16.
Lần nào đó vào sáng sớm ngày nghỉ tỉnh lại, Điền Tuấn nhìn qua gương mặt người bên gối điềm tĩnh ngủ say sưa.
Đã qua nhiều năm như vậy, Dụ Lý bất luận là tính cách hay là bộ dạng, cũng không thay đổi quá lớn. Có đôi khi, dưới ánh mặt trời bỗng nhiên quay đầu lại, tựa hồ còn có thể nhìn thấy thiếu niên kia đang chơi bóng ở dưới khu ký túc xá.
Ánh mắt của Điền Tuấn giống như thật sự dần dần đem Dụ Lý kéo ra khỏi mộng đẹp.
“Nhìn anh làm gì, anh đẹp trai sao?”
Điền Tuấn cong cong khóe miệng. Người này a, cho dù mơ mơ màng màng, nói chuyện vẫn là hung hăn như vậy.
Thế nhưng thật dễ thương.
“Đúng rồi, anh thật đẹp trai.” Điền Tuấn lại gần hôn hôn lên trán Dụ Lý.
Dụ Lý ở trong chăn hướng đến chỗ Điền Tuấn dụi dụi, vùi đầu vào cổ Điền Tuấn, “ Mới sáng sớm, làm nũng cái gì.”
Điền Tuấn cười không nói lời nào, lại hạ xuống một nụ hôn lên xoáy tóc của Dụ Lý.
Dụ Lý phút chốc ngẩng đầu, ý vị thâm trương nhìn nhìn cậu, sau đó đem đầu chui vào ổ chăn.
17.
“Ai, anh…… Ah…… Anh làm gì nha, đợi một lát…… Ân……”
Dưới ổ chăn, Dụ Lý siết lấy eo Điền Tuấn, cởi bỏ cúc áo ngủ, một ngụm cắn lên hạt đậu đỏ trước ngực cậu.
Hắn dùng đầu lưỡi đè ấn cái kia một chút, thỉnh thoảng còn dùng răng nanh nhẹ nhàng mài. Hai tay của hắn cũng không nhàn rỗi, từ trước bụng Điền Tuấn một đường xoa nắn đến phía sau. Cảm giác từng đợt tê dại theo eo bụng truyền đến, khiến Điền Tuấn xụi lơ trên giường, vô lực hưởng thụ khoái cảm mà Dụ Lý mang cho lại cho cậu.
“Hừ ân…… ngứa……” Điền Tuấn được hầu hạ đến vừa tê vừa ngứa, nhịn không được vô ý thức nâng lên cẳng chân.
Giây tiếp theo, nửa người dưới của cậu liền bị hai cái chân dài hữu lực chế trụ.
Dụ Lý một phen xốc chăn lên mở ra không khí, thở hổn hển nói:“Anh ngợp thở ở bên trong hầu hạ em đến mức không thở nổi luôn, em cư nhiên còn muốn đá anh!” Không đợi Điền Tuấn giải thích, hắn liền cưỡng chế đem người dưới thân lật qua, một tay kéo rớt quần của người yêu.
“Bảo bảo anh đừng vội!” Điền Tuấn dự cảm đến kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, vội đè đầu Dụ Lý lại, “Buổi sáng vừa thức dậy, em còn chưa vệ sinh qua đâu, bẩn chết.”
Dụ Lý do dự nửa giây, “Không còn kịp rồi. Ai biểu em sáng sớm làm ra cái dạng kia.”
Hắn ngồi ở trên đùi Điền Tuấn, duỗi nửa người trên với lấy áo mưa (BCS) trên tủ đầu giường.
“Nhưng là thật sự rất bẩn a,” Điền Tuấn thực sắp khóc, “Vạn nhất làm đến trên chăn thì làm thế nào…… Sẽ thối chết……”
Dụ Lý nghe vậy, “Ba” một bàn tay đánh lên mông Điền Tuấn, lưu lại một đoàn dấu hồng hồng, “Cái gì mà thối với không thối …… Không cẩn thận làm đến trên giường anh liền đem đi giặt! thả lỏng một chút……”
Dụ Lý chèn ép đưa vào một chút gel bôi trơn, qua loa khuếch trương một lúc, tự bản thân đeo lên áo mưa, chào hỏi cũng không làm, trực tiếp đẩy vào trong cơ thể Điền Tuấn, chầm chậm tiến vào, thẳng đến khi toàn bộ đều chui vào.
“Ân…… Thoải mái……” Dụ Lý ngoạm một khối da thịt sau gáy Điền Tuấn chậm rãi liếm láp, “Bảo bối nhi thơm như vậy, hừ…… Làm sao mà lại cảm giác bản thân thối như vậy chứ…… Bảo bối nhi toàn thân đều thơm ngào ngạt ……”
Dụ Lý vô cùng quen thuộc thân thể Điền Tuấn, ưỡn vài cái liền chuẩn xác chống lên tuyến tiền liệt của cậu, dứt khoát làm cho Điền Tuấn thoải mái mà yếu đuối ngã xuống giường.
Một giây trước khi lý trí bị đánh bay, Điền Tuấn nghĩ: “Người này vì lên giường, không có bất kỳ giới hạn nào, tất cả đều có thể khoa trương nói ra khỏi miệng. Giống như lúc học đại học, thật sự là một chút cũng không đổi, ah……”
18.
Dụ Lý khuya ngày hôm trước ăn ngon ngủ say, tinh lực tràn đầy, liên tục đỉnh hơn hai mươi phút mới chậm rãi hạ tần suất xuống.
Điền Tuấn sớm bị hầu hạ đã xuất ra một lần, hiện tại đang nằm sấp ở trên gối đầu theo tốc độ Dụ Lý va chạm mà rên rên rỉ rỉ.
“Thật mềm thật thoải mái……” Dụ Lý đem tính khí đỉnh ở sau hậu huyệt Điền Tuấn chậm rãi nghiền áp, “Bảo dưỡng cho thật tốt, anh muốn làm em làm thẳng đến lúc tám mươi tuổi……”
Điền Tuấn phiến mông sớm bị Dụ Lý bóp đến đỏ, theo lúc tính khí ra vào mà đáng thương hề hề rung động, mang ra một đợt gợn sóng thịt, Dụ Lý nhìn thấy tâm liền ngứa một trận.
Vuốt ve an ủi năm phút đồng hồ, Dụ Lý tự cảm thấy nghỉ ngơi không sai biệt lắm, liền đem cả người Điền Tuấn lại lật qua, dùng đầu lưỡi ngăn chặn miệng của cậu, mặt đối mặt nhanh chóng ra vào.
“Hừ ân……” Điền Tuấn lắc đầu, thoát khỏi khống chế của đầu lưỡi Dụ Lý, thanh âm ngọt nị mang ra khóc nức nở, “Eo muốn chịu không nổi rồi …… Ân…… Mông hư hết rồi…… Ô ô……”
Dụ Lý không chút nào thương tiếc, trở tay vung một cái tát trút lên cặp mông đẫy đà của người dưới thân,“ Đã sớm kêu em kiên trì rèn luyện. Nhắc em lười biếng, ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng. Hiện tại biết đau? Đáng đời!” Dứt lời, hắn cũng không quản người yêu rên rỉ khóc cầu, toàn tâm toàn ý không lên tiếng tận lực làm. Lại ra vào trên dưới một trăm cái, sau đó mới một đợt bắn ra bạch trọc.
Điền Tuấn cả người hai mắt tan rã ngửa mặt nằm ở trên giường, há miệng thở hổn hển.
Dụ Lý đem áo mưa bỏ ra, xách đến trước mặt Điền Tuấn, “Nè, em nhìn xem, rõ ràng một chút cũng không bẩn nha. Em tuổi còn trẻ, làm sao có thể không khống chế được, cả ngày chỉ biết nghĩ ngơi lung tung.”
Hắn đem áo mưa xử lý, cầm quần áo sạch, chuẩn bị đi đến phòng tắm cách vách tắm một phát. Thế nhưng mới vừa ra đến cửa phòng ngủ, liền nghe thấy Điền Tuấn ở sau người u u kêu hắn, “Bảo bảo, gel bôi trơn rơi ra rồi……”
Hắn quay đầu lại, khó thấy được Điền Tuấn ranh mãnh cười cười, “Đã nói qua anh đến đem giặt ah, không được quỵt nợ.”
Điền Tuấn cười đến quá đáng yêu, thế nên Dụ Lý nhịn không được lại lần nữa nhào lên, ngăn chặn cái miệng của cậu, lấy tay vuốt ve cơ thể trắng nõn mềm mại của cậu.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh ngọt nị hừ nhẹ cùng thô suyễn rên rỉ lại truyền ra, xen lẫn thành một đoạn nhạc khúc mỹ diệu dưới một buổi sáng sớm mùa hè dương quang ấm áp.
19.
Đảo mắt liền đến thất tịch. Sau khi đôi vợ chồng son ăn xong phần ăn tình nhân bên ngoài, tay nắm tay áp sát nhau đi ở trên đường.
Mấy năm gần đây, các vị thương gia ương ngạnh đem Thất tịch tổ chức thành lễ tình nhân, đến ngày này mỗi năm, các cửa hàng lớn đều tranh nhau triển khai các hoạt động khuyến mãi để lôi kéo khách, hiện tại đã hơn mười giờ, trên đường dành riêng cho người đi bộ vẫn là dòng người đông nghẹt, chen lấn lẫn nhau.
Mấy cô cậu sinh viên ở phía trước không biết đang chơi cái gì, chỉ thấy có một cậu nhóc ở trong đó một bên lớn tiếng cười hô “ Thật ngại quá”, một bên quay đầu lại, đối nghịch với đám người chạy như điên, mặt khác lưu lại mấy người đứng tại chỗ cười ha ha. Cậu nhóc lúc chạy trở về vừa vặn lướt qua bả vai Điền Tuấn, đem người đâm cho lảo đảo một cái.
Dụ Lý vội vàng đỡ lấy vai Điền Tuấn, “Có đụng trúng chỗ nào không?”
Điền Tuấn lắc đầu, giật giật bả vai, muốn để Dụ Lý đem tay lấy xuống.
Dụ Lý chẳng những không buông tay, ngược lại siết chặt cánh tay, đem người lại dán vào trong lòng chính mình thêm một chút, “Nhiều người như vậy, coi chừng đến một tên lừa đảo đem em ném đến Thái Lan đó.”
Điền Tuấn nghe được, dở khóc dở cười, cũng liền thuận theo hắn đi.
Hai người không nhanh không chậm theo dòng người đi tới phía trước, coi như không có nhìn thấy chung quanh bởi vì hành động thân mật của bọn họ mà quẳng đến các ánh nhìn khác thường.
20.
Điền Tuấn cùng Dụ Lý lần đầu tiên gặp nhau cách hiện tại cũng đã gần mười năm.
Đại học tân sinh báo danh ngày đó, Điền Tuấn một mình xách hai vali lớn vào ký túc xá. Lúc ấy chỉ có Dụ Lý một nhà ba người đang sửa sang lại hành lý ở bên trong ký túc xá.
“Vị bạn học này, cậu tên là gì nha?” Dụ Lý ma ma dung mạo rất xinh đẹp, khí chất xuất chúng, ánh mắt ôn hòa, khiến người vừa thấy tâm liền sinh hảo cảm.
Điền Tuấn thoáng co quắp cầm lấy cánh tay vươn ra của ba mẹ Dụ Lý, “Con chào dì dượng, con tên Điền Tuấn. Tứ khẩu điền, tuấn của kiệt tuấn.”
Dụ mama cười cười, “Tiểu Điền đúng không, không cần khẩn trương,” Bà thò tay chọt chọt sau lưng Dụ Lý đang ngồi phịch ở trên ghế ngủ gà ngủ gật, “Con trai, lại đây cùng bạn học mới chào hỏi nào.”
Lúc này Điền Tuấn mới lần đầu tiên nhìn thấy chính diện của Dụ Lý. Ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu lên mặt hắn, tôn lên làn da trắng nõn, vẻ sáng bóng lộ ra của người thiếu niên. Đôi mắt hắn đen nhánh, vừa to vừa sáng, mũi cao thẳng, thần hình đầy đặn, đường nét của cằm giống như dùng dao lưu loát mà đẽo gọt.
Điền Tuấn tại trong nháy mắt liền bị dáng vẻ của thiếu niên đánh trúng.
“Dụ Lý.” Thiếu niên lười biếng tự giới thiệu, tiếp theo lại ở góc độ cha mẹ nhìn không tới, khinh thường mà lườm Điền Tuấn, cũng nhỏ giọng ghé vào lỗ tai cậu bồi thêm một câu, “Đừng có nhìn chằm chằm tôi mà ngẩn người, cậu chắn đường.”
Điền Tuấn phục hồi tinh thần, xấu hổ cười cười.
“Bây giờ nhớ lại, tựa hồ cũng không phải một bắt đầu tốt đẹp đâu.”