CHƯƠNG 15
“Ân. . . . Đau. . . “
“Mau, truyền thái y!” Duẫn Hạo ôm Tại Trung trở về tẩm cung, thấy trên khuôn mặt trắng bệch của Tại Trung vương đầy những giọt mồ hôi, trong lòng bản thân cũng gấp muốn chết, vừa đem Tại Trung đặt lên giường, Cơ Phạm đã tiến vào tẩm cung, còn chưa bái kiến hoàng thượng, Duẫn Hạo liền kéo hắn lên: “Mau, xem Tại Trung. . . . “
Cơ Phạm nhất thời cũng không dám chậm trễ, “Hoàng thượng, lập tức phân phó bên dưới nấu nước nóng, vương phi muốn sinh. . . . “
Trong tẩm cung nhất thời loạn thành một đoàn, Duẫn Hạo cũng bị Cơ Phạm ngăn ở ngoài phòng. . . . .
“A. . . Đau. . . . ” Đau quá, hạ thân đau đến tê tâm liệt phế, từ bụng trở xuống.
“Vương phi? Người có nghe thấy không?”
Tại Trung đau đến không thể nói, “Ngô. . . . . “
“Hiện tại hài tử muốn ra, người nhất định phải dùng lực nha!”
Trí Luật, hài tử của ta cùng Duẫn Hạo, “A. . . . “
“Oa. . . . ” Trong phòng truyền ra tiếng khóc của trẻ con, sinh rồi! Dây cung trong lòng Duẫn Hạo cuối cùng cũng có thể buông xuống (ý nói anh đang căng thẳng đó mà). Duẫn Hạo chạy vào phòng, cung nữ vừa mới bao bọc xong hài tử, nói với Duẫn Hạo: “Hoàng thượng, là một quận chúa!”
“Hảo. . . . Tại Trung. . . . . ” Tâm trí Duẫn Hạo lúc này đang lo lắng cho Tại Trung, chạy vội đến trước giường Tại Trung, nắm lấy tay Tại Trung, khẽ gọi: “Tại Nhi?”
Tại Trung yếu ớt hỏi: “Hài tử?”
“Là nữ hài. . . . ” Duẫn Hạo nói cho y biết.
“Trí Luật. . . . ” Thật tốt quá, hài tử đã bình an ra đời, vậy bây giờ y cũng không cần lo lắng nữa. . . .
“Không xong rồi, hoàng thượng, vương phi ra rất nhiều máu. . . . Ngài mau để vi thần xem. . . . ” Cơ Phạm ở một bên luống cuống tay chân, làm sao có thể, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không còn vướng bận?
“Hoàng. . . . Hoàng thượng. . . . Vương phi. . . . ” Cơ Phạm không dám nói.
Không thể, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không muốn ở bên cạnh trẫm, mà vội vã muốn đi theo Thẩm Xương Mân. Trẫm không cho phép, không cho phép ngươi chết! Duẫn Hạo giống như người điên mà lay Tại Trung, “Tại. . . . Không được ngủ, tỉnh dậy cho trẫm. Không được ngủ, có nghe thấy không!”
Duẫn Hạo thấy người bị mình tổn thương – Tại Trung, ý thức đang bị rút ra từng chút một, Trí Luật a, thực xin lỗi, nương đã không thấy được con. . . .
“Kim Tại Trung, ngươi không được chết, ngươi dám. . . . .Trẫm sẽ giết Trí Luật, giết nữ nhi duy nhất của ngươi cùng Thẩm Xương Mân! Ngươi không được chết, có nghe không!” Duẫn Hạo không ngừng lay thân thể của Tại Trung, cung nữ cùng Cơ Phạm ở một bên thấy vị quân vương gần như trở nên điên cuồng, chỉ có thể trộm lau nước mắt. . . . .
Trí Luật, nữ nhi của ta, Tại Trung tựa hồ nghe được tiếng khóc của hài tử, không, nữ nhi của ta. . . .
“Không được chết. . . . ” Duẫn Hạo nghẹn lời, nước mắt đã chảy xuống. Vị quân vương chưa bao giờ khóc, vị quân vương khí phách cho dù ngày đó phụ hoàng mẫu hậu của mình chết cũng không rơi một giọt lệ, lúc này lại giống như mất đi chỗ dựa mà ôm lấy người dưới thân khóc: “Tại Nhi, ngươi chết rồi ta phải làm sao? Tại Nhi, trở về được không?” Duẫn Hạo đã điên rồi, nhìn thấy người mình yêu nhắm mắt, hắn bây giờ mới phát hiện bản thân yêu y bao nhiêu.
“Tại Nhi, chỉ cần ngươi trở về, ta sẽ yêu ngươi, ta sẽ trả lại ngươi mọi thứ. . . . Ta yêu ngươi. . . . “
Yêu ta sao? Yêu ta tại sao còn muốn thương tổn ta?
Cơ Phạm đột nhiên cảm thấy tay trầm xuống, “Hoàng. . . Hoàng thượng. . . Vương phi đã có mạch đập, thỉnh ngài nhường lối, để vi thần cứu chữa. . . . ” Nghe thấy Tại Trung có thể cứu, Duẫn Hạo lập tức tránh ra.
“Hảo. . . .Cứu sống y. . . ” Lau khô nước mắt trên mặt, nhìn người đã bị mình thương tổn đến đầy thương tích.
Cơ Phạm ra khỏi cung điện, Duẫn Hạo lập tức đi tới, “Y thế nào rồi?”
“Hoàng thượng, thân thể vương phi đã không còn đáng ngại. Chính là. . . . trong lòng có tích tụ, có thể. . . . có thể sẽ ngủ mãi như vậy, cũng có thể. . . .Ngày nào đó sẽ tỉnh lại.”
“Ngươi lui xuống đi.”
Duẫn Hạo đi tới bên giường, Tại Nhi, mau tỉnh lại đi, ngươi muốn trẫm làm sao bây giờ? Duẫn Hạo vuốt tay Tại Trung, thì thào tự nói: “Tại, đã mười lăm ngày rồi, còn chưa muốn tỉnh sao? Trí Luật cũng rất nhớ ngươi, mau tỉnh lại được không?”
Mỗi ngày Duẫn Hạo đều tới Thánh Tuyết Điện nói chuyện cùng Tại Trung, si mê nhìn y, rất sợ sẽ bỏ lỡ thời khắc y tỉnh lại.
Tay của Tại Trung đột nhiên hơi động, Duẫn Hạo liền ngừng nói. . . .”Tại. . . “
Lông mi Tại Trung động động vài cái, mắt mở ra. Duẫn Hạo hưng phấn hỏi: “Tại, ngươi đã tỉnh?” Tại Trung chỉ nhìn đỉnh giường, không nói gì, đôi mắt đen láy chưa từng nhìn Duẫn Hạo một cái.
Đợi sau khi Cơ Phạm giúp Tại Trung xem mạch, Duẫn Hạo liền triệu kiến hắn tới ngự thư phòng.
“Y làm sao vậy? Tỉnh rồi tại sao không nói lời nào, cũng chưa từng. . . . ” Cũng chưa từng nhìn trẫm một chút. Cơ Phạm thấy quân vương lo lắng: “Vương phi đã chịu kích động rất lớn, có thể trong tiềm thức không hề muốn tiếp xúc với bất kỳ ai. . . . “
“Thật sao?” Duẫn Hạo nhìn cảnh vật xa xa ngoài cửa sổ, tự nói: “Chẳng lẽ ngươi ngay cả trẫm cũng không cần sao? Trẫm yêu ngươi như vậy. . . . “
Cơ Phạm nhìn Duẫn Hạo si tình, yêu vì sao lại hành hạ bọn họ như vậy, Mân vương, quyết định lúc trước của người có đúng không?
“Vậy có biện pháp nào có thể khiến y mở miệng không?” Nghĩ đến Tại Trung sau này đều vĩnh viễn như vậy, trong lòng Duẫn Hạo lại bắt đầu đau. Hắn thà rằng sau khi Tại Trung tỉnh lại có thể mắng hắn, đánh hắn, khóc nháo một trận. . . . .Nhưng không nghĩ rằng lại như vậy, y có thể không cần trẫm, có thể. . . . Chẳng lẽ đã không còn yêu trẫm?
“Theo ý kiến của vi thần, tháo chuông vẫn cần người treo chuông a, nhưng Mân vương hắn. . . . “
“Đã biết rồi. . . . Ngươi lui xuống đi.”
“Dạ, vi thần cáo lui.”
Tại Trung đã tỉnh lại, thân thể cũng tốt lên, nhưng vẫn không chịu mở miệng nói chuyện, giống như một búp bê sứ mỹ lệ vậy. Đôi mắt to có thần ngày trước lúc này lại ảm đạm vô quang, mọi người nhìn thấy đều đau lòng. Sương Nhi nhìn chủ tử vốn nên hạnh phúc bây giờ lại thành như vậy, chỉ có thể lén gạt lệ. . . .
Tuấn Tú ôm lấy Tại Trung: “Tại Nhi, đợi thêm chút nữa, khi thời cơ chín muồi, ta sẽ đưa đệ đi. Ta sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương đệ, Thẩm Xương Mân không thể, Trịnh Duẫn Hạo lại càng không thể. . . . “
Lục Cầm thái hậu dẫn theo Tiểu Trí Luật tới thăm Tại Trung, vỗn nghĩ hài tử hẳn là có thể gợi lại ý thức của Tại Trung. Nhưng nào biết, Tiểu Trí Luật khóc đến tê tâm liệt phế, nhưng Tại Trung vẫn không chút động lòng. Nhìn thấy Lục Cầm cũng đau lòng, “A. . . không khóc. . . không khóc. . . , Trí Luật ngoan, nãi nãi thương nha. . . .” Sau đó lau nước mắt ôm hài tử rời đi.
Bộ dạng này của Tại Trung, đau lòng nhất là Duẫn Hạo. Duẫn Hạo bưng lên một chén cháo, múc một thìa thổi nguội rồi đưa tới bên miệng Tại Trung, ánh mắt Tại Trung vẫn vô thần, không có tiêu cự, miệng vẫn ngậm chặt, không hề có ý mở miệng. Sương Nhi ở bên cạnh cũng phiền muộn, bình thường khi mình đút chủ tử ăn, chủ tử sẽ ngoan ngoãn phối hợp, tại sao khi hoàng thượng. . . .
“Tại Nhi, ngoan, ăn một chút đi?” Thấy người này đã dần dần gầy đi, Duẫn Hạo ôn nhu gọi. Một lúc sau, Tại Trung vẫn ngậm miệng. Đột nhiên, Duẫn Hạo vung tay, “Ba. . . . ” một tiếng, chiếc chén trong tay lập tức vỡ tan trên đất.
“Ngươi rốt cuộc muốn hành hạ trẫm tới khi nào?” Sương Nhi đang muốn đi tới nhặt mảnh vỡ trên mặt đất, mới vừa ngồi xuống, Duẫn Hạo đã quát: “Không được nhặt, ra ngoài cho trẫm.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Sương Nhi rời khỏi phòng.
Duẫn Hạo chế trụ hai vai Tại Trung: “Ngươi muốn hành hạ trẫm như thế nào?” Lời nói của Duẫn Hạo nghẹn lại, thấy Tại Trung không chút động lòng, Duẫn Hạo ôm chặt lấy y, “Tại Nhi, trẫm xin ngươi, nhìn trẫm đi, đừng tiếp tục hành hạ trẫm nữa. . . . “
Duẫn Hạo ôm chặt Tại Trung, gắt gao đem y tiến vào trong lòng, “Trẫm biết, ngươi còn đau lòng vì hắn, hiện tại ngươi cung nghe không vào bất cứ chuyện gì, trẫm. . . .trẫm không muốn giết hắn, trẫm chỉ muốn đoạt ngươi về từ bên cạnh hắn, trẫm không có giết hắn. . . . Đừng tiếp tục hành hạ bản thân nữa được không?” Tại Trung bị Duẫn Hạo ôm, ngây ngốc mà nhìn nhìn mặt đất.
“Ta yêu ngươi. . . . Tại Nhi. . . . Ta. . . ” Ghé vào bên tai y, lặp lại từng lần từng lần. . . .