CHƯƠNG 50
Ngày hôm sau, Yunho lại trở về với công việc bận rộn của mình, anh không cho cậu đi làm nữa vì bảo
rằng “anh sẽ kiếm tiền nuôi em và con, còn em chỉ cần vui vẻ là được rồi”, bố mẹ anh cũng sang Mỹ để
giải quyết công việc mà họ đã bỏ lại khi nghe tin Yunho bị thương phải nhập viện. Jaejoong thì theo lớp
học tiếng anh cấp tốc để có thể giao tiếp được với mẹ mà không cần Yunho bên cạnh, cậu cũng muốn
sau khi tan học rồi đến nhà cậu Michael để tặng quà sẵn tiện tham quan nhà của cậu Michael luôn.
Junsu thì háo hức đi thử đồ cưới với Yoochun rồi
Lớp học anh văn
Jaejoong cảm thấy không thoải mái khi mọi cặp mắt đều đổ dồn vào cậu giống như cậu là người ngoài
hành tinh vậy đó, cậu không thích chút nào cả, đến khi cô giáo vào thì họ mới thôi nhìn cậu như thế
“goodmorning class!”- cô giáo cao giọng
“goodmorning teacher!”- cả lớp đáp lại trừ Jaejoong
“good! Today, we begin with lesson one……”
Đầu óc Jaejoong quay cuồng khi cô giáo nói toàn là tiếng anh, đây là lớp vỡ lòng mà, sao lại nói toàn
tiếng anh như thế thì làm sao mà cậu học được chứ, Jaejoong ngồi được một lúc rồi cũng lẻn ra ngoài
Jaejoong bước chậm trên con đường quen thuộc, con đường này cậu đã đi về 3 năm nay rồi mà, đường
từ nhà L đến công ty đấy, hôm nay thấy nó vẫn vậy nhưng cậu không còn đi theo một hướng cố định
nữa rồi, cậu đã rẽ sang một hướng khác
Jaejoong nhìn ngắm đường phố xung quanh, cậu cảm thấy bản thân thật có phước, sau bao nhiêu nắm
khổ sở, cuối cùng cậu cũng có được hạnh phúc bên người mình yêu và không còn phải lo về việc cơm
áo gạo tiền nữa rồi
“BỐP!”
Jaejoong hơi ngã ra sau khi va phải một người nào đó khiến giấy tờ của họ rơi xuống đất, Jaejoong vội
vàng thu dọn lại và không ngừng xin lỗi người đó rối rít
_Jae?
Jaejoong ngẩn đầu lên khi nhận ra giọng nói quen thuộc
_Mike?
Café You Only Love
_dạo này anh khỏe không? Lâu lắm mới gặp lại anh đấy? cám ơn!- Jaejoong cười tươi khi cô nhân viên
mang một ly trà sữa cho cậu_anh đi công tác bên Trung Quốc gần 1 năm nên không hay em….đã kết hôn- Mike hơi nhíu mày nhìn
xuống hai bàn tay đều đeo nhẫn ngay ngón áp út của Jaejoong
_ah!…..- cậu hơi ngượng- thật ra thì em đã có ý định mời anh đến dự lễ cưới của tụi em nhưng em lại
không biết số, điện thoại lần trước do em tức giận nên đã ném nó đi mất, trong điện thoại hiện giờ của
em chỉ có mấy người ở gần thôi
_ah! Anh cũng có gọi điện cho em nhưng không được, ra là vì như thế, anh cũng có đến nhà tìm nhưng
thấy nó hình như đã bị bỏ khá lâu rồi
_uh! Em đến sống nhà Yunho vì anh ấy nói rằng chỉ có nhà anh ấy mới an toàn- cậu mỉm cười khi nhớ
lại khoảng thời gian Yunho năn nỉ cậu ở nhà anh
_vậy ah!- Mike hơi khó chịu khi cậu luôn nhắc đến Yunho trong suốt buổi nói chuyện
_tuần sau là đám cưới của Junsu rồi, anh đến dự nhé, cậu ấy sẽ vui lắm đấy
_oh! Cho anh chúc mừng cậu ấy nha, nhưng anh nghĩ anh không đến được vì công việc anh còn rất
nhiều, e rằng không thể trực tiếp chúc phúc cho cậu ấy
_vậy ah!- cậu hơi cúi đầu
_dạo này anh thấy em khác trước rất nhiều, em cởi mở hơn và vui vẻ hơn, anh thật sự rất vui vì điều đó
_cũng nhờ Yunho đấy ạ, anh ấy luôn biết cách làm cho em mỉm cười- cậu cười tít mắt
_ah! Anh có cái này muốn tặng em khi về nước, nhưng không gặp được em, nay coi như là quà anh
chúc mừng em lấy được người chồng như ý nhé
Mike lấy ra từ trong cặp một chiếc hộp màu vàng tươi và đưa về phía cậu
_nó là gì thế?- cậu tò mò cầm nó lên
_mở ra đi, hy vọng rằng em thích nó
Jaejoong gật đầu rồi háo hức mở ra, cậu ngạc nhiên không nói nên lời khi bên trong hộp là chiếc đồng
hồ mà ngày trước cậu rất thích
_woa! Nó đẹp quá, cám ơn anh Mike!- Jaejoong reo lên thích thú
_lúc mới quen em, anh thấy em thích kiểu đồng hồ như thế này nên anh đã mua cho em, nhưng ở Hàn
Quốc này không có đâu đấy, anh tình cờ thấy nó khi anh đi công tác ở Trung Quốc, đưa tay đây, để anh
mang vô cho em
Jaejoong đưa tay cho Mike đeo đồng hồ, quả thật cậu thích đồng hồ này lâu lắm rồi nhưng lúc đó cậu
vẫn còn nghèo lắm, đâu thể mua nó được, không ngờ chuyện qua lâu như thế mà Mike vẫn còn nhớ
Mike đúng là một người chu đáo, người nào được làm vợ anh ấy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc
Jae! Thật không ngờ, tôi mới đi vắng 1 năm mà mọi chuyện đã thay đổi đến nỗi tôi không thể nào kiểm soát được, em đã có chồng rồi và chồng em chính là Yunho- người mà công ty tôi xem như kẻ thù
không đội trời chung, đồng ý là thương trường như chiến trường, mạnh được yếu thua nhưng tôi không
cam tâm,tôi ra đời sớm hơn hắn, nếm trải sóng gió sớm hơn hắn và tôi gặp em trước hắn, nhưng sao
mọi việc mà tôi muốn làm luôn bị hắn cưỡm mất, những dự tính của tôi đều bị hắn thực hiện trước,
ngay cả em? Em có biết để mau được chiếc đồng hồ nay tôi đã phải chạy khắp các cửa hàng Trung
Quốc, nơi nào cũng nói rằng nó đã lỗi thời và họ không còn hàng nữa, và tôi đã lấy chiếc đồng hô mà
tôi yêu thích nhất để tặng cho em đấy, ngay cả với Selina, tôi cũng chưa toàn tâm toàn ý đến thế, vậy
mà…..
_woa! Đẹp quá- Jaejoong săm soi đồng hồ- cám ơn anh nha, món quà của an hem sẽ trân trọng
_uh!- Mike mỉm cười trước khi nhấp một ngụm café- em có dự tính gì không? Chẳng lẽ cứ ở nhà suốt
sao?
_em định theo một lớp học tiếng anh cấp tốc để có thể nghe hiểu những gì mà mẹ nói nhưng ngày đầu
tiên em vào lớp thì choáng ván, cô giáo nói toàn tiếng anh thôi, em nghe chẳng hiểu gì cả
_vậy ah! Vậy….để anh chỉ em, vốn tiếng anh của anh cũng không tệ lắm, có thể chỉ em biết chút đỉnh
về giao tiếp thông thường đấy
_thật sao?- mắt Jaejoong sáng lên- nhwung em sợ làm phiền anh
_phiền gì chứ?- Mike mỉm cười rồi chồm người vỗ vai cậu- chỗ bạn bè với nhau mà, với lại trước khi L
mất, anh ấy cũng đã nhờ anh chăm sóc em cơ mà
Jaejoong mỉm cười nhìn anh, thật sự cậu rất vui vì đã quen biết được một người như Mike, luôn hết
lòng vì bạn bè và cậu thầm cảm ơn L- người đã luôn lo lắng cho cậu, ngay cả lúc đối mặt với tử thần
Jaej và Mike trò chuyện rất vui vẻ đến khi anh có điện thoại và nói rằng công ty đang tìm anh, lúc đó
anh mới từ giã cậu và hẹn gặp cậu vào một ngày gần nhất, Jae mỉm cười nhìn theo anh mà lòng không
khỏi thầm cảm ơn con người này
Bước ra khỏi quán café và nhận ra rằng trời vẫn còn rất sớm, Jaejoong quyết định tản bộ thêm một
vòng nữa rồi sẽ quay về, dù gì thì Yunho cũng không có về nhà vào buổi trưa cơ mà, Junsu thì chẳng
còn tâm trạng nào để ăn uống nữa đâu
Đi được một đoạn thì cậu nghe có tiếng í ới, quay đầu ra sau thì thấy một thanh niên với túi xách nữ
trên tay đang lao nhanh về phía cậu
_a!
Hắn đẩy cậu qua một bên và chạy thẳng
_CƯỚP! CƯỚP! LÀM ƠN BẮT LẠI GIÚP TÔI VỚI
Jaejoong quay ra sau một lần nữa thì thấy một co gái xinh đẹp với gương mặt thánh thiện như thiên
thần đang vừa khóc vừa hét lên, nhưng người đi đường chẳng ai muốn giúp cô cả
_làm hộc…hôc…hộc…..- cô gái bấu lấy tay Jaejoong và nhìn cậu bằng đôi mắt van lơn- làm ơn lấy giỏ
xách về giúp tôi, có món đồ rất quan trọng trong đấy, làm ơn! Làm ơn
Jaejoong vội đỡ lấy cô gái khi cô có dấu hiệu ngã quỵ, cậu gật đầu rồi vội chạy theo tên cướp
Tuy thể chất Jaejoong vốn không tốt nhưng cậu thật sự chạy rất nhanh, lúc nhỏ, cậu luôn bị đám bạn
cùng lứa ăn hiếp và đánh đập do đó cậu phải chạy thật nhanh để không bị bọn chúng đánh
_ĐỨNG LẠI!- cậu vừa hét vừa chạy theo- ĂN CƯỚP ĐỨNG LẠI!
Một lúc sau, tên ăn cướp cũng mệt lã mà dừng lại
_đứng lại….hộc….hộc- Jaejoong cũng vừa chạy đến nơi
_khỉ thật
Gã chửi rủa vài câu rồi xông vào đánh cậu nhưng cậu đã nhanh chân né tránh đồng thời đưa tay giật lại
cái giỏ và chạy mất
Khi chạy được một đoạn khá xa, cậu mới dừng lại thờ dốc
Mong hắn đừng đuổi theo, mệt lắm rồi, không thể chạy được nữa hộc ….hộc….hộc
_ĐỨNG LẠI!
Jaejoong ngoảnh ra sau và thấy gã đang chạy đến gần, cậu nhăn mặt rồi lại chạy nữa, chạy đến khi gã
đó chỉ còn là một dấu chấm nhỏ thì cậu mớ chịu dừng lại
Lâu rồi không chạy nhanh như vậy, mệt quá!
Jaejoong ngồi bên vệ đường mà thở gấp, chợt cậu nhớ lại cô gái bọ giật đồ nên vội vàng đi tới chổ cô
ngồi
_trả cô nè- Jaejoong ngồi xổm đối diện cô gái
_A! cám ơn! Cám ơn! Cám ơn!- cô gái vừa khóc vừa cười mà cám ơn cậu rối rít
_không có gì đâu, lần sau nhớ cẩn thận nha- cậu cười với cô
_cám…..
Câu nói của cô gái bị bỏ lững khi cô ngước mặt lên nhìn cậu
Kim Jaejoong?
_đừng khóc nữa, đồ về cố chủ rồi, thôi tôi đi nha
Jaejoong định bước đi nhưng cô gái đã kéo tay cậu lại
_anh có đồng ý uống với tôi tách café xem như là trả ơn không?
_huh?
_làm ơn! Tôi không muốn mắc nợ người khác
Café You Only Love
Cô nhân viên tặng cậu cái nhìn ngạc nhiên khi cậu bước vào trong với một cô gái, vì mới vừa nãy, cậu
đã uống café ở đấy với 1 thanh niên cơ mà
_cho tôi một ly nước lọc là được rồi- Jaejoong mỉm cười với cô khi cô đưa menu cho cậu
_sao vậy?- cô gái hỏi cậu
_ah! Tại vì tôi vừa mới uống với bạn tôi ở đây rồi- cậu cười
_ah! Vậy lấy cho tôi một tách café không đường
_vâng- cô nhân viên đáp
_tôi là Selina! Cám ơn anh đã giúp tôi lấy lại cái giỏ- cô gật đầu cười
_tôi là Jaejoong, không có gì đâu, giúp đỡ nhau thôi mà, à mà khoan, cô là Selina?
_uh- cô gật đầu
_siêu mẫu Châu Á?- cậu nhìn cô
Selina không đáp mà chỉ mỉm cười gật đầu
_woa! Trông cô khác hẳn trong hình, đẹp hơn trong hình nhiều lắm lắm- Jaejoong hồ hởi
_cám ơn anh!
_nhưng tôi nghe nói người nổi tiếng đi là có vệ sĩ là mà, sao cô đi có một mình mà không ai biết cô hết
vậy?- cậu nhìn quanh quán, chẳng ai biết rằng siêu mẫu Châu Á đang ngồi ở đây cả
_tôi cải trang mà!- Selina chỉ vào cái nó to đùng trên đầu cô
_A! thì ra là vậy!
Kim Jaejoong! Đúng là cậu rất đẹp, đẹp hơn cả trong những bức ảnh mà thám tử đã đưa cho tôi,
nhưng…..cậu đã có chồng rồi mà, sao lại cùng với Mike…..làm ơn hãy để cho chúng tôi yên, để chúng
tôi yên
Sao cố gái này cứ nhìn chòng chọc vào mình thế kia, trông không được thoải mái lắm, đừung nhìn tôi
như thế, khí chịu quá
_anh Jaejoong! Chúng ta có thể làm bạn với nhau được không?
Nhận ra cái nhìn khó chịu của cậu, Selina vội nói
_tôi làm nghề này rất ít khi có bạn, ai cũng muốn đạp đổ tôi để ngôi lên, tôi chẳng tìm được người bạn
thân nào- giọng cô trầm xuống
Cô ấy giống mình quá, mình cũng rất ít bạn, trông cô ấy thánh thiện đến thế kia
_tất nhiên là được rồi, chỉ sợ là cô chê tôi là dân bình thường, không xứng làm bạn với đại siêu sao như
cô thôi
_không có đâu, tôi vui lắm
Selina và Jaejoong nói chuyện khá hợp tính, chỉ sau một ly café, họ đã biết khá nhiều về đối phương, và
quyết định trao đổi số điện thoại với nhau nữa
Thì ra Selina là bạn gái của Mike, anh ta quả thật rất tốt số nên mới quen được một cô gái dịu dàng
như thế này, vậy mà giấu nhé, lần sau tôi sẽ phạt anh cho coi
Cậu ta là vợ của Jung Yunho? Công ty đối thủ của S.K.Y, được rồi, lần này mình sẽ giúp Mike trả thù
chuyện lần trước
_cũng trễ rồi, tớ phải về đây, không khéo công ty đuổi việc tớ mất- Selina vội đứng lên khi nhìn vào
đồng hồ treo tường
_uh! Cũng trễ rồi, tớ cũng phải về thôi- Jaejoong nhìn vào đồng hô trên tay mình
Cái này…..cái này không phải của Mike sao? Đồng hồ này là cái mà anh ấy thích nhất cơ mà?sao lại ở đây?
_cái này….- Selina run run chỉ vài chiếc đồng hồ
_A! đây là quá đám cưới của Mike đấy, anh ấy biết tôi thích nó lâu nên mua đấy
_mua?- cô trố mắt
_cô không biết ah?- cậu tròn mắt hỏi lại
_ah….biết, anh ấy có nói là anh ấy chuẩn bị quà cưới nhưng tôi không hỏi là cho ai, thì ra là cho cậu
_uh! Cậu cám ơn Mike giúp tớ một lần nữa nhá
_yên tâm đi, tớ nhất định sẽ nói mà
Chia tay Selina, Jaejoong trở về nhà, đột nhiên cậu nhớ ra một chuyện là phải tới thăm cậu Michael nên
vội bắt taxi đi
“When you look with your eyes, Everything seems nice, But if you look twice, you can see it’s all lies”
_alo!- Jaejoong mỉm cười khi thấy tên “Yunho” nhấp nháy trên màn hình
“em đag làm gì vậy?”
_em đang đến nhà cậu Michael để tặng quà cho cậu nè
Cái gì? Đến nhà cậu Michael?
“khoan đã cưng ah! Em nói chiều anh về rồi cùng đi mà?”- giọng Yunho có chút gấp gáp
_thôi, anh làm việc đi, một mình em đi cũng được, với lại em muốn tham quan nhà của cậu một chút,
nghe anh kể mà em tò mò ghê, thôi chúp máy nha, em đi đây
Jaejoong gập máy và đưa cho người tài xế địa chỉ nhà của cậu Michael
_làm ơn đưa tôi đến đây
Yunho đứng ngồi không yên ở văn phòng, anh không thể để Joonggie đến đó được, ngôi nhà đó, ngôi
nhà của bọn mafia khét tiếng ở đất Seoul này, anh vội bấm số gọi cậu mình
“alo! Cháu cưng! Có việc gì sao?”
_cậu ah! Một chút Joonggie sẽ đến đấy, dẹp hết mấy cái dụng cụ tra tấn của cậu đi, ấy tới ngay đấy-
Yunho nói gấp
_CÁI GÌ? SAO MÀY BẢO LÀ CHIỀU TỐI MỚI ĐẾN CHỨ? TAO ĐANG “LÀM VIỆC” MÀ ! SAO MÀ DỌN KỊP?
Michael đứng nhỏm lên khi nghe nghe Yunho nói thế, ông chẳng biết phải làm thế nào cả, ông đang tra
tấn một tên xã hội đen có ý định ám sát ông và Jaejoong đến đột ngột như thế thì làm sao mà trở tay
kịp
_ông chủ ông chủ!- Donghae hối hả chạy vào- “thiếu phu nhân” tới
_CÁI GÌ? SAO LẸ QUÁ VẬY? DỌN DỌN MAU DỌN MAU
Mọi người gấp gáp lau đi vết máu trên sàn, họ bịt miệng tên ám sát lại và cố gắn làm ra một vẻ mặt
“hiền lành nhất” có thể
Jaejoong ôm quà bước vào ngôi nhà to lớn của cậu Michael, cấu trúc ở đây công nhận rất đẹp nhưng
nó hình như có cái gì đó rất đáng sợ và có vẻ u ám lắm, thoảng đâu đây có mùi tanh tưởi của máu nữa
Chắc là cậu thích coi phim kinh dị nên mới bố trí ngôi nhà như thế này, trông đáng sợ quá- Jaejoong
rùn mình
_cháu cưng!- cậu Michael niềm nở chạy ra khi thấy dáng cậu đằng xa
_cậu Michael!- Jaejoong mỉm cười nhìn cậu- tụi con có chút quà biếu cậu này
_quà?- Michael nhận lấy món quà của Jaejoong và mở nó ra
“gâu gâu gâu!”
_woa! Dễ thương quá vậy ta?
Michael hứng khởi đặt con chó nhỏ màu trắng vào trong lòng bàn tay mình
_nó dễ thương quá, sao con biết ta thích chó mà mua vậy? nó nhỏ xíu xiu, chắc là phải mua ***g chim
cho ở nếu không sẽ bị giẫm mất
_tại lần trước con thấy cậu và cửa hàng bán thú cưng và nhìn ngắm những con chó, chúng rất dễ
thương như cậu lại lắc đầu đi ra
_trời, con để ý ah?- cậu ngạc nhiên
_dạ, cũng tình cờ thôi ạ, cậu ơ! Con có thể tham quan một vòng không? Nhà cậu lớn và đẹp quá
_ek!- Michael hơi ngập ngừng- được chứ, con muốn đi đâu cũng được mà, đi đi con ah mà Sungmin sẽ
đưa con đi nhé, không thôi là lạc đấy- ông cười xòa
_cám ơn cậu ạ!
Jaejoong nhìn thấy một cậu trai có gương mặt dễ thương như thiên thần đi lại và mỉm cười chào cậu
_em là Sungmin, chàu thiếu phu nhân- Sungmin cúi đầu
_cậu gọi tôi là Jaejoong được rồi
_dạ, Jaejoong thiếu phu nhân, mời đi theo em ạ
Jaejoong bước ra ngoài là lúc điện thoại Michael reo in ỏi
_what?
“Joonggie tới chưa cậu?”- giọng anh sốt sắn
_tới rồi, đang đi tham quan- ông nhìn vào con vật cưng trên tya mình- mà vợ con hay thật đấy, biết ta
thích chó nên tặng ta con chó dễ cưng lắm lắm lắm ha ha ha- ông hồ hởi
“cái gì? Đi tham quan?”
_yên tâm đi, có Sungmin đi cùng mà, sẽ không sao đâu
“được vậy thì tốt, Joonggie mà thấy cái gì là con không tha cho cậu đâu, con sẽ mét với chú Jinseng”
_cứ làm nếu con muốn rồi Joonggie sẽ biết toàn bộ thôi ha ha ha, mà nè, sao lại phải giấu chứ? Xã hội
đen cũng là nghề mà, ta cũng làm ăn “chân chính” mà
“thôi đi, không nhờ chú Jinseng “bao che” thì cậu còn ngồi đây thảnh thơi hả? con cúp máy đây”
Miachael ném điện thoại qua một bên và vuốt ve con thú cưng của mình
_con là con trai ah? Oh, ta sẽ đặt tên cho con là Kiki rose nhá
“gấu gấu gấu”
_ngoan ghê, được rồi, ta sẽ lựa cho con cái “***g” đẹp nhất nhé, đi nào
……….
Sungmin đưa Jaejoong đi tham quan những căn phòng trong nhà, mỗi phòng theo một phong cách rất
riêng, người ở đây mặt mày vui vẻ và hớn hở lắm, nói chuyện với cậu cũng thoải mái khiến cho cậu cảm
thấy rất vui
Thì ra những người làm việc trong sòng bài cũng vui vẻ và nhiệt tình như thế, vậy mà mình tưởng họ sẽ bặm trợn lắm kia- Jaejoong gật gù với suy nghĩ của mình
_ư….ư….ư…..
Jaejoong giật mình khi nghe được tiếng rên nơi căn phòng mà cậu vừa đi ngang qua, nhìn lên nó, cậu
chỉ thấy con số 7 được đính cẩn thận trên cửa, đặt tay lêm tay cầm cậu định mở ra
“cạch! Cạch”
Cửa khóa ah?
_Sungmin ah? Cậu có nghe gì không?- Jaejoong nhìn Sungmin- hình như có ai đó rên trong phòng này
nè
_huh?- Sungmin chuyển sắc- chắc là Jaejoong nghe nhầm rồi, phòng này là….ek….phòng chứa mấy
thứ cũ kỹ của ông chủ mà, làm gì mà có ai vào, trong đó bụi bậm và chuột gián nhiều lắm, chắc
Jaejoong nghe nhầm rồi, không có đâu- cậu xua tay- chúng ta đi thôi, em sẽ đưa Jaejoong ra vườn
chơi nhé, ông chủ trông nhiều loại hoa lắm, trong đó có cả hoa ly mà Jaejoong thích nữa đó- Sungmin
làm bộ mặt dễ thương để lôi kéo sự chú ý của Jaejoong về phía mình
Phòng chứa đồ cũ? Nhưng rõ ràng mình nghe tiếng rên trong đó mà
_vậy ah! Uh, mình đi
_dạ
Đợi Jaejoong bước lên trước, Sungmin gõ nhẹ vào cánh cửa
“xử nó đi, Thiếu phu nhân nghe thấy rồi”
Jaejoong trở về nhà sau khi đã tham quan hết ngôi nhà của cậu, tuy nhiên cậu vẫn luôn thắc mắc về
căn phòng số 7 mà Sungmin nói là phòng chứa đồ của cậu Michael, cậu muốn vào lắm nhưng thấy ý
của Sungmin là không muốn cho vào nên cậu cũng thôi không nhắc tới nữa
Về đến nhà trời cũng đã trưa lắm rồi, nhìn quanh, cậu chẳng thấy có việc gì làm vì Dana đã dọn dẹp sạch hết rồi
ở một mình trong ngôi nhà lớn như thế này quả thật rất cô đơn, mình tự hỏi tại sao Yunho có thể sống như thế này trong một thời gian dài đến thế nhỉ? Chắc hẳn là anh ấy cô đơn lắm lắm
bàn làm việc vẫn bừa bộn đến thế ah? Ghét quá, nhưng may cho anh đấy, lấy được vợ như em, em sẽ dọn dẹp cho anh nhé
ah! Hình như anh vẫn chưa phát hiện ra hộp thư mà anh viết cho em nhỉ, lấy ra xem anh có viết thêm không đây
Jaejoong mỉm cười luồn tay vào trong gối và lấy ra chiếc chìa khóa nhỏ, lấy hộp thư nhỏ ở chổ cũ rồi
mở nó ra
“ngày….tháng ….năm….
Joonggie ah! Anh thật sự rất vui khi em đồng ý làm bạn trai anh, bổng nhiên anh cảm thấy cuộc sống
thật đáng quý biết bao, anh không muốn chết, anh thật sự không muốn bỏ lại tình yêu của anh một
mình trên thế giới hỗn độn này, anh yêu em, anh nhất định sẽ sống, vì em, vì anh….anh yêu em,
Joonggie ah!”
….
“ngày….tháng….năm….
Kế hoạch lần này chuẩn bị rất kỹ, nhưng anh sợ em lại từ chối anh một lần nữa, anh đang hôi hộp lắm
đây, hồi hộp quá, mong rằng em gật đầu nhé …. Anh yêu em, Joonggie”
……….
“ngày….tháng….năm….
A ha! Bé cưng ah! Em dám xem trộm thư của anh nhé? Anh sẽ phạt em đấy, đừng tưởng anh không
biết nhé, nhưng nể em là vợ cưng của anh nên anh tha cho đấy, ha ha ha….. anh yêu em, vợ cưng ah!
Nhớ sanh cho anh Jaeyoon và Hojoong nha, hi hi hi”
Jaejoong tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn vào lá thư được đựt phía trên cùng, Yunho biết cậu đọc trộm
thư của anh ah? Vậy sao anh không nói? Sao anh lại trêu cậu như thế chứ? Thật xấu hổ!
………..
Từ khi cưới đến nay đã được 3 tháng, cuộc sống vợ chồng của Yunho và Jaejoong vẫn rất tốt đẹp, họ
chưa một lần cãi nhau trong khi vợ chồng Yoochun thì cách hai ba ngày lại cãi nhau một lần và mỗi lần
như thế, Junsu đều cuốn gói về nhà Jaejoong ở đến khi nào Yoochun qua năn nỉ thì thôi. Junsu cũng không còn làm vệ sĩ cho Jaejoong nữa và đương nhiên toàn bộ tài sản trong ngân hàng FBI của L đều được chuyển sang cho cậu và Jaejoong đã lấy toàn bộ số tiền này tặng cho viện mồ côi LAWLIET
Jaejoong cũng rất chăm chỉ học anh văn từ Mike, hai người thường học vào buổi sáng sớm, Jaejoong
được Mike khen rằng cậu tiến bộ rất nhanh nhưng muốn giao tiếp thành thạo thì phải mất một thời gian
nữa mới có thể tiến bộ được, Yunho biết điều này nhưng anh không ngăn cản vì anh biết Jaejoong chỉ
đơn giản là muốn học anh văn thôi. Nhưng anh lại không biết mối quan hệ giữa cậu và Selina
Jaejoong càng ngày càng cảm thấy Selina rất thân thiết, cô cũng giúp đỡ Jaejoong rất nhiều, hai người
thường ghé nhà Taehee chơi vì cậu nói rằng Taehee rất thích Selina, cô là fan hâm mộ của Selina đấy
Hôm nay cũng như mọi hôm, Jaejoong chuẩn bị giỏ xách đến công viên để học anh văn nhưng cậu cảm
thấy rất khó chịu nơi cổ và cậu muốn ói, đầu óc thì xây xẩm, chóng mặt đến nỗi bước đi không vững. Tình trạng này đã kéo dài gần một tuần nay nhưng hôm nay là nặng nhất, nó khiến cho cậu muốn quỵ xuống vì khó chịu
_cậu Jaejoong! Cậu không sao chứ?
Dana vội vàng chạy lại khi thấy Jaejoong thở dốc bên cầu thang
_tôi cảm thấy mệt quá chị Dana ah! Tôi…..ụa!
Jaejoong bụm miệng và chạy vào phòng tắm, cậu muốn nhợn đã hai ba hôm nay và nó khiến cơ thể
cậu rất khó chịu
Mệt quá, sao lại mệt như thế này nhỉ?muốn ói quá, chẳng lẽ ăn trúng cái gì không tiêu ah?ụa…ụa…..
_cậu Jaejoong! Cậu không sao chứ? Cậu Jaejoong?- Dana đập cửa phòng tắm
_tôi không sao, tôi không sao đâu, ọe…ọe….
Dana đứng thấp thỏm bên ngoài không yên, cô vội gọi điện cho Yunho
“chuyện gì thế Dana?”- Yunho ra ngoài phòng họp khi nhìn thấy số điện thoại của Dana
_cậu hai, cậu Jaejoong bị làm sao ấy, nãy giờ ở trong toilet mà ói quá trời luôn, hinh như cậu ấy …có
thai thì phải
“có thai?”- Yunho mở to mắt- “tôi sẽ về ngay”
Có thai? Có thai? Mình sắp làm cha? Mình sắp làm cha? MÌNH SẮP LÀM CHA?
End chap 50
tình hình thật sự tồi tệ khi tớ phải nói câu này đến readers rằng hình như tớ đang mất dần ý tưởng cho fic HELLO MY PIG! tớ chỉ viết được vài dòng sau khi suy nghĩ nát cả óc, làm sao đây readers?