- Trả nhẫn cho tôi!
- Còn phải coi tâm trạng tôi thế nào đã.
Tuy câu trả lời khiến tôi phát bực, nhưng ít nhiều nó cũng còn khiến tôi có chút an tâm, hơn là việc cậu ta chối bay chối biến như thể mình không hề liên quan.
Tôi hoàn toàn không muốn hỏi cái câu “tâm trạng thế nào mới trả lại” nhưng hoàn cảnh này tôi cầu cậu ta chứ cậu ta không có cầu tôi, bất đắc dĩ không cách nào khác.
- Tôi chỉ là muốn chị thực sự tập trung vào công việc, chị nói cái gì mà sẽ chứng minh tôi căn bản hết tin nổi chị rồi.
- Nó có liên quan đến việc cậu lấy nhẫn của tôi à?
- Đâu chỉ nhẫn, tôi muốn chị cắt đứt mọi liên lạc với kẻ khiến chị mất kiên định đó.
Nói rồi cậu ta cứ thế ngang nhiên lục lọi trên người tôi cướp đi cái điện thoại. Bị kinh ngạc tột cùng, tôi một lời cũng không thốt lên nổi.
- Tập trung hoàn thành công việc, xong xuôi tôi sẽ trả lại cho chị.
Công lý ở đâu ra??? Nếu như tôi và cậu ta không tự nhiên phát sinh loại quan hệ không chính đáng, cậu ta có thể làm cái chuyện luống cuống với tôi như thế này? Nhưng vẫn là vì công việc, suy cho cùng, tinh thần công việc của cậu ta rất lớn, tôi vẫn là không có cơ sở chỉ trích cậu ta.
- Cậu nghĩ khiến tôi không thể tập trung có mỗi vậy thôi à?
Tôi không biết tại sao mình lại nói ra câu đó nữa. Nhưng nó nói đúng sự thật, nên tôi cũng mặc kệ, không chữa lời, cũng không nói gì thêm.
Dự án lần này ở Đà Nẵng rất quan trọng, chúng tôi phải trực tiếp tới gặp mặt trao đổi với nhà đầu tư. Vấn đề ở phía bên đó đưa ra khá nhiều yêu cầu không thỏa đáng, nhiệm vụ thuyết phục họ đồng ý bàn bạc lại thôi đã chẳng đơn giản, chưa nói tới việc có thể khiến họ rút giảm yêu cầu của mình. Cho nên, Vương Thanh Tùng đã đúng khi ép buộc tôi phải dành toàn bộ trí lực cho lần làm việc này. Mới ngày đầu tiên phải chạy đông chạy tây thôi đã khiến tôi muốn nổ tung đầu, mà vấn đề còn chưa đâu vào với đâu. Tại tôi là người mới à, mới giải quyết tình hình kém đến vậy?
Đang stress với chính năng lực của mình thì có tiếng gõ cửa. Vương Thanh Tùng chìa cái điện thoại ra trước mặt tôi, sắc diện rất không dễ nhìn. Tôi liền hiểu ra, với lấy chiếc điện thoại, khẽ khàng giải thích.
- Em xin lỗi, điện thoại rớt nước em mang đi chữa nên…
- Có biết anh lo thế nào không? Suýt chút nữa đã định bay ra đó rồi.
Đến mức gọi cả cho Vương Thanh Tùng thì cảm giác của anh lúc này sốt sắng thế nào chứ? Ít nhất vì tôi tự trọng của anh cũng đã bị hao tổn rồi. Tôi vẫn lặp lại lời xin lỗi hòng trấn an anh, nhưng có vẻ không mấy khả quan, anh tức giận hơn tôi tưởng.
- Em không thể báo cho anh một tiếng sao, điện thoại, Facebook, đâu thiếu gì cách.
- Em bận quá nên…
- Ý em là anh đang làm phiền tới công việc của em?
- Này là anh nói.
Hiện tại đầu óc tôi đang rất không được bình thường. Mọi hối lỗi khi nãy cũng bị sự lo lắng thái quá của anh nhấn chìm. Cái gì quá cũng sẽ khiến con người ta chán ghét. Nhưng anh thì lại chẳng nhận thức được tình hình, vẫn thản nhiên tiếp tục phát tiết.
- Nhân viên gương mẫu rồi nhân viên chăm ngoan, em tới lúc nào mới có thể coi anh là ưu tiên hàng đầu của mình hả? Anh có bắt em phải lao lực vì công ty như vậy không? Một mình em thì có thể làm nên chuyện gì? Trong khi anh cả ngày lo nghĩ cho em, em coi đó như chẳng nghĩa lý, rút cuộc em…
- Em cũng không bắt anh phải làm vậy. Em là đi làm chứ không phải đi chơi, anh tới bao giờ mới hiểu được điều này? Em không muốn cãi nhau, em đang rất mệt.
Tôi cúp máy rồi nhét trả điện thoại cho Vương Thanh Tùng, hoàn toàn không có tâm trạng để ý việc đã bị mất mặt trước cậu ta như thế nào.
- Chị biết tôi thích chị điểm gì nhất không?
Tôi không quan tâm, chỉ nhìn cánh tay cậu ta đang đặt ở cửa với ý nếu không bỏ ra thì tôi cũng không khách khí.
- Kể cả với người chị yêu, chị cũng vẫn thẳng thắn đối diện với cảm xúc thật trong lòng. – Lực tay cậu ta có chút mạnh, tôi buộc lòng phải nghe tiếp. – Tiếc là tên nhóc đó lại không đủ trưởng thành để tiếp nhận được điều này, nếu là tôi thì khác đấy.
- Cút!
Tôi đã từng có giây phút rung động với kẻ vô duyên này ư? Tồi tệ hơn nữa, tôi thậm chí còn đem lòng yêu một tên nhóc tâm tính vặn vẹo. Rút cuộc bỏ qua một người tốt như Nam, gu đàn ông của tôi đã kém tới đáng thương vậy à?
Qua một đêm nghỉ ngơi, tâm trạng tôi tốt hơn đáng kể, cũng thông suốt được rất nhiều thứ mà tối qua vì quá stress đã không thể nhận ra. Điển hình là tôi chân chính cảm nhận được cái sai to lớn của mình trong trận cãi nhau này: giận cá chém thớt. Thay vì bực tức bởi sự kém hiểu chuyện của anh, tôi áp lực nhiều hơn bởi sự kém cỏi trong công việc của mình. Giữa cái lúc tôi đang bị công việc giày vò thì anh lại xuất hiện đụng trúng điểm nhạy cảm đó, tự tôn bị đả kích, tôi đã chẳng thể kiểm soát mà đổ lên đầu anh. Tôi sai, lần này tôi sai thật rồi.
Từ tối hôm qua anh đã không online, tôi không gọi cho anh được. Hết cách, tôi buộc lòng xuống quầy tiếp tân của khách sạn gọi điện nhờ, kết quả anh cũng không nghe máy. Xong, anh đã giận tôi, là lần đầu tiên. Không thể một phát chạy ngay tới trước mặt anh xin tha thứ, tôi day dứt không biết phải giải quyết tâm tình rối bời trong lòng lúc này thế nào.
- Hóa ra tên nhóc đó vẫn quan trọng hơn công việc.
Tôi không cố gắng để cuối cùng vẫn phải nhận lấy dáng vẻ thất vọng về tôi thế kia. Tôi tức điên mất, rằng tại sao tôi lại không thể chỉ quan tâm một thứ thôi, hoặc anh hoặc công việc. Nếu thế tôi sẽ dễ dàng xử lý sự tình này, chẳng phải vì nó mà dằn vặt đến vậy. Nhưng tôi chính là loại người đó, trước khi có được tình yêu, tôi đã từng hết lòng để chinh phục được công việc. Thật đáng để anh cười nhạo mà, một nhân viên quèn như tôi cũng bày đặt đòi nghiêm túc.
- Tên nhóc đó ngay từ đầu đã có được vị trí mà rất rất nhiều người mãi mãi cũng không thể với tới, dĩ nhiên không thể hiểu được cảm nhận của chị.
- Không, Huỳnh Anh cũng là đi lên từ vị trí như tôi thôi. – Này là sự thật. Ở công ty cũ anh đã có hơn hai năm kinh nghiệm với từng vị trí một, tự sức mình dần dần đi lên.
- Lúc này mà chị còn bênh vực cậu ta gì nữa, sự thật là vì cậu ta mà chị đầu óc trên mây trên gió, ảnh hưởng quá nhiều tới tôi rồi. Lấy lại tinh thần đi.
Tôi định quát vào mặt cậu ta rằng do ai mà sự tình mới ra nông nỗi này. Nhưng giờ còn hơn thua mà làm gì nữa, lỗi cũng là ở tôi đi. Dù sao cũng không thể để chuyện này hỏng chuyện khác cũng bất thành, trước mắt vẫn là cần để tâm tới nhiệm vụ của mình. Và, thử một lần để cả hai chúng tôi có thời gian suy nghĩ về tình yêu của mình xem thế nào.
Cũng may lần này ông giời đã thương tình, đem chuyện công của tôi trở nên có chút tiến triển, an ủi tâm hồn đang sắp sửa vỡ vụn của tôi. Thậm chí, nhân dịp công ty đối tác có tiệc mừng còn ngỏ ý mời chúng tôi tham gia. Tôi dĩ nhiên không thể từ chối. Đã là một người yêu thất bại rồi, đâu thể còn làm một nhân viên thiếu chuyên nghiệp nữa.
- Uống vừa thôi.
- Nay tôi làm tốt chứ?
- Ừm, đại khái.
- Vậy nên tôi đang tự thưởng cho mình.
Tôi giằng lại ly rượu từ tay Vương Thanh Tùng, thật đường hoàng mà uống tiếp.
- Tên nhóc đó thật bất hạnh đấy!
Tôi vẫn là không thoải mái khi nghe ai đó nói xấu người yêu mình. Dành tặng đối phương cái nhìn viên đạn, tôi đồng thời với lấy một ly rượu khác. Vẫn còn tỉnh táo lắm.
- Không thể nhìn thấy dáng vẻ hết lòng vì công việc của chị, hấp dẫn đến thế nào.
À không, hình như không được tỉnh táo.
- Không biết thưởng thức.
Tôi xua xua tay.
- Anh ấy, căn bản là chẳng quan tâm. Cả cảm xúc của tôi. Chẳng bao giờ để trong lòng hết. Tôi biết thừa.
- Vậy mà em vẫn yêu cậu ta?
- Có thể vì thế mà hết yêu một người, nhân loại sẽ chẳng phải đau khổ vì tình.
Thấy câu này sao mà nó chuẩn xác quá, lại có cả tinh tế sâu sắc, tôi cười khoái chí thưởng cho mình tiếp một ly.
- Nay tâm trạng tôi không tồi, em có muốn nhân dịp hưởng ưu đãi?
- Anh sẽ trả điện thoại cho tôi chứ? – Bị liệu, tôi cũng gọi cậu ta là anh luôn.
- Chấp nhận.
Lấy lại được điện thoại, tôi lập tức nhấn gọi cho Huỳnh Anh. Không nằm ngoài dự đoán, anh vẫn không nghe, cho nên tôi dùng cách của anh, vứt bỏ tự tôn liên lạc với cậu trợ lý.
“Tôi cũng thấy có hai người thôi đấy, buổi sáng còn sến sẩm đến ngứa mắt, buổi tối đã cãi nhau điện thoại ném tan tành chẳng thương tiếc. Kỳ cục.”
Người trong cuộc chưa nói gì, cậu ta mắc cái giống gì mà cằn nhằn. Thiết nghĩ tôi đang là phận nhờ vả, buộc lòng nén lại một tâm tư này.
- Vậy đã mua lại điện thoại chưa…
“Cậu ta không muốn nghe điện thoại của chị, cái này tôi chịu rồi.”
- Vậy chuyển lời giúp tôi thì sao?
“Có thể.”
Mẹ kiếp tôi ghim gã trợ lý này lâu lắm rồi.
- Nói với Huỳnh Anh là tôi sai rồi, làm ơn tha thứ cho tôi.
Đáng sợ không phải là khi bạn chấp nhận lỗi sai về mình, mà là phải truyền tải việc hối lỗi ấy cho bên thứ ba không liên quan nhờ giúp đỡ.
Sau đó, tôi vô thức lại ấn tìm tên anh nhấn gọi một lần nữa. Anh nhấc máy.
- Huỳnh, em…
“Ảnh đang tắm, cần tôi chuyển lời gì không?”
- Ai?
Toàn thân nóng phừng phừng như được tạt cả một xe tải nước đá, bỗng chốc run lẩy bẩy. Bàn tay đang cầm điện thoại không tự chủ bóp chặt đến phát mỏi.
Đối phương bên kia thì vẫn thản nhiên khiêu khích.
“Tưởng vị hôn thê như chị thế nào, hóa ra cũng chẳng nắm giữ được anh ấy.”
Vương Thanh Tuyền. Tên khốn ấy vậy mà vừa cãi nhau với tôi cái liền gái gú ngay được. Tôi thật hối hận, vừa đem tự trọng của mình vứt đi lại gặp phải cảnh này. Nếu còn để con nhóc này chọc tức được, e rằng tôi sẽ quá thê thảm, liền một mũi tên nhắm hai đích mà nói.
- Thấy tâm trạng của nhóc tốt như vậy không biết nghe tin tôi trở thành chị dâu rồi có vui vẻ hơn gấp đôi không?
“Cái gì…”
Tôi cúp máy. Hồi lâu vẫn đứng im tại chỗ. Không rõ tự khi nào, nước mắt đã hai hàng lăn dài trên má, nhiệt tình mà rớt xuống. Cảm giác đau đớn này, lần cuối cùng tôi có hình như đã là lâu lắm rồi. Thật không quen. Đã lâu không nếm trải dư vị khổ sở này, quả thật không quen chút nào.
- Nghe nói có người muốn làm chị dâu của em gái tôi?
Dù tôi đã cố gắng nhưng chắc tôi vẫn trông thê thảm lắm, thê thảm đến nỗi Vương Thanh Tùng nhìn thấy tôi rồi liền không muốn nói gì nữa. Cậu ta có khi còn nghe luôn được việc em gái cậu ta đã chiếm được tiện nghi của người yêu tôi. Còn chần chừ gì mà không cười nhạo tôi đi, tôi sẵn sàng rồi. Suy cho cùng lỗi của tôi cũng đâu quá to tát, tôi hết lòng vì công việc thì có gì là sai, Trần Huỳnh Anh đó không những không công nhận nỗ lực của tôi còn liều mình coi thường nó như vậy, tôi tức giận đáp trả lại mấy câu thì ghê gớm lắm à? Kết quả, giận ngược lại tôi, còn làm loại chuyện trăng hoa không đứng đắn. Tôi càng nghĩ càng bất mãn, càng khóc càng to hơn.
Vương Thanh Tùng vừa bịt miệng tôi lại vừa lôi tôi ra khỏi bữa tiệc. Tôi không phục, cắn vào tay cậu ta, thành công thoát khỏi sự bắt giữ. Còn lớn tiếng chửi bới.
- Các người con mẹ nó tại sao đối với tôi như vậy?
- Em cần gì phải tha thiết một kẻ như thế, có đáng không, để trở nên như thế này?
- Đáng? Tôi không đáng bị như vậy!!!
- Đúng rồi, em không đáng vì hắn mà phải đau khổ.
- Nhưng tôi vẫn là yêu hắn…
Luôn luôn trong nỗi đau người ta mới nhận ra tình yêu của mình mãnh liệt đến thế nào. Có điều, tôi chưa kịp nói cho người ấy biết, người ấy cũng chẳng đủ tỉnh táo để nhìn ra được điều này.
Sau đó, toàn thân tôi bỗng trở nên nặng trĩu, tôi mỏi mệt không tìm được điểm tựa, cứ thế cứ vậy mà gục ngã.
b.
Sáng hôm sau, Trần Huỳnh Anh chủ động gọi cho tôi.
“Anh tha thứ cho em.”
- Tôi ngủ với Vương Thanh Tùng rồi.
Hơn cả, cậu ta đang nằm ngay bên cạnh tôi. Tôi không bất ngờ, cũng không kinh ngạc. Bởi trong tôi vẫn còn cảm giác khác mạnh mẽ hơn ngự trị. Lúc nói ra câu này, trái tim tôi vậy mà vẫn như thắt lại một cái, chỉ vì nó biết, tôi chẳng thoải mái gì khi nói vậy.
“Em con mẹ nó nhắc lại.”
- Tôi ngủ với Vương Thanh Tùng rồi.
“Khốn kiếp!”
Tiếng gào thét phía bên kia cũng chẳng khiến tôi thấy hả dạ. Tôi hỏi lại anh ta, cũng chẳng quá khiêu khích.
- Làm sao? Anh ngủ với con khác được chứ tôi thì không à? Anh tổn thương tôi được chứ tôi thì không à? Mà anh tức giận vậy làm gì, tôi lại tưởng anh thật lòng với tôi mất.
Có tiếng cười truyền lại, hồi lâu, khiến tôi dần mất đi kiên nhẫn. Anh ta cười cái quái gì?
“Tôi có phải là yêu em đến phát ngu rồi, lại nghe trong câu nói của em hàm ý ngược lại?”
- Đúng, anh bị ngu rồi.
“Em sẽ không hối hận chứ? Nếu chúng ta cứ thế này mà kết thúc?”
Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng, Trần Huỳnh Anh lại có lúc điềm tĩnh được như này. Bất giác, nội tâm tôi yếu đuối đầu hàng.
- Có, sẽ hối hận.
Phép thử của tôi đã thành công, anh chấp nhận tôi phát sinh loại chuyện đó với kẻ khác đã là một kỳ tích không ngờ rồi, tôi mà ngốc nghếch để anh đi như vậy, tôi sẽ hối hận đến điên mất. Nhìn lại cả tôi cả Vương Thanh Tùng đều quần áo vẹn nguyên chỉ nằm cạnh nhau đơn thuần, minh bạch, tôi nhẹ nhõm như trút được gánh nặng đeo bám. Thật may, thật may vì dù anh có trăng hoa thế nào, tôi vẫn là một tấm thân trong sạch thuộc về anh.
Vương Thanh Tùng ko hài lòng nhìn tôi.
- Nếu cậu ta không chấp nhận, thực sự bỏ rơi em thì sao?
- Thì tôi sẽ thực sự thành chị dâu của Vương Thanh Tuyền.
- Thật?
- Tỉnh ngủ đi!
Trước khi rởi khỏi phòng, tôi quay lại nhìn Vương Thanh Tùng cảm kích.
- Cảm ơn vì đã không làm gì tôi.
- Nếu có làm thì em cũng nghĩ mình đang làm với thằng đó, miệng gào la tên hắn đến ngứa tai. Tự trọng tôi cũng không thể nào chấp nhận làm thế thân cho nổi.
- Vậy thì phải cảm ơn tôi rồi.
Lát sau, tôi vừa tắm xong thì Huỳnh Anh lại gọi.
“Cho anh nhìn cơ thể em.”
- Biến thái.
“Thằng đó không làm em đau chứ?”
- Lừa anh thôi, em với cậu ta không có gì cả.
“Anh biết thừa.”
- Điêu.
“Nhưng anh ngủ với Vương Thanh Tuyền là thật.”
- Đừng thử thách sự chịu đựng của em.
Huyên thuyên một hồi, lúc tôi định kết thúc để chuẩn bị đi làm thì anh nói.
“Xin lỗi, vì đã không tôn trọng trách nhiệm của em.”
Tôi thoáng kinh ngạc mà đứng hình. Tôi vốn biết một câu xin lỗi của con người này có bao nhiêu là khó khăn, dằn vặt. Tâm can tôi rất nhanh đã lại mềm nhũn.
- Em cũng xin lỗi, khi ấy hơi quá lời.
“Ừm, anh chấp nhận lời xin lỗi.”
Cố tình dụ tôi????? Phải rồi phải rồi, thế này mới hợp lý chứ. Con người ấy sao có thể dễ dàng thay đổi được như vậy. Mặc kệ thôi, riết cũng quen rồi.
Công việc thì vẫn tiếp tục thuận lợi suôn sẻ. Tôi với Huỳnh Anh cũng rất nhanh quay lại ngọt ngào không biết ngấy, đến mức Vương Thanh Tùng cũng nhịn không nổi mà khó chịu ra mặt. Song thừa biết có ý kiến cũng vô ích nên đành câm nín ko nói gì. Mãi cho tới khi thành công ký kết được dự án, cậu ta mới có được cái cớ chính đáng để chen vào giữa chúng tôi.
- Chúng ta đi ăn mừng.
Tôi không nghĩ ngợi gì đồng ý luôn. Tinh quái nhìn điệu bộ khó hiểu của cậu ta, rộng lượng mà giải thích.
- Vừa hay hôm nay không thấy Huỳnh Anh gọi tới, thay vì chờ đợi thì đi phân tán tư tưởng tốt hơn.
Sau bấy lâu tiếp xúc, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ như con nít bị chơi xỏ của Vương Thanh Tùng. Phải vậy mới đúng là cậu nhóc sinh sau đẻ muộn của tôi chứ.
- Ăn gì được đây?
Cách chuyển chủ đề không thể gượng gạo hơn. Tôi thôi cười cợt, nói lời thực lòng.
- Cũng đã tới đây rồi, trải nghiệm ẩm thực đường phố thế nào?
- Tôi cũng thấy nó hợp với em hơn ngồi trong nhà hàng buồn chán.
Vì là sẽ đi bộ cho nên tôi đề nghị về thay đồ, háo hức khi cuối cùng cũng được xả hơi sau tất thảy những phát sinh không đáng có. Nghĩ đây chỉ đơn thuần là buổi đi chơi với đồng nghiệp, tôi vô tư ăn vận thoải mái một chút, bỏ lại sơ mi chân váy gò bò mọi khi. Lấy từ vali ra đôi sneaker, tôi phấn khích cười hihi vì tâm tư chơi bời lúc trước của mình thế mà lại không quá viển vông.
Nhìn Vương Thanh Tùng áo phông quần ngắn, tôi thầm cảm thán ai đó giá như cũng có thể ăn mặc trẻ trung như này một chút. Không tự chủ thấy nhớ cái mặt non choẹt lại sơ mi veston như ông cụ của anh quá chừng.
- Có thích tôi chút nào chưa?
- Có.
Tôi bụm miệng cười, mục đích chính là để ngăn tiếng cười lớn có thể sẽ làm đối phương phải xấu hổ. Đàn ông con trai ấy mà, thực ra cực tự luyến luôn. Nói lời chân thật thì về ngoại hình Vương Thanh Tùng chỉ hơn Huỳnh Anh nhà tôi ở dáng vẻ chững chạc của người trưởng thành. Còn về gương mặt tôi không muốn nói nhiều, kể cả công bằng hay tôi có u mê lạc lối gương mặt anh tới cỡ nào thì tôi vẫn dám chắc ai cũng sẽ phải công nhận Vương Thanh Tùng không đẹp trai bằng anh. Nhưng nói thế nào, cậu ta cũng là một người ưu tú hiếm có, gần như về mọi mặt. Nghĩ tới đây, tôi quên mẹ tiết tháo, lỡ mồm.
- Tôi có nguyên một dàn hậu cung nhan sắc không tầm thường, giới thiệu cho cậu thế nào?
Ý của tôi là muốn chia sẻ cực phẩm là cậu ta cho đám bạn tôi. Không may lại bị nhìn thấu.
- Sẽ mất phí.
- Haha tôi đùa thôi.
- Có vui không?
- Không.
Tôi bĩu môi mất hứng. Mấy người ở công ty mai mối cho cậu ta được mà tôi thì bài xích như vậy, tủi thân hết sức. Vì cậu ta có ý với tôi nên tôi làm thế là tổn thương cậu ta sao? Nhưng vốn cậu ta không có ý với tôi thì tôi cũng muốn làm thế mà. Có giai đẹp chất lượng tốt mình không dây dưa được thì phải biết nghĩ cho bạn cho bè dây dưa thử chứ. Đặt mình vào hoàn cảnh là bạn tôi coi nào, có thích chết đi được hay là không?
Tôi vốn không phải kiểu người sẽ giữ lẽ, cũng chẳng quan tâm người khác sẽ vì đó đánh giá mình ra sao, cho nên buổi dạo phố ăn mừng này diễn ra vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến mức tôi không ngờ Vương Thanh Tùng sẽ hỏi thế này.
- Em không nghĩ là mình đang cố tình thả thính tôi à?
Tôi quay lại, nhăn mặt nhìn cậu ta.
- Nếu khiến cậu hiểu lầm, tôi xin lỗi. Tôi cũng rất ghét cái loại mà cậu đang nói đấy, nhưng có lẽ tôi hiểu cho họ rồi, bản năng mà thôi, hoàn toàn không cố ý. Có khi cũng do đối phương tự suy diễn ra.
- Ngụy biện.
Bị hiểu thành thể loại mà bản thân không ưa tẹo nào, tôi có chút bất bình muốn tìm đạo lý, liền bước lại gần Vương Thanh Tùng, quả quyết từng lời.
- Tôi đã nói rất rõ ràng cậu yêu tôi thì sẽ phải đau khổ, đấy cũng là việc của cậu, không phải việc của tôi.
Đáng phải cự tuyệt thì vẫn phải cự tuyệt, không có cái chuyện thương cảm cho thương tổn của đối phương. Dám yêu người đã có hạnh phúc riêng của họ thì phải dám đối diện với đau đớn mà họ mang lại. Rất công bằng.
- Không thể giả vờ nói những lời tôi muốn nghe được à?
Chết tiệt, tôi sợ nhất là vẻ mặt này. Bởi tôi là người tốt thiện lương đầy lòng đấy, tôi chịu không nổi nếu đối phương lại không màng tự tôn hạ mình cầu tôi như thế. Không được rồi, tam thập lục kế tẩu vi thượng sách.
- Cũng mệt rồi, về thôi.
- Chưa nói xong.
Tại sao tự nhiên lại không hiểu chuyện như vậy??? Tôi chịu hết nổi, hất tay Vương Thanh Tùng ra, nổi cáu.
- Cậu mới là người đang thả thính đấy, rút cuộc mục đích của cậu là vì cái gì? Mẹ nó cũng đừng gọi tôi là em, nghe khó chịu hết sức.
- Em dao động rồi đúng không?
Cái chuyện này sẽ chẳng giữ được lâu, Vương Thanh Tùng cũng thừa nhanh nhạy để nhìn ra được, chẳng qua là đang tìm cơ hội để kiếm chứng. Vậy thì cứ để nó rõ ràng đi. Rồi để cậu ta biết thêm một điều nữa, rằng tôi chẳng coi chuyện đó có gì nghiêm trọng.
- Giữa việc dao động với không dao động bởi một người như cậu, cậu thấy cái nào có khả năng hơn? Có điều, mối tình đầu mười lăm năm của tôi cũng chỉ vì rung động thôi mà không có kết quả đấy. Một chút dao động với cậu thì có thể ra được cái gì đây.
- Thẳng thừng thật đấy.
- Rất tiếc không thể nói lời cậu muốn nghe.
Tôi vỗ vai cậu ta, ra chiều cảm thông an ủi. Cố tình chọc cậu ta nổi khùng, phát tiết ra được cảm giác sẽ dễ chịu hơn. Nhưng cậu ta chỉ bắt lấy tay kéo tôi lại gần, nhìn tôi hồi lâu chẳng nói gì. Không kịp phản ứng, tôi đã nhìn vào ánh mắt ấy, một cảm giác không tên bất giác chạy khắp người tôi. Tôi lại sai ở đâu đó rồi sao, về tình cảm cậu ta dành cho tôi? Nếu như không sâu sắc hơn những gì tôi nghĩ thì liệu ánh mắt ấy có thể chất chứa nhiều da diết đến vậy không? Mà sâu sắc thì… thật vô lý, không thể nào.
Tôi bừng tỉnh, cố trèo mình ra khỏi giả tưởng mà bản thân vừa tạo ra.
- Hơi đau rồi đấy…
- Nếu như…
- …
- Nếu như em gặp tôi trước thì sao? Em sẽ yêu tôi chứ?
Tôi đã tỉnh táo hơn. Tôi cũng rất ghét việc nếu như với chả giả sử vô nghĩa, nó vốn chẳng bao giờ cứu vãn được điều gì. Một lần nữa dứt khoát.
- Lý chí của tôi vô cùng mạnh mẽ, nếu như đã xác định Huỳnh Anh là người tôi chọn, trước hay sau tôi không quan tâm.
Tôi thật hi vọng Vương Thanh Tùng hãy chết tâm đi. Sau đó chúng tôi sẽ lại cùng nhau làm việc, hòa đồng, vui vẻ. Việc đó khó đến vậy sao, là tôi tôi cũng sẽ làm được mà tại sao chín chắn trưởng thành như cậu ta lại không thể nhỉ? Mới mười mấy phút trước nghiêm túc rõ ràng nói với cậu ta đến vậy rồi mà giờ đã lại gõ cửa phòng tôi là định làm gì nữa???
- Surprise~~~
- Áaaaaaaaa…