CHƯƠNG 2
3 năm sau
_mọi vật có vẻ như thay đổi nhiều quá mày nhỉ?
Quay sang thằng bạn chí cốt đang lái xe với gương mặt nhăn nhó, anh trưng
cho mình một nụ cười sát thủ, nụ cười mà tự cổ chí kim chưa có ai thoát được(đó là theo anh nghĩ vậy thôi)
_tao chẳng thấy thay đổi cái gì cả, chẳng có cái gì mới hết.- hắn nói với vẻ khá bực bội
_phải không đó! Tao mới về mà mày mừng tao bằng cách trưng cái mặt cau có ấy à? Muốn chết hả?
_hừ! mày mà không phải bạn thân của tao thì đừng hòng gọi tao vào giờ này, mới sáng sớm
_Sáng cái đầu mày, mày không biết coi giờ à? 11h 45 rồi đó anh hai ơi- anh chỉ chỉ vào đồng hồ được gọi là đắt nhất thế giới của mình- bộ hôm qua đi bar à?
_chứ mày nghĩ tao đi đâu đây, nó là nguồn sống của tao mà
_ha ha ha – anh cười to- mày đúng là bạn của tao, hai chúng ta giống nhau y hệt, ha ha ha ha
_Park Yoochun này mà không ở bar thì cá sống trên trời, chim lặn dưới nước đấy- hắn cười khẩy nhìn anh- mày có bồ chưa?
_ có, một em bốc lửa, hết ý!
_ghê quá ta, mấy tháng đây?
_ba năm rồi, thôi lo chạy đi, tao mệt quá, ngồi mười mấy tiếng đồng hồ rồi, tao ngủ chút đây, chừng nào tới thì kêu tao dậy
Nhìn thấy yunho cởi chiếc áo khoác phủ lên mặt, hắn lắc đầu ngán ngẩm, mong rằng thằng bạn thân của mình thật sự quên được người đó.
J.Co
_jaejoong ah! Cậu mang vào phòng họp 12 chai nước lọc nha
_vâng
_jaejoong ah! Cậu photo cho tôi cái này đi, mỗi thứ 12 bản
_vâng
_ jaejoong ah, jaejoong ah….jaejoong ah
Cậu-kim jaejoong, hiện đang là…tạp vụ trong phòng kinh doanh của công ty hàng đầu Hàn Quốc J.Co. Công việc bận bịu khiến cho cậu không có thời gian lo cho bản thân khiến cậu trở nên gầy nhom lại, tuy vậy nó vẫn không khiến cho vẻ đẹp của cậu bị lu mờ đi, đôi môi mọng đỏ vẫn thách thức lòng kiên nhẫn của người khác, đôi mắt to đen chứa đựng cả bầu trời đêm huyền dịu luôn cuốn hút những ánh nhìn đến ngây dại và một làn da trắng mà các anh đồng nghiệp cho rằng nó nõn nà như em bé khiến ngườii khác như phát điên khi chạm vào
“nghe điện thoại đi! Jaejoong nghe điện thoại đi”
Nếu như đây là lần đầu tiên bạn nghe thấy tiếng chuông điện thoại này, bạn chắc chắn sẽ khóc thét lên vì chất giọng “ như- đến- từ- địa- ngục” ấy, nhưng đây là phòng kinh doanh của J.Co và jaejoong đã làm ở đây 2 năm rôi nên chuyện này là…bình thường
Nhìn vào màn hình, đôi môi cậu chợt vẽ ra một nụ cười hạnh phúc
_em nghe đây
_về thôi, 5h rồi, nhớ mua thêm đồ ngọt- chất giọng “ như- đến- từ- địa- ngục” vẫn vang lên đều đều trong điện thoại
_được rồi, em về ngay
Gấp điện thoại lại, cậu vội vã thay đồ và chào mọi người để ra về, cậu cũng không quên mua một ít đồ ngọt như lời dặn của người đó, người mà cậu rất quý mến
_L ah! Em về rồi này
Cánh cửa bật mở, cậu mỉm cười bước vào và đóng cửa lại
_sao anh ăn nhanh quá vậy, em mới mua hôm trước mà lại hết rồi
Cậu vừa nói vừa đem tất cả bánh kẹo vừa mua được vào chiếc khay khổng
lồ đặt ở sau bếp
_anh phải làm việc và anh cần tập trung
L từ tốn đi vào bếp và với tay lấy cây kẹo mút
_nhưng anh ăn ngọt nhiều quá sẽ bệnh đấy, từ ngày em dọn đến sống với anh, anh chưa hề ăn cơm- cậu chống tay ngang hông nhìn anh
_vì nó không ngọt
Sau khi để đầy bánh kẹo lên cái dĩa to đùng của mình, anh quay lưng vào phòng làm việc của mình và đóng cửa lại, cậu chỉ biết mỉm cười lắc đầu nhìn anh
_hôm nay em sẽ nấu lẩu hải sản, anh nhất định phải ăn đó!
Nói rồi cậu với tay lấy cái tạp dề màu hồng có hình heo boo phía trước đeo vào cổ và bắt đầu công việc yêu thích của mình- nấu ăn
8h
_L ah! Em nấu xong rồi, ra ăn cơm thôi! L ah! LLLLLLLLLLLLLLLL AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!1
_anh ra ngay, em đừng hét
L chậm chạp mở cánh của nặng trịt của mình cùng với cái dĩa trống không trên tay, nhìn thấy một jaejoong đang bực bội trong người, anh cười nhẹ
_hôm nay anh sẽ ăn lẩu
Bỏ đi khi thấy hai chữ “ NGẠC NHIÊN” trên mặt jaejoong, anh nhảy phóc và ngồi xổm trên chiế ghế gỗ yêu quý của mình
_vào ăn đi, lẩu nguội mất đấy
Mỉm cười, jaejoong hồ hởi tiến về bàn ăn đang nghi ngút khói, cậu nói với anh tất cả những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay, anh vẫn ăn một cách “ chăm chỉ” và ngon lành ( ngoại trừ nồi lẩu của jaejoong còn có hằng hà vô số những chiếc bánh ngọt ngào mà L thích ăn nhất) nhưng cậu biết anh đang lắng nghe cậu nói. L lúc nào cũng vậy, vẫn lặng lẽ như một cái bong nhưng lại rất quan tâm đến người khác. Nhìn anh ăn, bất chợt cậu nhớ lại ngày đầu tiên cậu gặp anh