CHƯƠNG 21
Làm theo chỉ thị của hắn ở trụ sở bên Hàn, Siwon và Eun Hyuk cho điều tra những hoạt động, những người mà cậu tiếp xúc khi ở Nhật và về cái võ quán và cái người cậu cần ám sát.
Không biết mọi thứ được sắp đặt trước hay tất cả đều là sự thật mà mọi hoạt động của cậu từ khi sang Nhật trừ những lúc ở bên hai người và hẹn gặp khách hàng, tất cả mọi hoạt động của cậu đều như một du khách bình thường: đi tham quan những thắng cảnh đẹp ở Tokyo, ăn uống, mua sắm…
Có một chi tiết nhỏ khiến cho hai người không khỏi nghi ngờ, đó là chuyện cậu gặp gỡ và quen một người có vẻ như là doanh nhân người Hàn. Qua điều tra thì biết đó là một doanh nhân người Nhật gốc Hàn: Park Yoochun, nhưng lí lịch anh ta thì trong sạch một cách hoàn hảo. Giám đốc điều hành của công ty dược phẩm Nakamura, và anh ta cũng chưa từng liên quan gì tới pháp luật chứ đừng nói là tới mafia.
Khi đến võ quán để điều tra về hội trưởng võ quán – là đối tượng ám sát của Junsu thì Siwon và Eunhyuk thấy rất nhiều cảnh sát ớ đó. Có vẻ như họ đang điều tra cái chết của một ai đó, và không cần tìm hiểu cả hai đều biết người chết là ai, chính là hội trưởng võ quán đó.
“Chuyện này là sao? Hiện trường có dấu vết ẩu đả, nhưng không thấy chút gì thể hiện sự có mặt của cậu ấy ở đây. Cũng không thấy thêm dấu vết của bất kì ai khác?” – Eunhyuk nói trong sự nghi ngờ.
“Không có dấu vết của cậu ấy là đương nhiên, và kẻ có thể bắt được cậu Junsu thì càng không thể để lại dấu vết! Vậy nghĩa là chuyện xảy ra sau khi cậu ấy hoàn thành nhiệm vụ?” – Siwon nhăn trán suy nghĩ.
“Có thể cậu ta xong việc rồi trốn đi đâu đó chơi bời cũng nên!!! Tính khí cậu ta thất thường chả biết đâu mà lần…”
“Không nên đùa vậy chứ! Chuyện nghiêm trọng rồi đấy! Chúng ta hãy cứ về khách sạn đã, mọi chuyện sẽ tính sau vậy!”
“Okei! Tớ cũng đói lắm rồi!” – nói rồi cậu ta mở cửa xe và nhảy tót vào đó phóng đi ngay khi Siwon vừa kịp ngồi lên.
Không khí trên xe chìm vào im lặng, cho tới khi họ rẽ vào một con đường tối không một bóng nhà. Dù đã quen với những không khí rùng rợn, chết chóc đầy vị máu tanh và những vụ thanh trừng, nhưng không hiểu sao cái không khí nơi đây mặc dù không có những thứ đấy nhưng vẫn toát lên một vẻ ghê rợn.
Ánh đèn pha từ chiếc ôtô rọi xuống lòng đường. Một vệt máu chạy ngang qua đường, sâu vào một con hẻm tối và mất hút. Bình thường nếu những như vậy xảy ra, cậu sẽ chẳng buồn quan tâm xem nó ra gì. Nhưng lần này, Eunhyuk lại cho dừng xe, và không ai bảo ai, tất cả cùng đi vào trong hẻm.
Mặt đường trơn trượt, có lẽ do trận mưa ban sáng, nước đọng lại thành từng vũng. Cùng với mùi máu tanh nồng xung quanh khiến cho không khí mang đậm vẻ chết chóc.
Cả hai tự nhủ đó chỉ là chuyện bình thường thôi. Vậy nhưng răng cứ đánh lập cập vào nhau liên hồi đã tố cáo họ. Tiếng nước dưới chân vang lên trong không gian yên tĩnh, nhỏ hẹp phản xạ lại làm cho họ thấy dựng tóc gáy.
Bụp! Chân một trong hai người đá phải vật gì đó mềm mềm bên dưới.
“Á….á….á….” – một tiếng la thất thanh vang lên giữa nền trời tối rồi đột ngột đứt quãng khi có một bàn tay che miệng kẻ đang la lại. Siwon lôi điện thoại ra nhằm lấy chút ánh sáng. Trong mắt họ là một thân thể người, một thân thể với đầy thương tích. Máu trên người đó loang ra, nhuộm đỏ chiếc áo sơmi. Anh khẽ lật cái xác đó lên để xác định khuôn mặt. Ngay lập tức cả hai đều đứng hình, Eunhyuk mở to mắt đầy kinh ngạc, Siwon thì có vẻ bình tĩnh hơn, ngay lập tức anh quyết định:
“Đưa cậu ấy lên xe. Nhanh chóng về khách sạn!!!”
Về đến khách sạn, chính Siwon là người sơ cứu cho cậu. Eunhyk thì chuẩn bị máy bay đưa cả ba về Hàn Quốc.
Mặc dù đã từng là một sinh viên ưu tú của khoa y, đại học Havard, nhưng với điều kiện như vậy không thể cấp cứu cho cậu được. Càng không thể đưa cậu tới bệnh viện ở Tokyo, vì hoàn toàn có thể bại lộ hành tung của mọi người. Vì vậy anh quyết định đưa cậu về Seoul.
————————————
Junsu được đưa về chăm sóc và điều trị tại bệnh viện trung ương Seoul dưới sự chăm sóc của các bác sĩ hàng đầu….
Và hầu như ngày nào hắn cũng túc trực bên cậu, một phần vì lo lắng cho người em mình, một phần vì muốn biết những chuyện đã xảy ra trong thời gian cậu mất tích.
….
CẠCH! – khi JaeJoong mở cửa thì thấy cậu đã tỉnh lại
“Cậu tỉnh dậy rồi ah? Thấy trong người thế nào? Có đau ở đâu không?” – JaeJoong hỏi cậu với ánh mắt quan tâm chân tình
“Uhm…. không sao… nhưng sao tôi lại ở đây?”
“Siwon và Eunhyuk tìm thấy cậu trong một con hẻm nhỏ ở Tokyo và họ đưa cậu về đây…” – JaeJoong vẫn nhìn cậu đầy lo lắng – “có cần tôi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho cậu không?”
[Lắc đầu]
“JaeJoong shii… có thể cho tôi gặp Yunho hyung và mọi người được không?”
“Đợi một lát!” – câu đặt ly nước xuống mặt bàn và bước ra ngoài.
Một lúc lâu sau, tất cả các thành viên chủ chốt của DBSK đều có mặt trong phòng bệnh của Junsu.
“Hyung không sao chứ?” – ChangMin lên tiếng hỏi thăm cậu ngay sau khi bước vào – “Hyung nên nghỉ ngơi trước đã, có chuyện gì khi khác hãy nói!” – bình thường nó là một kẻ lạnh lùng, nhưng với những người anh của mình thì nó không phải một Max ChangMin máu lạnh mà chỉ là một người em rất tình cảm.
“Cảm ơn em! Nhưng chuyện này hyung cần phải nói ngay…” – nói rồi, cậu nhìn khắp lượt căn phòng rộng và chỉ thẳng vào mặt DongHae mà tố cáo – “Chính cậu là kẻ đã để lộ thông tin của tổ chức cho người khác. Tôi đã nhiều lần nghi ngờ cậu, nhưng không có chứng cứ, nhưng giờ thì mọi chuyện đã sáng tỏ…”
Ngay sau lời tuyên bố đó, tất cả những người có mặt trừ cậu đều quay ra nhìn nhân vật bị tố cáo Lee DongHae.
Bỗng nhiên bị đổ tội như vậy, anh ta liền chối bỏ:
“Junsu! Cậu nói gì vậy? Tôi làm gì chứ? Tôi không có….”
Yunho khẽ nhíu mày nhìn cả hai người như tìm ra kẻ nói dối. Lần đầu tiên trong tổ chức xảy ra chuyện các thành viên nghi ngờ lẫn nhau như vậy. Đó không phải chuyện đùa để có thể quyết định một cách hời hợt.
“Tôi có chứng cứ rõ ràng về chuyện này!”
Và cậu kẻ tất cả những gì đã xảy ra với bản thân mình. “Sau khi bị đánh ngất ở trong võ quán đó, lúc tỉnh dậy em thấy mình bị nhốt trong một căn phòng tối. Và sau nhiều ngày, cuối cùng thì kẻ chủ mưu cũng xuất hiện. Hắn đề nghị em hợp tác với chúng, với lời đe doạ sẽ giết nếu không đồng ý. Em quyết định hợp tác với chúng, cho chúng những thông tin giả về tổ chức. Sau một hai ngày thì tìm cách trốn đi. Trong thời gian đó, em, tình cờ nghe được chuyện bọn chúng nói với nhau là có tay trong trong tổ chức của chúng ta. Và kẻ đó chính là cậu ta….”
Sau khi nghe câu chuyện đó, hắn cũng chưa hẳn đã tin DongHae có thể làm việc đó, vì vậy hắn quyết định cho người nhốt cậu ta lại và sẽ điều tra kĩ.
Khi hắn quyết định như vậy, mọi người có vẻ nhẹ nhõm vì sẽ biết được rõ sự tình mà không phải nghi oan cho ai. Nhưng Junsu thì không, cậu có một cảm giác lo lắng dâng lên. Trong lúc kể câu chuyện kia, cậu cảm nhận được một ánh mắt đầy sát khí nhìn mình. Nhưng khi nhìn một lượt thì tất cả đều rất bình thường. Không hiểu đó là ai? Tại sao lại dùng thứ sát khí ấy mà nhìn cậu.
…..
Sau khi tất cả đã đi ra ngoài, chỉ còn lại mình cậu và JaeJoong trong phòng bệnh. Cậu nhìn JaeJoong bằng vẻ mặt ngạc nhiên, và đáp lại cậu chỉ là một thái độ thản nhiên:
“Tôi sẽ là người chăm sóc cho cậu, cậu không phản đối chứ?” – JaeJoong nói và nhìn cậu với đôi mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ của cậu.
[Lắc đầu]
Cậu không phản đối chuyện đó. Nhưng tại sao lại là JaeJoong mà không phải ai khác? Và cậu không hiểu sao cậu ta lại có thể đồng ý chăm sóc mình trong khi cậu ta cũng không ưa cậu cho lắm.
…..
Hắn cho người điều tra về chuyện của DongHae, nhưng sự việc chưa được rõ ràng thì bỗng nhiên khu nhà nhốt cậu ta bị cháy. Hắn tìm thấy xác cậu trong đó.
Mọi thứ như được sắp đặt trước, sau cái chết của DongHae, hắn cho người điều tra về vụ cháy, nhưng không thể tìm ra kẻ nào đã làm chuyện đó.
Và mọi thứ bị chìm vào vòng bí mật.
DongHae đã chết thay cho một kẻ nào đó, và người đó chính là kẻ phản bội.
Vài tháng sao cái chết của DongHae, mọi chuyện dần yên ổn trở lại. Nhưng Yunho vẫn ngầm cho người điều tra vụ đó.
Sau đấy, Junsu cũng xuất viện trở lại bang hoạt động bình thường. Nhưng do sức khoẻ chưa bình phục, nên những việc quan trọng hắn không giao cho cậu, mà để các thành viên khác đảm nhận thay. Mặc dù bề ngoài có vẻ là không có gì, nhưng thực sự hắn cảnh giác hơn với tất cả mọi người.
———————————————
“Huyng! Vụ đổi hàng ở bến cảng xảy ra chuyện rồi. Không hiểu vì sao, dường như mọi hoạt động của chúng ta bọn cớm đều nắm được và cho quân phục kích” – Yesung chạy tức tốc từ bến cảng về báo tin
Nghe xong tin kinh hoàng ấy, ChangMin liền lập tức chạy xuống hỏi rõ thông tin, trong khi đó Yunho bề ngoài với vẻ mặt vô cảm nhưng thực sự hắn đang đăm chiêu suy nghĩ, mọi suy nghĩ của hắn xoay quanh những vụ việc gần đây. Có một cái gì đó rất lạ đang xảy ra. Dạo gần đây, công việc của bang liên tục gặp trục trặc.
/Liệu có phải có kẻ đang bán đứng hắn không?/ – một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn.
Phải! Có thể lắm chứ, sau vụ DongHae, giờ thêm một kẻ nữa cũng không có gì là lạ. Chỉ có điều là kẻ đó không sợ lặp lại kết cục như DongHae hay sao mà dám làm chuyện như vậy? Hay hắn quá tự tin vào khả năng che giấu bản thân và những hành động mờ ám của mình?
Chợt hắn giật mình, có một ánh mắt đầy sát khí đang hướng thẳng về phía hắn. Ngẩng đầu lên, lia ánh mắt khắp căn phòng thì tất cả đều tỏ ra bình thường. ChangMin thì loay hoay với chiếc laptop điều tra những việc khó hiểu gần đây và việc ngoài bến cảng. SungMin thì rì rầm những nghi ngờ của mình với những thành viên khác. Junsu thì trên khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng cùng tức giận vì mọi người bị một tên khốn nào đó qua mặt. JaeJoong vẫn bình thản qua sát tất cả những hành vi cử chỉ của mọi người trong tầm mắt.
“Ai là kẻ đáng ngờ nhất?” – hắn thì thầm vào tai cậu những điều cậu đang muốn tìm kiếm.
Vẻ mặt JaeJong thoáng chốc hiện lên sự kinh ngạc, nhưng chỉ giây sau đó vẻ mặt ấy biến mất và thay vào đó là sự thản nhiên vốn có:
“Kim JaeJoong! Kẻ đáng ngờ nhất!”
“Lý do?” – hắn không chút ngạc nhiên, chỉ hỏi lại cậu.
“Người mới bao giờ cũng là kẻ bị nghi ngờ đầu tiên khi có chuyện xảy ra…” – cậu vẫn nói với giọng đều đều đầy thản nhiên.
“Vậy một người anh trai có thể phản bội lại em mình không?” – hắn quay qua nhìn thẳng vào mắt cậu
“Ai dám bảo đó không phải là một người anh giả với bộ mặt đã được chỉnh sửa bởi dao kéo, hoặc có thể cả hai anh em cùng làm phản….”
“Vậy thử hỏi một người có thể tự nhận mình là kẻ đáng ngờ nhất thì có thể là kẻ đó không?” – Yunho chốt lại một câu mà khiến cậu phải mỉm cười đầy ý nghĩa.
“Đó là điều em chờ đợi ở anh… và còn một kẻ nữa cũng rất đáng nghi…” – JaeJoong cười nhẹ rồi bỏ đi
——————————————–
Tại một quán bar nhỏ khá tồi tàn.
Một chiếc bàn bình thường như bao chiếc bàn khác nơi quán bar.
Một chàng thanh niên bước vào ngồi xuống bên cạnh một người đàn ông lịch lãm có vẻ là một doanh nhân.
“Ngươi đến trễ rồi đó…” – người đàn ông khẽ cất tiếng khi chàng thanh niên vừa kịp ngồi xuống.
Chàng thanh niên nhếch miệng cười, nụ cười nửa miệng:
“Ngài tưởng để thoát khỏi cặp mắt của Uknow dễ lắm sao? Hắn đã bắt đầu nghi ngờ nên cho người điều tra tất cả, không loại trừ bất kì ai…”
“Hắn làm gì ta không quan tâm, đó là chuyệ của ngươi. Hãy tự lo lấy thân! Còn chuyện kia thế nào rồi?”
“Đã xong! Con mồi đã cắn câu kẻ thế mạng, hắn cho người giết tên đó rồi! Đáng đời kẻ ngu ngốc!!!”
“Một kẻ thông minh quỷ quyệt như hắn cũng có ngày mắc bẫy của chúng ta sao? Thật là ông trời có mắt”
Chàng thanh niên không nói gì, chỉ nhìn người trước mặt mình mỉm cười một nụ cười khó hiểu.
“Làm tốt lắm!” – người ấy vỗ nhẹ vào vai chàng thanh niên – “Bây giờ chỉ cần làm cho chúng rối loạn lên, nghi ngờ lẫn nhau, việc còn lại thật đơn giản…” – người đó mỉm cười, một nụ cười ác độc.
“Tất cả sẽ như ý muốn của ngài!” – Chàng thanh niên đứng dậy bước ra khỏi quán bar.
——————————————–
“Thế nào rồi?” – Yunho ngẩng đầu lên khi ChangMin vừa bước vào.
Nó đặt tập hồ sơ lên bàn hắn với vẻ mặt hết sức hình sự.
“Hyung xem đi! Có chuyện hay ho trong đấy!” – ChangMin nói với hắn một cách hằn học trong khi Yunho với tay lấy sấp hồ sơ ngay trước mặt.
Hắn thực sự ngỡ ngàng không tin vào mắt mình. Hắn nghĩ rằng có thể kẻ đó phản bội mình vì tiền. Hắn biết số tiền mỗi thành viên nhận được sau mỗi phi vụ là không hề ít, nếu không muốn nói là rất nhiều. Nhưng tất cả đều là con người, mà đã là con người thì bao nhiêu tiền cho đủ. Có thể vì tiền mà bất chấp thủ đoạn lắm chứ. Hắn không tin cái lí do đó, nhưng biết đâu được…
“Nếu đúng như những gì hyung suy nghĩ, kẻ đó bán đứng chúng ta vì tiền thì sẽ có ba kẻ. Thứ nhất, tài khoản của Heechul hyung có 50 triệu won được chuyển vào không rõ nguồn gốc, của RyeoWook hyung có 70 triệu won không rõ nguồn gốc được chuyển vào, và của Siwon hyung là 100 triệu… vậy xem ra có nhiều kẻ coi trọng tiền hơn tình anh em quá ha…” – nó nói với giọng điệu mỉa mai – “Vậy giờ chúng ta phải làm gì?”
“Tạm thời cứ theo dõi tình hình, hiện tại chúng ta không thể kết luận vội vàng được…” – hắn nói với vẻ mặt thản nhiên nhằm che đi sự lo lắng trong lòng.
Người ta nói hắn là kẻ lạnh lùng, vô tình, tàn nhẫn, giết người không gớm tay, và còn nhiều mĩ từ khác để nói về hắn. Nhưng Jung Yunho cũng là con người, và hắn cũng có tình cảm của một con người. Bởi vậy hắn thực sự không muốn tin những người anh em đã theo hắn trong bao nhiêu năm qua lại có thể phản bội hắn.
Nhưng một khi điều đó là sự thật. Hắn buộc lòng phải giết người đó.
Đau lòng?
Có!
Nhưng thà một người chết còn hơn là tất cả đều chết.
Hắn là bang chủ, là người đứng đầu, hắn phải là người đứng ra bảo vệ tất cả những người anh em của mình. Vì vậy, dù kẻ đó là ai hắn cũng sẽ giết không tha!!!
———————————————-
Knock…knock… – tiếng gõ cửa nhẹ vang lên
“Vào đi!”
“Anh cả!” – Siwon đẩy cửa đi vào, khẽ nhìn hắn lo lắng – “Đây là những gì tôi đã điều tra được” – anh đẩy nhẹ tập tài liệu đến trước mặt hắn, trong lòng có chút ái ngại.
Lật từng trang trong tập hồ sơ Siwon đưa, hắn đọc lướt qua mỗi trang. Nhưng có đến bốn trang hắn phải nhìn lại.
Thật kĩ…..
Thật lâu…..
Hắn nhíu mày.
Bốn người. Chính xác là có bốn người có lí do để bán đứng hắn.
EunHyuk – bạn trai của Lee DongHae, lí do trả thù cho người yêu
Lee SungMin – em trai của Lee DongHae, lí do trả thù cho anh trai
YeSung – thành viên của Super Junior, thường xuyên bị khiển trách về quản lí địa bàn, lí do tư thù cá nhân.
LeeTeuk – thành viên của Super Junior, từng là đàn em của Lee SooMan, lí do trả thù cho bang chủ cũ.
BỘP!
Yunho đập mạnh tập tài liệu xuống bàn, ánh nhìn hắn lên sự giận dữ. Tất cả mọi hướng điều tra của hắn đều thành công một cách ngoài sức tưởng tượng.
Việc đáng mừng, có gì phải giận dữ?
Thật chẳng đáng mừng chút nào nếu như những việc điều tra của hắn chỉ nhằm tìm ra một người thì lại tìm ra cả tá kẻ đáng nghi ngờ.
Vậy đó là bế tắc hay thành công?
Dường như có kẻ đang muốn trêu ngươi hắn, muốn thử thách khả năng kiềm chế, sự kiên nhẫn của hắn
“KHỐN NẠN!!!” – hắn gạt tất cả mọi thứ trên bàn xuống sàn nhà – “CÚT RA NGOÀI!!!” – tiếng hét của hắn khiến cho Siwon giật mình mà nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Trước giờ, hắn luôn rất bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, dù có khó khăn đến mấy, nhưng lần này hắn thực sự không thể kiềm chế được. Làm sao có thể kiềm chế nổi khi mọi con đường hắn đi đều lâm vào ngõ cụt như vậy. Những người hắn tin tưởng nhất, đều có khả năng trở thành kẻ phản bội hắn.
Ngồi phịch xuống ghế, Yunho nhắm mắt lại. Hắn thực sự không muốn suy nghĩ nhiều nữa. Hắn muốn mặc kệ tất cả ra sao thì ra. Nhưng không thể được. DBSK do bàn tay của hắn cùng những người đó gây dựng mới trở thành một bang phái hùng mạnh trong thế giới ngầm như ngày hôm nay. Nó là sự thành công trên tính mạng của không biết bao nhiêu người. Hắn đâu thể từ bỏ chỉ vì một chuyện cỏn con.
Bỗng hắn mở mắt ra.
Khóe môi vẽ lên một đường cong mà người ta vẫn gọi là một nụ cười.
Nụ cười khinh đời.
Một nụ cười của quỷ.
—-End chap 21—-