên đã đứng dưới lầu chờ cô. Anh nắm tay cô cùng đi ra ngoài bờ biển ngắm phong cảnh, hai người đi chân trần bước chậm rãi trên bờ cát, đến tối lại đi đến tiệc nướng của khách sạn cạnh biển để ăn đồ nướng, sau khi ăn xong, thấy phòng nghe nhạc của khách sạn đúng lúc sắp chơi nhạc.

Đường Mạn nói: “Em cũng không phải quá mê nhạc, nhưng có đôi khi em cũng biết ra vẻ thanh nhã, chi bằng chúng ta cũng đi nghe một chút đi?”

Anh cười gật đầu: “Được thôi.”

Hai người cùng đi vào phòng nghe nhạc, nhưng giữa lúc đang nghe nhạc, điện thoại của anh bỗng rung điên cuồng, hết cách anh đành lui ra ngoài nghe điện thoại, chỉ lát sau anh trở về nói với Đường Mạn, “Đường Mạn, em cứ xem đi nhé, chờ anh một lát anh sẽ quay lại đón em.”

Nhưng mãi cho đến khi buổi hòa nhạc kết thúc anh cũng chưa quay lại, Đường Mạn hơi sốt ruột, cô gọi điện cho Trương Khải Hiên, điện thoại luôn nhắc là tạm thời không liên lạc được, tất cả người xem đều rời khỏi phòng, ngay cả nhân viên cũng làm xong công việc, mà anh vẫn chưa quay lại, Đường Mạn có hơi lo lắng, lúc này phòng nghe nhạc phải đóng cửa, cô đánh phải đi ra ngoài, tiết trời tháng 5 tuy rằng không quá lạnh, nhưng vào ban đêm vẫn có hơi rùng mình, đặc biệt là ban đêm ở phương Bắc, chêch lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm vẫn rất lớn, cô đứng bên ngoài phòng nghe nhạc, ôm cánh tay, cảm giác được sự trong trẻo nhưng lạnh lẽo của đêm, trong lòng vô cùng lo lắng, khiến cô đứng ngồi không yên.

Cô sốt ruột, không ngừng gọi điện thoại hết lần này đến lần khác, thậm chí cô suy nghĩ, có thể anh đã trở về phòng, vì thế cô vội vã chạy về, phát hiện cô không có chìa khóa, cô lại sợ Trương Khải Hiên đến phòng nghe nhạc tìm mình, vì thế lại nhanh chóng chạy về đó, cứ chạy tới chạy lui như vậy, cô khát khô cả cổ, thức ăn trong bụng dường như đã hoàn toàn bị tiêu hóa sạch sẽ, mà cô lại quên mang theo nước, cho nên miệng khát môi khô, lúc này, sự cô độc tràn ngập không có ý tốt kéo ập về phía cô, cô nhất thời tủi thân, vừa sợ hãi, vừa tức giận.

Cô đứng trên khoảng sân nhỏ trước phòng nghe nhạc dậm chân, lúc này trên đường có hai người bảo an nói chuyện với nhau, nói là ở bãi biển có người rớt xuống nước, hình như là một chàng trai trẻ. Cô lập tức thót tim, tuy rằng trong lòng nghĩ không phải là anh, nhưng vẫn không tự chủ được mà sợ hãi, cũng bước nhanh theo bảo an xuống bãi biển. Lúc bước xuống bậc thang, trong lòng lo âu, kết quả dưới chân bị trượt, cơ thể thoáng cái từ trên bậc thang té xuống dưới.

Tất nhiên, người trượt chân đó không phải là Trương Khải Hiên, cô thả lỏng, nhưng lại uất ức khóc lớn, lê chân khập khiễng chạy về bên ngoài phòng nghe nhạc, cô ngoài khóc ra chỉ còn lại sự mệt mỏi.

Đêm vẫn đen như vậy, đã sắp 11h khuya, điện thoại của Trương Khải Hiên vẫn không liên lạc được, người cũng không thấy xuất hiện, Đường Mạn khóc rống lên, cô hét: “Trương Khải Hiên, anh đang ở đâu? Đây là anh thật sự thích em sao? Nếu anh thích em, tại sao ngay cả một cú điện thoại anh cũng không gọi rồi trốn đi chơi mất tiêu? Tại sao anh lại không chịu trách nhiệm như vậy chứ?”

Lúc này có người gọi cô: “Đường Mạn.” Cô ngẩng đầu lên, thấy Trương Khải Hiên đang chạy dọc theo con đường đến chỗ cô. Trông thấy anh không hao tổn cọng tóc nào mà chạy đến đây, Đường Mạn nhất thời tức giận, máu toàn thân sôi sục muốn nhào đến bóp cổ anh, nhưng đợi khi anh đến gần, cô cũng chỉ biết khóc.

Trương Khải Hiên đành giải thích, “Đột nhiên có việc, anh trở về thành phố, vội vàng giải quyết xong xuôi mọi việc, anh quay lại đây nè.”

Đường Mạn căn bản không nghe lời giải thích của anh: “Vậy điện thoại đâu? Gọi một cú điện thoại sẽ tốn thời gian 1 tiếng đồng hồ của anh sao?”

Anh giải thích: “Điện thoại hết pin, anh lại không biết, Đường Mạn, thật xin lỗi em.”

Đường Mạn rớt nước mắt, “Thật sự là anh không có trách nhiệm, trong lòng anh không có em, suốt 4 tiếng, vậy mà không dư ra được xíu thời gian nào để nói với em một tiếng.”

Đường Mạn kê đầu trên đùi rớt nước mắt, Trương Khải Hiên biết bản thân sai rồi, anh chỉ giải thích, sau đó không ngừng dỗ dành cô, vất vả lắm mới dỗ dành cô xong, kéo cô đi, vừa mới kéo cô, Đường Mạn kêu đau, lúc này anh mới phát hiện trên quần chỗ đầu gối của Đường Mạn toàn là bùn đất, trên tay cũng có vết thương.

Anh ngạc nhiên vô cùng: “Đây là em bị thương ở chỗ nào vậy?“

Đường Mạn tức giận, “Có người thấy em xinh đẹp, bước đến trêu ghẹo, em không chịu bị khống chế nên đánh với hắn một trận.”

Anh đương nhiên biết cô là nổi giận nên nói đùa, không khỏi thở dài, “Để anh cõng em.”

Tuy rằng trong lòng Đường Mạn tức giận, nhưng phần tình yêu đối với anh lại chiếm thế thượng phong, cô lại có thể dễ dàng tha thứ cho anh, “Vẫn còn có chút lương tâm, chi bằng em phạt anh.”

“Còn yêu cầu anh làm gì cho em?”

Đừng Mạn giận dỗi: “Yêu cầu anh phải vừa hát thánh ca vừa rửa chân cho em, sau khi hát xong thì nói, công chúa, kẻ hèn này sai rồi.”

Anh chỉ cười và đáp: “Công chúa, kẻ hèn này sai rồi.”

Đường Mạn vùi đầu trên vai anh, ôm chặt cổ anh, để anh cõng cô về.

Trương Khải Hiên cõng Đường Mạn trở về một mạch, còn ôm cô đến phòng tắm, để cho cô ngồi lên mép bồn tắm lớn, đích thân bật nước ấm rửa chân cho cô.

Đường Mạn xấu hổ chấp nhận, giờ phút này không có lời oán trách nào.

Anh vừa rửa chân cho cô, vừa đùa cô: “Anh sẽ không hát thánh ca đâu, nhưng công chúa, kẻ hèn này thật sự sai rồi, người có bằng lòng tha thứ cho tôi không?”

Đường Mạn nghe anh nói một cách thành khẩn như vậy, làm sao nhẫn tâm trách anh nữa, trong lòng than nhẹ, cũng không truy vấn anh đến cùng nữa.

Nhìn anh cẩn thận rửa chân cho cô, trong lòng Đường Mạn đột nhiên có một loại cảm giác ấm áp, người đàn ông này, điển trai như vậy, tài giỏi như vậy, phóng khoáng như vậy, hiện giờ lại ngồi trước mặt một cô gái, còn chăm chú rửa chân cho cô.

Mặt cô đỏ lên, chờ khi anh đi tìm khăn mặt, mặt cô hồng hồng, khẽ nói, “Để em tự lấy.”

Anh ngăn cô lại, dùng một giọng ôn hòa nói với cô: “Không cần, công chúa, để kẻ hèn này phục vụ cho người, để kẻ hèn hành đại lễ với người.”

Đường Mạn ngẩng đầu, tầm mắt tiếp xúc với đôi mắt anh, trong lúc đó, hô hấp của cô nhất thời ngưng trệ, tim đập liên hồi, không, không thể nhìn anh như vậy được.

Không đợi cô có phản ứng lại, anh đã ôm ngang eo cô, cảm giác choáng váng lập tức xông lên, Đường Mạn không biết có phải mình đã đụng vào thứ gì hay không, cô chỉ biết bản thân cảm thấy chóng mặt. Lúc ý thức không còn đủ tỉnh táo, anh đã đặt cô lên giường, đột kích nhẹ nhàng, cô không có sức để phản kháng, giãy dụa chính là tự dối lòng.

Trong chốc lát, cơ thể anh tựa như ngọn núi đổ ập xuống, Đường Mạn nhắm mắt lại, anh đang hôn cô, hôn rất nhẹ nhàng, khiêu khích thần kinh của cô, cô hoang mang, cắn hàm răng thật chặt.

Không chiếm được đầu lưỡi của cô, anh đành phải thấp giọng xin cô, “Để cho anh vào một chút, được không?”

Đường Mạn mở mắt ra, gương mặt lập tức đỏ bừng, bởi vì đúng lúc cô nhìn thấy anh đáng cởi hết một hàng nút áo của mình ngay trước mặt cô, lộ ra lồng ngực phẳng tráng kiện, lần đầu tiên cô trực tiếp thấy một người đàn ông cởi quần áo trước mặt mình, điều này khiến cô đỏ mặt tía tai, rõ ràng là cô ý thức được ý đồ của anh, cô căng thẳng, không phải sự căng thẳng bình thường, cô nghe được trái tim của mình đập như nhịp trống, nhưng tất cả các bộ phận trên cơ thể lại giống như đem bản thân đẩy về phía anh một cách mãnh liệt.

Trương Khải Hiên nằm sấp xuống, cúi xuống cắn vành tai của cô, loại cảm giác vừa ngứa ngáy vừa tê dại này kích thích thần kinh của cô, cơ thể cô hoàn toàn mất đi sự kiểm soát, ở trước mặt anh liền hệt như một khối bột nhão.

Cảm giác được sự cương cứng của anh, biết anh muốn thẳng tiến vào dục vọng, cô đột nhiên thấp giọng nói, “Xin anh nhẹ một chút, em rất sợ.”

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt ngượng ngùng và hồi hộp của cô gái này, anh hiểu ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.