Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

Chương 66: Chương 66: Đến rồi




Edit: TH

Lại nửa tháng trôi qua, phần diễn của Trình Dịch trong 《 Thịnh thế sủng phi 》 đã hoàn toàn kết thúc.

Trong lúc giới giải trí đang xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ. Không biết vì nguyên nhân gì, một nữ minh tinh đang hoạt động sôi nổi trong giới đột nhiên mai danh ẩn tích. Nghe nói là cùng một công ty giải trí với Hoắc Thanh.

Cố Vân Thanh có thể biết được điều này là vì nhìn trộm điện thoại của Trình Dịch. Đến cả Hoắc Thanh, lúc cô đến đoàn làm phim của cô ấy, cũng không lấy được ít manh mối nào từ hành động và lời nói của Hoắc Thanh.

Rất nhiều người đều biết chuyện Hoắc Thanh rơi xuống nước, nhưng không nhiều người nghĩ kết hợp hai chuyện này với nhau. Cho dù có người thì thào sau lưng, nhưng họ cũng chẳng viết được gì trong khi không có chứng cứ.

Đả kích ngấm ngầm hay công khai trong giới giải trí là chuyện bình thường. Cố Vân Thanh cũng không quá mức để ý.

Nhưng thật ra sau khi biết Trình Dịch đóng máy, cô ấy còn cố ý đến đây vài lần, tất nhiên mục đích tới là gặp Cố Vân Thanh.

Lúc sắp chia tay, Hoắc Thanh cố ý tặng vô số đồ ăn vặt những món đồ chơi nhỏ. Ôm Cố Vân Thanh lên hôn một cái, mặt đầy vẻ quyến luyến, “Chị còn phải đóng ba tháng nữa, em đi rồi chị buồn thiu.”

Trong khoảng thời gian này, cuối cùng cô ấy cũng biết vì sao tên diễn viên Trình Dịch kia đóng phim mệt mỏi thế này mà mỗi ngày tinh thần vẫn rạng ngời. Nhìn thấy chó ta, cho dù có mệt mỏi thì tâm trạng cũng bất giác trở nên vui hơn.

Kiếp trước có thể con Berger này là thiên sứ.

Trên trán Cố Vân Thanh dính đầy son kem, chỉ cảm thấy người lâng lâng.

Tiểu thiên hậu nhiệt tình ghê...

Trình Dịch đứng bên tâm trạng đã kém, đã thế sắc mặt âm trầm đến mức có thể vắt ra nước.

Trình Dịch túm chó ta kéo ra sau mình, nhàn nhạt nói: “Chúng ta phải đi rồi.”

Dứt lời, cũng mặc kệ phản ứng của Hoắc Thanh. Trình Dịch lôi xềnh xệch Cố Vân Thanh lên xe. Bên này khi cửa xe chưa đóng cửa, anh chợt nghe thấy một giọng nữ ẩn ý.

“Có chó ghê thiệt...” Sao lại nhỏ mọn thế chứ.

Trình Dịch quay đầu lại, anh hơi nhếch mép, ánh mắt mang theo sự khiêu khích, “Đúng là ghê gớm đấy.”

Cố Vân Thanh: “...”

Làm người bị tranh cướp, có ai hỏi qua ý kiến cô chưa?

Hoắc Thanh trừng mắt, nhìn ô tô lao đi. Một lúc lâu sau, cô ấy bật tiếng cười nhạo.

“Chị Hoắc...” Trợ lý vò đầu, có chút khó hiểu.

Hoắc Thanh nhướng mày và nói: “Đi đi, trở về đóng phim.”

Thứ thuộc về người khác, cô có thích cũng không làm gì được.

Trên xe.

Quách Bác Viễn ngồi ở ghế lái phụ, anh ta vừa đẩy gọng kính mắt màu vàng, tỉnh bơ vểnh tai nghe động tĩnh từ hàng ghế sau.

“Lấy cho tôi ít khăn ướt.” Trình Dịch mím môi nói.

Nghe thấy sếp bảo, Quách Bác Viễn nhanh nhẹn lấy gói khăn ướt từ trong ngăn kéo ở ghế lái phụ đưa cho anh.

Trình Dịch nhận khăn, nhìn chó ta, chậm rãi cất lời, “Lại đây.”

“Xem trên mặt mày thành cái gì rồi.”

Dấu vết son môi sặc sỡ đan xen trên bộ lông chó màu nâu đậm, nhìn thế nào cũng thấy chói mắt.

Cố Vân Thanh khịt khịt cái mũi ươn ướt, “Gâu.”

Thoang thoảng mùi thơm của son, là Armani màu hồng.

Trình Dịch thấy chó nhà mình còn dám nghiêm túc ngửi mùi son môi trên đầu nó. Anh híp hai mắt, định nhéo tai cô cảnh cáo.

Cố Vân Thanh nhận thấy có nguy hiểm, nháy mắt đàng hoàng lại.

Trình Dịch lau trán cho chó ta, một lúc lâu sau, anh nhíu mày nói: “Sao son môi kiểu gì khó lau thế?”

“Gâu.” Nói đúng một chút, đây là son kem.

Cố Vân Thanh thè lưỡi, lười biếng phản bác một câu. Đồ của con gái ngoài miệng không phải tất cả đều gọi là son môi thôi đâu.

Trình Dịch hoàn toàn chẳng biết chó ta đang phỉ nhổ, liên tiếp dùng ba cái khăn ướt, anh mới lau sạch được dấu vết trên đầu cô.

Mà trong khi nhàn rồi, Cố Vân Thanh đã sớm như lạc vào cõi thần tiên xa xôi.

Nhưng giây tiếp theo, cô bỗng cảm giác được hơi thở ấm áp phả bên má. Hai tai cô ngơ ngác đột nhiên dựng đứng cả, cái đuôi vốn đang phe phẩy cũng ngừng lại giữa không trung.

Sen, sen hót phân thơm cô một cái!

Cố Vân Thanh liếc mắt nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, chậc lưỡi. Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây* rồi.

(*) Nguyên gốc bả tác giả viết là mọc đằng Đông, nhưng chắc tác giả đã gõ sai vì tui thấy không logic với ý nội dung lắm.

Ngừng một chút, cái đuôi của cô lại phe phẩy như bình thường. Cô cũng chẳng để ý đến mặt sen càng ngày càng nhăn nhó.

Trình Dịch nhìn chó ta vẫn biếng nhác như vậy, không nhịn được xoay mặt chó cô lại đối diện với mình, há mồm rồi chần chừ hỏi: “... Mày không thấy thẹn thùng à?”

Lúc nãy Hoắc Thanh hôn nó, nó cũng không hề bình tĩnh như vậy. Linh hồn nhỏ bé lập tức bay ra, sao đến lượt anh thì thành dáng vẻ này.

Cố Vân Thanh nghe thấy Trình Dịch hỏi vậy, hơi giật giật khoé miệng.

Sen với thú cưng ôm ấp, hôn hít, bế lên, mấy chuyện này có vấn đề gì không?

Cố Vân Thanh dơ chân đè mặt Trình Dịch lại, bày ra tư thế không nỡ nhìn thẳng.

Trình Dịch không hiểu sao, chỉ số thông minh bắt đầu điên cuồng tụt giảm. Đến khi tụt xuống âm, sau đó anh làm một động tác mà khiến người ta há mồm trợn mắt —— Theo phản xạ bắt lấy cái chân đang tác quái kia, rồi anh cắn một cái lên khớp xương chân.

“Gấu gấu gấu...” Cố Vân Thanh cảm thấy đầu gối mình hơi đau.

“... Lục Lộ?” Trình Dịch không biết làm sao.

Cắn bị thương rồi sao? Không thể nào, anh không dùng sức mà.

Nhất thời, tiếng chó kêu với tiếng xin lỗi lẫn lộn, trong xe tức thì trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Quách Bác Viễn nhìn cảnh ghế sau qua kính chiếu hậu, cả người hoá đá, hoàn toàn không dám quay đầu lại.

Thấy tài xế liếc mắt, Quách Bác Viễn lập tức dặn dò, “Lái xe cẩn thận đi.”

Tài xế trước đây chuyên đưa đón Trình Dịch một khoảng thời gian, đanh mặt gật đầu: “Tôi biết rồi ạ, thưa trợ lý Quách.”

Cứ vậy, Cố Vân Thanh cùng Trình Dịch náo loạn cả đường về. Mãi đến tận sân bay, cô mới đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Tên sen này định đưa mình đi đâu?

Nhìn chó Berger trước mặt đầy vẻ hoang mang, Trình Dịch sờ đầu cô, “Đi thôi, đến thành phố J.”

Thành phố J...

Nơi đó là nơi mà cô quen thuộc.

Quách Bác Viễn đã sớm nghe sếp dặn, vì thế cũng chẳng mấy ngạc nhiên. Có điều nhớ tới chuyện gia đình của nhà sếp, anh ta không khỏi thấy nặng nề.

Qua kiểm tra sân bay, sau đó bắt đầu đăng ký.

Quách Bác Viễn đã không còn rảnh nghĩ mấy chuyện rối ren nhà họ. Nhìn chiếc máy bay tư nhân, lại nhìn về phía chó ta, anh ta không khỏi lần nữa cảm thán.

Thật đúng là người còn không bằng chó.

Trước đây anh ta theo cấp trên từ nam ra bắc, nhiều lần chạy từ trong ra ngoài nước nhưng chẳng có lần nào được ngồi máy bay này. Bây giờ hay rồi, sợ lúc gửi vận chuyển, chó ta không được thoải mái. Mỗi lần sếp muốn bay sang thành phố khác, đều phải báo trước cho sân bay.

Nhớ lại ban nãy chó ta làm mãi rồi cũng thành quen để nhân viên an ninh kiểm tra mình. Quách Bác Viễn có loại cảm xúc muốn khóc.

Trước đây anh ta luôn cho rằng làm thú cưng không hề có tự do. Muốn ăn sao đều phải nhìn vẻ mặt của chủ nhân, không có chút tôn nghiêm nào. Bây giờ thì hay, nhìn sinh hoạt của chó ta xem. Vậy mà anh ta lại cảm thấy làm chó cũng tốt đấy chứ!

Quách Bác Viễn mau chóng dừng lại ngay cái suy nghĩ đáng sợ này. Lập tức rút lại ánh mắt cực kì hâm mộ không giấu được.

“Một ly nước ép dưa hấu, một ly nước lọc, cảm ơn.” Sau khi máy bay cất cánh, Trình Dịch lịch sự mở miệng.

“Vâng ạ.” Tiếp viên hàng không cất tiếng, sau đó cô ấy quay đầu hỏi Quách Bác Viễn, “Xin hỏi vị tiên sinh này, ngài có yêu cầu gì không ạ?”

Quách Bác Viễn nghĩ một lát, sau đó nói: “Một ly nước ép táo, cảm ơn.”

Rất nhanh, cô tiếp viên hàng không đã bưng chiếc khay đựng ba ly nước lên. Không có gì bất ngờ, trước mặt Cố Vân Thanh là ly nước ép dưa hấu, còn Trình Dịch lấy ly nước lọc.

Mở điều hoà uống nước dưa hấu, cuộc sống này quả là hoàn mỹ.

Ngay sau đó, trên mũi Cố Vân Thanh đeo một chiếc kính râm. Xem kiểu phong cách này vẫn giống hệt trước kia.

Cố Vân Thanh ngã vào lòng sen, chẳng bao lâu ngủ mất tiêu. Trình Dịch nghe tiếng ngáy khò khò nho nhỏ của cô, anh cong môi, chợt cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.

Cứ như vậy, Quách Bác Viễn trơ mắt nhìn sếp ôm chó của mình, cứ vậy đánh một giấc. Có điều, nếu cái tay đang vuốt ve kia có thể dừng lại thì tốt rồi.

Quách Bác Viễn cảm thấy, lần này có chó ta bên cạnh, hẳn là sẽ không áp lực giống lần trước gặp lại ông bà Trình.

Một lúc sau, Quách Bác Viễn bật cười. Quên đi, đây không phải chuyện mà một tên trợ lý tép riu như anh ta phải nhọc lòng

Ba tiếng sau, máy bay đáp xuống.

Bởi vì cũng ngủ đủ giấc, tinh thần của Cố Vân Thanh tức khắc trở nên sáng láng.

Ngày kia là sinh nhật của sen rồi, không biết cô có thể tìm được món quà nào không. Vừa không làm bại lộ thân phận, lại có thể khiến anh vui mừng.

Lúc Cố Vân Thanh còn đang nghiêm túc tự hỏi, một chiếc xe Benz đã đỗ lại trước cửa sân bay.

Mang chó ta lên xe, Trình Dịch nói: “Đến khu biệt thự Tinh Nguyệt Loan.”

Khu biệt thự Tinh Nguyệt Loan???

Chỗ đó không phải là nhà cô sao!!!

Cố Vân Thanh mơ hồ, ngay sau đó cô lập tức nhớ ra nhà cô đã chuyển nhà được 5 năm. Nếu trong lúc đó sen dọn vào ở khu ấy, cô không biết là điều đương nhiên.

Nơi như Tinh Nguyệt Loan, bây giờ có thể được coi là khu biệt thự đếm trên đầu ngón tay của cả thành phố J. Nhà của cô vị trí ở cuối khu biệt thự cũng bán được năm mươi triệu lận, càng đừng nói đến những khu kiến trúc và trang viên ở vị trí đầu.

Nhưng mà, bây giờ cô có được tính là hàng xóm với sen không nhỉ?

Quách Bác Viễn cùng Trình Dịch hoàn toàn chó ta đang nghĩ gì. Hai người bàn chuyện với nhau.

“Ngài như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ ạ?” Biệt thự ở Tinh Nguyệt Loan là ông cụ nhà họ Trình để lại cho sếp, không liên quan gì đến ông bà Trình. Bọn họ có chỗ ở khác ở thành phố J.

Hơn nữa còn hai ngày nữa là tới sinh nhật của sếp, bây giờ sếp lại không muốn gặp mặt bọn họ. Có thể đoán được, ông bà Trình sẽ cực kì bất mãn.

Trình Dịch vặn ngón tay, trên mặt chẳng mảy may chút nào, “Sinh nhật với ngày về cũng là như nhau.”

Biết mâu thuẫn nội bộ trong gia đình sếp hoàn toàn không thể hoá giải. Quách Bác Viễn cũng không nhiều lời thêm nữa.

Rất nhanh, xe đã chạy đến Tinh Nguyệt Loan.

Trình Dịch cảm giác chó ta thấy tò mò, tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ hẳn. Anh hạ cửa kính xe cho cô, khẽ hỏi: “Nơi này có đẹp không?”

“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu.” Đẹp, đương nhiên là đẹp, nhà tui ở sao có thể xấu được.

Từng hạt nắng nhỏ rực rỡ nhảy nhót trên khắp mảnh đất rộng lớn*, như đang vỡ tan. Ngọn núi trải dài phía xa, từng cơn gió chầm chậm thổi về, cái nóng không còn gay gắt, chỉ còn lại cảnh xanh tươi mới dào dạt.

Ôi thời gian, chẳng chút nào ngừng lại. Vậy mà thoắt cái đã 5 năm rồi cô chưa lần nào trở về đây.

(*) Chỗ này gốc là: Ánh sáng nhỏ rực rỡ chiếu rọi xuống mặt đất bao la, vì tui thích mĩ miều nên tui edit như trên thôi. =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.