CHƯƠNG 47
Flashback
Yunho đã về nhà sống với gia đình chúng tôi được 1 tuần và anh ta tỏ ra rất biết điều, hình như anh ta
đang ngại vậy, cũng phải thôi, một người không quen biết mà lại ở nhờ thì không ngại sao được, nhưng
không sao, chúng ta cùng cảnh ngộ mà, tôi sẽ giúp anh nhé
………….
Sáng sớm, tôi gọi anh ta dậy, gương mặt Yunho lúc ấy đáng yêu tệ, cái mặt cứ đần ra, mắt cứ nhắm
hít lại ấy, hình như anh ta không ngủ được nên mới như thế, chắc là nhờ mẹ rồi phải không? Yên tâm
nhé, tôi sẽ giúp anh, bạn cùng cảnh ngộ
…………….
Yunho làm việc rất chăm chỉ, tuy đôi khi có làm bể ly tách hoặc cãi nhau với khách hàng nhưng được
cái anh ta rất khỏe, cái gì cũng làm được, đúng là một người chịu thương chịu khó mà, cố gắn lên
Yunho!
…………..
_mệt quá!- tôi ngã người lên chiếc nệm mỏng tăng và thô ráp của mình, thật sự lúc này tôi chỉ muốn
ngủ mà thôi nhưng tôi còn phải dậy nấu cơm đã, nếu mẹ về mà không có cơm ăn thì mẹ sẽ đói mất,
còn Yunho nữa, mà anh ta đi đâu rồi nhỉ?
Tôi đi vòng ra trước nhà, chổ giàn phơi đồ của tôi, a, anh ta đang phơi đồ, đống đồ ấy, anh ta đã giặt
ư? Thơm quá, mùi xà phòng này thật đặt biệt, thơm quá, anh ta mới mua bịt khác à?
_cậu về rồi ah?
Yunho vừa nhìn tôi vừa cười, tôi thề rằng tôi đã thấy anh ta phát sáng đấy, ha ha, mắt tôi bị hoa lên rồi
……..sau khi ăn cơm no nê, tôi ngã vật lên giường, chẳng còn sức đâu mà nói đùa nữa nhưng Yunho thì
có vẻ khá hơn tôi, anh ta cứ huyên thuyên suốt, mà chẳng có chuyện gì ngoài kể lại mấy chuyện đi làm
lúc sáng
“bụp”
_cúp điện rồi!- tôi ủ rũ nói- làm sao mà ngủ đây, nóng chết được
_vậy thì đi theo tôi đi, Jaejoong sẽ thấy mát ngay
Thật thì chẳng muốn đi đâu nhưng nóng quá nên đành phải theo thôi, Yunho đưa tôi đến một bãi đất
trông sau nhà, anh ta nói rằng anh ta vừa mới phát hiện ra đấy, phải công nhận nơi này mát thật
nhưng mũi nhiều quá, nó cắn tôi muốn chết đây này
_hôm nay nóng thật, ngày mai cũng sẽ nóng chết mất- tôi lắc đầu nhìn lên trời
_sao cậu biết- anh nhìn tôi
_nhìn xem, trời đầy sao thế kia, mẹ tôi nói rằng trời mà nhiều sao là hôm sau sẽ nóng lắm lắm, tôi thì
chẳng thích nóng đâu, chỉ thích lạnh thôi- tôi xịu mặt
_vậy…..để tôi “bắt” hết sao trên trời cho cậu nhá, thế thì không nóng nữa- anh hí hửng nói
_được sao?- tôi nhìn anh- tôi chẳng phải con nít lên 3 đâu, đừng có mà lừa tôi nhé- tôi chun mũi nhìn
anh
_vậy thì chờ tôi chút, Jaejoong sẽ không như thế nữa
Anh mỉm cười tinh nghịch rồi chạy biến đâu mất, kể thì cũng vui khi có anh trong nhà ấy nhỉ
_tèn tén ten, “hái” hết sao trên trời rồi này- anh đưa cho tôi một túi nhỏ màu đen- mở ra đi
Tôi ngạc nhiên làm theo lời anh
.
.
.
Ngạc nhiên không?
Tôi đang nắm cả bầu trời đêm trong tay đấy
Cái bọc đen ấy phát sáng
Là ngôi sao phát sáng đấy
_wa! Yunho ah! Sao anh hay thế?- tôi thích thú ngắm nhìn chúng
_vì tôi là người giỏi nhất trên thế giới này, tôi là ai chứ, tôi là Jung Yunho đấy!- anh vỗ ngực
Tôi phì cười trước điệu bộ của anh, trông đáng yêu quá, bất giác tôi đưa tay lên véo má anh, thích thật,
anh cũng con nhà nghèo như tôi nhưng sao da anh lại đẹp như thế nhỉ? Tuy có hơi đen chút xíu nhưng
lại mịn và đẹp lắm, tay cũng không bị sần, ai như tôi, tay tôi chai hết rồi, chai đến nỗi tôi chẳng dám
nắm tay ai cả
_nếu Jaejoong thích, tôi có thể đem cả mặt trời về cho Jaejoong luôn- anh vỗ ngực
_biết rồi biết rồi, tôi phì cười, đi vào ngủ thôi
Tôi kéo anh vào nhà, thật sự hôm nay tôi rất vui đấy, Yunho thật tốt và vui tính, tôi cũng nên giới thiệu
anh ta cho các bạn cảu tôi luôn nhỉ, uh chắc rồi, sẽ giới thiệu cho Yunho có thêm bạn nhé
………….
End flashback
_cưng ah!- Yunho phẩy tay trước mặt Jaejoong- em sao thế? Đang suy nghĩ gì ah?
Giật mình, Jaejoong cười với anh
_em chợt nhớ lại ngày xưa, khi anh gom cả bầu trời đêm vào túi cho em đấy
_thích không?- anh háo hức
_thích
_ra nhảy thôi nào cưng
Anh nắm tay cậu và kéo ra ngoài, các cô vũ công vây lấy hai người, Jaejoong cười rạng rỡ và cũng
nhảy theo anh, những bước nhảy ngô nghê nhưng đó lại là những bước nhảy đẹp nhất mà anh từng
thấy, vì nó là của Jaejoong
Cám ơn anh Yun ah, em giống như đang sống trên thiên đường vậy, mong rằng anh và em mãi mãi
hạnh phúc như thế này, mãi mãi anh nhé, em yêu anh
Cám ơn em Joonggie, em biết rằng nụ cười của em đủ để anh tan chảy không? Anh nguyện đánh đổi
tất cả để giữ được nụ cười này của em, mãi như thế nhé Joonggie, anh thề sẽ cố gắn bảo vệ nụ cười
này, mãi mãi bảo vệ em
Những ngày sau đó, Yunho đưa Jaejoong đi chơi rất nhiều nơi, họ chụp lại rất nhiều hình và quay lại
video gởi về cho bố mẹ xem, Jaejoong thật sự rất hạnh phúc, cậu chưa bao giờ cảm nhận được niềm
hạnh phúc nào mạnh mẽ và ấm áp đến thế, cậu thật sự rất hạnh phúc
Cửa hàng nữ trang Destiny
_cưng ah! Thấy chiếc nhẫn đó đẹp không?- Yunho chỉ vào chiếc nhẫn với dòng chữ Happiness được
khắc chìm ở phía trên- nó trông hợp với em lắm đó
Jaejoong nhìn theo hướng chỉ của Yunho, nó quả thật rất đẹp, nhưng….cái giá của nó cũng “đẹp” không
kém
_thôi Yun ah- cậu lắc đầu
_sao? Nó không đẹp ư?
_không, nhưng nó….mắc quá, những 1.300.000 USD lận đó, em không cần đâu Yun ah, đi thôi- cậu cố
ý kéo anh đi nhưng anh lại giữ cậu lại
_nó đẹp lắm và giá….cũng không mắc đâu, để anh tặng em nhé
Không nghe lời cậu khuyên, Yunho mua nó và đưa thẻ trả tiền cho nhân viên ở đó
_nếu em thích, anh có thể mua cả cái cửa hàng này cho em đấy, em quên anh là ai ah?- anh nháy mắt
_nhưng như vậy là hoang phí lắm, dùng số tiền đó cho các em nghèo thì hữu ích hơn- cậu nhăn mặt
_nhưng anh chỉ thích vợ anh xài tiền anh thôi- Yunho nháy mắt và đeo nhẫn vào ngón áp út của bàn tay
còn lại của cậu- rồi nhé, từ nay, tay phải của em cũng là của anh, tay trái của em cũng là của anh luôn
nhé!
Jaejoong ngắm nhìn nó và phì cười, nó quả thật rất đẹp, đơn giản nhưng rất đẹp
_em ở đây chút nha, anh đi vệ sinh một chút- Yunho hôn nhẹ lên môi cậu
_uh!- Jaejoong gật đầu
Yunho mở cửa và đi ra ngoài sau khi biết trong cửa hàng này không có nhà vệ sinh
Cậu đi ngắm hết giang hàng này đến giang hàng khác, ở đây toàn là những thứ đắt tiền mà có mơ cậu
cũng không dám mơ tới nữa, cái gì cũng đẹp hết, ngay cả bong bóng cũng đẹp nữa
“ĐOÀNG!”
Jaejoong giật mình khi nghe tiếng nổ kinh người vang lên bên tai
“mọi người đưa hai tay lên đầu và ngồi xuống, MAU!” ( chữ màu là tiếng nước ngoài nha readers)
Jaejoong ngơ ngác nhìn mọi người vội đặt tay lên đầu và ngồi xuống, mặt người nào cũng xanh lại,
Jaejoong vội làm theo
“HA HA HA, LẦN NÀY TRÚNG MÁNH LỚN RỒI”- một tên hét to- “GOM HẾT CHO TAO”Bọn chúng đập vỡ hết tủ kính và lấy vội nữ trang vàng bạc, cũng may là cô nhân viên đó sớm bấm
chuông an ninh nên cảnh sát cũng nhanh chóng đi tới
“SHIT, BỌN MÀY GỌI CẢNH SÁT AH?”- hắn nhổ nước bọt xuống đất và bắn lên trần nhà khiến mọi người la hoảng cả lên, Jaejoong thì xanh cả mặt và cậu cảm thấy thật sự khó thở
Yunho lau tay và đi ra ngoài, chợt anh nghe có tiếng la ó liền chạy lại và anh như chết đứng tại chổ khi
nhìn thấy Joonggie của anh đang ngồi co ro trong góc cửa hàng và kế bên cậu là một tên côn đồ to con
đang cầm súng bắn lên trần nhà. Jaejoong có vẻ rất sợ nhưng hiện giờ thì anh không đến được bên cậu
Trời ơi! Joonggie!mình thật vô tích sự mà, sao lại để em ấy một mình ở đây hả trời, làm sao mà cứu
đây, Joonggie, đừng sợ, anh nhất định sẽ cứu em, chờ anh
Jaejoong sợ đến phát khóc khi cái tên côn đồ ấy cứ đứng kến bên cậu và không ngừng nhả đạn lên trần
nhà
_Á!- Jaejoong hét lên khi tên đó nắm lấy cổ cậu kéo lên- LÀM ƠN THẢ TÔI RA, SỢ QUÁ, YUN AH! CỨU
EM VỚI- cậu hét lên
Mặc cho cậu hét lên, tên đó vẫn lôi cổ cậu và thong dong bước ra ngoài_JOONGGIE!- anh hét lên và toan chạy vào nhưng cảnh sát đã giữ anh lại
Hắn nắm cổ cậu và lôi ra cửa, kẹp cổ cậu lại và lôi ra phía trước để chắn cho hắn, hắn dõng dạt nói
_NGHE ĐÂY! CHUẨN BỊ CHO BỌN TAO MỘT CHIẾC XE, NẾU KHÔNG TÊN NÀY SẼ CHẾT HA HA HA
_CỨU EM YUN AH! EM SỢ QUÁ- Jaejoong đến lúc này thì không thể kiềm được nước mắt nữa, cậu khóc
òa lên, cậu sợ lắm, rất sợ
_SHIT!
Nhìn thấy vợ mình khóc thảm thiết vì sợ, Yunho căm thù bản thân không thể làm gì, anh nhíu mày và
chộp lấy cây sung lục được giắt bên hông của viên cảnh sát đứng gần đó và nhắm thẳng vào đầu hắn
Do anh đứng phía bên hông hắn nên hắn hoàn toàn không để ý, Yunho lại bị một người phía trước chắn
đường nên tên cướp càng khó phát hiện
Mày sẽ phải trả giá vì tội làm vợ tao sợ- anh nghiến răng và canh ngay đầu hắn
“ĐOÀNG!”
“BỤP”
Tên cướp đổ rạp xuống đất trong sự ngỡ ngàng của mọi người, Jaejoong cũng sợ quá mà ngất xỉu, tên
đầu sỏ đã chết, bọn kia như rắn mất đầu, chúng vội vàng bỏ chạy nhưng cảnh sát đã bao quanh và tóm
gọn bọn chúng
_JOONGGIE!- Yunho vội chạy lại phía cậu nhưng lại bị cảnh sát tóm lại
_anh đã giết người, mời anh theo tôi về đồn
Yunho khó chịu đẩy cảnh sát đó ra và đưa cho anh ta một tấm card
_nói chuyện với người này trước khi chạm vào tôi ok?
Yunho đưa cho anh ta rồi vội vàng chạy lại đỡ Jaejoong và gọi taxi đi mất
Viên cảnh sát vẫn còn ngỡ ngàng, anh ta đưa tấm card lên đọc và “đứng hình”
“Jung Jinseng, giám đốc sở FBI Hoa Kỳ”
_trời! là ngài ấy ư? Người chỉ huy tối cao của 53 bang ở Hoa Kỳ sao?
………
Yunho bế Jaejoong về khách sạn, anh muốn phát điên lên khi Jaejoong cứ mãi không chịu tỉnh lại trong
khi anh luôn cố sức gọi cậu dậy. Đặt Jaejoong lên giường một cách cẩn thận, Yunho chạy vào nhà tắm
và lấy ra một cái khăn ướt lau mặt cho cậu
_ư…ư….- Jaejoong hơi nhíu mày và lắc đầu qua lại- cứu…cứu với….
Yunho vội ôm lấy Jaejoong vào lòng
_ổn rồi Joonggie, có anh ở đây rồi, anh sẽ không để em sợ nữa đâu, anh xin lỗi Joonggie ah!
_cứu….CỨU EM YUN AH!- cậu giật mình tỉnh lại và nhận ra rằng cậu đang nằm trong vòng tay anh
_ổn rồi Joonggie, có anh rồi, không sao đâu em- anh ôm cậu chặt hơn
_em sợ lắm Yun ah! Em sợ lắm
_không sao đâu em, không sao rồi, anh sẽ không để em một mình nữa, anh hứa, anh hứa mà….
End chap 47