Lần thứ ba trong vòng sáu tháng sau khi kết hôn, Bạch Mộng Kỳ muốn xé nát tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Cô dằn lòng xuống, kiềm chế cơn tức giận. Cô nghĩ, chịu đựng thêm một lần nữa thôi, anh ta cũng không hẳn là quá đáng, chỉ là cô gái kia đã ăn sâu vào trong trái tim anh.
Bức ảnh cưới trên tường bị nghiêng sang một bên, Mộng Kỳ đứng dậy, chạm tay vào gương mặt người đàn ông đứng cạnh mình trong bức ảnh. Chàng trai không cười, chỉ nghiêm nghị nhìn vào ống kính, còn cô gái lại cười toe, hằn cả vết nhăn ở khóe mắt.
Cất lại tờ giấy chứng nhận kết hôn vào đáy tủ, Bạch Mộng Kỳ tự nhủ, nếu người đàn ông kia còn bênh vực cô ta một lần nữa, cô không chỉ xét nát tờ giấy kia, mà còn kí luôn đơn ly hôn.
Nghĩ thế, nhưng cô không ngờ ngày mình đặt bút kí tên lại nhanh đến thế.
***
Con trai trưởng của ông Trần, Trần Trạch, nổi tiếng là người liệt cơ mặt. Mọi cảm xúc đều chỉ có một biểu cảm trên gương mặt.
Anh luôn nghe lời ông Trần, chưa bao giờ dám cãi lại. Ngay cả chuyện kết hôn.
Hôn nhân thương mại không còn là điều lạ lẫm với anh. Anh từng đi xem mắt với nhiều cô con gái của tỷ phú. Chỉ cần ông Trần nói, anh đều nghe theo. Những lần gặp trước đó, con gái người ta đều tỏ thái độ với anh, đa phần họ đều bỏ về giữa chừng vì anh quá lạnh nhạt với họ.
Năm nay anh đã gần bốn mươi, số lần xem mắt phải đếm suốt mấy lần bàn tay. Đến lần thứ bàn tay cộng một nào đó, anh xem mắt với cô con gái của Tập đoàn M, và cô gái đó đã đồng ý kết hôn với anh.
**
Bạch Mộng Kỳ là đứa con chính thức của Bạch Thanh Uy. Cô con gái lớn của nhà họ Bạch kết duyên cùng con trai trưởng nhà họ Trần. Có thể xem là một hôn lễ lớn, hoặc là một phi vụ làm ăn sinh lời mà lợi nhuận là không đếm xuể.
Từ năm tám tuổi đã sống ở Anh nên con người cô rất thoáng, chưa từng yêu ai nhưng lại rung động trước Trần Trạch. Lần gặp mặt đầu tiên, cô nhìn ra được rằng anh đang gồng mình chống lại thế giới để che đậy một điều gì đó. Và điều đó lại thu hút cô. Thế là cô đồng ý kết hôn với anh sau hai mươi phút gặp mặt.
Hai tháng sau đó, hôn lễ diễn ra rất lớn như để khoe khoang sự giàu có của hai bên. Ông Trần tặng con dâu căn biệt thự ở Úc, ông Bạch tặng con rể khu nghỉ dưỡng ở đảo Hawaii. Quan khách chỉ biết há hốc mồm ghen tị với sự khoe mẽ của hai nhà.
Ngày hôm sau cầm tờ giấy xác nhận đăng ký kết hôn trên tay, Bạch Mộng Kỳ đã muốn xé nó. Đó là lần đầu tiên cô có ý nghĩ xé tờ giấy đó.
Những ngày sống chung thực sự không có gì là không thoải mái. Cô dọn đến sống trong biệt thự của Trần Trạch nằm cách xa trung tâm thành phố, rất yên tĩnh.
Hai người nằm chung giường nhưng anh chẳng đụng đến cô. Mặc dù cô muốn làm gì đó nhưng không thể bắt đầu trước được, lỡ bị người ta từ chối thì còn mặt mũi đâu mà nhìn người ta.
Buổi sáng, cô cố tình dậy sớm, nấu bữa sáng cho anh, chỉ là trứng và bánh mì nhưng cũng xem như có lòng. Ban đầu Trần Trạch không thèm đụng đến, sau này thấy cô vẫn kiên trì làm mỗi ngày, anh mới hạ mình ngồi ăn cùng cô.
Bạch Mộng Kỳ nói rất nhiều, lại rất bữa bãi, ăn đồ ăn vặt thì rơi rớt đầy nhà. Trần Trạch tức giận mắng cô vài tiếng. Cô giận dỗi chạy vào phòng, và đây là lần thứ hai cô có ý nghĩ muốn xé nát tờ giấy kia.
Khóc một trận, cô mới nhận ra lỗi sai của mình, bước xuống xin lỗi Trần Trạch, còn làm trò nũng nịu với anh.
“Em xin lỗi mà. Ở nhà chán quá nên em mới làm vậy!”
Trần Trạch nhìn bàn tay cô đang bám lấy tay mình, miễn cưỡng nói một câu. “Chán thì kiếm gì làm đi, bộ em không phải làm việc à?”
“Không. Anh xem, ba em giàu như vậy thì tại sao em phải đi làm, hơn nữa chồng em lại kiếm được rất nhiều tiền, em không tin anh không nuôi nổi em.” Vừa nói cô vừa chu môi, giọng điệu đưa đẩy.
“Vớ vẩn!” Trần Trạch bật cười trước câu trả lời của cô. Nụ cười trên môi anh rất nhạt nhưng lại khiến trái tim Bạch Mộng Kỳ tan chảy.
Cô hít sâu hai lần, chớp mắt ba cái. “Trời ạ! Anh thích nghe mấy lời xu nịnh như vậy à?” Rồi cô ôm bụng cười lớn.
Trần Trạch bị nắm thóp, anh quay người bỏ đi, không thèm đôi co với cô.
Hai ngày sau đó, họ đi hưởng tuần trăng mật ở một đảo nhỏ thuộc vùng biển Thái Bình Dương. Bằng vốn liếng tiếng Anh có sẵn, Bạch Mộng Kỳ chạy tung tăng khắp nơi, hỏi thăm đủ thứ mà không sợ lạc đường.
Nhìn cô gái năng động chạy qua chạy lại kia, anh không khỏi chán nản. Anh nghĩ thầm, sao anh có thể cưới cô gái này làm vợ, không hợp với tính cách trầm lặng của anh, cô ta quá ồn ào.
Đến lúc không thể chịu đựng nổi, anh bắt cánh tay cô, lôi về khách sạn. Cô vùng vằng suốt dọc đường, bị anh ném cho ánh mắt hình viên đạn liền im bặt, không dám quậy nữa.
Thế nhưng cả buổi chiều bị nhốt trong phòng, cô buộc phải lên tiếng đòi tự do. “Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật mà cứ ru rú trong phòng, có khác gì ở nhà đâu?”
Trần Trạch vẫn chăm chú vào cuốn sách trên tay, không thèm nhìn cô.
“Này, em đang nói chuyện với anh đó! Cho em ra ngoài chơi!” Cô hét lên, giằng cuốn sách khỏi tay anh.
Bấy giờ anh mới chịu nhìn cô, lại còn nhìn rất chăm chú. “Người ta đi hưởng tuần trăng mật để sản xuất em bé. Em có muốn thử không?”
Bạch Mộng Kỳ đông cứng vài giây, sau đó cuống lên. “Anh. . . em bé gì chứ. . . chúng ta. . . anh không thể. . .”
“Anh không thể làm gì?” Anh bước lại gần cô, gần đến nỗi cô ngửi được mùi bạc hà từ nước cạo râu của anh. “. . .chúng ta thử xem anh có thể không nhé?”
Cô gái bị chàng trai lôi vào phòng, ấn xuống giường, chuyện gì nên xảy ra nhất định sẽ xảy ra.
Khi bị Trần Trạch cởi quần áo, Bạch Mộng Kỳ cực kì căng thẳng. Tay cô giữ chặt quần áo trên người, hàm răng cắn chặt bờ môi dưới, gương mặt nhăn nhúm rất đau đớn. Cô vùng vẫy đẩy anh ra, định cho anh một cái tát nhưng khi nhìn rõ người đàn ông trước mặt là Trần Trạch, cô mới nằm im.
Trần Trạch cho rằng cô đang lo lắng nên mới hành động như vậy, anh không biết rằng cô đang lo sợ điều gì đó, điều mà chẳng ai hay biết.
Ba ngày sau đó, cô không đòi ra ngoài chơi nữa, vì căn bản không thể đi nổi. Bị anh dày vò cả đêm hôm đó, xương cốt cô rã rời, chỉ muốn nằm im trên giường.
Ngược lại, Trần Trạch lại có vẻ thích thú với chuyện này. Nụ cười trên môi anh xuất hiện ngày càng nhiều. Đôi lần cô còn phát hiện anh hay cười một mình nữa.
“Anh thích SM à?” Cô hỏi khi hai người đang dùng bữa.
Anh liếc cô, hừ lạnh. “Nếu em muốn anh có thể học.”
Câu trả lời không ngoài dự đoán của cô. “Vậy em hỏi một câu nữa nhé?”
Cô nhìn anh, chờ đợi cái gật đầu.
“Hỏi đi!”
“Anh có yêu em không? Em không biết anh thế nào chứ em là em yêu anh rồi đấy!” Bạch Mộng Kỳ cười toe toét.
Sau lần trải lòng đó, quan hệ của hai người tốt hơn hẳn. Cô phát hiện Trần Trạch không liệt cơ mặt như người ta đồn, chỉ là anh không thể hiện ra thôi, chứ trước mặt cô, biểu cảm của anh rất phong phú.
Mỗi sáng trước khi đi làm, anh thường trêu chọc cô vài ba câu. Khi đi làm về, anh thường chạy vào bếp nếm thử món cô nấu. Năm tháng cứ trôi đều, thói quen cũng từ đó mà hình thành.
Cứ dăm bữa họ lại đi du lịch vài ngày. Lúc trước có lẽ cô sẽ rất vui khi nghe được đi chơi, nhưng qua vài lần, cô không còn hứng thú nữa, trái lại còn xụ mặt xuống. Vì cô biết thế nào anh cũng làm cho cô nằm lì trên giường hai ba ngày không muốn xuống.
“Em không đi đâu. Lần nào cũng thế, anh không thấy mệt à?” Cô giận dỗi.
“Vợ chồng mới cưới, em nghĩ anh yếu vậy à?” Anh ôm cô từ phía sau, xuống giọng nài nỉ.
“Đừng năn nỉ, vô ích thôi. Em đã quyết rồi!”
“Em nghĩ em ở nhà thì có thể thoát à? Anh cho em cơ hội đi du lịch, em không biết nắm bắt thời cơ, đừng có đổ thừa anh keo kiệt.”
“. . .”
Bạch Mộng Kỳ không có nhiều bạn bè. Ở Anh, cô chơi thân với một cô bạn người Singapore, nhưng sau khi về đây, hai người mất liên lạc. Mấy lần cô đòi Trần Trạch đưa cô đi gặp bạn bè, anh nằng nặc từ chối, nói rằng bọn họ rất nhiều chuyện, anh không muốn cô lây tính xấu của họ. Cô chỉ bĩu môi.
Cho đến một hôm, khi chuẩn bị đi ngủ, cô thấy màn hình điện thoại anh sáng lên báo có tin nhắn. Cô vô tình liếc nhìn, thấy dòng tin hẹn đi họp lớp, lòng cô thầm mừng rỡ.
Nhìn thấy anh bước ra từ phòng tắm, cô cười gian xảo. “Hết trốn được rồi nhé! Anh có cuộc họp lớp, cho em theo với!”
Trần Trạch nhận điện thoại từ tay cô, mở ra xem. Anh không định tham gia mấy bữa tiệc ồn ào này, mà cô năm lần bảy lượt đòi đi, anh đành phải gật đầu đồng ý. Một phần cũng vì anh muốn khoe cô vợ xinh xắn của mình, mấy lần họp lớp trước, anh chỉ đi một mình rồi về một mình, trong khi bạn anh đã có hai đứa con lớn.
Trước khi đến điểm hẹn, anh dặn cô. “Họp lớp toàn nói mấy chuyện cũ, em đừng để ý. Chán thì nói anh, anh đưa em về!”
Cô còn vặn lại. “Sao? Anh sợ người ta nhắc đến người yêu cũ, đau lòng à?” Anh cười trừ, không muốn nói về chuyện đó.
Quả nhiên, bạn bè của anh lắm chuyện thật. Lúc cô mới vào, họ nhìn cô hết sức ngạc nhiên. Họ hỏi han thân thế ba đời nhà cô, còn trách không mời họ đến tham dự hôn lễ. Tổ tiên ơi, họ có biết rằng hai người kết hôn vì lợi ích thương mại không? Ai còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện đưa thiệp đỏ cho mấy người.
Họ nói về chuyên cũ, vô tình nhắc đến người con gái kia. Lúc đó sắc mặt anh không tự nhiên cho lắm. Và khi nghe ai đó nói cô gái đó hôm nay cũng đến, bàn tay anh đã cuộn chặt lại.
Cô nhìn thấy bộ dạng mất tự nhiên của anh, càng muốn tìm hiểu về cô gái kia hơn.
“Ôi, chị ấy tuyệt vời đến vậy ạ? Trần Trạch nhà em chẳng kể gì với em, chị có thể kể cho em nghe không?” Cô nghiêng người hỏi một bạn học ngồi bên cạnh.
Bạn học nữ kia nhìn cô đầy kinh ngạc. “Em không ghen à?”
Cô phất tay. “Không sao cả. Em muốn biết mọi thứ về Trần Trạch nhà em.”
Bạn học nữ lưỡng lự vài giây, đang định kể cho cô nghe thì bắt gặp ánh mắt hung tợn của Trần Trạch.
“Đừng có nhiều chuyện.” Anh hăm dọa.
Bạch Mộng Kỳ bĩu môi. “Anh có gì khó nói à?”
Anh chau mày nhìn cô, quai hàm đanh lại, quẳng cho cô hai chữ rồi bỏ đi. “Tùy em!”
Cô chẳng thèm để ý đến anh, vẫn cố gặng hỏi về người con gái kia thông qua những người bạn của anh.
“Ngày đó được mệnh danh là tiên đồng ngọc nữ đấy!” Bạn A nói.
“Ôi, đẹp đôi lắm! Ai cũng phải ghen tị!” Bạn B khen.
“. . . có thể viết được một chuyện tình lịch sử đấy, không đùa đâu.” Bạn C phụ họa.
“Vậy sao lại chia tay?” Cô thắc mắc.
“Nghe nói vì gia đình cấm cản.” Bạn B đáp.
“Không đúng, vì Đan Thanh có người khác.” Bạn A thưa.
“Mấy người không biết gì cả. Năm đó Trần Trạch của chúng ta cầu hôn Đan Thanh, cô ấy từ chối vì muốn sang nước ngoài học. Trần Trạch nói sẽ đi cùng cô ấy, vậy mà cô ấy lại từ chối lần nữa, kêu Trần Trạch đợi mình quay về. Cậu ta không đồng ý, thế là chia tay. . .” Bạn C dõng dạc trình bày.
“Vừa nhắc đã hiện hình rồi kìa!” Bạn A nhìn về phía cửa ra vào.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô gái mới bước vào. Dáng người thanh mảnh được bao bọc trong lớp áo lụa cách điệu màu đen sang trọng.
“Đúng là từ nước ngoài về có khác!” Bạn B nói.
Bạch Mộng Kỳ chột dạ, cúi nhìn bộ trang phục ngày hôm nay của mình, cô cũng từ nước ngoài về mà, sao không ai nhận ra điều đó?!
“Gần bốn mươi rồi mà vẫn xinh đẹp như vậy!” Bạn nào đó phát biểu.
Tô Đan Thanh thu hút mọi sự chú ý, cô ta sải từng bước dài đến bàn những người bạn thân của cô ta, cười nói nhã nhặn. Nụ cười của cô ta khiến cô hơi bất an, vì nó rất quen mắt.
“Ghen tị thật!” Lời vừa thốt ra, mấy người xung quanh nhìn cô, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là thương hại. Cô chỉ ghen tị với thần thái của cô ấy thôi mà, sao mọi người lại nhìn cô như vậy?
Vài phút sau, một bạn học nam choàng vai Trần Trạch đẩy cửa vào. Sự khó chịu hiện rõ trên gương mặt anh.
“Trần Trạch, tôi mang Đan Thanh về cho cậu rồi này!” Một bạn học ngồi kế Đan Thanh vẫy gọi anh.
Khoảng khắc hai người họ đối diện với nhau, cái cảm giác thua cuộc liền bám lấy Bạch Mộng Kỳ.
Trong cuộc đời này, cô đã thất bại rất nhiều lần rồi. Bị đẩy sang Anh là thất bại thứ nhất. Bị con gái của mẹ kế sỉ vả là thất bại thứ hai. Không kịp gặp lại mẹ lần cuối là thất bại thứ tư. Bị khinh thường vì là con gái là thất bại thứ năm. Bị dồn vào đường cùng đến nỗi bị làm nhục là thất bại thứ sáu. Bị đem ra trao đổi mua bán như hàng hóa cho mục đích thương mại là thất bại thứ bảy. Những lần đó cô đều không dám đứng dậy chống đối. Nhưng lần này, nếu lại thất bại khi để người đàn ông mình yêu vào tay người phụ nữ khác, thì lòng tự tôn cuối cùng của cô sẽ biến mất, sẽ chẳng còn lại gì nữa. . .
Bạch Mộng Kỳ đứng dậy, cô sải từng bước tự tin trên đôi giày cao gót và đứng chắn trước mặt anh.
“Chào chị, em nghe mọi người nói về chị rất nhiều. Hôm nay lại có vinh hạnh được gặp chị. Đúng là may mắn thật!” Cô cười cái điệu cười giả tạo mà chính cô cũng không biết mình lại có thể làm được.
“Em là. . . “ Cô ta nhìn cô, sau đó nhìn người bạn kế bên.
Khi cô bạn kia định giới thiệu thì cô đã nhanh hơn một bước. “À, em là vợ của Trần Trạch. Nghe kể ngày xưa anh chị thân nhau lắm nên em muốn qua chào hỏi. . .”
Trần Trạch không thể chịu thêm được nữa, anh kéo tay cô, nói. “Chơi đủ rồi, về thôi!”
“Thật ngại quá. Vợ chồng mới cưới, chị cũng biết đó. Anh ấy. . .” Bạch Mộng Kỳ chưa kịp nói hết câu đã bị Trần Trạch lôi đi.