Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

Chương 107: Chương 107: Dự tính trước




Beta: TH

Nghe nhân viên nói con mèo hoang ở trong phòng hoá trang đã chạy ra ngoài, trong phút chốc Lý Tâm Di bị dọa sợ đến toát cả mồ hôi lạnh.

Tiểu Bạch vẫn còn ở trong phòng hoá trang!

So về hình dáng của hai con này, còn nghe họ nói đó là mèo hoang, Lý Tâm Di bỏ mặc việc sắp xếp quy trình vủa bữa tiệc từ thiện tối nay, chạy về phòng hoá trang.

“Con mèo đã bị bắt lại rồi, còn Tiểu Bạch của cô thì được Trình Dịch cứu, hiện tại chắc là đang ở hội trường.”

Mặc dù đột nhiên Trình Dịch xuất hiện phía sau cánh gà ở phòng hoá trang nghe rất kỳ lạ, nhưng nhân viên làm việc đem những gì mình biết kể cho cô nghe đúng sự thật.

Lý Tâm Di nghe hết, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, chân tay cũng đỡ mềm nhũn.

Ông trời phù hộ, may mà Tiểu Bạch không sao.

Trước kia cô vẫn luôn cảm thấy đối phương là một minh tinh mới nổi, ngoại trừ nhan sắc ra chẳng có điểm nào đáng giá để được chú ý cả. Bây giờ nghe qua cả quá trình này, trong phút chốc, độ hảo cảm của Lý Tâm Di đối với anh tăng lên không ít.

Vội vã dặn dò đôi câu, Lý Tâm Di lập tức đi về phía hội trường. Không tận mắt nhìn thấy con cáo nhỏ bình an, làm sao cô có thể yên tâm được.

Chỗ ngồi của Cố Vân Thanh là đối diện hành lang cho nên cô nhìn thấy bóng người Lý Tâm Di đầu tiên.

Khẽ cắn nhẹ ngón tay của Trình Dịch, tỏ ý anh dừng lại một chút.

Trình Dịch nhướng mày, sau đó nheo mắt lại “Em muốn làm gì?”

Trả lời anh, dĩ nhiên là hai tiếng cáo kêu.

“Ngao.” Sen hiện giờ của cô tới rồi.

Nghe thấy tiếng kêu của cáo, Lý Tâm Di càng bước nhanh hơn, không tới mười giây cô ấy đã đi tới trước mặt Trình Dịch.

“Tiểu Bạch!” Lý Tâm Di kích động đưa tay.

... Cô ấy hình như, rất lo lắng.

Cái suy nghĩ này thoáng qua đầu Cố Vân Thanh, cùng lúc đó cô đứng thẳng lên đùi anh, đưa hai chân ra, làm ra một tư thế muốn ôm ôm.

Từ trước đến nay con cáo không thân thiết lắm với cô, lần này nhất định là bị dọa sợ rồi. Nghĩ như vậy, động tác của Lý Tâm Di càng dịu dàng hơn.

Bế Cố Vân Thanh ôm vào ngực, Lý Tâm Di chau mày lại, lật lông cô lên xem khắp nơi, “Tiểu Bạch, có bị cắn không, có phải đã bị thương rồi không?”

“Ngao ngao ngao.” Không có không có, yên tâm, yên tâm đi.

Ngay khi Lý Tâm Di không yên tâm cúi đầu xuống kiểm tra, Cố Vân Thanh loáng thoáng nghe được một tiếng cười lạnh. Chỉ thoáng qua thôi, rất nhanh đã biến mất, tựa như là ảo giác của cô vậy.

Nhìn cáo ta giả đò làm thú cưng trước mặt, nhìn lướt qua hoàn toàn không phát hiện được bất cứ sơ hở nào, Trình Dịch “nhẹ” giọng nói: “Nó ổn lắm, không có chuyện gì đâu.”

Nếu như người khác mà gặp phải chuyện bị nhập hồn vào động vật, phần lớn người đó sẽ rất ưu sầu. Sau đó cố gắng hết sức để tìm phương pháp giải quyết. Vậy mà Cố Vân Thanh gặp phải, anh chẳng thấy cô có chút lo lắng nào, thậm chí còn cảm thấy cô đang rất vui!

Nghĩ đến mình cũng chỉ là một người dọn phân cho cô, cũng không có gì đặc biệt. Cô cũng không hề lưu luyến gì anh, Trình Dịch vô cùng muốn mang cô về nhà đánh một trận cho hả giận.

Cho dù người khác có tốt tính hơn anh đi chăng nữa mà gặp Cố Vân Thanh, e rằng cũng bị cô chọc tức đến gần chết.

... Luôn cảm thấy trong lời nói của Trình Dịch luôn ẩn chứa sát khí.

Cố Vân Thanh nghĩ tái nghĩ hồi, cũng không biết rốt cuộc là mình đã chọc phải anh lúc nào.

Cứ như vậy, khi Cố Vân Thanh đang mù mịt, Lý Tâm Di đã bế cô đi. Bởi vì không nghĩ đến Trình Dịch nên không nhìn thấy trong ánh mắt anh có chút trầm tư rồi chợt biến mất.

Từ đấu đến cuối, Lý Tâm Di chẳng chào hỏi anh chút nào.

Nhìn thấy vẻ mặt nhuốm buồn của Lý Tế Quang, Trình Dịch dừng một chút sau đó mở miệng: “Đạo diễn Lý...”

Biết Trình Dịch muốn hỏi điều gì, Lý Tế Quang bèn xua tay: “Quan hệ của tôi và con gái tôi không tốt, không phải chuyện ngày một ngày hai, mọi người đều biết cả. Cậu đừng nói gì, tôi không muốn nghe cái gì hết.”

Có một số chuyện, người ngoài không khuyên được.

Trình Dịch như không thấy nghe lời Lý Tế Quang, anh nói tiếp: “Đạo diễn Lý không muốn thay đổi quan hệ với cô con gái này sao?”

Muốn, sao lại không muốn chứ.

Trước lúc con gái được mười tuổi, mỗi lần từ đoàn làm phim về đều nghe thấy giọng ngọt ngào của con bé. Ông mà ở nhà lâu một chút, mỗi ngày con gái đều như cún cưng quấn quýt lấy ông.

Bây giờ muốn quay lại giây phút đó cũng chẳng thể quay lại được. Giữa bọn họ có một khoảng cách. Sau khi người vợ đầu tiên qua đời, hai người giống như ngăn cách bởi một khoảng trời rộng lớn vậy.

“Ý cậu là gì?” Lý Tế Quang hỏi.

Làm như không cảm nhận được sự nghi hoặc trong lời nói của đối phương, Trình Dịch nhướng mày: “Rõ ràng ở sau lưng làm nhiều điều cho cô ấy như vậy, tại sao không nói cho cô ấy biết ạ.”

Trừ sự nghiệp ra, cả đời Lý Tế Quang yêu thương nhất chính là đứa con gái này của ông.

Lý Tế Quang nghe vậy, mệt mỏi bóp sống mũi một cái: “Tôi nói cho nó biết, nó cũng không tin đâu.”

Giống như nói buổi tiệc tối nay, hàng năm người quyên tiền bỏ vốn đều là ông. Nhưng mà chuyện này nói ra thì được gì, con bé không những không cảm thấy mình được giúp đỡ mà thậm chí sẽ cảm thấy đó là quyền lợi mà mẹ cô để lại.

Lòng người một khi đã sinh ra lòng ngăn cách, đối phương có làm gì đi nữa thì cũng đều là sai.

“Chú không thử làm sao biết có tác dụng hay không?” Trình Dịch cười một tiếng.

“Nếu chú nói, cô ấy không tin, nhưng chưa chắc người ngoài nói cô ấy cũng không tin, không phải sao?”

Nhìn rõ ý đồ của Trình Dịch, trong lòng Lý Tế Quang cân nhắc một chút sau đó nhàn nhạt nói: “Đây là lần gặp đầu tiên của chúng ta phải không? Sau khi bộ phim “Tu Chân” chiếu xong, sẽ có đạo diễn lớn đến tìm đến cửa. Cậu không cần quá nóng lòng. Hơn nữa chỗ của tôi không có vai diễn thích hợp với cậu.”

Thấy đối phương hiểu sai ý mình, Trình Dịch cũng không tức giận: “Tôi không cần vai diễn.”

“Vậy cậu muốn gì?” Lý Tế Quang không tin nổi.

Trong giới giải trí này, minh tinh nghĩ hết mọi cách để đi lên ông thấy nhiều rồi, không cầu không dục đúng thật là chưa từng gặp bao giờ.

“Tôi muốn nuôi con cáo nhỏ kia một quãng thời gian.” Trình Dịch dứt khoát nói.

Không hiểu sao Lý Tế Quang cứ cảm thấy anh đang rít qua kẽ răng. Ngay sau đó, ông lại cảm thấy hoang đường.

Trên thế giới này, vẫn còn có người làm việc không cần hồi đáp lớn, chỉ vì một con thú cưng sao?

Cẩn thận suy tính một chút, Lý Tế Quang cảm thấy mình không có bất kỳ tổn thất nào, vì vậy gật đầu đồng ý: “Có thể, nếu như có thể tôi sẽ khuyên Lý Tâm Di đồng ý.”

Trình Dịch nghe vậy, yên tâm.

Buổi tối.

Nhìn cáo ta biểu diễn trên sân khấu đang hướng về phía khán giả, cáo ta đang tỏ vẻ đáng yêu ngoan ngoãn, khoé môi Trình Dịch nhếch lên lộ ra một nụ cười.

... Sao cô cứ thấy lạnh sống lưng nhỉ.

Bữa tiệc được tiến hành một nửa, trong đó có tiết mục các ngôi sao quyên góp tiền.

Trình Dịch suy nghĩ một chút, sau đó nói một con số với nhân viên.

Nhân viên trợn to hai mắt, trấn định lại tinh thần nói: “Chuyện này tôi phải báo với chủ quản, để cho chủ quản ghi chép lại một chút.”

Sau khi đợi nhân viên làm việc đi, Trình Dịch nhìn thấy ánh mắt quái dị của Lý Tế Quang.

“Một triệu tệ, cậu chịu chi thật.”

Nếu như quyên tiền cho vùng núi nghèo khó hoặc là nơi vùng bị thiên tai, anh quyên góp như vậy còn có sức thuyết phục. Dẫu sao phía dư luận đi theo hướng như thế này. Việc minh tinh quyên góp ít hay là giả bộ quyên tiền, một khi bị đưa ra ánh sáng sẽ kéo những lời mắng chửi đến ùn ùn.

Nhưng liên quan đến tiệc từ thiện bảo vệ động vật hoang dã, cả hội trường đều không có ai tai to mặt lớn. Truyền thông cũng chỉ có hai ba người đến, ngay cả một bàn mạt chược cũng không đủ người. Quyên góp một triệu, đồn thổi ra ngoài một chút tiếng tăm lớn cũng không có, bình thường minh tinh sẽ rất ít khi lựa chọn từ thiện như thế này.

Trình Dịch dừng một chút, sau đó chậm rãi mở miệng: “Tôi thật sự rất thích cáo.”

Lý Tế Quang: “...”

Người như thế này sao có thể lăn lộn trong giới giải trí lâu được như vậy, còn không ngừng nổi lên nữa?

Khi nghe thấy câu nói “Trình Dịch quyên góp một triệu”, Cố Vân Thanh trên sân khấu, cái tai ngẵn tũn run lên.

Cô không có nghe nhầm chứ? Đêm nay Trình Dịch đặc biệt đến đây để bắt cô thật?

Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của cáo ta, nhất thời tâm trạng của Trình Dịch tốt lên rất nhiều.

Vẫn còn sớm, anh có thời gian, không cần vội vàng làm gì.

Tiệc tối mới vừa kết thúc, ngay khi Cố Vân Thân được Lý Tâm Di bế xuống sân khấu, Trình Dịch bèn đứng dậy: “Lục Lộ, Quýt đi thôi.”

Sau khi Berger và Quýt nghe thấy tiếng gọi, lập tức đi theo sau anh.

“Cô Lý, xin chờ một chút.” Ở chỗ khúc quẹo, Trình Dịch gọi Lý Tâm Di lại.

Nghe thấy đối phương gọi tên mình, Lý Tâm Di xoay người: “Anh Trình, có chuyện gì sao?”

Bởi vì đối phương đã cứu thú cưng của mình, cho nên giọng của cô rất khách khí.

“Chỗ tôi có một số tài liệu, không biết cô có muốn xem không?” Nói xong, Trình Dịch đưa một túi văn kiện.

... Từ đâu mà anh biến ra thứ đồ này vậy?

Cố Vân Thanh trợn đôi mắt màu xanh biển của mình lên, nghi hoặc nhìn Trình Dịch.

Trong lòng Lý Tâm Di kinh ngạc, không biết Trình Dịch có mục đích gì, cô ấy theo phản xạ rút tờ giấy bên trong ra sau đó cẩn thận xem.

Bên trong, đều là những chuyện mấy năm qua ba cô đã làm vì cô. Mỗi cột một việc, lại nhiều cột như vậy.

Sắc mặt của Lý Tâm Di bỗng trở nên lạnh nhạt, “Anh vội đến thuyết phục thay ba tôi à?”

“Ông ấy hứa cho anh cái gì đáng giá để anh giãi bày giúp ông ấy hả?”

Tâm trạng Lý Tâm Di đột nhiên biến hoá, sức lực trên tay cũng không phân nặng nhẹ, trong nháy mắt cơ thể Cố Vân Thanh bị siết chặt có chút đau.

Thấy dáng vẻ con cáo nhe răng nhếch miệng, Trình Dịch cau chặt chân mày. Miễn cưỡng cố nhẫn nại, anh nhanh chóng nói: “Coi như là mẹ cô có góp một phần trong công ty, tôi nghĩ tôi không cần lời đề bạt của đạo diễn Lý.”

Ông nội anh để lại cho anh rất nhiều tiền trong ngân hàng, những số tiền này đều được anh dùng để đầu tư. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Trình Hoài Tông lại kiêng dè như vậy. Số tiền đó đều trở thành vốn liếng hùng hậu sau lưng anh. Công ty của mẹ Lý Tâm Di chỉ là một trong số đó.

Khi mẹ của Lý Tâm Di qua đời, cổ phiếu dưới tên cô bắt đầu tăng lên nhanh như gió. Khi đó anh cũng thừa dịp mua vào, làm một cổ đông. Sự thật chứng minh mắt nhìn của anh không hề sai, mặc dù Lý Tâm Di vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh nhưng sau khi công ty đến tay cô đã không còn thua lỗ nữa. Chưa tới mấy năm, giá trị cổ phiếu anh đã thay đổi gấp mấy lần.

Nghe Trình Dịch nói vậy, Lý Tâm Di không khỏi khiếp sợ, “Các người là cùng một loại người!”

Cô vừa mới nhận công ty, không có người góp vốn tổ chức đại hội, cũng chưa từng chạm mặt với Trình Dịch, chẳng qua chỉ mới nghe nói đến anh.

Nếu như thật sự là như vậy, vậy lấy vốn liếng kia của anh quả thật là không cần Lý Tế Quuang đút lót mua chuộc.

Nếu đã ra trận, vậy chi bằng xuống một liều thuốc mạnh. Nhìn không rõ được Cố Vân Thanh, Trình Dịch nghiêm túc nói: “Cô có biết tại sao đạo diễn Lý phải thường xuyên mang Tiểu Bạch đi đến tổ quay phim hay không?”

“Bởi vì trước kia Tiểu Bạch ở nhà quá lâu, bị chứng uất ức. Lý Tế Quang sợ bệnh tình của nó tăng thêm, cho nên mới mang nó đi ra ngoài theo.”

Cố Vân Thanh: “...”

Giúp người nhà họ Lý làm hoà với nhau, không phải đây là trách nhiệm của cô sao, này là tình huống gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.