Đây Mới Không Phải Là Gia Bạo Đâu

Chương 1: Chương 1




“Điền Tuấn, lại đây!” Dụ Lý kiểu cách đại gia ngồi trên sô pha.

“Làm sao vậy a……” Điền Tuấn vừa rửa xong bát đĩa, bưng đĩa trái cây đã cắt hoàn hảo hướng sô pha kia đi tới.

Dụ Lý tiếp nhận đĩa trái cây đặt lên bàn trà, một tay đem cậu kéo lên trên đùi mình.

“Như thế nào lại béo như vậy,” Dụ Lý đem tay từ dưới vói vào trang phục mặc ở nhà của Điền Tuấn, nhằm vào bụng cậu vừa vỗ vừa nặn,“Thịt mỡ trên bụng đều sắp tràn ra rồi nè.”

Điền Tuấn nhấc vạt áo lên nhìn nhìn,“Hình như là vậy a……”

Dụ Lý “Ba~” một bàn tay đánh lên bụng của Điền Tuấn,“Vậy em nói làm sao bây giờ?”

Điền Tuấn nói:”Nếu không lần sau cuối tuần lúc anh đi tập gym dẫn em theo với.”

“Dẫn em theo? Mấy loại dụng cụ tập thể thao kia em biết được mấy cái?” Dụ Lý đầy mặt ghét bỏ,“Đi để tìm mất mặt hả?”

Điền Tuấn ôm cổ Dụ Lý,“Vậy anh dạy dạy em nha, em học lên rất nhanh.”

“Cũng không trông cậy em có thể rèn luyện ra cái gì,” Dụ Lý hung hăng ngắt cánh mông Điền Tuấn một phen, “ Căn cơ kém như vậy, toàn thân trên dưới cũng chỉ có mông là có thể nhìn.”

2.

Cuối tuần. Phòng tập thể thao.

“Lão Trương, giúp em ấy làm tấm thẻ.” Dụ Lý đem chứng minh thư của Điền Tuấn ném lên quầy, “ Cái loại bình thường nhất này là được.”

“Ơ, vợ của cậu hả? Hạnh ngộ hạnh ngộ.” Lão Trương cầm chặt tay Điền Tuấn, cười tủm tỉm, “Cần tôi đặc biệt an bài huấn luyện viên không? Hay là dùng chung một người với cậu?” “Không cần phiền toái như vậy,” Dụ Lý tiếp nhận thẻ hội viên của Điền Tuấn, “Tôi mang theo em ấy là được rồi.”

3.

“Em tố chất thân thể này cũng rách nát đến nhà rồi, mới chạy hai mươi phút liền giống như sắp chết vậy,” Dụ Lý liếc mắt nhìn con số trên máy chạy bộ,“ Chẳng trách như vậy không chịu nổi thao”

Điền Tuấn cả người giống như bị từ trong nước vớt ra, thở hồng hộc, một câu đều không nói nổi.

“Lại chạy thêm mười phút.” Dụ Lý một tát đánh lên lưng Điền Tuấn, đem người đập lảo đảo một cái,“Chạy xong nhớ đi đến cửa lấy khăn giấy, đem mồ hôi thối của em trên máy chạy bộ lau sạch sẽ.”

4.

Sau khi kết thúc việc tập thể hình, Dụ Lý cùng Điền Tuấn ở phòng tập tắm rửa một chút, sau đó đi đến một quán thịt nướng đối diện.

“Có thể nướng mau một chút không!” Dụ Lý cầm đũa gõ than nồi bên cạnh,”Lầm bà lầm bầm, em muốn ăn đến mấy giờ mới về nhà?”

“Không nên gấp gáp nha……” Điền Tuấn đem tay trái nhàn rỗi khoát lên tay phải của Dụ Lý, “Một lát liền tốt. Độ lửa không đủ sẽ ăn không ngon.”

Dụ Lý khó chịu đem tay phải rút ra, ba một cái đánh tới trên đùi Điền Tuấn,“Dù sao thì em nhanh lên một chút, anh đói chết rồi.”

Điền Tuấn bị đánh cũng không tức giận, ngược lại còn cười cười, “Cũng sắp xong rồi. Ngoan ngoan, không cần phát giận.”

Dụ Lý nhìn chằm chằm bên mặt Điền Tuấn vài giây, quay đầu đi,“Hứ.”

5.

Hôm nay đi ra ngoài bận cả ngày, sau khi về nhà hai người đều rất mệt.

Điền Tuấn đem nội y Dụ Lý cởi ra giặt tay sạch sẽ rồi phơi lên, lại đem quần áo của hai người họ ném vào máy giặt.

Thật vất vả lê lết leo lên giường, Dụ Lý một bàn tay lại không thành thật cọ eo Điền Tuấn.

“Bảo bảo, em mệt quá, hôm nay đừng đến được không,” con mắt Điền Tuấn đều đã sớm không mở ra nổi,“Nếu anh muốn buổi sáng ngày mai lại nói.”

Dụ Lý nghe vậy, một phen nhéo lên eo Điền Tuấn, “Tố chất thân thể thật kém, giống như người già.”

“Đừng giận đừng giận……” Điền Tuấn bị nhéo khẽ run run, mơ mơ màng màng đem tay khoát lên cánh tay Dụ Lý vuốt lông, “Nhưng em thật sự mệt quá …… Bảo bảo cũng nghỉ sớm một chút đi……”

Nói còn chưa dứt lời, cậu liền nhẹ nhàng đánh hàm.

Dụ Lý nghẹn một bụng lửa, cách chăn hung hăng đánh vài cái lên mông Điền Tuấn, sau đó mới mặt đầy căm giận tắt đèn ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.