Đề Ấn Giang Hồ

Chương 57: Chương 57: Hào kiệt nát gan




Du Lập Trung than:

- Thảo nào người bị Ly Hồn Hoán Phách không sợ bị điểm huyệt, thì ra vì huyết dịch ớ ảo lưu!

Vô Danh Ma cười hắc hắc quái dị nói:

- Sau khi các ngươi mất hết thần trí rồi, dĩ nhiên sẽ không còn biết mình là ai, mọi việc đã qua đều quên hết, thành một cái xác sống, lúc ấy bản bang chủ sẽ bắt đầu dạy dỗ các ngươi, giúp các ngươi có một cái tên mới, một lai lịch mới, rồi sau đó...

Nói tới đó, bà ta nhìn Tam Tuyệt Độc Hồ vẫy tay ra hiệu, Tam Tuyệt Độc Hồ lập tức bước tới tấm vách đá Đại Lý, đạp vào một phiến đá mở cửa cơ quan trên mặt đất.

Trong chíp mắt, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện. Bức vách đá ấy chợt chia làm mười bảy khối, nhất tề xoay nửa vòng, mặt sau thành mặt trước.

Mười bảy khối đá ấy, mỗi khối đều gắn một bức tranh chân dung to lớn, tranh bán thân, cao khoảng ba thước, ngang hai thước.

ĐÓ là Du Lập Trung.

Hồng Tiểu Bình.

Du Băng Viên.

Vũ Duy Ninh.

Đặc sứ áo vàng thứ nhất Vạn Nhân Địch Uất Trì Hoành.

Đặc sứ áo vàng thứ hai Thần Đà Tử Hầu Thông.

Đặc sứ áo vàng thứ ba Thanh Khê Lão Nhân Từ Giới Nhiên.

Đặc sứ áo vàng thứ sáu Mục Dã Kỳ Khách ôn Chi Yến.

Đặc sứ áo vàng thứ tám Thiết Trượng ông Mạc Hiền Bình.

Đặc sứ áo vàng thứ chín Hắc công công Vũ Văn Đỉnh.

Đặc sứ áo vàng thứ mười Hắc bà bà Ngư Tri Xuân.

Đặc sứ áo vàng thứ mười một Phi Long Tráo Vi Duy Lương.

Đặc sứ áo vàng thứ mười hai Thần Thủ tướng quân MỘ Dung Tùng.

Đặc sứ áo vàng thứ mười bốn Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch.

Đặc sứ áo vàng thứ mười lăm Bắc Hải Ngư ông Cái Văn Hùng.

Đặc sứ áo vàng thứ mười sáu Nhất Thiếp Kỳ Y âu Dương Nghiêu Thiên.

Đặc sứ áo vàng thứ mười bảy Hoả Dược Vương Nhiếp Vũ Nghĩa.

Mỗi bức tranh đều mô phỏng giống hệt như người thật, vừa khéo vừa rõ như người thật ngay trước mặt. Kẻ cả Vũ Duy Ninh, già trẻ năm người nhất thời đều không hiểu ra dụng ý của Vô Danh Ma cho vẽ tranh dể làm gì, đều thấy rất lạ lùng.

Du Lập Trung trong một thời gian trải qua rất nhiều chuyện kỳ dị, đã tập được định lực trấn tĩnh phi thường, nhưng lúc ấy nhìn thấy mười bẩy bức tranh trong đó có mình, quả là chuyện cả đời ông chưa từng gặp, trên mặt bất giác lộ ra vẻ ngạc nhiên bất ngờ.

Hồng Tiểu Bình, Du Băng Viên và Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch kém trấn tĩnh hơn, dĩ nhiên càng trợn mắt đơ lưỡi.

Vô Danh Ma thấy Du Lập Trung ngạc nhiên ra mặt, rất là đắc ý, hắc hắc cười nói:

- Mười bảy bức tranh này trông giống chứ hả?

Du Lập Trung nói:

- Đúng đấy, ngươi tìm đâu ra thợ khéo đến thế vậy?

Vô Danh Ma cười đáp:

- ĐÓ là chính tay bản bang chủ vẽ ra đấy!

Du Lập Trung giạt mình nói:

- Phải rồi, ngươi tự xưng là hậu nhân của Ngũ Tuyệt Thần Ma Bộc Dương Phi Hồng, mà Bộc Dương Phi Hồng vốn lấy thư họa làm một tuyệt nghệ, có điều... lão phu vãn không hiểu...

Vô Danh Ma cười hỏi:

- Nói đi, bản bang chủ giải thích cho!

Du Lập Trung nói:

- Theo lão phu biết, ngày xưa nếu Bộc Dương Phi Hồng muốn vẽ chân dung cũng phải có người thật đứng trước mặt, nhưng ngươi hoàn toàn không có cơ hội nhìn thấy bọn ta, làm sao ngươi vẽ được giống hệt như vậy?

Vô Danh Ma nói:

- Chẳng giấu gì ngươi, mấy năm trước bản bang chủ vì muốn vẽ được số tranh này, từng trà trộn vào Đồng Tâm Minh cả năm trời, ngấm ngầm quan sát mới được đấy!

Du Lập Trung ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi dùng cách gì mà trà trộn được vào Đồng Tâm Minh cả năm trời?

Vô Danh Ma đáp:

- Bản bang chủ từng là một võ sĩ áo bạc!

Du Lập Rung lên một tiếng nói:

- Té ra như thế, khoảng ba năm trước, trong các võ sĩ áo bạc của Đồng Tâm Minh có một người tên là La Đại Kinh chợt không từ biệt mà bỏ đi mất, là ngươi đấy phải không?

- Đúng rồi!

Du Lập Trung khen ngợi:

- Xem thế này, thì ngươi đã chuẩn bị mấy năm để làm việc trả thù.

Vô Danh Ma chưa đáp, chỉ tay vào mười bảy bức tranh nói:

- Trong số tranh này, ngươi có thấy là thiếu năm người là Chính ất chân nhân, Pháp Hải thiền sư, Hoa Hoa Kiếm Khách Qua Kỳ, Kim Tân CÔ Diệp Thuý Lan và Bạch Hiệp Du Ngọc Long con của ngươi, chân dung bọn họ vốn cũng có, nhưng bây giờ thì không can nữa.

Du Lập Trung chợt hiểu rõ, hỏi:

- Mục đích của ngươi khi vẽ số tranh này là muốn chờ tới khi bọn ta mất hết thần trí sẽ chỉ người trong tranh bảo là kẻ thù để bọn ta tìm giết họ phải không?

- Không sai chút nào! Chuyện đó chỉ cần ba ngày là đủ. Bản bang chủ chờ khi các ngươi mất hết thần trí rồi, sẽ ngày đêm dạy cho các ngươi trong tranh đều là kẻ cừu địch giết cha mẹ vợ con các ngươi, cho tới khi trong óc các ngươi đầy sự oán hận sẽ mang các ngươi về Đồng Tâm Minh, thả các ngươi lên tàn sát. Ngươi sẽ giết vợ con ngươi, vợ con ngươi sẽ giết ngươi... hô... hô...

Bà ta nói tới chỗ cao hứng, không kìm được bật tiếng cười lớn. Hồng Tiểu Bình nghe thấy vừa giận vừa sợ, lớn tiếng quát - Vô Danh Ma, ngươi tàn ác quá đấy!

Vô Danh Ma tiếng cười chợt dừng, đổi thành tiếng hắc hắc cười nhạt nói:

- Tàn ác à? Đúng lắm, nhưng ngươi còn chưa nghĩ rằng việc làm của chồng ngươi năm xưa còn độc ác Vô tình hơn bản bang chủ mà!

Hồng Tiểu Bình thét:

- Nói bậy! Ngũ Tuyệt Thần Ma và mười hai Vũ Sát Tinh năm xưa đều phạm tội thập ác không tha được, ai cũng có quyền giết chết, huống gì chồng ta chỉ ra sức vì Đồng Tâm Minh, ông ta chưa hề ra tay giết người, tàn ác thế nào?

Du Lập Trung thở dài một tiếng nói:

- Tiểu Bình, đừng nói nữa, bà nói chuyện dạo lý với y cũng như đàn gảy tai trâu mà thôi Vô Danh Ma cười nói:

- Đúng lắm, bản bang chủ không nói chuyện đạo lý với các người, có điều, theo tình hình này, bản trang chủ nguyện ý mở một con đường...

Du Lập Trung im lặng, vì ông chưa nghe rõ đối phương nghĩ gì.

Vô Danh Ma đưa tay chỉ vào ông cười nhạt thong thả nói:

- Chỉ cần ngươi, Du đại minh chủ! Chỉ cần ngươi quỳ xuống trước mặt bản bang chủ khẩn cầu, bản bang chủ sẽ tha cho cái mạng già của ngươi!

Du Lập Trung phá ra cười hô hô nói:

- Vô Danh Ma, ngươi nằm mơ đấy à?

Vô Danh Ma âm trầm đáp:

- Ta nói thật đấy, bản bang chủ không Vô tình Vô nghĩa như Du đại minh chủ ngươi, chỉ cần quỳ xuống khẩn cầu, bản bang chủ sẽ tha cho ngươi không phải chết, quyết chẳng nuốt lời.

Du Lập Trung cười nói:

- Thuốc của ngươi có đây không? Sao không mang ra mau lên?

Vô Danh Ma nói:

- Ngươi không suy nghĩ lại à?

Vô Danh Ma nổi nóng nói:

- Được, uống xong thuốc rồi, xem ngươi còn chửi người nữa không?

Nói tới đó, quay sang Diêu Ngọc Nga đứng cạnh nói:

- Ngọc Nga, bưng bốn chén thuốc trong phòng ra đây.

Diêu Ngọc Nga do dự một lúc rồi mới dạ khẽ một tiếng, bước vào phòng Vô Danh Ma bưng ra năm chén thuốc nước.

Nàng mang năm chén thuốc tới đứng lại trước mặt bốn người bọn Du Lập Trung mặt lộ vẻ ngờ vực, quay nhìn Vô Danh Ma hỏi:

- Sư phụ, bốn người này đều là bọn tàn ác giết người đốt nhà không gì không làm à?

Vô Danh Ma gật đầu cười nói:

- Đúng đấy, cũng giống như gã xa phu ngươi gặp trên đường thôi!

Diêu Ngọc Nga thở khẽ một hơi nói:

- Sư phụ cứu tính mạng của đồ nhi, nên đồ nhi nguyện ý tin lời sư phụ... Đáng tiếc rằng đồ nhi chưa học được võ công nếu không sẽ đánh cho bốn người này một trận...

Vô Danh Ma cười nói:

- Ngươi cũng căm hờn bọn họ à?

Diêu Ngọc Nga đáp:

- Vâng ạ. Đồ nhi gặp qua nhiều kẻ ác nhân, hận là không tiêu diệt được lũ chúng.

Vô Danh Ma nói:

- Vậy thì trước mắt ngươi có thể làm được một lần đấy!

Diêu Ngọc Nga vội nói:

- Làm việc gì?

- Chính tay ngươi đem năm chén thuốc bắt họ uống.

Diêu Ngọc Nga liếc mau qua bốn người bọn Du Lập Trung nói:

- Sợ bọn họ động thủ đánh đồ nhi.

Vô Danh Ma nói:

- Không đâu, bọn họ bị điểm huyệt rồi, động đậy một chút cũng không được.

Diêu Ngọc Nga bắt đầu vâng dạ, lại hỏi:

- Bọn họ uống xong năm chén thuốc này sẽ mất hết thần trí thật à?

Vô Danh Ma nói:

- Đúng.

Diêu Ngọc Nga lại hỏi:

- Mất hết thần trí rồi sẽ có chuyện gì nữa?

Vô Danh Ma nói:

- Trong vòng một khắc, dược tính sẽ phát tán, bắt đầu thì sẽ nói bậy bạ, kế đó thì họ ngơ ngơ ngác ngác, ngươi nói cái gì thì họ nghe theo cái ấy.

Diêu Ngọc Nga cười nói:

- chuyện này hay thật, để đồ nhi làm thử xem xem...

Nói xong bưng một chén thuốc trong cái mâm bước đến cạnh Du Băng Viên, đưa lên kề vào môi Du Băng Viên nói:

- Này, cho ngươi uống đây!

Vũ Duy Ninh suốt cả buổi chẳng rõ tại sao nàng lại nguyện ý làm chuyện hung ác, đến lúc thấy nàng cho Du Băng Viên uống thuốc trước nhất mới sực nghĩ ra, trong bụng bất giác bừng nổi giận, mắng thầm:

- Giỏi lắm! Con nha đầu không biết xấu tốt là gì, muốn chiếm ta nên làm như thế.

Hừ! Ngươi đừng nằm mơ, ta vĩnh viễn không yêu thích gì ngươi đâu.

Du Băng Viên cũng biết rằng nàng ta thích Vũ Duy Ninh nên muốn trừ khử mình cho mau, bèn cười nhạt nói:

- Ngươi căm ghét ta nhất nên cho ta uống thuốc đầu tiên, có đúng không?

Diêu Ngọc Nga lắc đầu nói:

- Không, ta đối với bọn ác nhân các ngươi đều coi như nhau, có điều thế nào cũng phải có người uống thuốc trước tiên thôi.

Du Băng Viên chửi:

- Con tiện nhân, ngươi che giấu không được đâu, ta biết rồi.

Nàng mới nói tới đó, Diêu Ngọc Nga đã nhân lúc nàng há miệng đối đáp dốc luôn chén thuốc vào miệng nàng.

Đáng thương Du Băng Viên Ma, huyệt bị chế ngự, lúc ấy chỉ còn cách ừng ực nuốt cạn chén thuốc.

Nàng uống xong, thở phì ra một cái, há miệng chửi lớn:

- Con ớ con, ngươi đừng có mơ...

"Chát" một tiếng, mặt nàng đã bị một tát đỏ rần lên.

Diêu Ngọc Nga lạnh lùng nói:

- Ngươi mà còn dám chửi một câu nữa, ta sẽ lột hết áo quần ngươi ra cho mà mang nhục đấy Du Băng Viên nghe thấy sợ, nàng nguyên là một thiếu nữ băng thanh ngọc khuyết, vừa nghe nói lột hết áo quần ra, hoảng sợ suýt nữa ngất đi, nên không dám nói một câu nao nữa.

Diêu Ngọc Nga thấy nàng sợ dúm dó lại, khẽ cười một tiếng, lập tức bưng một chén thuốc khác đưa tới kề môi Hồng Tiểu Bình nói:

- Bà muốn tự uống hay muốn ta dốc thuốc vào?

Hồng Tiểu Bình giương mắt quan sát nàng một lúc rồi hỏi:

- Mới rồi nghe ngươi nói, ngươi còn phải học võ nghệ của Vô Danh Ma phải không?

Diêu Ngọc Nga quát:

- Cái gì là Vô Danh Ma? Sư phụ ta là người tốt nhất trên đời, người cứu mạng cho ta, ta hiểu người chẳng phải là quỷ ma gì cả!

Hồng Tiểu Bình thở dài một tiếng nói:

- Một cô nương còn chưa biết võ công, sao lại làm được một việc như thế này, lão thân lần nữa được mở rộng tầm mắt.

Diêu Ngọc Nga nói:

- Bà uống hay không?

Hồng Tiểu Bình không nói gì nữa, mở miệng uống chén thuốc.

Tiếp theo là Thánh Hiệp Du Lập Trung, và Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch, hai người không nói câu nào, lẳng lặng uống thuốc.

Vô Danh Ma cười hỏi:

- Mùi vị cũng hơi ngọt đấy chứ?

Du Lập Trung thần sắc thoáng sửng sốt, mấp máy môi mấy cái mới đáp:

- Phải, mùi vị cũng không tệ lắm.

Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch chợt cất tiếng hỏi:

- Hiện bọn ta đã uống thuốc rồi, thần trí sắp mất ngay cả, ngươi có thể nói cho bọn ta biết rằng thuốc này gồm những vị gì hợp thành không?

Vô Danh Ma lắc đầu cười nói:

- Xin lỗi! Bản bang chủ không thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi được.

Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch nói:

- Vậy thì cho bọn ta biết phải dùng thuốc gì mới chữa khỏi bệnh mất hết thần trí được không?

Vô Danh Ma lại lắc đầu đáp:

- Chuyện đó càng không được.

Nhất Đẩu Tiên nói:

- Ngươi sợ sau khi bọn ta mất hết thần trí vẫn nhớ được à?

Vô Danh Ma nói:

- Không, sau khi bọn ngươi mất hết thần trí rồi, cái gì cũng không nhớ được nữa.

Nhất Đẩu Tiên nói:

- Nếu như thế thì ngươi còn sợ cái gì?

Vô Danh Ma cười nói:

- Bản bang chủ chẳng sợ cái gì cả, chỉ là không muốn nói cho ngươi biết thôi.

Nhất Đẩu Tiên cười nói:

- Ta biết rồi, chắc là ngươi sợ bọn thuộc hạ biết được chứ gì?

Vô Danh Ma nói:

- Ngươi không cần khích tướng, cũng không cần ly gián, thuộc hạ của bản bang chủ không có kẻ nào ăn ở hai lòng đâu.

Du Lập Trung lập ngắt lời nói:

- Trước khi bọn ta bị mất hết thần trí, ít nhất ngươi có thể nói rõ ngươi là ai, cho bọn ta thấy rõ mặt thật của ngươi được không?

Vô Danh Ma cười lặng lẽ đáp:

- Yêu cầu này thì bản bang chủ có thể đáp ứng, nhưng e rằng ngươi biết bản bang chủ là ai rồi, thì sẽ phát điên trước khi dược tính phát tán mất thôi.

Du Lập Trung nói:

- Có chuyện gì mà quan trọng thế?

Vô Danh Ma cười nhạt đáp:

- Có đấy Du Lập Trung nói:

- Vậy thì mau cho lão phu phát điên xem!

Vô Danh Ma từ từ đứng dậy, đột nhiên giơ tay kéo vuông khăn trắng che mặt xuống, để lộ diện mạo của bà ta.

Một gương mặt Vô cùng đẹp đẽ!

Thêm vào đó, một bộ tóc trắng phau.

Du Lập Trung vừa nhìn thấy, biến hẳn sắt mặt, hoảng sợ muốn đứt hơi, thất thanh kêu lên:

- Là cô! Té ra là cô! CÔ không phải là đã... là đã...

ông ta không nói tiếp, vì khuôn mặt ông ta méo xệch đi, khích động quá không nói tiếp được nữa.

Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch và mẹ con Hồng Tiểu Bình vừa thấy Vô Danh Ma là một người đàn bà, cũng Vô cùng kinh ngạc, nhưng họ đều không rõ người đàn bà tóc trắng này là ai, song tuy họ bị điểm huyệt không thể quay đầu lại nhìn, nhưng qua tiếng la thất thanh của Du Lập Trung cho thấy ông ta nhận ra người đàn bà tóc trắng, cùng đồng thanh hỏi mau:

- Bà ta là ai?

Du Lập Trung giống như chưa nghe câu hỏi của họ, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào người đàn bà tóc trắng, cơ mặt giần giật không ngớt, thần thái có vẻ rất kích động, như người đàn bà tóc trắng trước mặt là kẻ chết đi vừa sống lại khiến ông ta Vô cùng hốt hoảng, đầu óc rơi vào chỗ mê man.

Hồng Tiểu Bình không nghe chồng đáp, lại hỏi mau:

- Nói đi Lập Trung, bà ta là ai?

Du Lập Trung vẫn chưa trả lời, vẻ hoảng sợ trên mặt dần dần tan biến, kế đó lại nhếch mép cười ngây ngốc.

Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch hoảng sợ không kìm được kêu lên:

- Minh chủ, bà ta là ai?

Du Lập Trung càng cười to, sau cùng cứ hô hô cười sằng sặc.

Du Băng Viên cả kinh nói:

- Không xong rồi mẹ, cha quả phát điên mất rồi.

Đúng vậy, chỉ nghe Du Lập trung tiếng cười quái gỡ khác thường, Hồng Tiểu Bình cũng biết chồng mình quả phát điên rồi, tuy biết rõ rằng rồi tất cả sẽ mất hết thần trí, nhưng nhìn thấy phu quân xưa này là người trời sập trước mặt cũng không biến sắc lại trở thành như vậy, bà ta cũng Vô cùng đau lòng, nhìn Vô Danh Ma cao giọng quát:

- Nói đi! Rốt cuộc ngươi là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.