Edit: TH
Thân phận của Quách Bác Viễn hiện giờ là trợ lý, tất nhiên anh ta sẽ không một mình quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Trình Dịch liếc Quách Bác Viễn một cái, cũng không khuyên bảo thêm, mặc anh ta đi theo.
Hai người gọi xe tới bệnh viện, Trình Dịch xuống xe trước và đi thẳng vào phòng cấp cứu.
Khi đẩy cửa kính ra, Quách Bác Viễn dường như thấy sếp ấn vùng dạ dày, chợt loé rồi biến mất, khiến anh ta tưởng nhìn nhầm.
“Sao vậy?” Trình Dịch nhíu mày, nhìn cấp dưới bỗng nhiên dừng lại.
Quách Bác Viễn hoàn hồn, xua tay nói: “Không có gì ạ.”
Cũng chỉ là một động tác vô thức thôi.
Bởi vì trên xe cứu thương xuất hiện một con Berger, điểm này thực sự rất gây chú ý. Trình Dịch không tốn nhiều thời gian, dựa vào sự chỉ đường của y tá trực ban đêm ở bệnh viện rồi tìm ra chỗ Cố Vân Thanh.
Đèn ở phòng cấp cứu vẫn chưa tắt, xem ra vẫn còn đang cứu chữa.
Trình Dịch đứng ngoài phòng cấp cứu nhìn chó ta đang ngoặm đuôi mình, tạo thành vòng tròn quay quanh.
“Khụ!” Anh ho một tiếng rõ to, rồi dừng chân ở cách đó không xa.
Tai Cố Vân Thanh động đậy, nháy mắt hoàn hồn, “Gâu gâu!”
Culi dọn phân cho mình!
Cô còn tưởng hôm nay mình phải qua đêm ở bệnh viện... Cố Vân Thanh chạy nhanh như điên, nháy mắt đã chạy tới trước mặt anh.
“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu?” Anh cố ý tới đón tui về hửm?
Cố Vân Thanh nghiêng đầu nhìn sen, trong mắt chứa chan cảm động.
Đối mặt với ánh mắt thế này, Trình Dịch phát hiện cho dù thế nào mình cũng không thốt nổi lên lời quở trách.
Quách Bác Viễn trơ mắt nhìn sếp khi tới thì hùng hùng hổ hổ, sau đó... Bắt đầu niết mặt của chó ta.
“Mày có phải uống nước trong cái hồ kia không, không sợ bẩn?” Hồ nhân tạo đúng là hồ nhân tạo, lâu lắm mới thay nước một lần. Tuy rằng không đến mức có mùi thối, nhưng trong đó vẫn rất nhiều vi khuẩn gây bệnh.
Quai hàm của Cố Vân Thanh dưới đôi tay của Trình Dịch bắt đầu vặn vẹo, đột nhiên không kịp phòng bị, suýt nữa cô không khống chế được nước miếng của mình.
“Ư... Gâu...” Buông tay ra...
“Mày biết không, bây giờ tao đang rất tức giận!” Trình Dịch cảm giác lông trên người cô ươn ướt, sắc mặt dần thay đổi, ngữ khí cũng trầm hơn.
Cố Vân Thanh cảm thấy đầu mình bị sen giữ chặt, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh. Bỗng, khí thế của cô tụt xuống.
“Gâu...” Làm sao vậy...
Nhìn chó ta chớp mắt không ngừng, Trình Dịch biết ngay nó đang chột dạ. Anh nắm lấy tai nó, ghé sát vào và khẽ hỏi: “Lúc mày nhảy xuống nước ấy, có từng nghĩ đến tao không?”
Nhỡ như, cho dù là hiếm gặp thôi, cô xảy ra chuyện, anh nên làm sao đây?
Quách Bác Viễn nghe thấy sếp nói mấy lời này, dừng một chút, rồi không biến sắc làm bộ mắt đang tìm kiếm trợ lý của Hoắc Thanh.
Một câu như thế mà tung lên mạng, không biết sẽ bị người ta nói thành gì.
Cố Vân Thanh nghe được câu này của Trình Dịch, bỗng thoát khỏi tay anh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh.
Trình Dịch hoảng hốt nhớ tới, trước đây cô là quân khuyển, hy sinh và cứu người là chức trách của cô. Có người chết đuối ngay trước mặt cô, sao cô có thể làm như không thấy.
“Không...” Câu còn sót lại không bật ra được, Trình Dịch cảm thấy tay mình bị nhẹ nhàng cắn, sau đó lòng bàn tay cảm nhận được da lông hơi thô ráp.
Chó ta ngoặm tay anh đặt lên lưng, trước mắt kiên định, như đang rao giảng tín ngưỡng của mình.
“Gâu.” Xem này, thân cơ bắp này của tui có săn chắc không.
Cố Vân Thanh còn định cho sen thấy cơ thể mình rất cường tráng. Hơn nữa chó lại là loài động vật trời sinh giỏi bơi lội, hồ nước có sâu ba mét cũng không thành vấn đề.
Nhưng khi cô thấy vẻ mặt của anh, cứ cảm giác người này đang hiểu lầm điều gì. Nhưng còn chưa đợi Cố Vân Thanh suy nghĩ lại kĩ càng, cô lập tức bị ôm lấy.
Trình Dịch ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu chó nhà mình, hồi lâu sau, anh mới cất tiếng thở dài một hơi, “Bỏ đi, tùy mày vậy.”
Nó cảm thấy cứu người có thể khiến mình thấy vui mừng là được.
... Loại cảm xúc cưng chiều sâu sắc này là sao?
Cố Vân Thanh không hiểu được tình huống, sen có chuyện gì xảy ra mà cô không biết ư?
Ngay lúc Cố Vân Thanh đang rối rắm, đèn ở phòng cấp cứu tắt, Hoắc Thanh cũng được đẩy ra.
“Không sao, nằm viện quan sát một chút, xem thử có bị cảm không, nhanh thôi là có thể xuất viện.” Bác sĩ trực ca tháo khẩu trang, nói với trợ lý của Hoắc Thanh đang bước lên.
Cô trợ lý vội vàng gật đầu, “Tốt quá, cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ gật đầu và đi khỏi. Đi theo sau bác sĩ vừa ra là y tá tiếp nhận, vẫn luôn đẩy giường Hoắc Thanh đến phòng bệnh.
Lúc dịch giường, y tá cùng trợ lý Hoắc Thanh, hai cô gái không đủ sức, nhìn hai ông anh đứng bên, cô y tá xoa mồ hôi trên trán, sau đó mở miệng: “Mấy vị tới giúp một tay với ạ.”
Cố Vân Thanh ngửa đầu, nhìn sen nhà.
Trình Dịch dừng một chút, nhìn về phía cấp dưới, “Anh đi hỗ trợ.”
Quách Bác Viễn: “...”
Được thôi, có hai người và một con chó thì địa vị anh ta thấp nhất.
Tuy rằng Quách Bác Viễn vẻ ngoài nom nho nhã, yếu ớt, nhưng cũng là người đàn ông trưởng thành cao mét bảy, mét tám. Hoắc Thanh cũng phải 45 kg, anh ta không cần quá gắng gượng đã ôm được cô ấy lên.
Y tá thấy vậy, cầm chai truyền nước móc lên thanh truyền trong phòng bệnh.
“Người nhà bệnh nhân là ai?” Bởi vì Hoắc Thanh vẫn chưa tỉnh, y tá chỉ có thể nói những vấn đề cần chú ý với người nghe ở đây.
Tuy rằng y tá dò hỏi, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Trình Dịch, chờ anh trả lời.
Bấy giờ đã gần rạng sáng, trễ thế này còn vội vàng tới, chắc mẩm hơn nửa là bạn trai. Vừa mới bắt đầu đưa vào bệnh viện, cô ấy không phát hiện có người này ở đây.
Đối mặt với ánh mắt y tá, Trình Dịch nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Cô nhìn tôi làm gì?”
“Anh không phải người nhà bệnh nhân?” Y tá kinh ngạc.
Thế anh ta tới đây làm gì?
Cảm giác con chó bên chân mình đang nhếch mép, Trình Dịch đè đầu cô xuống, nhàn nhát đáp: “Tôi là người nhà của nó, tới đón nó về.”
Vẻ mặt y tá lập tức trở nên cạn lời, trợ lý Hoắc Thanh vội vàng nhấc tay, “Là tôi, nói với tôi là được.”
Lúc này, y tá mới lấy chức trách công việc của mình, vẫn kiên nhẫn dặn dò.
Trình Dịch thấy thế, sau đó mang Cố Vân Thanh rời khỏi bệnh viện.
Bóng đêm chìm sâu, những ánh đèn neon dần thưa thớt.
Cố Vân Thanh buồn ngủ ngáp một cái, Trình Dịch cũng không dừng lại, gọi một chiếc xe về thẳng khách sạn như lúc đầu đến.
Cố Vân Thanh nhìn chiếc giường quen thuộc, không chút nghĩ ngợi muốn nhảy phốc lên đó.
Nhưng mà giây tiếp theo, động tác của cô bị chặn lại.
“Người ngâm trong nước bẩn rồi, đi tắm.” Trình Dịch mím môi, nhéo tai Cố Vân Thanh rồi ném cô vào nhà tắm.
Mặt Cố Vân Thanh tức khắc trở nên ha ha cười khổ, thấy bất đắc dĩ, cô vào phòng tắm, mở nước ấm.
Còn Trình Dịch ở mép giường chờ chó nhà mình, anh cau mày, sau đó đè lại vùng bụng chỗ dạ dày.
Có hơi đau.
Nghĩ rồi, anh cầm lấy gói to đồ ăn vặt bánh quy soda, ăn hai cái.
Sen biết cô có thể tự mở nước ấm, cho nên năm sáu phút sau Trình Dịch mới vào, Cố Vân Thanh cũng không thắc mắc.
Tắm xong rồi sấy khô, rốt cuộc cũng có thể ngủ.
Cố Vân Thanh vùi đầu vào trong chăn, không khỏi thoải mái híp đôi mắt.
Trình Dịch hơi cười, sau đó cũng mặc đồ ngủ nằm cạnh.
Ôm chó nhà mình, Trình Dịch cảm thấy mỹ mãn nói: “Ngủ đi.”
“Gâu...” Ngủ ngon...
Hai mắt Cố Vân Thanh không mở ra được, miễn cưỡng chống cơn buồn ngủ chúc ngủ ngon với sen, sau đó chìm vào giấc mộng.
Trình Dịch sờ đầu Cố Vân Thanh, cũng bắt đầu đi vào giấc ngủ.
——
Không giống như ngày thường đó là, Cố Vân Thanh bị hơi thở nóng phả vào làm bừng tỉnh.
Mùi mồ hôi nồng như vậy, rốt cuộc sen làm sao vậy?
Cố Vân Thanh dùng cả bốn chân, kéo chăn xuống, sau đó cô mới nhận ra, không biết từ khi nào sen đã buông mình, anh cuộn người tròn vo.
Hai mắt anh khép hờ, hàng lông mày nhăn chặt, hai tay gắt gao đè lại vùng bụng nơi có dạ dày.
Có lẽ nhận ra chăn tuột xuống, Trình Dịch chậm rãi mở mắt.
“Mày muốn... Đi WC?” Có lẽ là bởi vì đau quá, giọng anh trở nên đứt quãng.
Cố Vân Thanh không biết sao sen đã đau như vậy rồi, còn có thể chịu đựng không thốt ra tiếng, rõ ràng áo ngủ của anh đều ướt đẫm mồ hôi lạnh!
Cố Vân Thanh nhanh chóng xoay người, rồi chạy ra bên ngoài, cô là một con chó nhưng không thể khiêng một người lớn như vậy được.
Trình Dịch còn tưởng Berger muốn đi WC, mãi đến khi anh nghe tiếng mở cửa.
“Lục Lộ... Hự...” Trình Dịch lắc lư đứng dậy, muốn ra cửa ra tìm Cố Vân Thanh. Đến khi anh đến cửa, anh nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng đập cửa và tiếng chó sủa.
“Gâu gâu gâu!” Mở cửa!
Cố Vân Thanh không ngừng đập cửa phòng Quách Bác Viễn, phát ra tiếng “rầm rầm“.
Nhìn cánh cửa vẫn im lìm, trong lòng Cố Vân Thanh phán đoán khả năng dùng người phá cửa.
Đống cân thịt va vào thế, người bên trong hẳn sẽ nghe thấy?
Cố Vân Thanh còn chưa kịp ứng dụng vào thực tiễn, Quách Bác Viễn đã mở cửa.
“Lục Lộ?” Thấy bóng chó Berger, Quách Bác Viễn kinh ngạc hô một tiếng.
Đã trễ thế này, sao nó lại ra đây?
Không đợi Quách Bác Viễn kịp hỏi gì, Cố Vân Thanh cắn ống quần kéo anh ta về hướng phòng bên cạnh.
Ngay sau đó, Quách Bác Viễn thấy được sắc mặt tái nhợt của Trình Dịch.
Sếp lại mắc bệnh đau dạ dày rồi.
Quả nhiên động tác lúc trước anh ta thấy không phải hành động ngẫu nhiên.
“Đi bệnh viện không ạ?” Quách Bác Viễn nghĩ tới điều gì, chần chờ hỏi.
“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!” Đã thành thế này rồi, đương nhiên phải đi bệnh viện!
Cố Vân Thanh liếc mắt nhìn hai người một cái, như lốc xoáy chạy nhanh tới ấn cửa thang máy.
Trình Dịch nuốt bốn chữ “uống thuốc là được” xuống bụng, im lặng trong chốc lát, sau đó đóng cửa.
“Đi thôi, đi bệnh viện.”
Quách Bác Viễn không nén được, lộ ra biểu cảm như gặp ma.
Sếp ghét bệnh viện như vậy, giờ chịu rồi?
Rút lại suy nghĩ của mình, Quách Bác Viễn lập tức tiến lên đỡ lấy Trình Dịch.
Ra khỏi khách sạn, khoảng 40 phút sau, một hàng ba cái bóng lại xuất hiện trước cửa bệnh viện.
Nhìn tình cảnh quen thuộc này, Cố Vân Thanh lắc đuôi.
Cả đêm đưa hai người vào đây, nghĩ lại cũng thật kích thích.