Edit: TH
Cố Vân Thanh nghe vậy, lập tức ngây ngẩn cả người.
Trước đây cô đều ăn như vậy đó!
Trình Dịch nhận ra chó ta mù mịt, vì thế vừa vỗ đầu cô, vừa nhíu mày vừa nói: “Lục Lộ đã thành thói quen ăn chung với tôi.”
Cho nên dù có thế nào, anh cũng không xua đuổi cô.
Nhìn thằng con út không chịu nhượng bộ chút nào, thêm lực kéo tay của vợ, Trình Hoài Tông chỉ có thể mặt mày cứng ngắc, kéo ghế ra và ngồi xuống.
Từ lúc Trình Dịch trở về, hơn một tiếng đồng hồ, ông ta rất không hài lòng.
Nếu không phải A Diên... Nghĩ đến chuyện xảy ra tai nạn xe cộ kia, Trình Hoài Tông tức khắc thấy lòng đau dữ dội, cũng không hơi đâu để ý tới Trình Dịch và chó của anh.
Cố Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi yên trên ghế, đợi sen gắp cho ăn.
Trình Dịch nhìn mấy món súp trên bàn, ngừng một chút, rồi gọi một tiếng với quản gia đang đứng thẳng người kế bên và khoanh tay: “Bác Triệu.”
Quản gia ở nhà Trình Dịch chuyên xử lý những vấn đề sinh hoạt thường ngày. Tuy ông cũng có gia đình, có vợ, có con trai, có cháu trai, nhưng thời gian ông dành cho gia đình còn không nhiều bằng thời gian ông ở nhà họ Trình.
Bác Triệu nhìn Trình Dịch từ nhỏ đến lớn, so với những người khác mà nói, ông càng giống người lớn trong nhà thương yêu con cháu. Sau khi ông cụ Trình qua đời, dĩ nhiên ông vẫn phục vụ vì Trình Dịch.
Bác Triệu bây giờ đã ngoài sáu mươi, cũng xấp xỉ tuổi tác với Trình Hoài Tông và Ôn Ngọc Văn. Nói già chưa già, nói trẻ cũng không trẻ, đúng là lúc đã nên suy nghĩ chuyện về già.
Vất vả làm lụng cho nhà họ Trình cả đời, ông nhớ rất rõ ràng, năm nay Trình Dịch đã 24 tuổi. Mấy năm nữa cũng sẽ kết hôn, sinh con. Đợi sau khi anh kết hôn, ông lập tức có thể xin nghỉ, rời khỏi nhà họ Trình và sống quãng đời còn lại của bản thân.
Chuyện duy nhất bây giờ ở nhà họ Trình mà bác Triệu không yên lòng, cũng chỉ có mình Trình Dịch. Ông cũng chỉ nghe theo lời Trình Dịch dặn. Còn Trình Hoài Tông và Ôn Ngọc Văn, bác Triệu chưa từng gặp người làm cha làm mẹ như thế, cũng không muốn nói chuyện với hai người.
Bác Triệu bên này vừa nghe thấy Trình Dịch gọi ông, ông tiến lên trước, hỏi: “Ngài Trình có chuyện gì sao ạ?”
Đúng vậy, là ngài Trình, không phải cậu Trình.
Lúc ông cụ Trình còn sống, bác Triệu gọi ông ấy là ngài Trình. Bây giờ ông cụ Trình đã qua đời, xưng hô “ngài Trình” này liền chuyển đến Trình Dịch.
Trình Dịch chỉ chỗ ngồi bên cạnh, dịu giọng nói: “Bác trước lấy hộ cháu bộ đồ ăn, lại lấy thêm một cái yếm đeo cổ nữa ạ. Rồi bác cũng ngồi xuống ăn đi.”
Lúc trước ở biệt thự chỉ có một mình anh, hai người đều cùng nhau ăn cơm. Không giống với nguyên tắc của những người khác, để bác Triệu đứng như vậy nhìn bọn họ dùng bữa.
Còn ba cô giúp việc kia, bọn họ có một phòng ăn nhỏ riêng, không cần gọi lên.
Bác Triệu nghe vậy, cũng không từ chối, xoay người vào phòng bếp. Tuy rằng không biết Trình Dịch sao lại muốn hai bộ đồ dùng ăn khác nhau, nhưng bác Triệu cũng không hỏi nhiều.
Trình Hoài Tông và Ôn Ngọc Văn có thể chịu được chung bàn ăn với một con chó, lại thêm một tên quản gia nữa cũng không vấn đề. Tuy nghĩ như vậy, nhưng trong lòng họ vẫn lăn tăn. Nhìn những món bày trên bàn, họ bỗng cảm thấy ăn không ngon.
Bọn họ tới đây, hoàn toàn là tự làm mất mặt.
Ngay sau đó, bác Triệu bưng một bộ đồ dùng ăn làm bằng thủ công tinh xảo, cầm một cái yếm ca-rô đeo cổ nhiều hoa văn đi tới.
“Bác ngồi đi ạ.” Trình Dịch đầu tiên là chỉ cái ghế bên cạnh mình, đợi đến khi bác Triệu theo lời anh nói ngồi xuống, Trình Dịch mới đổi bộ đồ ăn trước mặt Cố Vân Thanh. Sau đó choàng cái yếm nhỏ lên cho cô.
Lúc trước khi Cố Vân Thanh ăn cơm cũng không phải lúc nào cũng vậy. Nhưng đồ ăn hôm này lại nhiều nước canh, sơ sẩy cái sẽ bị rớt lên người. Chẳng bằng đeo cho cái yếm trên cổ, như vậy sẽ tiện hơn, không cần quá kiềm chế.
Lần đầu tiên bác Triệu thấy Trình Dịch kiên nhẫn đến vậy. Đầu tiên là trộn rau dưa với thịt thả vào mâm, sau đó lại bưng bát súp ở phía xa chó ta không với tới được. Cuối cùng vậy mà còn lại dịu dàng nói một câu: “Ăn đi.”
Nhìn đến đây, bác Triệu đã hoàn toàn hiểu ra địa vị của con Berger này trong lòng Trình Dịch là gì.
Chẳng bao lâu mà anh đã thay đổi nhiều như vậy. Lại thêm ít thời gian nữa, có bạn gái, có con còn không chắc nữa hay sao?
Bác Triệu thầm cân nhắc trong lòng, không biết khi nào mình nên nói ra ý xin nghỉ việc.
Chuyện này chắc còn không xa nữa nhỉ? Ngài Trình diện mạo như vậy, lại thêm thân phận. Nghe nói bây giờ là một minh tinh, những cô gái còn chẳng phải đổ xô về phía anh sao?
Tất cả chuyện này hoàn toàn là công lao của con Berger này. Quả nhiên nuôi thú cưng có thể khiến người ta thay đổi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt bác Triệu khi nhìn Cố Vân Thanh chợt nhu hoà.
Cố Vân Thanh trước hết nuốt một miếng thịt, sau đó lập tức bèn run lập cập.
Bác Triệu nom cái yếm đeo trên cổ cô, không khỏi cảm thán: “Lại nói, đây là cái yếm mà ngài Trình khi còn nhỏ đã dùng.”
... Cô bảo mà, trong biệt thự lại không có trẻ con, sao lại có thể đúng lúc có thứ đồ này.
Cố Vân Thanh lắc đuôi, im lặng mà liếc mắt nhìn sen một cái.
Trình Dịch khụ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau ăn cơm đi.”
Cố Vân Thanh quay đầu, tiếp tục phấn đấu với món thịt xương đầu.
Bác Triệu nhìn cảnh này, bỗng cảm thấy vui mừng, sự yêu mến trong lòng với con Berger này cũng tăng vùn vụt.
Trong lúc ăn cơm, bác Triệu không khỏi hỏi trong khoảng thời gian này Trình Dịch ra sao.
Tuy rằng có mấy chuyện đã vượt quá ngoài công việc của quản gia, nhưng Trình Dịch cũng không hề mất kiên nhẫn, cực kì nhẫn nại trả lời ông.
Quách Bác Viễn cũng ngồi cùng ăn cơm cũng nói một hai câu để bác Triệu biết rõ hơn một chút.
Ôn Ngọc Văn ở bên cạnh vốn đang gắp đồ ăn thấy khung cảnh này, không khỏi cười khổ một tiếng.
Đứa con trai này của bà, thật sự không có chuyện sẽ gần gũi với họ. Thậm chí cả Quách Bác Viễn trong mắt anh có khi còn cao hơn cả bọn họ.
Nếu sớm biết con cả sẽ xảy ra chuyện, bà ta cũng không để con út vừa mới ba tuổi đã đưa nó cho ông nội nuôi.
Nhất thời, trong lòng Ôn Ngọc Văn đột nhiên hơi hối hận.
Trình Diên vốn vì chuyện vừa rồi, giờ vẫn luôn im lặng không lên tiếng ăn cơm. Nhưng khi hắn ta liếc mắt bắt gặp cảm xúc thoáng qua trên gương mặt của Ôn Ngọc Văn, bỗng dưng cảm thấy đau dạ dày.
Trình Diên cầm lấy khăn ăn, lau miệng, sau đó khẽ hỏi: “Mẹ, chuyện mà con nói lúc trước...”
Sống với nhau hơn 30 năm, sao Ôn Ngọc Văn có thể không biết Trình Diên muốn nói gì. Nhưng hắn ta còn chưa kịp dứt lời, Ôn Ngọc Văn thấy không ổn đã lắc đầu, “Vẫn thôi, cũng còn hai ngày nữa, để Khương Khê chăm sóc con nhiều hơn một chút.”
Lúc trước đến đây, Trình Diên đã thấp thoáng đề cập phòng của hắn ở trong biệt thự này là trên lầu. Nếu là trước khi xảy ra tai nạn xe, cũng chỉ là mấy bậc thang ngắn thôi, nhấc chân cái là lên rồi. Nhưng giờ hai chân hắn đã tàn phế, cái khoảng cách ngắn ngủi ấy quả thực không thể vượt qua. Từ trên xuống dưới đều cực kì bất tiện.
Đơn giản mà nói, Trình Diên muốn chuyển xuống ở dưới lầu.
Nhưng dưới lầu trừ phòng nữ giúp việc, cũng chỉ còn lại một phòng. Đó chính là phòng ngủ của ông cụ Trình trước lúc lâm chung.
Lúc trước không cảm thấy nhưng giờ nghĩ lại, Trình Dịch sẽ tuyệt đối không đồng ý. Ôn Ngọc Văn cũng không định làm tình cảm vốn sứt mẻ giữa bọn họ càng thêm lục đục.
Tuy thế, với chút ý xấu trong lòng con cả, Ôn Ngọc Văn vẫn chọn bỏ qua.
Nghe Ôn Ngọc Văn tuy uyển chuyển nhưng lại không cho cơ hội thương lượng thêm, trong mắt Trình Diên chợt loé qua tia u ám. Sau đó hắn ta làm dáng vẻ nhẹ nhàng như thường, lại lần nữa nhấc đũa, gắp thức ăn vào bát Ôn Ngọc Văn và Trình Hoài Tông, “Ba mẹ, món rau này khá khon, hai người nếm thử đi.”
Trình Hoài Tông nhìn vẻ tươi cười trên mặt con cả, ngừng một chút, biểu cảm dịu đi, “Con đừng gắp cho ba mẹ, con cũng ăn đi.”
Từ sau vụ tai nạn kia, tuy rằng tính tình con cả đã thay đổi không ít, không trầm ổn như trước kia nhưng thái độ vẫn rất gần gũi với bọn họ.
Thấy Trình Diên bên cạnh chẳng đoái hoài gì đến Khương Khê, Ôn Ngọc Văn nhíu mày, nói: “Khê Khê, A Diên không với tới đồ ăn bên chỗ con, thằng bé thích ăn món đó, con gắp cho nó một miếng.”
Khương Khê nghe thấy Ôn Ngọc Văn gọi đến mình, cuống cuồng giơ chiếc đũa, rồi gắp một miếng nấm hương vào bát Trình Diên.
Trình Diên dừng một chút, sau đó nở nụ cười ăn miếng nấm hương kia.
Tuy động tác của hắn ta bình tĩnh, nhưng Khương Khê vẫn cảm thấy buốt giá từ đỉnh đầu lan xuống đến lòng bàn chân. Tay cô run rẩy, chiếc đũa cứ vậy rơi xuống mâm cơm.
“Con xin lỗi ạ.” Khương Khê cụp mắt, vội vàng nhặt chiếc đũa lên.
Nghe thấy động tĩnh phía đối diện, Cố Vân Thanh theo phản xạ ngẩng đầu.
Bởi vì cô ngồi rất cao, nên cô rất dễ dàng thấy cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt Khương Khê đang cố gắng che giấu.
Sợ hãi? Vì điều gì?
Cố Vân Thanh đang muốn nhìn lại, nhưng Khương Khê đã phát hiện ra ánh mắt của cô.
Nhìn đôi mắt nâu đậm của Berger, Khương Khê nhếch miệng, không kiềm được cười cười với cô.
Chậc, Khương Khê và Trình Diên nhất định có uẩn khúc gì đó. Có khả năng là Trình Diên đối xử không tốt với cô ấy.
Nhưng giờ cô chỉ là chó, muốn giúp đỡ cũng đành có lòng nhưng bất lực.
Cố Vân Thanh lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.
Trình Dịch nhìn theo tầm mắt của Cố Vân Thanh, sau đó anh lập tức thấy ngón tay của Khương Khê đã thành trắng bệch. Trình Dịch lạnh nhạt không nhìn nữa, giơ tay lại múc thêm một muỗng canh ninh xương lớn vào bát Cố Vân Thanh: “Ăn nhiều hơn chút.”
Cố Vân Thanh “gâu gâu” gật đầu.
Bữa cơm này kết thúc giữa bầu không khí kỳ quái.
Sau khi ăn xong, Cố Vân Thanh vậy mà lại không có cảm giác thèm ăn. Cô cảm thấy tinh thần mình lại sung sức lên nhiều.
Nếu đã ăn no vậy thì phải hơi tiêu cơm rồi mới đi ngủ trưa.
Khi Cố Vân Thanh thấy bác Triệu không biết lôi cái đĩa bay từ đâu ra, khoé miệng không nén được giật giật mạnh.
Những người này rốt cuộc là có hiểu lầm gì với chó ư?
Cái thứ này thực sự không phải thứ mà một con chó hay chơi đâu!