Edit: TH
Lúc sau, Trình Dịch thay quần áo xong đi ra thì thấy Cố Vân Thanh nằm lăn quay như con rùa trên mặt đất.
“Đứng dậy, đi tắm.” Trình Dịch ngồi xổm xuống, vỗ vỗ cô.
Cái gì?
Cố Vân Thanh tưởng mình nghe lầm, không đợi cô kịp phản ứng lại. Bên kia, Trình Dịch đã kéo hai chân trước của cô vào phòng tắm rồi.
Cố Vân Thanh cứ vậy, y như cái chổi lau nhà cực to bị túm xềnh xệch vào phòng tắm.
Đây hẳn là báo ứng đến sớm một lần, cảm giác được vòi sen đang chảy dưới người mình, Cố Vân Thanh hắt xì một hơi.
Nước lạnh quá, phiền đun nóng lại, cảm ơn.
Trình Dịch không phải con giun trong bụng Cố Vân Thanh, đương nhiên không hiểu cô đang chửi thầm và yêu cầu.
Cố Vân Thanh bất đắc dĩ dùng móng vuốt đụng một chút vào quần ngủ của Trình Dịch. Vải quần nháy mắt bị ướt một mảng.
Đối mặt với hai con mắt đang nheo lại của Trình Dịch, Cố Vân Thanh ngượng ngùng nhét cặp móng vuốt rắc rối của mình xuống dưới thân, giả bộ làm như không có việc gì.
Ý cười trong mắt Trình Dịch chợt loé lên, anh phát hiện con chó Berger trước mặt này thông minh quá đáng. Thậm chí còn có thể nhìn hiểu được sắc mặt của người khác, nghĩ thế, Trình Dịch cố ý nghiêm mặt, “Nhấc chân.”
Cố Vân Thanh nhấc cái chân sau lưng đang nhỏ nước lên, tùy ý để mặc anh rửa.
Cứ thế mấy lần, cả người Cố Vân Thanh đều bị Trình Dịch sờ soạng. Sau khi tắm xong, cô còn không biết xấu hổ lắc đầu rũ lông.
Trình Dịch đóng cửa phòng tắm, cũng tự rửa sạch một chút. Ước chừng năm phút đồng hồ sau, anh đi ra, nhìn mình và Cố Vân Thanh đang nhe răng nhếch miệng trong gương.
“Mày đang nhìn gì vậy?” Trình Dịch vừa lau tóc, vừa lại gần hỏi.
“Gâu!” Nhìn hai cẩu độc thân.
Trình Dịch nghe không hiểu cô nói gì, cũng không biết cô đang cười nhạo mình. Treo khăn lông lên, sau đó Trình Dịch mở miệng: “Tao dẫn mày lên lầu xem.”
Trên tầng không phải sân thượng sao?
Đến lúc đi sau lưng Trình Dịch lên lầu, Cố Vân Thanh mới biết mình sai lầm cỡ nào.
Bể bơi ngoài trời, giàn hoa treo trên không trung. Thế nên, cái sen hót phân mình tiện tay nhặt được này rốt cuộc có bao nhiêu tiền?
Mình còn lo anh sẽ bị Lưu Nham gây khó dễ nữa.
Vừa lên lầu, Trình Dịch đã thấy thú cưng nhà mình quay xung quanh mình vài vòng, y như đang đánh giá điều gì. Sau đó vội vội vàng vàng không đợi được nữa lao về phía chiếc ghế nằm cạnh bể bơi.
Trình Dịch luôn sống một mình, cho nên sân thượng của anh cũng chỉ có một cái ghế.
Thời buổi này, ngay đến chó cũng rất biết hưởng thụ.
Nhìn chó ta dùng lực chân sau dẫm lên ghế nằm, đang chuẩn bị nằm phịch xuống ghế. Trình Dịch hít sâu một hơi, nhếch mép: “Mày ngồi, còn tao thì sao?”
Anh không phải muốn tranh chỗ ngồi với chó đấy chứ?
Không biết có phải tối hay không, Trình Dịch thấy trong mắt con chó Berger này lại hỏi ngược lại. Rất nhanh, anh nhìn thấy con chó có vẻ hơi do dự, rồi dịch sang bên cạnh.
Vốn đúng là Trình Dịch khinh thường tranh đồ với chó, nhưng lần này không biết vì sao, đầu óc anh nóng lên, thế mà lại đi tới thật. Đợi sau khi sực tỉnh, anh đã nằm trên ghế rồi.
Cố Vân Thanh biếng nhác đặt đầu chó vào ngực Trình Dịch, sau đó nhìn xa xăm.
Cảm nhận trước ngực nằng nặng, đầu tiên Trình Dịch cứng đờ, hình như rất không quen. Một lát sau, anh mới dần thả lỏng.
Anh nhớ rõ con chó này thích được xoa đầu... Do dự một chút, Trình Dịch đặt tay lên đầu Cố Vân Thanh, từ từ cử động.
Ban đêm cảnh lại đẹp, sen hót phân lại còn xoa đầu cho cô, dưới cái tổ hợp thế này, Cố Vân Thanh thoải mái run người, cái đuôi không kiềm được điên cuồng lắc lắc.
Nghe được tiếng cười nhẹ vang lên bên tai, hơn nữa mặt đang áp vào lồng ngực thấy chấn động, Cố Vân Thanh cũng không ngẩng đầu lên.
Tim sen đập bình thường, rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có tật xấu.
Thấy chó ta yên tĩnh, Trình Dịch không biết sao lại thấy buồn ngủ. Ngay sau đó, anh nhắm mắt lại.
Lông của Cố Vân Thanh và tóc của Trình Dịch được gió hè chầm chậm thổi qua hong khô.
Đợi đến khi Cố Vân Thanh hưởng thụ xong, lúc nhảy xuống ghế mới phát hiện ra sen nhà mình ngủ rồi.
Cho dù giờ là mùa hè, ngủ qua đêm ở đây cũng dễ bị cảm mạo. Nhưng một người lớn như vậy, cô làm chó thế này không đỡ xuống được.
Duỗi móng vuốt định đánh thức Trình Dịch, nhưng nhìn mặt mày anh đang say giấc nồng, Cố Vân Thanh bỗng nhiên từ bỏ ý định này.
Cô nhớ phòng ngủ của anh, trên giường có một cái chăn.
Cố Vân Thanh lắc lắc cái đuôi, yên lặng đi không tiếng động xuống lầu.
Lấy chăn từ phòng ngủ Trình Dịch ra, Cố Vân Thanh lại lần nữa quay lại sân thượng.
Có lẽ cảm nhận được có người tác quái trên thân mình, Trình Dịch cau mày trở mình, Cố Vân Thanh nhân cơ hội phủ chăn lên người anh.
Tốt rồi, giờ cô có thể đi ngủ.
——
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống nền đất. Bình minh lên, lũ chim chóc bay tới bay lui không ngừng, những cánh chim vỗ tạo nên tiếng động trong bầu không khí.
Trình Dịch bị đồng hồ sinh học của bản thân đánh thức. Anh nhéo nhéo ấn đường, đang chuẩn bị đứng dậy thì thấy tấm chăn trên người tuột xuống. Trong lúc ngây người, chăn đã rơi xuống mặt đất.
Trong phòng chỉ có anh và con chó Berger, cái chăn này là ai đắp cho anh, đáp án không cần nói cũng biết.
Trong mắt Trình Dịch không kiềm được toả ra hơi ấm nhàn nhạt.
“Lục Lộ, Lục Lộ?” Hô hai tiếng, thấy không ai trả lời, Trình Dịch vội vàng nhìn chung quanh một vòng.
Không có ở trên tầng?
Xuống lầu đi đến phòng khách, không có.
WC, không có.
Phòng tắm, không có.
Vậy chỉ còn lại một chỗ cuối cùng.
Trình Dịch mím môi, anh đẩy cửa phòng ngủ của mình ra, sắc mặt đờ đẫn nhìn chó Berger đang ngủ ngáy phì phò nằm trên giường mình. Chút cảm động vừa mới dâng lên lập tức tan thành mây khói.
Con chó này... Nhất thời, Trình Dịch cũng không biết mình rốt cuộc nên tức hay nên cười.
Cố Vân Thanh không cảm giác được chút nào có người đứng bên giường, mặt mày đen thui nhìn cô, mãi đến khi có giọng đàn ông hét vào tai.
“Rời giường!”
Trình Dịch nhìn con chó Berger giật mình đến nỗi xoay người rớt xuống giường, “uỳnh” một cái phát ra tiếng động. Một lúc lâu sau cũng chưa thấy cô bò lên.
Anh nhớ chân con chó này bị thương.
Trong lòng Trình Dịch căng thẳng, vội vàng tiến lên xem. Nhưng nào ngờ đâu một giây sau, chỉ thấy chó Berger xoay người cưỡi lên thân mình.
Cố Vân Thanh nhìn sen hót phân vừa đánh thức mình, nghiến răng. Cô là nhóm người ba không*, sớm thế đã gọi cô dậy, còn có nhân tính hay không!
(*) Nhóm người ba không tức là không nghĩa vụ, không có nguồn thu nhập, không có khả năng lao động. Xuất thân không rõ ràng, được chính phủ bảo trợ. Nguồn baike.
Trình Dịch thấy con chó Berger lộ ra ánh mắt hung dữ, nhất thời căn bản không kịp phản ứng lại.
Cố Vân Thanh liếm mặt Trình Dịch quá trời quá đất, sau khi nhìn anh vì giãy giụa mà áo ngủ xộc xệch thê thảm, cô dữ dằn thở một hơi, dẫm chân lên và, chạy.
Trình Dịch nhìn ngực mình lộ toang, dừng một chút, nhanh chóng kéo kín áo ngủ lại.
-
Editor: Tình thú giữa Sen & Boss bắt đầu. Nhiều lúc đọc và edit tôi sẽ nghĩ tới nhân thú nhưng vội vàng kịp vả mặt mình, quay đầu là bờ. =))))