Hơn một tháng sau khi chia tay. Hà Mẫn Nhu không có hứng thú làm bất cứ việc gì. Cơ thể cô cứ mỏi mệt, bụng lâu lâu lại trướng lên như bị đầy hơi.
Đồng nghiệp của cô, Hạ Tuyết Duyên, không muốn thấy vẻ mặt thất thần của cô nên năm lần bảy lượt rủ cô đi mua sắm, kết quả lần nào cũng nhận được cái lắc đầu ngao ngán của cô. Lần này cô quyết không chịu thua.
“Em yêu. Đi ăn đồ nướng đi, hôm nay có đại gia bao.” Tuyết Duyên nháy mắt.
“Không đi đâu.” Cô cười trừ, phất tay từ chối.
“Ơ hay, giám đốc mời đi mà dám từ chối à?” Tuyết Duyên trừng mắt, nghiêm mặt.
“Thôi được rồi bà cô, tôi đi tôi đi, được chưa?” Cô đành xuống nước nhận lời.
Buổi chiều tan làm, Tổng giám đốc mời bộ phận Dịch thuật đi ăn. Họ kéo nhau đến đến quán bán đồ nướng có tiếng cách đó ba khu phố. Mẫn Nhu đi với Tuyết Duyên, vừa xuống xe cô đã cảm thấy bụng dạ khó chịu, cứ quặn lên hết đợt này đến đợt khác. Cô nghĩ chắc mấy hôm nay không ăn uống được gì nên nghe mùi dầu mỡ mới ợ chua như vậy.
Vào bên trong quán, thức ăn dọn ra chưa được bao lâu, cô ngửi thấy mùi hành lại quặn bụng lên muốn trào ra ngoài. Mẫn Nhu lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Chắc bệnh dạ dày tái phát. Cô lẩm bẩm, lấy khăn giấy chùi miệng rồi ngồi yên trên bồn cầu.
Cô rút điện thoại trong túi xách ra, màn hình trống trơn không có cuộc gọi nhỡ nào. Cô nhớ Lâm Hiên. Mấy tuần qua đêm nào cô cũng nằm khóc một mình, cuộc sống của cô quanh đi quẩn lại cũng chỉ có từng ấy việc, thức dậy, đi làm, ăn, tắm, khóc, ngủ. Cứ lặp lại ngày qua ngày như một thói quen cố định.
Ngày nào cô cũng cầm điện thoại kiểm tra, chờ cuộc gọi của Lâm Hiên, nhưng khi nó đến cô lại không đủ can đảm đón nhận. Như ngày hôm đó, khi cô vừa khóc xong một trận thì anh gọi đến. Cô vốn đang yếu lòng lại nhận được cuộc gọi từ anh nên cảm giác lúc trước quay lại, cô hỏi han anh một cách ân cần, anh lại bảo cô đến mang mấy cuốn sách của cô đi.
Thì ra bảy năm qua giữa họ cũng chỉ có thế, hết yêu rồi thì người kia dù có thở thôi cũng cảm thấy đáng ghét.
Quay trở lại bàn ăn, cô không tài nào nuốt nổi món gì, chỉ uống nước lọc cũng cảm thấy buồn nôn.
“Này thím, bộ có bầu hay sao mà kén ăn vậy hả?” Hạ Tuyết Duyên buông đũa nhìn cô, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Chắc không phải đâu.” Cô ngẩn ra.
“Chắc không phải. Là có ý gì? Trễ mấy ngày rồi?”
“Mới ba ngày thôi. Chắc không phải đâu, bệnh dạ dày tái phát.” Cô cười cười.
“Đi. Đi về thử ngay lập tức. Bỏ sớm còn hơn muộn!” Tuyết Duyên nắm tay cô kéo ra khỏi nơi đầy dầu mỡ kia.
Không phải tự nhiên Hạ Tuyết Duyên lại có ác cảm với đàn ông. Cô từng yêu một người sâu đậm. Hai người họ quen nhau khi còn nhỏ, trái tim trong sáng của cô hoàn toàn bị người đó chiếm đóng, suốt thời thanh xuân tươi đẹp đều dành hết cho người ta. Nhưng sau đó người ta lại bỏ rơi cô. Bỏ đi không một lời từ biệt.
Hạ Tuyết Duyên kéo Mẫn Nhu vào hiệu thuốc gần đó, mua que thử thai rồi bắt cô thử ngay lập tức.
Trái tim Mẫn Nhu đập chệch một nhịp. Cô không biết mình nên làm gì. Sau năm phút, hai vạch màu đỏ chói hiện lên, đập thẳng vào trái tim run rẩy của cô.
Tuyết Duyên cầm que thử thai ném vào thùng rác, tức giận không nói nên lời. “Tính thế nào? Tuỳ thôi. Muốn giữ thì giữ, muốn bỏ thì bỏ. Tôn trọng ý kiến của cô.”
“Ngày mai xin nghỉ giúp mình. Đến bệnh viện xem thế nào rồi tính tiếp. Giờ . . . mình rối quá!” Mẫn Nhu cắn cắn môi, tay trái bất giác áp lên bụng.
Đêm đó cô không thể ngủ được, lên mạng tra cứu những triệu chứng của người mang thai, cô có gần hết. Vậy mà bấy lâu nay cô cứ nghĩ là triệu chứng hậu chia tay.
Sáng hôm sau, cô dậy trễ, chần chừ mãi mới lấy đủ can đảm bước chân vào phòng khám. Trong khi mẹ cô là bác sĩ phụ khoa, mà cô lại phải đến nơi khác để khám thế này, vì cô sợ nếu để mẹ phát hiện cô mang thai, hoặc là mẹ cô sẽ làm ầm lên, hoặc là cô sẽ phải tự sinh đứa bé mà không có cha.
Sau khi xét nghiệm máu rồi siêu âm, bác sĩ kết luận cô đã có thai được năm tuần rồi, còn dặn dò cô ăn uống đầy đủ, lần sau đi khám phải đưa cha đứa nhỏ đi cùng.
Cô nắm chặt phiếu xét nghiệm cùng tấm ảnh chụp siêu âm trong tay. Quyết định dù có thế nào cũng phải nói cho anh biết. Nếu anh không chấp nhận cô vẫn sẽ sinh đứa trẻ này, nếu chấp nhận có lẽ hai người sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ để ra mắt họ hàng rồi thôi. Nhưng theo tính cách của anh thì có lẽ anh sẽ chọn phương án thứ hai, vì anh biết một mình nuôi con cực khổ thế nào.
----
Cô thư ký thấy cô thì ngạc nhiên vạn phần, vì hơn cả tháng nay cô không xuất hiện. Cô gái trẻ trung xinh đẹp chắc cũng bằng tuổi cô chạy vào trong thông báo.
“Giám đốc bảo chị vào phòng nghỉ đợi anh ấy, mười phút nữa anh ấy qua.” Cô thư kí cười với cô. “Chị dùng cà phê nhé!”
Cô định gật đầu nhưng chợt nhớ ra cà phê không tốt cho cái thai nên lắc đầu, “Trà là tốt rồi, cảm ơn em.!”
Mẫn Nhu vào phòng nghỉ đợi, đúng mười phút sau, anh đẩy cửa bước vào, vẫn với ánh mắt ấm áp dành riêng cho cô, vẫn với gương mặt thân quen đó, anh bước lại ngồi đối diện với cô.
Thư kí thông báo với anh rằng Mẫn Nhu đến tìm, anh lập tức phấn chấn lên, nhờ vậy mà cuộc họp kết thúc sớm hơn dự kiến. Sau đó anh đi thẳng đến phòng nghỉ ở bên cạnh, nhìn bóng lưng gầy gò của cô mà lòng vui mừng.
Cô không nhìn anh, cũng không nói gì, chỉ cắn môi như muốn nói lại thôi, nội tâm mâu thuẫn.
“Chào. Lâu rồi không gặp!” Lâm Hiên ngồi xuống trước mặt cô, ngón tay thon dài nhấc tách trà đưa lên miệng.
Vẫn là câu chào cũ rích ấy. Cô lẩm bẩm, không biết nên mở lời thế nào.
“Em có chuyện muốn nói. Chỉ là muốn thông báo cho anh thôi. . .”
Lâm Hiên nhìn cô chăm chú, anh đang dò đoán biểu cảm của cô nhưng không tài nào đoán được, có lẽ sau khi chia tay, cô đã trở nên khó đoán như vậy. “Chuyện gì em nói đi!”
“Thực ra. . .” Cô lại cắn môi, “ . . . em có thai rồi.” Cô thở ra như trút được gánh nặng.
Anh im lặng không thốt nên lời, cô ngước lên nhìn anh, thấy anh có vẻ không tin nên cô lôi giấy xét nghiệm từ trong túi xách ra, trên hình chỉ là một chấm nhỏ sáng rực. “Em không bắt anh chịu trách nhiệm với đứa bé, em chỉ nghĩ anh cần biết sự tồn tại của nó. . .” Cô đẩy tấm ảnh sang cho anh.
Lâm Hiên vẫn giữ im lặng, ánh mắt anh di chuyển sang tấm ảnh siêu âm, hàng lông mày chau lại cau có.
“Dù sao cũng có duyên với nhau. Muốn nhận hay không là tuỳ anh, cho em biết kết quả sớm là được rồi!”
Cô thất vọng đứng dậy rời khỏi đó, anh không cản cũng không nói năng gì.
Mặc dù trước khi đến đây, cô vẫn hi vọng anh còn chút tình nghĩa mà cưu mang mẹ con cô, thế nhưng sự việc lúc nãy lại đè bẹp niềm hi vọng nhỏ nhoi của cô.
Mẫn Nhu nuốt nước mắt đón xe về nhà. Cô nằm lì trong phòng không chịu ra, cứ nằm nhìn trần nhà như vậy suốt cả buổi chiều.
Bà Hà đi làm về thấy giày của con gái ở trước nhưng lại không thấy người đâu mới vào phòng tìm con.
“Bị ốm hả?” Bà bật điện phòng cô lên.
Đột nhiên có ánh sáng nên cô chói mắt, đưa tay lên che lại một lúc rồi mớ quen được. “Không. Hơi khó chịu chút thôi.” Cô lồm cồm bò dậy.
Chuyện cô với Lâm Hiên chia tay ba mẹ cô không biết, cô nói dối là anh đi công tác nên không đến nhà chơi được.
“Hôm nay công ty ba con có liên hoan, hai mẹ con mình ra ngoài kiếm chút gì ăn vậy!” Bà Hà nói xong thì bỏ về phòng.
Mẫn Nhu vừa nghe đến chữ 'ăn' thì bụng lại quặn lên, cô chạy vào phòng tắm nôn khan, cơ thể mệt mỏi rã rời.
Đột nhiên điện thoại vang lên. Cô chậm chạp nghe máy.
“Anh nghĩ rồi, dù sao cũng là lỗi của anh, vài hôm nữa anh sẽ sang thưa chuyện với ba mẹ em, có lẽ tháng sau sẽ làm đám cưới, không thể để cái thai quá lớn.” Giọng Lâm Hiên vẫn dịu dàng như thế, nhưng cô vẫn nghe được chút mệt mỏi trong đó.
“Cảm ơn anh.” Cô nghẹn ngào.
“. . .”
“. . . vì đã chấp nhận đứa bé.”
Sau đó anh dặn dò cô vài câu rồi cúp máy.