[ĐBK Bộ 2] Thực Xin Lỗi, Đã Lừa Ngươi

Chương 26: Chương 26: Lừa gạt (2)




Gặp được Đông Phương Diễm, tâm tình A La Tư tốt hẳn lên nhưng nghĩ đến yêu cầu của y lại mất hứng.

Cho dù vậy, hắn vẫn tới hậu cung tìm một người…

Chỗ này lâu nay không có khách viếng thăm cũng không còn tỳ nữ hầu hạ, bỗng nhiên Đại vương giá lâm khiến tân phi ước ao đố kị, len lén nhìn nơi ở của Hầu Tiểu Liên.

Trong lúc đó, A La Tư đã đến trước mặt nữ nhân nọ. Hắn quan sát xung quanh một chút, thấy so với trước kia không có thay đổi nhiều, cũng không có hứng thú. Hắn không ngồi xuống mà trực tiếp hỏi nàng: “Ngươi biết vì sao ta tới đây không?”

“Thiếp thân không biết.” Hầu Tiểu Liên trả lời, kỳ thực trong lòng có phỏng đoán.

“Ta đến đây là có việc muốn nhờ ngươi.”

A La Tư đi tới trước mặt nàng, đi thẳng vào vấn đề:” Ta muốn ngươi lập tức thay ta nói với Đông Phương Diễm phu nhân không thích y, càng không muốn cùng y quay về Trung Nguyên. Hơn nữa, ngươi không được nói ra những lời này là do ta nói.”

Hắn căn bản không cần quan tâm đến vấn đề này nhưng nhịn không được muốn lấy lòng y. Nếu hắn đáp ứng Diễm đưa Hầu Tiểu Liên quay về Trung Nguyên thì hắn cũng có thể thuyết phục nàng từ chối Diễm.

Lời nói thẳng toẹt làm nàng kinh ngạc:”Đại vương đáp ứng Đông Phương công tử rồi ư? Cho y quay về Trung Nguyên?”

“Không sai. Ta cho y đi, chuẩn bị nhân mã cho y, giúp y tiến công Hắc Ưng Giáo.” Khóe miệng hắn nhếch lên: “Chờ việc này xong xuôi, Diễm sẽ thành người của ta, từ nay về sau, y chỉ thuộc về một mình ta.”

Thấy nữ nhân trước mặt dám cười ra tiếng, hắn nhíu mày:”Ngươi đang cười cái gì?”

“Thiếp thân nghĩ Đại vương thật giống một hài tử lần đầu biết yêu, tràn đầy nôn nóng và bất an.”

Nàng pha trò khiến hắn đỏ mặt.

“Ít nói nhảm đi!” Hắn rầu rĩ ném ra một câu.

“Nói chung, ngươi cứ theo ý ta mà làm là được.”

“Tại sao Đại vương muốn thiếp thân nói với Đông Phương công tử như vậy?” Nàng hỏi nhưng hắn không trả lời, thoạt nhìn có vẻ tức giận.

Kỳ thực nàng hiểu rõ Đại vương đối với mình không tin tưởng: “Sợ thiếp thân đoạt bảo bối Đại vương phủng trên tay sao?”

Hiếm khi thấy nàng có giọng điệu như vậy, hắn không hài lòng: “Cẩn thận thái độ của ngươi.”

“Đông Phương công tử yêu Đại vương sao?”

Nhìn hắn hơi sững lại, nàng tiếp:

“Không phải không? Còn Đại vương đã yêu Đông Phương công tử, hơn nữa còn là yêu rất sâu nặng… Đại vương có thể xác định y không lừa ngài không? Ngài thực sự có thể có y sao?” Rốt cục nàng cũng nói ra. Nếu như Diễm đệ vẫn chờ đợi thời cơ trở về Lan Châu, thì cơ hội nàng khổ sở chờ đợi đang ở trước mắt.

“Ngươi có ý gì?” A La Tư nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt. Nàng so với trước kia thật khác xa.

“Ngươi biết cái gì sao?”

“Thiếp thân và Đông Phương công tử từng gần gũi, có chút giao tình, biết khá nhiều, Đại vương muốn nghe không?”

Hắn sốt ruột, đương nhiên muốn.

Trong thoáng chốc, nàng do dự, bởi vì lời nàng sắp sửa nói ra…sẽ làm tổn thương Diễm đệ. Nàng không muốn, nhưng nàng cô đơn lạnh lẽo, khổ sở chờ đợi đã nhiều năm như vậy, hôm nay, tuy sự tình phát triển phức tạp nhưng chung quy vẫn đúng dự tính của nàng, bỏ qua cơ hội lần này sẽ không còn lần sau nữa. Vậy nên nàng quyết định, cho dù tổn thương ai chăng nữa cũng mặc…

“Đông Phương công tử nóng lòng muốn thoát khỏi tình trạng khó khăn mới chịu cúi đầu, cố gắng khiến cho Đại vương chú ý, làm Đại vương yêu thích y. Bởi vì y biết chỉ có thân cận Đại vương, khiến Đại vương mê muội thì y mới có thể có binh mã của Đại vương ly khai Cáp Tạp Hạ.”

Nghe vậy, A La Tư sắc mặt khó coi. Kỳ thực những … lời này hắn đều hiểu được. Nhưng tự mình biết với Hầu Tiểu Liên nói, tuy cùng sự việc nhưng không tránh khỏi cảm xúc khác nhau.

Nàng tiếp: “Không chỉ vậy đâu. Đại vương có biết nhờ đâu vương hậu phát hiện Bối Tề thông gian với Thác Lặc Phu không? Chính là Đông Phương công tử âm thầm mật báo. Kỳ thực y đã sớm biết chuyện này nhưng chưa báo. Y muốn đợi thời cơ thích hợp, dựa vào vương hậu trừ đi Bối Tề. Bối Tề chết, không chỉ giúp vương hậu giải sầu mà cũng giảm tình địch của Đông Phương công tử, bảo đảm tình cảm của Đại vương….”Nàng không nói hết lời, tận lực xâu chuỗi hai sự kiện, khiến người nghe tha hồ phát huy trí tưởng tượng.

A La Tư trống mắt líu lưỡi, không ngờ nghe được những lời này. Hắn lập tức bác bỏ: ” Ngươi nói bậy. Diễm không có tâm cơ như thế.”

“Đông Phương công tử tín nhiệm thiếp thân. Là y tự mình đến nói cho thiếp thân. Đại vương không tin ư? Ngài có thể đi hỏi y.”

Hầu Tiểu Liên nói, không sợ lời vu cáo của mình bị vạch trần bởi vì nàng biết hắn không dám hỏi Diễm, sợ sẽ phát hiện nàng nói ra sự thật. Nàng thấy của hắn rầu rĩ không vui, đi tới đi lui trong phòng, bỗng sinh lòng thống khoái, không ngờ người này cũng có lúc như vậy.

Nếu là người ngoài nói điều này, A La Tư nhất định cười nhạt không quan tâm. Thế nhưng đổi lại là Hầu Tiểu Liên, hắn quen biết nàng rất nhiều năm, với thái độ làm người của nàng, với giao tình của nàng và Diễm, nàng không cần lừa gạt hắn.

Trong đầu hắn tràn ngập lời nói của nàng, khiến hắn liên tưởng: “Chuyện ma quái trong trong hậu cung làm hại vương hậu sinh non cũng là Diễm gây nên?”

“Có thể đúng mà cũng có thể không. Chân tướng như thế nào, thiếp thân không rõ ràng lắm, chỉ có đương sự biết.” Để giúp Diễm đệ, chính nàng đã giải quyết thủ vệ, giả trang thành quỷ, phạm phải tội hại Ô Mã Lan sinh non. Hầu Tiểu Liên khinh thường hành vi này của mình nhưng vẫn thốt lên. Vết thương trên tay bị ống tay áo che gợn đau, lương tâm nàng có phần bất an.

Giọng nói thì thầm làm hắn khiếp sợ: “Tại sao lại là Diễm…Y vào hậu cung bằng cách nào? Lẽ nào thủ vệ thật sự bị hôn mê nên y có cơ hội thừa dịp…” Hắn thì thào tự nói, nghĩ đến mà rùng mình, một cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân chạy lên ngực. Tim như ngừng đập.

Nàng nhìn bộ dáng của hắn, có chút sợ hãi, không khỏi thu liễm: “Đại vương nhất định không nên suy diễn. Hay là sự tình chỗ vương hậu không phải là do Đông Phương công tử…”

“Chát” một tiếng. Một chưởng A La Tư giáng mạnh xuống mặt bàn, hất cái chén bắn lên rồi rơi xuống, nước trà văng tung tóe…. Thấy thế, Hầu Tiểu Liên giật bắn mình, tim đập thình thịch.

Mục đích lần này đến đây không đạt được mà lại thu được thông tin chấn động khó có thể tưởng tượng. Tuy nàng cũng đã nói không xác định nhưng hắn cho rằng việc Ô Mã Lan sinh non và Diễm không tránh khỏi có quan hệ.

Hắn cau mày, thế nào cũng không muốn tin Diễm có thể làm ra chuyện như vậy. Hắn nghi ngờ hỏi: “Tại sao ngươi nói với ta những lời này? Ngươi muốn gì?”

“Thiếp thân có thể muốn gì chứ?” Đối mặt với nam nhân nổi giận đùng đùng, nàng phải bình tĩnh: “Thiếp thân một mình sống ở đây đã chín năm trời. Qua nhiều năm như vậy, thiếp thân vẫn an phận thủ thường. Tới tận mùa đông năm ngoái mới được Đại vương triệu kiến, hóa ra là lệnh cho thiếp thân vào địa lao câu thông Đông Phương Diễm…”

“Lời này là oán giận ta ép buộc ngươi làm việc ngươi không thích?” Hắn không hờn giận hỏi.

“Thiếp thân nào có oán giận. Chỉ là muốn thành thực nói ra, nhắc nhở Đại vương rằng bất luận Đại vương yêu Đông Phương công tử đến đâu, y cũng sẽ không yêu Đại vương. Đại vương không thể biết tính toán trong lòng y. Y đối với Đại vương căn bản không có một tia ái tình. Giả như y đối với Đại vương làm gì khiến Đại vương nghĩ y yêu ngài cũng chỉ là gạt ngài mà thôi. Đại vương càng cố giữ người như vậy, e rằng càng về sau càng thống khổ.” Nàng cố lấy dũng khí đi về phía hắn, nhìn vào gương mặt anh tuấn hiếm khi tỏ ra hốt hoảng như bây giờ. Nàng tiếp tục: “Đại vương, hãy buông ra Đông Phương công tử. Y không thuộc về ngài. Ngài cho y trở về đi.”

Diễm vẫn đang lừa gạt hắn? “Không phải thế. Diễm sẽ không như vậy…” A La Tư không tin. Diễm hôn hắn, có phản ứng với ôm ấp của hắn tuyệt đối không phải là giả dối.

Hắn tức giận trừng nàng:

“Ngươi không nên vì có chút giao tình với Diễm mà quay lại mổ y, tỏ ra cái gì cũng biết. Nhất định là ngươi cũng yêu Diễm nên mới không muốn ta và y cùng một chỗ, mới nói những …lời này.”

Khuôn mặt nàng bình tĩnh, khóe môi mang theo tiếu ý. A La Tư buồn bực, hai tay nắm bả vai yếu đuối của nàng, nhịn không được thét lên: “Ngươi đừng cho là ta không biết. Ta từng thấy ngươi và Diễm nói chuyện cười đùa, còn ôm ấp nhau…Ngươi nói đi. Có phải ngươi cũng yêu Diễm không?”

Nam nhân bấu vào vai nàng đau nhức, lời nói càng làm nàng đau lòng.

“Không phải! Thiếp thân không yêu Đông Phương Diễm. Người thiếp thân yêu là——-”

Nàng kinh hoảng, đột nhiên im miệng, hắn càng muốn biết đáp án: “Người ngươi yêu là ai? Nói mau!”

Hắn giục giã, mười ngón tay tăng thêm lực đạo khiến nàng đau đến mức khẽ kêu lên.

“Là ngài” Nàng bị buộc phải nói ra: “Thiếp thân yêu Đại vương!”

Hắn sửng sốt, nàng mới tiếp:

“Trước đây thiếp thân tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, không biết đón ý Đại vương. Giờ thiếp thân đã hiểu…” Nàng dừng lại, hít sâu một hơi, nói tiếp ra tâm tình che giấu bấy lâu trong lòng.

“Kinh qua nhiều năm như vậy, thiếp thân rốt cục đã hiểu rõ nam nhân thiếp yêu nhất chính là Đại vương. Thế nên không cần Đại vương nói, thiếp thân cũng sẽ không ly khai Cáp Tạp Hạ, sẽ không ly khai Đại vương. Chỉ cần Đại vương yêu thiếp thân!”

Vì Đông Phương Diễm, khó khăn lắm nàng mới có cơ hội thân cận A La Tư lần nữa. Lúc này đây, nàng muốn nắm chặt lấy thời cơ đó, không bỏ qua như trước kia nữa.

Nàng ôm lấy hắn, muốn cho hắn biết nàng yêu hắn: “Thực ra, từ ngày đầu đến Cáp Tạp Hạ, thiếp đã yêu Đại vương. Thiếp thân không giống Đông Phương Diễm. Y không thương Đại vương, nhưng đã có thiếp….”

Hành vi của nàng làm cho A La Tư kinh ngạc, không hiểu vì sao bây giờ nàng lại nói những lời này với hắn.

“Ta không yêu ngươi. Người ta yêu là Đông Phương Diễm.”

Hắn giật tay nàng ra, đối với nàng hoàn toàn vô cảm.

“Ngươi nghe rõ chưa? Ta chỉ cần một mình Đông Phương Diễm, không cần ai khác.”

Hầu Tiểu Liên đờ đẫn, nghe được thanh thanh sở sở.

“Ngươi nghĩ mấy năm nay chịu ủy khuất? Nếu ngươi không muốn tiếp tục chờ đợi ở đây, ta có thể cho ngươi ly khai Cáp Tạp Hạ, cấp cho ngươi một khoản tiền về đến Trường An, đủ để ngươi làm điều ngươi muốn.”

Hắn trực tiếp nói: “Thế nhưng phải chờ chuyện của ta và Đông Phương Diễm được giải quyết, ngươi mới có thể đi.”

Lời nói lãnh đạm đánh nàng rơi vào khoảng không mù mịt

“Đại vương muốn đuổi thiếp thân?”

Nàng đã thẳng thắn bộc bạch tất cả, không ngờ kết cục như vậy. Nhưng nàng nhớ trước đây hắn để nàng sống rất tốt, so với Ô Mã Lan hay bất kỳ phi tần nào trong hậu cung cũng không thua kém… Hôm nay, thực sự không thể vãn hồi sao? Thấy hắn vô tình bỏ mặc mình, định đi ra cửa, nàng lo sợ không yên, mười ngón tay bất giác bấm chặt vào lòng bàn tay, nhưng không còn cảm thấy đau đơn, chỉ nóng lòng gọi hắn lại: “Đại vương cứ như vậy đi sao? Không muốn nói chuyện với thiếp thân nữa?”

“Ta đối với ngươi không còn lời nào để nói.” Hắn đưa lưng về phía nàng, không muốn cùng nàng nhiều lời. Bởi vì càng biết nhiều về Diễm, hắn càng sợ không biết nên làm sao.

Nam nhân không quay đầu lại, đi thẳng về phía trước.

“Đại vương!”

Nàng nhịn không được đuổi theo, nắm lấy ống tay áo của hắn.

“Đến tận bây giờ, thiếp thân vẫn chỉ yêu Đại vương. Lẽ nào Đại vương…. không yêu thích thiếp thân?”

Lời này… như là khẩn cầu, như là mời gọi? Nhìn thấy nàng thế này, nữ nhân Đường quốc sẽ nói ra sao? Hắn không khỏi quay đầu nhìn dung nhan tú lệ. Năm ấy, hắn nắm tay tân nương áo quần thướt tha, cũng đừng động tâm, vậy hiện tại…

Hắn cảm khái: “Tiểu Liên, dù bây giờ nàng nói gì…cũng đã quá muộn… Ta đã từng vì nàng mà cố gắng, nhưng…. Hiện tại, ta có Diễm, không dư ái tình cho người khác nữa.”

Lời của hắn làm ngực nàng đau đớn. Huyễn tưởng của nàng tan biến. Đã nhiều năm như vậy, rốt cục nàng xác định mình đã mất cơ hội. Hắn sẽ không chú ý đến nàng, không yêu nàng nữa.

Nàng nhìn hắn bỏ đi, hai chân phảng phất như dính trên mặt đất, không nhúc nhích được, trong đầu thầm nghĩ hôm nay biệt ly, hắn sẽ không quay lại gặp mình nữa, nhịn không được, xiêu vẹo bước ra gọi với theo: “Đông Phương Diễm lừa gạt tình cảm của Đại vương, Đại vương cũng không quan tâm sao?”

Nghe vậy, A La Tư cả người chấn động, không dám nghĩ, thốt lên: “Diễm sẽ không lừa dối ta.”

“Vậy ư?” Hầu Tiểu Liên lạnh lùng cười: “Vậy Đại vương theo Đông Phương công tử đi Hắc Ưng Giáo đi. Đến lúc đó, Đại vương không cản trở y làm việc y coi trọng nhất, xem y có lựa chọn tình yêu của Đại vương không? Hay chỉ vì mục đích của y? Đại vương biết Đông Phương công tử có lừa dối ngài không, có yêu ngài không.”

Nàng nhìn hắn trầm mặc, hai tay nắm chặt rồi nhanh chóng rời đi. Rốt cục, người đó đã ra đi, mang theo sinh mệnh của nàng, mang theo tình yêu của nàng.

Thế gian như chỉ còn lại mình nàng, không một tiếng động. Chân nàng mềm nhũn, ngồi phịch vào ghế, lệ rơi chan chứa.

Nàng đã mất đi A La Tư, cũng không còn mặt mũi gặp lại Diễm đệ. Ngay cả như vậy, tận sâu trong đáy lòng, nàng vẫn không cam lòng. Nàng không có được người mình yêu thì cũng không muốn A La Tư có được.

Tốt nhất là Đông Phương Diễm khiến hắn thống khổ, dằn vặt, tựa như hắn đối đãi với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.