Daytime Shootingstar - Sao Băng Ban Ngày

Chương 2: Chương 2




Phi băng băng trên chiếc xe máy điện mà chủ nhân nó “âu yếm” gọi là “Con đũy chân ngắn”, bởi lẽ gầm nó khá thấp, tôi nhanh chóng đáp nhà. Vừa vào đén phòng khách, tôi liền thả mình xuống ghế sòa, chân gác lên chỗ tựa tay, mặc kệ cái đống lông trắng to khủng bố đang nằm dưới người mình.

- Ấu ấu! Ứ ~~!

“Cục lông” đó tru mõm lên hú, sau đó trèo lên nằm đè trên người tôi, thè lưỡi thở, hớn hở liếm mặt tôi. Bị liếm bất ngờ, tôi giật mình la oai oái:

- Miu! Doge Miu! Thả tao ra! Thả mẹ mày ra! “Mèo” hư! Ngồi xuống!!

Miu ngoan ngoãn nghe lời tôi mà ngồi xuống, thè lưỡi nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi vội vã rút giấy lau mặt, sau đó quắc mắt làm bộ đe dọa:

- Lần sau còn làm vậy, tao cho củ giềng vào cổ!

- Ấu ấu!

Miu cao hứng sủa hai tiếng tôi đè tôi ra liếm mặt tôi tiếp.

Doge Miu là con chó Samoyed cưng của tôi. Lông nó dài, trắng muốt! Nó to kinh khủng! Đứng hai chân chắc phải bằng 4/3 tôi. Con trai cưng của tôi đó!

Ngày nào cũng vậy. Miu luôn nằm trên ghế sofa chờ tôi về nhà, và khi tôi về đến nơi lại đè tôi ra làm cái hành động mà loài chó gọi là “hôn”. Tôi vui vẻ la hét, và cứ như vậy, tiếng cười đùa sảng khoái vang vọng khắp căn nhà thân yêu…

- Uyên, Miu, nghiêm túc nào.

Đang vui, mẹ tôi bước vào, lườm lườm bọn tôi. Tôi kéo Miu dậy, cười cười:

- Dậy đi mài, bà ngoại mài ra rồi này!

Mẹ lập tức tia ánh mắt “chớt” người về phía tôi:

- Bà ngoại cái đầu mày! Mày còn chưa có bồ lấy đâu ra chồng để gọi con Miu là con và kêu mẹ mày làm bà!

Tôi bụp miệng cười, thật là vui quá đi!

Mẹ tôi gõ trán tôi mà nói:

- Đứa ngốc này nữa, làm gì thì làm đi, tối mẹ dẫn sang nhà bạn mẹ.

Tôi ngớ người, nghệt cái bản mặt ngu si của mình ra:

- Bạn mẹ sao con phải sang ạ?

- Mẹ kêu mày thay thì cứ thay đi!

Mẹ tôi nói, sau đó trở về phòng.

Chiều hôm đó, tôi dính chặt lấy cái laptop thân yêu, đến tối lại lục đục nghe lời mẹ đi thay đồ.

~*~*~*~

- Oa~~! Mẹ! Mẹ! Mẹ chưa bao giờ nói là mẹ quen bạn có nhà to vậy nha! Căn nhà này, ngày nào con cũng đi qua nha! Mà con thích nó lắm nha!

Tôi hào hứng ngắm nhìn căn bán biệt thự trước mặt. Căn nhà này nhìn “sang chảnh” lắm đó! Cổng ngoài lớn vô đối, lại còn được sơn vàng Gold, trạm khắc tinh xảo hình đầu sư tử, đẹp vô cùng! Mới chỉ ở ngoài đã đẹp như thế này rồi, không biết vên trong thế nào ta~?

Mẹ tôi bấm chuông. Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên xin đẹp niềm nở bước ra, ôm chầm lấy mẹ tôi:

- Linh! Lâu lắm không gặp, cậu khỏe chứ?

- Phải khỏe thì mới đến đây thăm cậu được chứ Nhung! À, đây là con gái mình, Phương Uyên!

Mẹ tôi vui vẻ giới thiệu tôi. Tôi cúi người, dùng chất giọng “kawaii” nhất mà lễ phép nói:

- Dạ, con chào cô ạ!

Cô Nhung vỗ vai tôi, cười lớn:

- Úi chà! Con bé đáng yêu ghê! Hai mẹ con vào nhà đi!

Nói rồi cô dẫn chúng tôi vào phòng khách. PHải công nhân, căn nhà này đẹp từ trong ra ngoài! Trước nhà có một cái sân nhỏ nha, nhiều hoa mười giờ lắm a! Phòng khách bài trí đẹp vô cùng, ghế sofa trắng muốt trông rất quý tộc, êm hết chỗ nói! Tôi mà được ở nơi này thì thích chết mất!

Đang sung sướng chìm đắm trong hạnh phúc, mẹ tôi chợt nói:

- A, Nhung này! Cho mình gửi Uyên ở đây 2 năm được không? Mình và chồng phải ra nước ngoài công tác!

Tôi liền giãy nảy lên. Việc này tôi chưa được biết tí nào nha!

- Mẹ! Mẹ đi ra nước ngoài là sao ạ?! Sao không cho con đi với!

Mẹ tôi liền cốc đầu tôi:

- Con bé ngốc này! Bố mẹ sang Úc đó! Con còn phải học, sang năm thi rồi! Được không Nhung?

- Tất nhiên là được rồi! – Cô Nhung xoa đầu tôi, cười dịu dàng – Dù sao cô cũng có hai thằng con trai cùng trường con. Như vậy việc đi lại của con sẽ tiện hơn nhiều!

- Ơ cô, cô có hai bạn cùng trường con ạ? Họ học lớp mấy ạ?

Tôi ngạc nhiên hỏi. Vừa lúc đó, một giọng nam quen thuộc vang lên từ cửa nhà:

- Mẫu thân đại nhân ới ời, con đi học thêm về rồi ạ ~~~!

Thấy người đó, mắt tôi mở to tới mức muốn lòi ra cả ra ngoài. Chẳng phải đây là Trung Đức sao???

- Nii??

Tôi khó hiểu hô lớn. Đức nhìn tôi, ngạc nhiên không kém, lắp ba lắp bắp:

- P… Puu???

Cô Nhung ngồi ngoài cười vui vẻ:

- Hoho, hai đứa biết nhau sao? Thật tiện quá!

Rồi cô kêu Đức ngồi xuống cạnh tôi. Đức cứ nhìn tôi suốt, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang, phải đến lúc tôi trừng mắt mới thôi.

- Thưa mẹ, con mới về.

Một giọng nam trầm vang lên ngay sau lưng tôi làm tôi giật mình thon thót. Tôi vội quay lại nhìn người đó…

- Hoàng??

- Cậu…!?

Hoàng kinh ngạc nhìn tôi. Xem ra, cậu ta cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

~*~*~*~

Sau một hồi giới thiệu qua lại, cuối cùng tôi cũng hiểu, Đức là con nuôi của cô Nhung, và đấy cũng là lí do tại sao trông Đức và Hoàng lại khác nhau một trời một vực.

Sau cùng, tôi và mẹ tạm biệt hai người họ, nhanh chóng trở về nhà. Rốt cuộc, ngày mai tôi đã phải chuyển về căn nhà kia, nên phải gấp rút thu dọn đồ đạc.

Ở căn nhà đó có Đức thì cũng vui thật đấy, nhưng Hoàng thì…

Một cảm giác khó xử dấy lên trong lòng tôi.Tôi nhớ rõ, ngày trước tôi cảm Hoàng, đơn giản là vì cậu ta vô cùng đẹp trai. Tôi “stalk” cậu ta, đi theo cậu ta, cậu ta ghét tôi cũng là chuyện thường. Nhưng rồi tôi cũng nhận ra, đến gần Hoàng không phải là dễ dàng, bởi lẽ xung quanh cậu ta luôn luôn là con gái. Đám con gái đó tất nhiên biết tôi, và cũng ghét tôi như Hoàng ghét.

Tôi thở dài, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, hơn nữa tôi mới chỉ 16 tuổi, mặc dù suy nghĩ tự do như người phương Tây nhưng vẫn phải nghe lệnh của mẹ thôi. Nghĩ vậy, tôi dọn dẹp phòng, xếp quần áo, sách vở và đồ đạc vào vali, vào thùng catton. Xong xuôi đâu đấy, tôi leo lên giường ngủ. Có lẽ, ngày mai trời sẽ sáng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.