[DBSK Fanfic] Chích Ái

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 24

“Tại Trung, con nhất định muốn làm như vậy sao? Rời khỏi Hạo Nhi, con muốn đi đâu?” Thái hậu lo lắng nhìn người trước mắt mà nàng coi như hài tử của mình, nó đã chịu nhiều đau khổ như vậy. Hiện tại nó lại vì bách tính, mà rời khỏi người mình yêu.

“Ân, con muốn cùng ca ca đưa Trí Luật tới một nơi mà không ai biết chúng con, hảo hảo sống. . . .” Hảo hảo sống, y còn có thể hảo hảo sống sao, rời khỏi Duẫn Hạo của y?

“Trí Luật. . . . . Nó là nữ nhi của Duẫn Hạo mà, con không nói cho Hạo Nhi biết sao?”

Tại Trung cúi đầu, mắt nhìn xuống đất, “Nói cho hắn, hắn cũng sẽ không tin, vậy hà tất phải làm vậy?”

“Tại Trung. . . . . “

“Không sao, cô cô, sau này. . . . Sau này khi con không ở bên cạnh, người. . . . Người nhất định phải bảo trọng a, người tốt với con như vậy. . . . .”

Mắt thái hậu đã ướt, đây là tạo nghiệt gì a, Tại Trung, đây là đang vì chúng ta chuộc tội sao.

Duẫn Hạo một mình ở trong ngự thư phòng, nguyên lai Kim Tuấn Tú thật sự muốn làm phản. Không ngờ Kim Tuấn Tú đối với Tại Trung nguyên lai cũng là tình cảm như vậy. Trong khoảnh khắc biết Kim Tuấn Tú muốn làm phản, đặc biệt là khi biết tình cảm của Kim Tuấn Tú đối với Tại Trung, hắn cư nhiên không tức giận, mà không hiểu sao lại lo lắng. Hắn lo lắng Tại Trung rời khỏi mình sẽ ở cùng một chỗ với Kim Tuấn Tú. Hắn đã từng áp chế bản thân, tự nói với bản thân rằng bây giờ Tại Trung đã không còn liên quan đến hắn, nhưng trong lòng hắn lại không ức chế nổi mà nghĩ tới y. . . . .

Có đôi lúc buổi tối sẽ nghĩ tới người đó, hắn có điểm hối hận, bản thân cư nhiên vì một hài tử đã chết mà đối với y như vậy. Còn thiếu chút nữa đã giết chết Trí Luật, hiện tại nghĩ tới vẫn còn có chút sợ, hắn thiếu chút nữa đã hại chết một hài tử. Có lẽ đó thật sự là ngoài ý muốn, là mình đã đem trách nhiệm áp đặt lên Tại Trung.

Ngày đó khuôn mặt Tại Trung tràn đầy nước mắt, còn có ánh mắt gần như tuyệt vọng. . . . . . Duẫn Hạo bây giờ mới phát hiện bản thân có bao nhiêu nhớ y, hắn một mình chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, không hề chú ý tới có người tiến vào ngự thư phòng. Duẫn Hạo cảm thấy có người vào ngự thư phòng, nhưng hắn không hề xoay người, “Ai?”

Duẫn Hạo có chút phẫn nộ, nô tài nào to gan như vậy, dám tự ý đi vào ngự thư phòng!

“Là ta. . . . . “

Nghe được thanh âm mà bản thân ngày đem mong nhớ, Duẫn Hạo xoay người lại, “Tại. . . . . ” Hắn nhất thời có chút kinh ngạc, nhưng lập tức lại khôi phục thần tình nghiêm túc như lúc đầu, hắn không hề muốn để Tại Trung nhìn ra hắn khác thường, “Ngươi tới làm gì?”

Nguyên lai hắn không muốn gặp lại mình, ánh mắt Tại Trung nhất thời ảm đạm xuống, nhưng y lại nhớ tới mục đích lúc này tới gặp Duẫn Hạo. Vì thế, Tại Trung lập tức quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói: “Hy vọng hoàng thượng có thể buông tha ca ca Kim Tuấn Tú của ta.”

Hai chữ ‘hoàng thượng’ lập tức đem Duẫn Hạo và Tại Trung phân rõ giới hạn, khiến cho hai người nhất thời giống như xa lạ. Duẫn Hạo nghe thế trong lòng dường như có tiếng lộp bộp, nhìn người quỳ ở trước mặt mình, “Kim Tại Trung, ngươi có tư cách gì mà cùng trẫm nói điều kiện. Kim Tuấn Tú phạm phải chính là đại tội, trẫm sao có thể để hắn uy hiếp giang sơn của trẫm!”

Tại Trung vẫn cúi đầu như trước, “Mọi chuyện đều là vì ta, muốn giết cứ giết ta đi, hãy buông tha cho ca ca của ta. Ta. . . . Ta có thể khiến ca ca lui binh, sẽ không thương tổn tới bách tính Thánh Viêm, cầu ngài. . . . . ” Nói xong lại ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo, đây là nam nhân mà mình yêu nhất, ” Cầu xin ngài. . . . Buông tha cho huynh ấy đi, đều tại ta, ngài bắt ta làm cái gì cũng đều có thể. . . . ” Nước mắt lập tức rơi xuống, ánh mắt ướt nước giống như một hồ nước trong veo, nhìn đến tâm Duẫn Hạo cũng chẫn động mạnh mẽ. . . . . .

“Nếu lúc này ngươi buông tha ca ca, huynh ấy sẽ không thương tổn bất cứ ai, ta cũng sẽ rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt ngươi. . . . . “

Y muốn rời khỏi đây, y tại sao lại muốn rời khỏi đây? Y cư nhiên vì muốn Kim Tuấn Tú lui binh mà rời khỏi đây.

“Duẫn a. . . . ” Nghe được một tiếng gọi nhẹ nhàng của Tại Trung, Duẫn Hạo rốt cuộc cũng không khắc chế được lòng mình. Hắn kéo Tại Trung lại, hung hăng ôm vào trong lòng, tất cả chuyện này đều tới quá bất ngờ, Tại Trung liền ngây ngốc, chỉ có thể ngơ ngác mà tùy Duẫn Hạo ôm lấy. Duẫn Hạo thấy Tại Trung không có bất kỳ phản ứng nào, liền nâng mặt y đối diện với mình, đợi sau khi Tại Trung đã thật sự phản ứng được, thì chỉ thấy khuôn mặt dần dần phóng đại của Duẫn Hạo. . . . .

Duẫn Hạo dùng sức hôn y, mút lấy cánh môi của Tại Trung. . . . .Tại Trung vốn muốn đẩy Duẫn Hạo ra, nhưng y bây giờ lại phát hiện bản thân căn bản không muốn đẩy hắn ra, một lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng. Duẫn Hạo, hãy để ta trầm luân một lần cuối cùng đi, ngày mai ta sẽ rời đi. . . . .

Tại Trung nhắm mắt lại, đáp trả nụ hôn nóng bỏng của Duẫn Hạo, Duẫn Hạo đợi khi Tại Trung đáp lại thì càng dùng lực mà khai mở đôi môi Tại Trung, hút lấy mật dịch, nhẹ nhàng cắn lên chiếc lưỡi của y đang cuốn lấy trong miệng mình. . . . . Nụ hôn kịch liệt càng khiến cho hai người không ngừng thở dốc, chỉ bạc không kịp nuốt xuống từ khóe môi Tại Trung chảy ra, trượt xuống chiếc cổ mềm mại, chảy vào trong ***g ngực. . . . .

Trong phòng dần dần nóng lên, Duẫn Hạo nghe được tiếng rên rỉ ngọt ngào của Tại Trung. Hắn muốn không chỉ có thế này, hắn muốn nhiều hơn nữa. Tay Duẫn Hạo với vào trong vạt áo của Tại Trung, vuốt ve lấy da thịt trước ngực Tại Trung, da thịt trắng mịn dần dần biến thành màu hồng. . . . . .Bàn tay một đường hướng xuống, nhẹ nhàng ép lên một khỏa hồng trước ngực, “Ân. . . . ” Hoan du quá lớn khiến Tại Trung nhịn không được mà kêu thành tiếng. . . . . .

Duẫn Hạo kéo nhẹ, bờ vai ôn nhuận của Tại Trung liền hiện ra, Duẫn Hạo nhìn con người khả ái trước mặt, y phục đã bị kéo xuống quá nửa, treo ở trên vai, lộ ra hơn nửa ***g ngực, da thịt bị mình xoa nắn đến phiếm hồng, hai điểm trước ngực cũng bị xoa nắn mà đứng thẳng lên, còn lộ ra một nhan sắc mỹ lệ, đôi mắt mê ly ướt nước. . . . .

Duẫn Hạo chịu không được Tại Trung mị hoặc như vậy, không ngừng thở dốc, đem Tại Trung ôm đến trên giường. Vừa định đem Tại Trung đặt ở trên giường, nào ngờ Tại Trung lại xoay người một cái đem Duẫn Hạo không hề phòng bị áp ở dưới thân mình. . . . Tại Trung xé khăn trải giường đem hai tay Duẫn Hạo cột ở trên đầu giường, “Tại. . . . . Ngươi muốn làm gì?” Duẫn Hạo lúc này đang bị *** tra tấn nên không hề chú ý tới Tại Trung sẽ làm như vậy, thế nên đợi khi hắn có chút thanh tỉnh, Tại Trung đã cởi phân nửa y sam mà ngồi ở trên người hắn. . . .

Kỳ thực vừa rồi khi Duẫn Hạo hôn Tại Trung, trong lòng Tại Trung đã xuất hiện một ý tưởng can đảm. Hôm nay có thể là đêm cuối cùng của y và Duẫn Hạo, có lẽ từ ngày mai, hai người bọn họ sẽ vĩnh viễn không gặp mặt nữa. Y muốn lưu lại một chút gì đó trong sinh mệnh của Duẫn Hạo, có lẽ là xuất phát từ tư tâm của bản thân, hy vọng có thể cho hai người một chút hồi ức, hy vọng có thể lưu lại trong lòng hắn một chút dấu vết. . . .

Hai tay Duẫn Hạo đã bị trói, nhưng hắn lại hung hăng hít một ngụm khí lạnh, Tại Trung đang ngồi trên người hắn, hai tay cởi xuống dây cột tóc của bản thân, mái tóc như tơ lụa theo đó mà tán khai trên thân thể hắn, mị nhãn như tơ, chậm rãi giơ tay lên, giải khai thắt lưng của bản thân, y phục vốn khoác trên vai lập tức trượt xuống, để lộ ra làn da trắng như tuyết. . . ..

Tiếng thở dốc của Duẫn Hạo càng ngày càng lớn, Tại Trung đang tra tấn hắn, ít nhất trong mắt hắn là như vậy. Đôi tay trắng nõn vuốt ve hai điểm trước ngực của bản thân, “Ân. . . . ” Tiếng rên ngọt ngào của Tại Trung đã kích thích Duẫn Hạo. . . . .Hắn chưa bao giờ thấy Tại Trung câu nhân (câu dẫn người) như vậy.

Tại Trung cúi người xuống, cái miệng đỏ tươi hôn lên môi Duẫn Hạo, đem đầu lưỡi của mình với vào trong miệng Duẫn Hạo tìm kiếm chiếc lưỡi của hắn mà quấn lấy nhau, “Ân. . . . . ” Duẫn Hạo thực sự bị kích thích, nhưng hắn lập tức phản ứng kịp mà hôn lại chiếc lưỡi của Tại Trung, mạnh mẽ dẫn vào trong miệng mình. . . . .

Hai tay Tại Trung kéo mở vạt áo của Duẫn Hạo, hôn lên cổ, trước ngực Duẫn Hạo, theo da thịt mạch sắc mà một đường hướng xuống dưới, không ngừng hôn liếm. . . . .

“Tại. . . .Ân. . . Cởi. . . Cởi cho trẫm. . . ” Duẫn Hạo thực sự là chịu không được Tại Trung như vậy, rất mị hoặc a. Tại Trung cắn lấy lỗ tai Duẫn Hạo, “Đêm nay hãy để ta, hảo hảo hầu hạ ngươi đi. . . . ” Thanh âm khàn khàn khiến cho Duẫn Hạo chấn động cực đại.

Tại Trung cởi bỏ y phục chướng mắt trên thân thể của mình cùng Duẫn Hạo, hiện tại thân thể của y cùng Duẫn Hạo đều xích lõa, Duẫn Hạo mở to mắt nhìn Tại Trung cởi bỏ y phục trên thân thể của mình. Tại Trung rất chủ động, mái tóc dài rơi trên ngực Duẫn Hạo, một cảm giác tê dại, thật thoải mái, điều này khiến Duẫn Hạo vừa mừng vừa sợ.

Tại Trung không ngừng hôn lên thân thể Duẫn Hạo, cũng lưu lại trên đó từng dấu hôn, Duẫn a, đây là điều cuối cùng Tại Trung lưu lại cho ngươi.

Tại Trung rời khỏi thân thể Duẫn Hạo mà nửa nằm ở bên kia giường, Duẫn Hạo không biết Tại Trung muốn làm gì, chỉ có thể nâng thân thể dậy mà nhìn y, vừa nhìn đã khiến hắn hoàn toàn ngây ngẩn cả người. . . . .

Tại Trung, Tại Trung cư nhiên đang tự an ủi, chỉ thấy Tại Trung mở lớn hai chân, đối diện với Duẫn Hạo, nơi riêng tư lộ ra trước mắt Duẫn Hạo, nhìn không bỏ sót chút nào. . . . “Ân. . . . ” Tại Trung vươn chiếc lưỡi hồng hồng ra mà thở dốc, trên mặt đã ửng đỏ, mồ hôi nhễ nhại. . . . Động tác trên tay không ngừng, trên dưới mà xoa nắn phân thân của mình, phát ra những tiếng rên rỉ mê người, nhìn thấy vậy khiến cho dục vọng của Duẫn Hạo dần dần thức tỉnh. . . . .

“Ân. . . A. . . Duẫn a. . . ” Tại Trung híp mắt, vừa không ngừng vuốt ve “chính mình”, vừa gọi tên Duẫn Hạo. Chết tiệt, khăn trải giường này làm sao lại không đứt, giờ phút này Duẫn Hạo thực sự muốn đem tiểu yêu tinh ở trước mắt kéo vào trong lòng mà hảo hảo yêu thương. . . . . Đã chịu không nổi tình cảnh hương diễm như vậy nữa a.

Tay kia của Tại Trung đang xoa nắn hai điểm trước ngực của bản thân, dục vọng giữa hai chân không ngừng biến lớn, phần đỉnh cũng lớn lên, Tại Trung biết bây giờ bản thân có bao nhiêu mê người. Y biết phải làm thế nào mới khiến cho nam nhân trước mặt có cảm giác với mình, y hiện tại đã bất chấp cái gì xấu hổ, chỉ nghĩ muốn đem mặt mỹ lệ nhất của mình, dụ nhân nhất của mình hiện ra trước mắt hắn. . . . .

Y yêu hắn, y yêu người nam nhân đang bị y cột ở trước mắt, y yêu nam nhân đã từng hung hăng mà xé nát cả thể xác và tinh thần y. Y mặc kệ, y chính là yêu nam nhân đã từng thương tổn mình, nói y ngốc, nói y hạ tiện cũng được, y chính là yêu hắn.

“Duẫn. . . . A. . . . ” Tại Trung ngửa đầu, vừa nâng thắt lưng, một cỗ dịch thể màu trắng ngà đã bắn ra, phun ở trên tay, trên khăn trải giường, còn có trên đùi Duẫn Hạo. . . . “A. . . . A. . . . “

Sau khi đạt tới cao trào Tại Trung lại càng mê người, dục vọng của Duẫn Hạo cũng đã hoàn toàn ngẩng đầu, vừa bẩn (!?)vừa đau. Hắn rất nhớ khi chôn thật sâu trong u huyệt phía dưới của Tại Trung, hung hăng mà chà đạp cái miệng nhỏ bé ướt át. Thật đẹp, Tại Trung sau khi tự an ủi thật sự rất đẹp, Duẫn Hạo hận mình lực tự chủ quá kém, chỉ một tình cảnh như vậy liền chịu không được. Tại Trung nhìn ái dịch phun trên tay mình, liền vươn lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm lấy. . . . Tiểu yêu tinh thật mê ngươi, “Ha ha. . . . ” Tại Trung cười giống như một tinh linh lạc nhập vào thế gian.

Y cúi xuống giữa hai chân Duẫn Hạo, liếm lấy ái dịch của bản thân bắn ra rơi ở trên đùi Duẫn Hạo, chậm rãi hướng lên, tới bên trong đùi Duẫn Hạo, cắn cắn lên da thịt nơi đó, điều này đã khiến Duẫn Hạo phát ra tiếng rên rỉ “Ân. . . . Tại. . . . ” Hai tay Duẫn Hạo nắm thành quyền, hoan nhạc quá lớn đã kích thích tiềm năng ở bên trong, đầu hắn càng ngửa về phía sau. . . . .

“A. . . . . ” Duẫn Hạo kêu ra tiếng, Tại Trung cư nhiên liếm chỗ đó của hắn, còn ngậm lấy nó. Dục vọng đã ngẩng đầu bị khoang miệng nóng ẩm bao lấy, Tại Trung nhẹ nhàng cắn cắn phân thân của hắn, đầu lưỡi liếm lên những đường vân. . . . . Cái miệng nhỏ nhắn gắt gao mà dán lấy, kỹ xảo không thành thạo, nhưng vẫn khiến phân thân của Duẫn Hạo trướng lớn vài phần. . . . . .

Duẫn Hạo thỏa mãn mà nâng eo, đem dục vọng càng sáp nhập sâu hơn vào trong miệng Tại Trung, thẳng đến yết hầu, “Ngô. . . . . ” Quá lớn, miệng của Tại Trung căn bản không thể chứa được vật cự đại của Duẫn Hạo, Tại Trung liền phun ra phân thân của Duẫn Hạo. Mới vừa rồi Tại Trung không ngừng tư nhuận (thấm ướt), vật cự đại của Duẫn Hạo đã hoàn toàn đứng thẳng, đồng thời còn phiếm quang trạch (nói chúng là ánh sáng phản chiếu ra khi đồ vạt bị ướt ý mà). . . . . .

Tại Trung nhìn Duẫn Hạo bên cạnh đã bạo phát, Tại Trung nâng tay phải lên, nhẹ nhàng mút ngón tay để làm ướt nó, phát ra tiếng nước sách sách, từng sợi chỉ bạc rơi ở trên giường. . . . .

Đợi khi Tại Trung đã thấm ướt xong ngón tay của mình, liền đem một ngón tay tiến vào trong hậu huyệt dưới thân, “Ân. . . . ” Tiểu huyệt sít chặt khép mở mà hút lấy ngón tay thon dài của Tại Trung, khiến Tại Trung nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng. Tại Trung không ngừng dùng ngón tay mở rộng, một ngón, hai ngón, cho đến khi đã nhét vào ba ngón tay. Lúc này, Tại Trung đang không ngừng thở dốc, Duẫn Hạo khó chịu sắp chết rồi, thấy báu vật ở trước mắt, nhưng bản thân lại ăn không được. Phân thân của mình vẫn còn trướng lên khó chịu như vậy, “Tại. . . . . Mau. . . . . “

“Ân. . . . . ” Tại Trung không ngừng dùng tay mở rộng, rên rỉ. . . . “Ân. . . . A. . . . ” Tại Trung trừu xuất ngón tay mang theo một chút thể dịch, “cái miệng” phía dưới trống rỗng khiến Tại Trung có chút khó chịu. Y ngồi ở trên người Duẫn Hạo, nâng đồn bộ của mình lên, dùng “cái miệng” phía dưới nhẹ nhàng mà cọ xát phân thân to lớn của Duẫn Hạo, hình ảnh kích thích như vậy khiến Duẫn Hạo lại hít vào một ngụm khí, “cái miệng” phía dưới vẫn còn chảy ra một chút *** dịch, Tại Trung chậm rãi hạ xuống, “Ân. . . . “

Thật trướng, Duẫn Hạo cũng nhịn không được nữa, nâng thắt lưng lên mà đâm vào trong u huyệt của Tại Trung, “A. . . . ” Hai người đồng thời phát ra thanh âm hoan ái đặc biệt, quá chặt, chặt vô cùng khiến Duẫn Hạo thiếu chút nữa là buông vũ khí tại trận (ta không hiểu là gì, mạn phép đoán mò vậy: ý là nói Duẫn Hạo thiếu chút nữa thì bắn ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.