Trần Tông nhận ra điều khác thường trong câu nói cuối cùng của Nguyễn Ân. Trong lòng ngực anh dấy lên cảm giác bất an lo lắng. Anh gọi điện thoại về cho dì Phương nhưng dì chẳng nghe máy, lúc đó đã hơn mười hai giờ đêm.
“Có chuyện gì hả anh?” Cao Thanh Nhã nằm trên giường bệnh, giọng rất khẽ.
“Không có gì, em nghỉ ngơi đi, anh về nhà một chuyến.” Trần Tông đứng dậy, kéo chăn lại cho ngay ngắn giúp cô.
“Ở nhà có chuyện hả?” Cô kéo tay anh lại, không muốn anh về với cô gái kia.
Trần Tông gỡ tay cô ra, rất gấp gáp. “Anh đi một lát thôi!”
Cao Thanh Nhã tức giận nhìn theo bóng anh khuất dần, cô hậm hực nhìn trần nhà. Hai ngày nay anh ở bên cạnh cô chẳng còn giống như trước nữa, chỉ nói mấy câu khách sáo đầy xa cách. Cô hỏi anh không còn yêu cô nữa sao, anh nói rằng không còn bận tâm nữa. Điều đó càng khiến cô thất vọng, vì trong trái tim anh đã chẳng còn chỗ để nhung nhớ cô nữa rồi.
Trên đường về nhà, anh liên tục gọi cho dì Phương. Sau nhiều lần lỡ máy, cuối cùng dì Phương cũng nhận cuộc gọi.
“Cậu Trần, có chuyện gì thế?” Giọng ngái ngủ trả lời anh.
“Nguyễn Ân đâu rồi?” Anh ghẹo qua một khúc cua, đạp chân ga tăng tốc.
“Cô ấy đi ngủ từ sớm rồi!” Dì Phương ngáp một cái.
“Lên phòng cô ấy kiểm tra, rồi báo lại với tôi, nhanh lên.” Giọng anh rất gấp.
“Dạ được!” Dì Phương vâng vâng dạ dạ rồi ngắt máy.
Trên con đường vắng, xe của anh lao nhanh về phía ven sông, tâm trạng của anh không tốt lắm. Chẳng hiểu tại sao anh lại lo lắng bồn chồn như vậy.
Một lúc sau, dì Phương gọi lại cho anh. “Tiểu Ân khóa trái cửa rồi!”
Giờ thì anh hoàn toàn chắc chắn cô đã làm chuyện ngu ngốc gì rồi. “Chìa khóa dự phòng. Không có nhiều thời gian đâu, nhanh mở cửa vào trong xem cô ấy thế nào!” Giọng anh cực kì gấp gáp.
Dì Phương vội vã tìm chìa khóa dự phòng mở cửa phòng Nguyễn Ân ra. Thấy cô nằm co ro một góc giường, cửa sổ thì mở tung, dì Phương bước đến gần, nhìn gương mặt trắng bệch của cô rồi liếc nhìn lọ thuốc ngủ trống trơn.
Dì báo với Trần Tông rằng Nguyễn Ân uống thuốc ngủ rồi.
Chiếc xe thắng lại cái kít, tạo thành một vệt đen trượt dài trên đường. Trong đầu Trần Tông thoáng hiện lên hình ảnh yếu ớt của Đinh Hương, anh không khỏi tức giận. Vài phút sau, anh về đến nhà, vội vàng chạy lên phòng bế Nguyễn Ân đến bệnh viện. Sắc mặt cô cực kì xấu. Khi bế cô ra khỏi giường, một giọt nước từ khóe mắt cô rơi ra. Anh chần chừ vài giây rồi lại nhanh chóng mang cô đi.
Đến bệnh viện, họ đặt cô nằm trên cáng, đẩy vào phòng cấp cứu.
Dì Phương còn mặc bộ đồ ngủ, khóc thút thít. “Tại dì, tại dì chỉ chỗ cất thuốc ngủ cho con bé. Lỗi tại dì.”
“Không phải lỗi của dì.” Trần Tông muốn an ủi nhưng không biết phải nói hay làm thế nào. “Dì về nghỉ trước đi, có tin gì cháu báo sau.”
“Lỗi tại dì, tại dì . . .” Dì Phương nấc nghẹn từng tiếng.
“Dì khóc cũng có giải quyết được gì đâu. Tôi bảo dì về trước đi.” Anh quát, đuổi dì Phương về nhà. “Dì về lấy cho Nguyễn Ân mấy bộ quần áo, nghỉ ngơi một lát rồi vào.”
Dì Phương nghe lời anh, về nhà chuẩn bị vài bộ quần áo cho Nguyễn Ân.
Bốn giờ sau, bác sĩ báo với anh họ đã cố gắng hết sức, nếu đến chín giờ tối mà cô không tỉnh lại thì hết hi vọng rồi. Trần Tông nghe một tiếng thịch trong tim mình. Anh ngồi xuống cái ghế chờ gần đó, vùi mặt vào tay, gương mặt điển trai của anh trở nên tiều tùy hẳn.
Nguyễn Ân được đưa đến phòng hồi sức đặc biệt. Anh ngồi bên cạnh chờ cô tỉnh lại. Bỗng điện thoại đổ chuông. Cao Thanh Nhã gọi.
Anh nghe máy, giọng uể oải.
“Anh đang ở đâu?” Ngược lại, giọng cô ta lại rất ngọt ngào. Nghe chất giọng ấy, anh còn tưởng cô gái đang nằm trên giường bệnh nói với mình.
Anh đưa mắt nhìn Nguyễn Ân.
“Có chuyện gì không?” Anh hơi chau mày.
“Em muốn gặp anh.”
“Tôi không rãnh. Em về trước đi, hôm khác tôi tìm em.”
Đang định cúp máy thì cô ta lại nói. “Lúc nãy . . . em thấy ai đó giống anh ở bệnh viện, không biết có phải là anh không?”
Trần Tông chợt nhận ra bản thân đã đưa Nguyễn Ân đến cùng bệnh viện với Cao Thanh Nhã. Anh tự hỏi, không biết cô có giận khi biết mình nằm chung bệnh viện với Cao Thanh Nhã không, anh hi vọng là có, lúc đó cô sẽ nổi điên với anh, mắng anh thế này thế kia. Nhưng hình như đó không phải tính cách của cô, cô chẳng bao giờ quở trách hay càm ràm gì anh.
Anh cười một cách đau khổ.
Nguyễn Ân tỉnh lại vào lúc tám giờ bốn mươi bốn phút. Trong phòng chỉ có hai người, dì Phương bị anh đuổi về từ lúc bảy giờ.
Nhìn thấy cô mở mắt, anh thở phào nhẹ nhõm, chồm lên trước nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô.
“Em tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Cô chỉ giương mắt nhìn anh.
“Em hù anh sợ chết mất. Thấy em nằm im anh thực sự rất lo.”
“Anh xin lỗi, hôm đó đáng lẽ nên đi cùng em, không nên bỏ mặc em lang thang một mình như vậy!”
“Em đừng lo, anh không đi nữa đâu, anh ở cạnh em.”
“Dì Phương cũng lo cho em lắm. Lần sau đừng làm chuyện dại dột như vậy?”
Anh tự độc thoại một mình, còn cô chỉ mãi nhìn anh. Cô mở to mắt nhìn, hệt như xác chết.
“Trần Tông . . .” Cô khẽ gọi.
“Ừ, anh đây!” Thái độ của anh dịu dàng, nâng bàn tay cô lên áp vào mặt mình.
“Tại sao lại chọn Cao Thanh Nhã mà không chọn em?”
“Anh đi gọi bác sĩ.” Giọng cô nhỏ quá, anh không nghe rõ.
“Tại sao giọng cô ấy nghe giống em đến vậy?” Cô tiếp tục chất vấn anh. “Tại sao khi cô ấy trở về anh lại hằn học với em? Tại sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy?”
Trần Tông nghe hết mọi câu hỏi của cô, anh chọn cách lảng tránh. “Bác sĩ nói khi nào em tỉnh lại phải báo họ ngay. Anh đi gọi bác sĩ!”
Anh ra khỏi phòng, bước chân khựng lại sau khi đóng cửa. Anh có như những gì cô nói không? Có hằn học với cô không? Có bỏ rơi cô mà chọn Cao Thanh Nhã không? Có tàn nhẫn với cô không?
Câu trả lời anh không dám thừa nhận là có. Khi Cao Thanh Nhã quay về, anh có chút bối rối. Thú thật, anh có chút vui mừng khi cô ta đến tìm anh thay vì tìm Nguyễn Đại Vỹ.
Đôi lần ở bên cạnh Cao Thanh Nhã, anh lại so sánh cô ta với Nguyễn Ân. Cao Thanh Nhã dường như là bóng ma trong tim anh, cô gái đó là nỗi ám ảnh về một đoạn tình cảm tươi đẹp của anh. Muốn thoát khỏi cô ta, phải nói là rất khó. Cho đến hôm nay, khi còn đang trong vòng lẩn quẩn giữa Cao Thanh Nhã và Nguyễn Ân, anh đã biết trái tim mình hướng về ai. Anh phát hiện, mình khó chịu với Nguyễn Ân vì cô đã chiếm một phần rất lớn trong trái tim anh, phần còn lại là vì anh ham muốn thân xác cô.
Nguyễn Ân không phải là kiểu con gái ốm yếu mảnh khảnh, nhìn là muốn che chở giống như Cao Thanh Nhã. Cô là người con gái đầy đặn, nói theo cảm nhận của Trần Tông thì là cô gái rất “vừa tay“.
Nói ra thì chính cô là người đã đánh thức Đinh Hương, cứu cô ấy khỏi lưỡi hái tử thần. Hôm đó, sau khi làm loạn trong phòng của Đinh Hương, cô gái kia đã tỉnh lại. Trần Tông an ủi em gái bằng cách báo cho cô biết Nguyễn Đại Vỹ đã bị tống vào tù. Cứ nghĩ cô em gái sẽ hào hứng với tin tức này, nhưng Đinh Hương lại cầu xin Trần Tông cứu anh ta ra. Vì Đinh Hương yêu Nguyễn Đại Vỹ, vì anh ta bị bỏ thuốc mới làm chuyện đồi bại kia với cô.
Nguyễn Đại Vỹ cướp bạn gái Trần Tông, Nguyễn Đại Vỹ giờ còn cướp luôn em gái anh. Không tức giận được sao?
Đồng ý với Nguyễn Ân cứu anh trai cô ra không phải vì anh thương hại gia đình họ, hay vì lòng thương người. Mà vì để trả thù. Bởi nếu cô không xuất hiện, anh cũng sẽ cứu Nguyễn Đại Vỹ ra vì cô em gái bướng bỉnh của mình.
Lẽ ra anh không định giam giữ cô, anh chỉ định hù cho cô sợ, để Nguyễn Đại Vỹ biết rằng anh đã cưỡng bức em gái hắn. Thế nhưng sự việc lại vượt quá tầm kiểm soát của anh. Nguyễn Ân là đồ nhà quê. Cô cố tỏ ra mình mạnh mẽ để không bị bắt nạt, thực chất lại yếu đuối đến đáng thương. Và cả giọng nói nghe rất giống Cao Thanh Nhã đã khiến anh nảy sinh ý muốn giữ cô lại bên mình. Và, lâu dần, anh đã phải lòng cô như một trò đùa của thần Tình yêu, mũi tên ghim vào người anh rồi.
Mười tám tiếng sau đó. Nguyễn Ân nằm yên trên giường, sau một loạt các xét nghiệm, họ vẫn giữ cô lại bệnh viện để theo dõi. Suốt khoảnh thời gian đó, Trần Tông vẫn ở bên cạnh cô.
Ánh nắng chiều len lỏi qua khung cửa sổ rọi vào phòng. Bên ngoài, mây đen đã bắt đầu giăng kín bầu trời. Những cơn mưa bất chợt vẫn đến đột ngột như vậy. Cuối tháng chín, số ngày mưa tăng lên.
Trần Tông đứng dậy đóng cửa sổ. Sau khi chốt cửa, anh dựa vào bệ cửa sổ, nhìn Nguyễn Ân.
“Nguyễn Ân. . .” Từng hạt mưa đầu tiên rơi xuống, nặng nề như giọng nói của anh. “Em còn định im lặng đến bao giờ?”
Cô trượt xuống, lấy chăn trùm cả người lại.
“Em muốn anh phải làm thế nào em mới chịu nói chuyện với anh?” Anh vẫn nói, tiến lại gần giường cô. “Nói chuyện với anh đi!”
Bên dưới lớp chăn, Nguyễn Ân lắng nghe từng câu nói của anh nhưng không đáp lại câu nào.
“Có phải em ghét anh lắm không?” Nguyễn Ân nghe thấy tiếng ngăn kéo mở ra, rồi cả tiếng kim loại va chạm vào nhau. “Em xem đi, anh cũng bị thương rồi này!”
Lần này cô kéo tấm chăn xuống, nghiêng đầu nhìn Trần Tông. Con dao trong tay anh dính chút máu, còn trên cổ tay anh có một dòng máu đỏ thẫm chảy ra, nhỏ từng giọt từng giọt xuống sàn. Hình ảnh máu me ấy khiến cô bật ra hai tiếng 'Trần Tông. . .'
Nụ cười hé trên môi Trần Tông, anh thả con dao xuống sàn, đưa bàn tay phải lên chạm vào người cô.
“Anh. . .” Nguyễn Ân nhăn mặt, cô bấm nút khẩn cấp ở đầu giường rồi dùng tay bịt vết thương lại giúp anh.
“Anh bị thương rồi!” Trần Tông nói, như báo cáo lại với cô.
“Có đáng không?” Cô hỏi, liên tục bấm nút khẩn cấp.
Vài phút sau, một cô y tá vào phòng, nhìn thấy máu rơi đầy sàn, cô ta vội vàng chạy đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ khâu vết thương cho anh, mười hai mũi. Trước khi đi, vị bác sĩ đó còn nói. “Có muốn chết thì ra ngoài mà chết, ở bệnh viện chết đủ rồi. Đây là bệnh viện, là chỗ cứu người chứ không phải là nơi để tự tử. Hai người còn trẻ mà nông cạn quá vậy!”
Vị bác sĩ đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Trần Tông ngồi ở ghế sô pha, cách cô một khoảng xa, anh sờ dải băng màu trắng trên tay, mắt phóng ra ngoài khung cửa sổ.
Trong không gian tĩnh mịch nghe rõ cả tiếng nước nhỏ giọt bên ngoài. Trời đang mưa, mưa xối xả như muốn gột sạch mọi phiền nhiễu của thế giới này.
Nguyễn Ân khẽ gọi tên anh. “Trần Tông. . .” Đến lúc này cô không thể giữ im lặng được nữa.
“Ừ“. Trần Tông trả lời, anh đưa mắt sang nhìn cô.
Hai người họ lại im lặng, anh nhìn cô, còn cô nhìn dải băng trắng trên tay anh. Mất một khoảng thời gian rất lâu, anh mới quyết định đứng dậy đi về phía cô.
Mí mắt cô khép lại, lông mi đen dày hơi rung. Cánh môi mọng nước bị cô cắn đến nhợt nhạt. Trần Tông kéo cô dựa vào lòng ngực anh, bàn tay anh vuốt ve tóc cô.
“Đừng khóc! Em khóc anh xót!”
Nghe được giọng anh, nước mắt cô trào ra, lăn dài trên má. Cô nắm chặt một góc áo sơ mi của anh, vùi mặt vào hõm vai anh, tiếng nấc càng lúc càng lớn.
“Đừng khóc!” Anh dỗ dành cô, sóng mũi anh cũng chợt cay cay.
“Anh có yêu em không?” Cô hỏi trong tiếng khóc nghẹn ngào, ngước mặt lên nhìn anh.
“Có, anh yêu em. Anh yêu em, Nguyễn Ân!” Bàn tay anh vụng về lau nước mắt trên gương mặt nhợt nhạt của cô.
Cô vòng tay ôm quanh thắt lưng anh, có thể câu trả lời của anh là giả dối nhưng lúc này cô không muốn nghĩ ngợi nhiều. Trái tim cô chỉ chứa mỗi Trần Tông, cô cũng yêu anh. Thích một người mới cần thời gian lâu, mà yêu thì lại chỉ cần trong chớp mắt. Bốn tháng. Để có một tình yêu sâu nặng chết đi sống lại thì chưa đến mức, nhưng là khoảng thời gian không thể rời xa đối phương.
Nhìn ánh mắt quan tâm của Nguyễn Ân khi cô chạm vào vết cắt ở cổ tay, anh tự trách bản thân mình rất nhiều. Lúc này anh chỉ muốn ôm chặt lấy cô, siết cô trong vòng tay mình, để cơ thể anh sưởi ấm trái tim nứt nẻ của cô. Trong một giây không kìm lòng nổi, anh cúi xuống cắn môi dưới của cô.
Nguyễn Ân có ý phản kháng, nhưng bản thân cô cũng rất muốn anh. Muốn anh ôm cô, vỗ về cô, cưng chiều cô như lúc trước anh từng làm. Trần Tông luồn tay vào trong áo cô, ngón tay di chuyển trên cơ thể cô một cách quen thuộc.
Bên ngoài trời đổ mưa, ẩm ướt và lạnh lẽo. Không khí trong phòng lại khá nóng, ngột ngạt và có chút hạnh phúc.
Sáng hôm sau, khó khăn lắm Nguyễn Ân mới đứng vững trên đôi chân như muốn gãy của mình để vào phòng vệ sinh. Cô đánh răng rửa mặt xong xuôi, lại thấy vết hôn dài trên cổ, cả vết cắn trên ngực thì càng bực bội hơn. Tối qua anh chẳng khác nào hổ đói vồ được mồi, ngấu nghiến không chịu thả con mồi ra. Đến sáng anh còn thò tay vào trong chăn, quấy phá cô lần nữa.
Cô gái trong gương sắc mặt đã ổn hơn, có chút hồng hào, chỉ là gương mặt hơi nhỏ hơn so với trước.
Trần Tông nói phải về công ty một chuyến, anh có cuộc họp quan trọng, bảo rằng gần trưa sẽ quay lại. Cô ngồi trong phòng, hết đứng lại ngồi, hết ngồi lại nằm. Đứng cạnh cửa sổ ngắm trời xanh mấy trắng rồi lại lảm nhảm nói chuyện với con mèo hoang phía dưới sân cỏ tít xa. Cô thực sự cảm thấy buồn chán, mà hôm nay dì Phương chẳng vào bệnh viện thăm cô. Mấy cuốn tạp chí y khoa cô cũng đọc hết, buồn chán đến nỗi sinh bệnh tự kỉ.
Thế là cô rời khỏi phòng, muốn ra ngoài đi dạo một lúc. Đi gần đến nhà nguyện nhỏ, cô dừng chân lại một lúc, tò mò nhìn vào trong. Đây là căn phòng nhỏ dùng để cầu nguyện, bên trên là tượng Chúa Giê-su bị đóng đinh trên cây Thập giá, lúc mới nhìn, Nguyễn Ân hơi sợ. Cô không theo tôn giáo nào, chỉ thấy hình ảnh này có chút ám ảnh.
Không nán lại lâu, cô tiếp tục rảo bước, đến cửa thang máy, cô gặp lại Cao Thanh Nhã. Cô ta cũng mặc đồ bệnh nhân giống cô, có lẽ là đẹp hơn.
Hai người đều đi xuống. Cao Thanh Nhã tươi cười, tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy cô. “Cô cũng ở đây à? Trùng hợp thật!”
Nguyễn Ân không trả lời. Đúng lúc cửa thang máy mở ra, trùng hợp là bên trong chẳng có ai. Cô nghĩ, nếu ngoan ngoãn ở trong phòng chắc sẽ không buồn bực như vậy rồi.
Cô ta bấm chọn tầng trệt, hỏi cô xuống tầng mấy. Cô nói xuống tầng trệt luôn, vậy là Cao Thanh Nhã mời cô uống nước. Nguyễn Ân không từ chối.
Cao Thanh Nhã chọn vị trí gần cửa sổ, nói đúng ra thì cửa ở đây được ốp kính, cô ta chỉ chọn nơi có tầm nhìn thoáng. Sau khi kêu hai ly latte, cô ta bắt đầu tấn công Nguyễn Ân.
“Tôi nghe nói có người uống thuốc tự tử vì tình, thiệt dại dột. Người ta đã không yêu mình, hà tất gì phải hại bản thân như vậy. Cô nghĩ đúng không?”
Nguyễn Ân gật gù, cô không dám nhìn vào mắt cô ta, chỉ nhìn hai bàn tay nghịch lấy nhau.
“Chuyện tôi nói với cô mấy hôm trước, còn nhớ chứ?” Cao Thanh Nhã khoanh tay, quan sát biểu cảm trên mặt cô.
Lúc này Nguyễn Ân mới ngước nhìn cô ta, cô thấy cực kì khó chịu với gương mặt xinh đẹp trước mắt mình.
“Nghe nói Trần Tông ở bên cạnh cô mấy ngày qua.” Cô ta dừng lại một giây. “Tôi không trách anh ấy. Bác sĩ nói thể trạng tôi còn yếu, không thể làm những động tác mạnh được. Anh ấy có tìm đến cô tôi cũng thông cảm. Chỉ hi vọng cô đừng tự huyễn hoặc bản thân rằng anh ấy yêu cô. . .”
Phục vụ bưng nước ra, Cao Thanh Nhã không muốn bị người khác nghe thấy nên dừng lại, còn nở nụ cười thân thiện cảm ơn anh chàng phục vụ. Đợi anh ta đi, cô ta mới nói tiếp. “. . .Có những chuyện phải biết tự lượng sức mình, kéo không được thì phải thả, dây dưa chỉ làm bản thân đau thêm thôi. Cô hiểu ý tôi chứ?”
Nguyễn Ân căng hết người, vết tím ở cổ trở nên đau nhức. “Sao cô dám chắc anh ấy không có tình cảm với tôi?”
Câu hỏi của cô khiến Cao Thanh Nhã thoáng ngẩn ngơ. “Đàn ông mà, chỉ ham vui nhất thời thôi. Đến cuối cùng họ vẫn quay về với người họ yêu!” Cô ta có phần mất tự tin hơn trước.
“Anh ấy nói trưa nay quay lại, cô có muốn cược xem anh ấy đến phòng ai trước không? Sau đó hỏi xem ai là bến đậu cuối cùng của anh ấy? Lúc đó sẽ biết ai mới là người tự huyễn hoặc bản thân!” Khi nói câu này, cô không chắn chắn lắm. Cô ta nói Trần Tông đêm qua chỉ muốn vui vẻ với cô vì cô ta không được khỏe, cô đã tin. Nói ra câu này vì cô không muốn mất mặt, không muốn để người đàn bà kia khinh thường mình.
Cao Thanh Nhã nhanh chóng gật đầu đồng ý. Nguyễn Ân nốc cạn ly latte lạnh trong một hơi, đặt cái cạch xuống bàn rồi đứng dậy bỏ đi.
Trở về phòng bệnh, cô nằm dài trên giường, muốn gọi điện nhõng nhẽo vài câu với Trần Tông, khiến anh mềm lòng đến tìm cô ngay. Nhưng cái tôi quá lớn, cô không cho phép bản thân làm điều đó.
Trái lại, Cao Thanh Nhã liên tục gọi cho Trần Tông. Anh nhận cuộc gọi của cô một cách bực tức. Cô ta nói cần gặp anh nói chuyện thực sự quan trọng, kêu anh khi nào xong việc thì đến gặp cô ta ngay.
Vậy mới nói, chỉ cần biết ăn nói, cộng thêm gương mặt xinh đẹp, tỏ ra yếu đuối một chút thì ai cũng phải xiêu lòng.