[DBSK Fanfic] – Chấp Mê Bất Hối

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1-2

Tôi thức dậy vì tiếng mưa đêm, ngoài hiên có tiếng mèo kêu kì lạ, như tiếng nấc của trẻ con mới sinh lạc lõng đầy bi thương. Tiếng kêu cứ nhỏ dần rồi mất hút trong tiếng mưa rền rĩ, những cơn mưa trái mùa bất thường cứ kéo dài mãi ra, nhấn chìm thành phố Seoul trong cơn mưa trắng xóa.

Tôi là một kẻ hay mất ngủ, thỉnh thoảng lại mộng du đi lang thang trong nhà mà không mặc quần áo, Yun Tung hay nói với tôi rằng may là tôi không thể mở cửa ra ngoài được, nếu không sẽ thành trò cười cho hàng xóm. Cố nhắm mắt lại cũng không được, tôi nhẹ nhàng bước xuống giường, bên cạnh tôi Yun Tung vẫn đang say ngủ, tôi lấy chiếc chăn đã bị anh đạp rơi xuống đất đắp lại cho anh. Khẽ chạm vào làn da ấm áp của anh tôi nhận ra tay mình lạnh cóng.

Sau một lúc mò mẫm, tôi cũng thấy công tắc đèn nhà bếp, cũng may là còn một ít café trong tủ. Tự làm cho mình một tách café đen, có lẽ tôi định thức cho đến sáng cũng nên. Nhìn xuống thành phố từ cửa sổ căn hộ của mình cảm thấy như một vũ trụ lấp lánh ánh sáng, thoáng chốc tôi cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo len vào trong trái tim mình, tôi chợt nhớ về những kí ức đó, năm ấy Seoul cũng có những cơn mưa trái mùa như lúc này.

Ngồi trong chốc lát thì tôi thấy mí mắt mình sụp xuống, tôi quay lại căn phòng ngủ của mình, lúc nằm xuống giường thì tôi nghe thấy tiếng Yun Tung

[Em lại thức dậy àh?]

Trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ ánh mắt ấm áp của anh, nhưng tôi có thể nhận ra sự quan tâm trong giọng nói của anh.

[Em pha một chút café]

[Bé yêu của anh ngủ sớm đi nhé!]

Yun Tung đặt một nụ hôn xuống môi tôi, trái tim tôi cảm thấy dường như khoảng cách giữa tôi và anh là ngàn dặm vậy. Tôi không thể hiểu rõ trái tim mình, liệu có phải tôi yêu Yun Tung chỉ để khỏa lấp hình ảnh của YoonHo trong trái tim mình.

Một nỗi bi ai chợt trào lên cay đắng trên bờ môi, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi, tôi thật sự muốn yêu anh điên cuồng, ngay vào lúc này, không vì một điều gì cả. Để thân thể chỉ còn cảm nhận hơi ấm của anh, trái ngược với trái tim lạnh lẽo của tôi.

[Yêu em đi, đừng nói gì cả, yêu em đi!]

Tôi chồm lên ôm lấy anh rồi bất ngờ cắn vào cổ. Trong tích tắc chiếc lưỡi nóng ấm của tôi trượt dài trên cổ của anh, cảm nhận những mạch máu nóng đang phập phồng dưới làn da. Thật sự chỉ muốn uống cạn máu anh, cho đến chết.

Tôi như con bướm đêm vừa ma mị vừa cuồng say, chẳng mấy chốc Yun Tung đã cuồng nhiệt hưởng ứng, anh đè mạnh tôi xuống giường, cắn vào vai tôi. Tôi bắt đầu rên lên, giống như tiếng con mèo đã làm tôi thức dậy, chẳng mấy chốc âm thanh đó đã trở thành tiếng kêu của tôi thật, vừa khiêu khích vừa buông thả. Yun Tung dường như không nhận ra tôi không còn là tôi nữa, chỉ còn biết buông thả bản thân, trôi dạt trong nỗi cô đơn lạnh lẽo.

Tôi tìm niềm vui trong đau thương, cảm thấy thân xác bị dày vó, trái tim sẽ được gột rửa, Yun Tung không ngừng hôn lên đầu nhũ đã cương cứng của tôi, từng hơi thở như thắt chặt trong ***g ngực, cái đó của anh không ngừng ra vào trong thân thể tôi, nỗi đau xót làm nước mắt đột nhiên ứa ra không thể kiềm lại. Yun Tung không hề nhận ra tôi đang khóc, vẫn không ngừng kích thích thân thể nhàu nát của tôi bằng răng và lưỡi.

Đầu óc tôi dần mất đi tri giác, không thể phân biệt đau thương và khoái lạc. Yun Tung thật sự yêu tôi phải không, có thể làm tình với tôi, một kẻ thân thể mục ruỗng, trái tim tan nát, lạnh cóng như một xác chết.

Tôi vẫn không ngừng lẩm bẩm bên tai Yun Tung

[Yêu em không? Yêu em không? Yêu em không….]

[Anh yêu em, yêu em, yêu em…]

Bấy nhiêu lời nói có thể hàn gắn trái tim tôi không, là không thể chỉ như gai nhọn làm cho tâm hồn tôi rỉ máu. Khi thứ chất lỏng nóng hỏi của anh chảy tràn vào trong tôi, anh mệt mỏi đổ ập xuống giường, ôm chặt lấy tôi chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Chỉ còn lại tôi cô độc, nước mắt nghẹn ứ. Dù anh có âu yếm tôi bao nhiêu đi chăng nữa, tôi cũng không thể làm ngược lại cho anh. Tôi không thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim mình bằng tình yêu của anh

Làm sao tôi có thể nói, tôi chỉ có thể làm tình với anh trong bóng tối, để có thể tạo cho

mình ảo giác đang mình đang yêu YoonHo, làm sao có thể nói ra được khi *** là thuốc an thần cho lí trí còn tình yêu là độc dược thiêu đốt trái tim.

Tôi cứ luôn dày vò mình tại sao bản thân lại quá yếu đuối, dù không yêu Yun Tung vẫn có thể làm tình, sớm tối bên nhau như thế. Trái tim con người quá phức tạp ích kỉ đến đáng thương. Tôi không thể rời bỏ Yun Tung, giống như một cảm giác một thói quen thường nhật, tôi vô tình đón nhận trái tim của anh, tôi tự hỏi sẽ có bao giờ tôi vô tình yêu anh không. Một người tốt với tôi như thế, yêu tôi như thế làm sao có thể tìm được nữa. Gương mặt đẹp trai, thân thể khỏe mạnh, sức mạnh ma quái của anh mỗi khi phủ lên tôi đều làm trái tim bừng lên ảo giác. Tôi yêu thân thể anh đến vậy, nhưng đối với trái tim anh thì đành bất lực. Trái tim tôi vẫn mãi mãi là huyệt mộ an táng tình yêu tôi dành cho YoonHo không dành cho bất kì ai khác.

Thanh xuân của tôi vừa tàn khốc vừa cuồng loạn, tự ném bản thân, trái tim, quá khứ, tương lai vào trong ngọn lửa dục vọng . Trước lúc gặp YoonHo tôi không là ai, sau khi rời xa YoonHo tôi chẳng còn gì, chỉ thực sự sống, thực sự hít thở khi được ở bên YoonHo. Chỉ bằng cách yêu anh, chỉ bằng cách điên cuồng làm tình cùng anh bất kể sớm tối, bất cứ nơi đâu, tôi mới nhận ra mình đang tồn tại.

Tôi tên là Kim JaeJoong, hai hai tuổi, đã từng là sinh viên trường Đại học quốc gia Seoul khoa Kinh tế, hiện giờ tôi đang làm một nhạc công Piano cho quán bar Pandora. Tôi thích công việc hiện giờ của tôi, hoàn toàn tự do, tôi căm ghét cuộc sống trước đây tù túng đến ngạt thở. Từ khi tôi bỏ ngang việc học, tôi đã thay đổi chóng mặt, mái tóc nhuộm sang màu bạch kim, trên người bắt đầu bấm đầy lỗ, dễ chừng có đến năm sáu cái khuyên trên người, tôi cũng không nhớ rõ lắm. Dĩ nhiên mẹ tôi mà nhìn thấy bay giờ sẽ hét lên kinh hãi, không chừng sẽ tự mình bứt từng chiếc khuyên trên cơ thể tôi. Nhưng tôi không còn sống phụ thuộc vào bà ấy nữa, nên tôi cũng chẳng cần quan tâm lắm.

Tôi sinh ngày 26/1 thuộc cung Bảo Bình, tôi hoàn toàn hài lòng trước vẻ đẹp của mình, da trắng mắt to mày nét, cơ thể hoàn mỹ, con gái vừa thích tôi lại thầm ghen tị. Tôi là một kẻ tính tình ngông cuồng hư vinh, yêu thích sự ồn ào, sùng bái bản thân, xem tình yêu như thuốc độc. Công việc hiện giờ của tôi hoàn toàn phù hợp với sở thích của mình, một nơi đầy mùi bia rượu loang lổ trong hương thơm nồng nàn của thứ nước hoa CK mà tôi yêu thích. Mùi hương kì bí tạo ảo ảnh xác thịt.

Dưới lớp vỏ bọc của một học sinh ngoan hiền, tâm hồn của tôi mỏng manh và sắc bén như một lưỡi dao lam. Dễ bị tổn thương mà cũng dễ dàng làm đau kẻ khác, lần đầu làm tình của tôi là năm 17 tuổi, là cô bé lớp trưởng năm lớp 11. Cô ấy vì yêu tôi mà cam tâm tình nguyện, còn tôi thì chỉ là do tò mò trước một trò chơi thú vị, đến khi đã chán thì vứt bỏ không mảy may thương xót cho dù cô ấy có khóc hết nước mắt thì với trái tim vô cảm của tôi đều vô ích.

[Anh hết yêu em rồi, chúng ta chia tay đi…]

Câu nói này vẫn là câu tôi thường hay nói mỗi khi chia tay người tình, sau này không còn chỉ phụ nữ mà còn có cả đàn ông. Tôi chia tay chỉ vì hết yêu, không cần có lí do nào khác, chỉ cần tôi cảm thấy trái tim mình đã cạn kiệt không còn chút yêu thương nào nữa, thì ở bên cạnh kẻ đó tôi sẽ có cảm giác khó chịu như bị buồn nôn, nếu không vội vã chia tay thì sẽ làm đau bản thân mình. Mà tôi là một kẻ nhất nhất sùng bái bản thân, nên đừng ai cưỡng cầu tôi bất kì điều gì cả.

Tôi thuê nhà ở một khu chung cư khá ồn ào, hàng xóm cãi nhau như cơm bữa nhưng tôi chẳng hề bận tâm vì khi về nhà thì tôi chỉ biết ngủ vùi, lúc tỉnh dậy thì ăn mấy gói đồ ăn sẵn. Tôi sống như con bướm đêm coi đêm là ngày, mỗi tối tôi như lột xác trở nên muôn phần sống động, chỉ muốn ca hát nhảy múa. Sống như thiêu thân bất kể đến ngày mai.

Tôi vừa chia tay Seung Hyun, cảm thấy bản thân hoàn toàn trống rỗng, không tình yêu, sự nghiệp, như con tàu không bến chìm đắm trong bão dông. Cũng như bao lần trước, tôi luôn là người nói lời chia tay, vì chuyện đó mà phải đổi số điện thoại, nhiều lúc cậu ta đến nhà đập cửa ầm ĩ làm hàng xóm lại kêu ca với tôi thật là phiền hết sức. Cậu ta trẻ hơn tôi vài tuổi, còn quá ngây thơ và trẻ con, mỗi khi hôn cậu ta, có thể thấy rõ cả những sợi lông măng mềm mại trên bờ môi của cậu. Tôi lại cảm thấy không nỡ làm tổn thương Seung Hyun, cậu ta xem tình yêu là cốc nước hoa quả ngon lành chỉ muốn uống đến giọt cuối cùng còn tôi xem tình yêu như ly rượu độc càng uống càng trúng độc.

Biết làm sao được, tôi chợt nhận ra mình không yêu ai, những cuộc tình chớp nhoáng làm trái tim tôi càng thêm bệnh hoạn yếu đuối, chỉ còn một mình cô đơn cũng do tự mình chuốc lấy. Tôi ngồi trước gương, một mình trang điểm. Làn da nhợt nhạt trắng xanh như xác chết đã được đánh phấn hồng hảo trở lại, tôi kẻ mắt thật đậm, dường như cảm thấy chút nước mắt vì xót mà trào ra, lớp mascara trôi xuống thành một vệt đen dài. Tôi vội lấy khăn giấy lau đi, nhìn mình trong gương không khỏi cảm thấy đau buồn, chỉ có thể dùng son phấn để che đi nỗi tuyệt vọng đã hằn sâu vào gương mặt bị quá nhiều dục vọng làm hoen ố.

Tôi bước vào quán bar, cúi đầu chào chủ quán, hôm nay là đêm liên hoan “One night only”, mỗi tháng tổ chức một lần dành cho những kẻ cô đơn. Buổi tối thấm đẫm hương sắc, chao nghiêng trong cơn mưa cuối mùa, mái tóc tôi cũng ướt nước mưa, mềm rũ xuống như loài thủy thảo. Mượn một chiếc khăn, tôi vội lau khô đầu tóc, khoác lên mình bộ veston đen, tôi sẽ lại đàn những bài tình ca đau thương đưa tang những ái tình chết chóc.

Không khí trong quán bar say sưa sóng sánh như cơn hoang mộng loang dài, tại nơi đây lũ bướm đêm vội vã ái ân, sợ ánh sáng mặt trời sẽ thiêu đốt đôi cánh. Những ánh mắt tiếc nuối, những mối tình mỏng manh trong ánh sáng lân tinh lấp lánh, tôi tự hỏi con người có thật sự yêu nhau hay không hay vì khát khao hơi ấm mà buông lơi trong vòng tay kẻ lạ. Để rồi tâm hồn tan nát, thề thốt rằng sẽ không thể yêu ai nữa, nhưng rồi chẳng mấy chốc, tình yêu sẽ đến – hay những thứ như tình yêu sẽ đến lại làm mê muội trái tim chúng ta lần nữa.

Trong lòng tràn ngập những suy nghĩ thế lương, tiếng đàn như thánh ca buồn bã, trong lòng vẫn hoàn toàn đóng băng, không một chút luyến tiếc, không một mảnh yêu thương. Tình yêu đến không dễ dàng, ra đi lại vội vã như thế, liệu nơi đây ai ai cũng cô đơn như tôi phải không , cô đơn không chỉ lúc một mình mà trong biển người đều thấy đơn độc như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.