Suốt gần một tháng, ngày nào Võ Chiêu Dương cũng kiên trì gửi thư đều đặn cho Phùng Hải Chính nhưng không còn nhận được thư hồi âm nữa.
Cho đến khi năm học mới bắt đầu, cô cũng từ bỏ việc viết những lá thư không biết có được đọc hay không.
Tin tức về Phùng Hải Chính càng lúc càng hiếm hoi. Lâu thật lâu mới có một tấm ảnh của anh trên diễn đàn nữ sinh.
Bắt đầu năm học mới, chuyện Lý Huyên và Phùng Hải Chính kết thúc yêu đương lại là tin vui với nhiều chàng trai. Họ bắt đầu công cuộc theo đuổi còn đang dang dở lúc trước. Quả nhiên, Lý Huyên lại trở thành công chúa được cung phụng.
Võ Chiêu Dương nghĩ cuộc sống trung học của mình sẽ trôi qua bình lặng như thế, cho đến một ngày người con trai kia xuất hiện. Không chỉ cuộc sống của cô mà còn của rất nhiều nữ sinh khác bị đảo lộn. Trang web của hội nữ sinh được dịp sống dậy những ngày tháng huy hoàng.
Giữa năm lớp mười hai, giáo viên thông báo có một học sinh mới chuyển vào lớp, tên là Thái Quốc Bảo.
Học sinh mới thì luôn gây tò mò. Chẳng bao lâu sau, thân thế gia cảnh của cậu ta được khai thác triệt để.
Trên trang web của hội nữ sinh, đầu trang là tiêu đề nổi bật được in đậm, 'Bạn học mới Thái Quốc Bảo là con trai tỷ phú?'
Phía dưới là một loạt ảnh chụp nhà cậu ta cùng những nơi xa hoa cậu ta hay đến, kèm theo đó là vô số bình luận bóc mẽ, mà đa phần đều là bình luận của thiếu nữ mộng mơ mong muốn được ở trong vòng tay của thiếu gia Thái Quốc Bảo.
Võ Chiêu Dương lên trang web chỉ để tìm kiếm chút tin tức ít ỏi của Phùng Hải Chính, cô vô tình nhìn thấy dòng tiêu đề nổi bật mới bấm vào xem. Thú thật thì cậu học sinh mới ấy rất đẹp trai, da trắng mắt to mũi cao môi đỏ, nhìn cậu ta cô lại nghĩ đến mấy chàng công tử bột ngày xưa, thân thể yếu đuối không thể ra ngoài trời nắng lớn.
Sáng ngày thứ tư, Thái Quốc Bảo theo thầy quản sinh vào lớp mười hai bốn. Khác với tưởng tượng của cô, cậu ta xuất hiện không hề ồn ào, không có đoàn rước từ cổng vào, không có xe lớn đưa đi đón về.
Sự xuất hiện đã được tiên đoán trước của cậu ta vẫn khiến hàng loạt nữ sinh trong lớp ngất ngây, Võ Chiêu Dương cũng có chút dao động trước chàng trai đẹp như thế, nếu cô không dao động thì chắc chắn có vấn đề về giới tính.
Võ Chiêu Dương ngồi một mình một bàn sát cửa sổ, lại còn là vị trí cuối lớp, vị trí thuận lợi để quan sát mọi chuyện xảy ra trong lớp.
Thái Quốc Bảo được xếp ngồi bàn thứ tư dãy giữa, bên cạnh cậu ta là lớp trưởng.
Khỏi nói cũng biết, mấy tiết học sau đó không có ai chịu nghe giảng, kể cả Lý Huyên.
Giáo viên nữ cũng vì sự xuất hiện của cậu ta mà trở nên nữ tính hơn mọi ngày.
Lý Huyên ngồi bàn thứ năm, sau lưng Thái Quốc Bảo, cô ấy liên tục quay đầu dùng khẩu hình miệng khen cậu ta đẹp trai, rồi thơm, rồi trắng với Võ Chiêu Dương. Cô gật đầu cười cười với bạn.
Không phải cô không có hứng thú với cậu bạn mới, mà vì mấy hôm trước giáo viên vừa gọi cô lên văn phòng, thông báo kết quả học tập của cô khá tốt, nếu cứ duy trì như vậy chắc sẽ đạt được kết quả cao, có khả năng đậu vào trường đại học K. Vì lý do đó, cô không cho phép bản thân chểnh mảng việc học, nhất là khi chỉ còn hơn bốn tháng nữa là đến kì thi.
Cô muốn giống Hạ Tuyết Duyên nên luôn cố gắng hết sức mình để được như chị, điều đầu tiên là đậu đại học K. Năm đó Hạ Tuyết Duyên thi đạt điểm rất cao, nhưng vì lý do gì đó lại chỉ đăng kí vào đại học K, rất nhiều người tiếc cho chị ấy.
Còn với đứa tối dạ như Võ Chiêu Dương, phải rất chật vật mới mong đậu vào được đại học K.
Giờ ra chơi, Thái Quốc Bảo nhanh chóng hòa nhập được với đám con trai trong lớp, họ rủ nhau ra sân sau chơi, đám con gái ngồi trong lớp bàn tán về cậu học sinh mới.
Lý Huyên chạy đến, ngồi trước mặt cô. “Đẹp trai không?”
Cô tỏ vẻ như fan hâm mộ thực sự, ôm mặt thốt lên. “Quá mức đẹp trai!” Nói xong liền quay về trạng thái dửng dưng.
“Cậu không quan tâm thế sự gì cả!” Cô ấy giành lấy cây bút chì trong tay Võ Chiêu Dương, bắt cô phải thảo luận chủ đề này.
Cô thở dài, nhìn cây bút chì của mình. “Trả cho mình!”
“Cậu cho cái não nhỏ của cậu nghỉ ngơi một lát được không?”
“Không được, sắp thi rồi.” Cô nhíu mày.
“Còn tận bốn tháng nữa cơ mà! Chơi với mình chút thôi!” Lý Huyên nắm tay cô, giọng nũng nịu, hai má cô ấy phính ra, làm ra vẻ đáng yêu.
“Chiều cậu lần này thôi đấy!” Cô hạ giọng, cười với cô bạn.
Hai cô gái đứng bên khung cửa sổ, nhìn ra sân thể dục phía xa xa. Trên sân là đám con trai lớp cô và Thái Quốc Bảo.
“Cậu đoán Thái Quốc Bảo cao bao nhiêu?” Lý Huyên huých vào tay cô, mắt không rời khỏi chàng trai chạy trên sân bóng.
“Không biết.” Cô hờ hững, mắt chăm chăm vào vị trí khán đài, trái tim chợt nhói một lúc.
“Thì vậy mới bảo cậu đoán.”
“Một mét sáu. . .”
Cô vừa nói xong, Lý Huyên liền phụt cười. Cô ấy đánh vào vai cô mấy cái. “Cậu hài hước thật, cậu ấy chắc phải hơn mình cả cái đầu. Giờ thì mình đã hiểu tại sao môn Toán của cậu lại nát bét đến vậy rồi!”
“Cảm ơn.” Cô lừ mắt nhìn bạn, quay lại chỗ ngồi.
Mỗi ngày trên trang web của nữ sinh xuất hiện nhiều tấm ảnh chụp lén Thái Quốc Bảo, quả thật dù chụp thế nào cậu ta vẫn đẹp xuất sắc, đúng là chàng trai 'không góc chết'.
Vào giờ sinh hoạt cuối tuần, khi thầy giáo hỏi có ai có ý kiến gì không, thì Thái Quốc Bảo đưa tay lên.
Võ Chiêu Dương nghĩ, cậu ta mới học có mấy hôm đã muốn tranh chức cán bộ lớp rồi, con người này không đơn giản.
Nhưng cậu ta đứng lên và chỉ đề nghị được chuyển chỗ ngồi.
Giáo viên hỏi cậu ta không vừa lòng điều gì, cậu ta liền nói do anh chàng lớp trường mập quá, hút hết gió của cậu ta.
Cả lớp được một trận cười no bụng.
Ấy vậy mà giáo viên vẫn đồng ý đổi chỗ cho cậu ta, còn cho cậu ta chọn chỗ ngồi.
Cả lớp im lặng chờ đợi. Nãy giờ Võ Chiêu Dương vẫn đang cố giải bài toán lúc sáng, không để ý gì xung quanh. Đến khi xung quanh im lặng cô mới ngẩng đầu lên, phát hiện mấy chục con mắt đều đang nhìn mình, và kể đầu sỏ gây ra chuyện này chính là Thái Quốc Bảo. Cậu ta muốn ngồi chỗ của cô.
Cậu ta bưng bàn ghế xuống chỗ cô, dõng dạc nói. “Tôi muốn ngồi sát cửa sổ, cậu dịch ra ngoài đi.”
Cô ngồi ở vị trí này gần ba năm, đương nhiên không đồng ý đổi với cho cậu ta. “Không được, tôi quen nhìn bảng ở góc này rồi, cậu ngồi ở đó đi.” Tôi ra hiệu cho cậu ta ngồi kế bên.
Thái Quốc Bảo không nói thêm gì, ngoan ngoãn xếp bàn ghế bên cạnh bàn cô rồi ngồi xuống.
Cô biết, thái độ hờ hững lúc nãy của mình sẽ khiến đám con gái trong lớp nói rằng mình giả tạo, thích chết đi được mà còn tỏ ra thanh cao. Đúng là cô có chút rung động khi cậu ta ngồi cạnh mình, chỉ là nhịp tim dao động một chút thôi, vì dù sao cậu ta cũng đẹp trai như vậy mà!
“Cậu tên gì?” Thái Quốc Bảo đột nhiên quay qua hỏi cô, mặt hơi nghiêng về phía cô.
Cô gấp vở bài tập lại, trả lời lấy lệ. “Võ Chiêu Dương.”
“Đang làm bài tập à?” Cậu ta nhìn cuốn vở trên bàn cô.
Võ Chiêu Dương cảm thấy không thoải mái, có phần khó chịu. Cô 'ừ' một tiếng rồi cất vở vào cặp.
Hai bạn nữ bàn trên quay xuống trò chuyện với Thái Quốc Bảo. Nhìn họ, cô thấy cực kì buồn cười. Mọi ngày thì hằn học với cô, vậy mà hôm nay lại tỏ ra e thẹn trước mặt anh chàng đẹp trai này. Cô khẽ lắc đầu rồi thở dài.
Trong bãi đỗ xe, Võ Chiêu Dương đang loay hoay dắt xe ra ngoài thì bị Thái Quốc Bảo dùng xe của cậu ta tông vào đuôi xe cô, vẻ mặt đầy khiêu khích. Cô quay đầu, chân mày hơi nhíu lại, không muốn chấp nhất hành động trẻ con của cậu ta.
* * *
Thứ hai đầu tuần, Thái Quốc Bảo vừa đến đã nằm dài trên bàn, khắp người dán đầy miếng cao giảm đau.
Lý Huyên quay xuống hỏi thăm, cậu ta xua tay không muốn trả lời.
Khi Võ Chiêu Dương tới, các bạn nữ đang tập trung quanh bàn Thái Quốc Bảo, trên tay cầm đồ ăn sáng 'dâng lên' cho cậu ta. Cô đẩy vài cô bạn ra để ngồi vào chỗ của mình.
Một lúc sau Thái Quốc Bảo đuổi đám con gái đi.
Võ Chiêu Dương vừa lôi bình nước trong cặp ra đã bị cậu ta chụp lấy, uống mấy ngụm rất tự nhiên.
Cô há hốc mồm nhìn cậu ta, rồi lại nhìn Lý Huyên đã chứng kiến được hết mọi chuyện. Cô bạn cười trừ, nói bằng khẩu hình miệng sẽ mua lại bình khác đền cho cô, lúc đó cô mới chịu bỏ qua.
Vào tiết, cậu ta cũng chẳng chịu học hành gì, cô thậm chí còn nghi ngờ cậu ta chẳng có chút kiến thức nào của lớp mười, lết được lên tới lớp mười hai đều nhờ tiền của ba mẹ cậu ta.
Thái Quốc Bảo không nghe giảng, cậu ta viết thuật toán gì đó vào đầy vở, Võ Chiêu Dương nhìn mà không hiểu sự gì.
Thấy cô tò mò, cậu ta quay sang hỏi. “Hiểu không?”
Cô lắc đầu, không tò mò thêm nữa.
Cậu ta cười cười, mở cặp lôi ra một chai nước hoa quả, ném lên bàn cho cô. “Trả cậu.”
Võ Chiêu Dương hết nhìn chai nước lại nhìn Thái Quốc Bảo, trong đầu đang nghĩ không biết cậu ta có ý gì.
“Đồ khuyến mãi đấy, nhà tôi không dùng, đem cho cậu!” Khóe môi cậu ta vẽ nên một đường đẹp mắt, mặc dù đang trêu chọc người khác nhưng vẫn khiến người ta tha thứ được.
Cô nghiến răng trừng mắt nhìn cậu ta, chỉ hận không thể cào nát bản mặt ấy ra.
Sau vài ngày ngồi cùng bàn, Võ Chiêu Dương phát hiện Thái Quốc Bảo học rất tệ. Thay vào đó, cậu ta lập trình phần mềm rất giỏi.
Có vài lần, cô nghe cậu ta nói chuyện điện thoại với ai đó, bảo rằng không bán với mức giá đó, phải trả cao hơn, rồi vài thuật ngữ chuyên ngành mà cô không hiểu và cũng không muốn hiểu.
Hôm đó phát bài kiểm tra Toán, cô được trên trung bình một chút. Bài kiểm tra chưa kịp giấu đi thì bị Thái Quốc Bảo nhìn thấy. Cậu ta cười lớn, tiếng cười rất trong trẻo. “Thấy cậu học hành chăm chỉ lắm, ai ngờ không hơn tôi được bao nhiêu điểm.”
Võ Chiêu Dương nhét bài kiểm tra vào ngăn bàn, cô liếc mắt nhìn cậu ta, không thèm đôi co.
“Này!” Thái Quốc Bảo tiến sát lại gần cô, khuỷu tay cậu ta chạm vào tay cô. “Tôi mới kiếm được chút tiền, lát nữa bao cậu ăn. Thấy sao?”
“Tôi không rảnh!” Cô lôi sách ra, mở phần bài tập hôm qua chưa làm xong.
“Tôi mời cả Lý Huyên nữa. Tan học cậu cứ đến quán Lạc trước, tôi chở Lý Huyên đến sau.” Cậu ta nháy mắt với cô.
Nghĩ rằng có Lý Huyên đi cùng, cô không muốn từ chối.
Lý Huyên thì vẫn vậy, bị đám con trai bu quanh, cô căn bản không có cách lại gần hỏi chuyện.
Theo lời của Thái Quốc Bảo, cô đến Lạc chờ. Gần mười phút sau, cậu ta đến, một mình.
“Lý Huyên đâu?” Cô hỏi, đầu mày nhíu lại với nhau.
“Tôi không mời cậu ta.” Thái Quốc Bảo chống xe, đi đến bên cạnh Võ Chiêu Dương.
Cô không nghĩ nhiều, lập tức đạp chống xe, định leo lên yên xe chạy đi thì bị cậu ta giữ lại. “Lỡ rồi thì vào một lát rồi về, đừng để tôi mất mặt vậy chứ!”
Cô chưa đồng ý, cậu ta đã gạc chống xe cô xuống, kéo cô vào trong quán.
Không gian bên trong quán rất giản dị, không màu mè bắt mắt như quán khác. Hai người ngồi đại vào một bàn.
Thái Quốc Bảo không xem thực đơn, gọi liền hai phần phá lấu.
“Tôi không ăn món đó được.” Cô nhíu mày, quay sang nói với chị phục vụ. “Cho em một ly trà hoa quế.”
Cậu ta cũng gọi một ly trà hoa quế, thêm một đĩa đồ ăn vặt.
Võ Chiêu Dương thấy khó hiểu, cô muốn hỏi cậu ta tại sao lại mời mình đi ăn, nhưng không biết mở lời thế nào. Cuối cùng đành hỏi. “Cậu hay đến đây à?”
Như chỉ đợi cô lên tiếng, cậu ta liền tuôn một tràng những nơi cậu ta thường đến, còn nơi này là do mấy anh chàng trong lớp chỉ nên ghé vào thử.
Sau này cô mới biết, hóa ra vào lúc ấy cậu ta đã bắt đầu kế hoạch theo đuổi mình, hỏi hết người này người kia chỗ hẹn hò đạt hiệu quả tình cảm cao nhất. Chỉ có một điều cậu ta không biết, cho dù có cố gắng nhiều đi chăng nữa thì trong trái tim cô vẫn có Phùng Hải Chính, người con trai cô không thể quên được.
Giữa bầu không khí có phần ngượng ngùng, có lẽ chỉ có mình Thái Quốc Bảo cảm thấy như vậy; Võ Chiêu Dương hỏi một câu khiến cậu giật mình. “Sao lại mời tôi đi ăn?”
Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt cô, liếc qua liếc lại rồi trả lời ấp úng. “À thì. . . vì cậu ngồi chung bàn. . . nên muốn làm thân.”
Cô nhìn cậu ta một lúc, đến khi đồ ăn thức uống được đem ra.
“Lần sau nhớ rủ thêm Lý Huyên nữa, cậu ấy thích cậu hơn tôi. Mấy năm nay tôi toàn ngồi một mình nên chưa quen với việc cậu ngồi cạnh, sau này tôi sẽ cố gắng để cả hai thoải mái hơn.” Cô nói, ngậm ống hút rít một hơi.
Đồng tử Thái Quốc Bảo giãn ra một chút, cậu nhìn chăm chăm mái đầu Võ Chiêu Dương, cảm xúc lơ lửng bồng bềnh. “Ừm. . .”
* * *
Sức hút của Thái Quốc Bảo dần hạ nhiệt, một phần là vì mọi người biết cậu ấy học hành rất tệ nên không còn muốn chơi chung nữa, chỉ có đám con trai vẫn đu theo cậu ta.
Hai tháng trước kì thi Đại học, hành động theo đuổi Võ Chiêu Dương của Thái Quốc Bảo ngày một rõ ràng. Hôm nào tan học cũng thế, cậu ta luôn chặn đầu xe cô rồi bỏ vào giỏ xe vài món quà nhỏ.
Cậu ta chưa tỏ tình chính thức với Võ Chiêu Dương, chỉ làm những hành động mà cậu ta cho rằng cô sẽ bị cuốn hút. Cô không ngốc, vì thế biết rõ cậu ta đang theo đuổi mình, nhưng vì họ còn trẻ, còn đang trong độ tuổi tươi mơn mởn, họ không biết trân trọng điều trước mắt, nên khi nó vụt mất, họ mới nhận ra điều mình đã bỏ lỡ.