“ Anh từng nói không thích một người con gái yếu đuối, mẹ tôi từng dạy vấp ngã phải đứng dậy, ba tôi kể con gái mạnh mẽ là điểm thu hút.” Hàn Như Tuyết nhìn ra cửa sổ đối diện Dương Nhược Thiếu, nở nụ cười ma mị.
“ Vì vậy em thay đổi? “ Dương Nhược Thiếu cười nhạt, không hiểu cô gái trước mặt anh nghĩ gì.
“ Có lẽ “ Cô đáp ngắn gọn, ánh mắt vẫn ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Sau câu nói ngày hôm đó, Dương Nhược Thiếu không nói một lời tử tế nào với Hàn Như Tuyết chỉ là những câu nói ngắn củn ra lệnh. Cứ vậy, cứ vậy cô cũng lạnh nhạt như anh, hai người gặp nhau ngày càng ít.
Sau 6 tháng đầu thì 1 năm chỉ gặp nhau 1 lần trong 12 tháng, có thể Dương Nhược Thiếu gặp cô đúng 12 lần 1 năm, nhưng Hàn Như Tuyết thì không. Nơi sinh sống của cô ít tiếp xúc với ánh mặt trời, chỉ ở trong căn phòng tập luyện theo hướng dẫn của anh nhưng mỗi khi biết anh về với những gì học được cô đều trốn đi để nhìn lén bóng hình đó. Những ngày hôm đó, camera đều bị cô tắt trong thời gian nhất định, 1 phần cũng nhờ người bạn mới Dương Tiểu Mỹ hỗ trợ.
**
Cứ thế 2 năm trôi qua, chỉ lệnh của Dương Nhược Thiếu bắt đầu truyền cho cô qua những bức thư đánh máy. Cánh cửa căn phòng thiếu ánh sáng kia mở ra, cô nghĩ mình có thể trốn thoát nhưng người đàn ông mở cửa có thể Là Dương Nhược Thiếu lắm. Suy nghĩ mong muốn đó là sai lầm ngay khi cô chạm mặt với Hoàng Kiệt.
“ Nhiệm vụ người đàn ông 23 tuổi giá 200 triệu “ Giọng nói lạnh nhạt của Hoàng Kiệt cất lên làm Hàn Như Tuyết chẳng còn gì để mong mỏi, cô thở dài rồi nhận tấm ảnh từ tay Hoàng Kiệt.
Bước ra khỏi căn phòng, chẳng có một kỉ niệm vui hay đau thương gì chỉ có tập, ăn, ngủ. 6 Tháng đầu tiên có vài câu nói quen thuộc rồi cũng biến mất, chỉ là thứ chẳng nên nhớ, chẳng muốn nói. Nôn nao chỉ để gặp 1 người, Hàn Như Tuyết thở dài rồi bước lên xe chẳng biết đi đâu về đâu chỉ biết thiếp đi cho khi đến nơi.
Chiếc xe dừng lại trước cửa căn biệt thự trước đây.
“ Cô ơi, đến nơi.” Tài xế dừng xe, quay lại gọi cô.
“..” Giấc ngủ bị đánh thức, Hàn Như Tuyết khẽ đưa tay lên nhay hai cực thái dương, ánh mắt mang chút vui mừng nhìn căn biệt thự quen thuộc.
Bước xuống xe, Hàn Như Tuyết thở dài 1 hơi rồi sải bước vào trong căn biệt thự với gương mặt vui tươi. Không gian bên trọng vẫn mang sự lạnh lẽo của cái quý phái sang trọng riêng biệt, chỉ là có sự xuất hiện của người mới. Nét mặt Hàn Như Tuyết trở về sự lạnh lùng nhìn Lý Nhiên Khả đang ngồi ở ghế sofa bên cạnh Dương Nhược Thiếu, hình ảnh thật đáng ghét khiến cô nhẹ bước lên tầng về căn phòng trước kia.
Bước vào căn phòng không chút thay đổi, nó vẫn như trước, chiếc điện thoại anh tặng vẫn còn nguyên vị trí. Thời gian gây án là 12 giờ trưa cũng gần tới, Hàn Như Tuyết bước đến tủ quần áo lộng lẫy xa hoa kia chọn lấy 1 bộ sexy nhất, thu hút nhất. Lựa chọn cuối cùng của cô là chiếc váy màu đen, khoét lưng sâu cùng với đôi dài cùng màu. Thay đồ trang điểm xong, thấy vừa ý Hàn Như Tuyết bước xuống dưới lầu lại bắt gặp cái hình ảnh chẳng muốn nhìn.
Dương Nhược Thiếu dang tay ôm Lý Khả Nhiên vào lòng chặt hơn, khiến Hàn Như Tuyết khó chịu bước ra nhanh hơn.
Lên chiếc Ferrari được chuẩn bị sẵn, Hàn Như Tuyết không tức giận chỉ mang gương mặt lạnh như băng, dùng khăn tay ngắm nhìn chiếc dao được làm thành chiếc bông tai một cách tinh xảo. Đeo chiếc bông tai lại vị trí cần thiết, cô nở nụ cười ma mị nhìn bầu không khí đầu xuân tấp nập sau hơn 2 năm bị giam cầm.
--
“ Cút “ Chiếc xe vừa phóng khỏi biệt thự Dương Nhược Thiếu nhanh chóng đẩy Lý Khả Nhiên ra khỏi lòng mình, gương mặt hiện rõ sự phẫn nộ rồi anh đứng dậy đi về phía những tên áo đen nghiêm trang bên kia.” Cho người theo dõi cô ta.”
Nhanh chóng hơn mình nghĩ Hàn Như Tuyết có mặt tại 1 khách sạn 5 sao, vừa dừng xe đã có người đón lên đến nơi cần đến. Bước vào trong căn phòng, người đàn ông trước mặt giống người đàn ông trong ảnh có vẻ đang đợi cô tới. Hắn ngồi trên ghế sofa, thân thể gần như lộ chỉ cuốn chiếc khăn biên dưới, vừa thấy cô tới đã nhếch méo cười.
Nhanh chóng nhận ra mình như một món hàng được chuyển đến, Hàn Như Tuyết bước đến leo lên người hắn. Rất nhanh chóng bàn tay đó dịch chuyển theo đường cong của cô, ghé sát vào cổ hắn cô nhanh chóng tháo chiếc bông tai ra. Không để bàn tay ghê tởm kia lần mò thân thể mình, Hàn Như Tuyết nhanh chóng ra tay. Chiếc bông tay tuy nhỏ nhưng nó rất sắc chỉ sơ xuất không cẩn thận khi đeo cô cũng bị thương. Bàn tay của người đàn ông len lỏi nhanh chóng tháo một bên dây áo cô xuống, không để hắn làm gì hơn cô nhanh chóng dùng bông tai sượt qua cổ hắn. Sau khi cô thoát khỏi vòng tay hắn nhanh thu dọn dấu vết, hắn vẫn nhìn rõ hình bóng của cô tay không ngừng với theo. Thấy vậy, Hàn Như Tuyết nhanh chóng rời khỏi hiện trường bằng cách trèo qua cửa sổ.
“ Lão đại, cô ta đã đi, hắn đã chết xử lí sao? “ Người đàn ông mặc áo đen ngồi trong phòng quan sát nhanh chóng thông báo tình hình.
“ Đưa tiền cho bịt mồm gia đình, xóa hình ảnh gọi cô ta về cho tôi. “ Bên đầu dây Dương Nhược Thiếu không khỏi tức giận, từ màn hình máy tính anh có thể thấy rõ hành động của cô.
**
Tại quán Bar nổi tiếng,..
“ Chị à, về thôi “ Dương Tiểu My kéo tay Hàn Như Tuyết đang say mèn bên ly rượu vang.
“ Im đi, hôm nay chị phải say “ Cô giật tay mình lại, trong đầu toàn hình ảnh Dương Nhược Thiếu bên cạnh Lý Khả Nhiên.
“ Chị à, nhanh lên anh hai em sắp đến đó “ Dương Tiểu My trong lúc đi vệ sinh vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Dương Nhược Thiếu với tay sai.
“ Kệ hắn ta, gái đã có ở nhà. Chị đây cũng không.. “