Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

Chương 89: Chương 89: Kì thi




Edit: NLA

Beta: TH

“Là ai?” Trình Dịch hơi nheo mắt lại, tay trái hơi co lại.

Nếu là người quen của anh thì còn đỡ, nhưng nếu là kẻ thù của anh thì chuyện này rắc rối hơn rồi.

Người bên kia nghe anh hỏi vậy, cười khổ rồi nói: “Không biết, bên đó rất cẩn thận. Chúng tôi tra hỏi mãi cũng chỉ ra được vài tên râu ria không liên quan gì cả.”

Còn người thực sự đã mang chó đi mất thì bọn họ không hề có chút manh mối nào cả.

“Camera giám sát ở xung quanh thì thế nào?” Trình Dịch càng nhíu mày chặt hơn, ngón tay căng lên.

Qua một đêm, anh đã sốt ruột lắm ồi. Hàng loạt những suy đoán khác nhau nhảy ra trong đầu anh, chỉ sợ rằng mình sẽ phải nhận tin dữ.

So với việc rơi vào tay của Trình Diên thì bị bọn buôn chó bắt được cũng chẳng an toàn hơn được bao nhiêu.

“Chúng tôi đã kiểm tra rồi, không bắt được nổi cái góc áo của họ.” Nghĩ đến việc này họ không thể không tặng cho đối phương hai chữ bội phục.

“Chỉ sợ rằng đối phương có khả năng phản trinh sát, vậy thì phiền to rồi.”

Nếu vậy thì khó có thể tìm được chó trong thời gian ngắn được.

Trình Dịch nghe vậy, từ từ nhắm mắt lại. Một lát sau anh mới trầm giọng nói: “Tiếp tục theo dõi đi.”

Nếu Cố Vân Thanh có ở đây, nghe được cuộc đối thoại này thế nào cũng phải bật cười. Ngoài đánh nhau ra thì chú Chu của cô còn am hiểu trinh sát và phản trinh sát. Dẫu sao chú ấy cũng là người được quân đội đào tạo ra, không phải là người có trình độ chuyên nghiệp thì sẽ không thể tìm được đầu mối để lần theo.

Bên kia.

Khi Cố Vân Thanh về lại biệt thự của gia đình mình thì đã có bác sỹ thú y chờ ở nhà.

Ai có quen biết giám đốc của Vinh Ngu thì đều biết. Khoảng thời gian từ đầu năm trở lại đây ông bắt đầu thích nuôi nhiều loại thú cưng khác nhau, sau lại mời luôn một bác sỹ thú y về để chuyên khám bệnh và chữa trị cho thú nuôi của mình. Vậy nên khi thấy thiên kim nhà giám đốc Vinh Ngu mang về một con Berger bị thương khắp người, không ai cảm thấy có gì khác thường cả.

Khi Cố Hướng Đông yêu động vật đến say mê cuồng dại còn từng tìm đến tận nhà của vài nghệ sĩ dưới trướng để hỏi thăm.

Mèo chó hoặc những loại động vật nhỏ như thỏ con rùa cạn các kiểu. Chỉ cần Cố Hướng Đông thấy vừa mắt thì ông sẽ dùng một ít tài nguyên trong giới đi đổi về. Lúc ấy đám minh tinh đều mừng như vớ được vàng, chuyện tốt như thế này thì phải xung phong đi đầu để hưởng lợi.

Rồi sau đó bắt đầu có những tin đồn thất thiệt được tung ra, cho rằng giám đốc Vinh Ngu lấy danh nghĩa là yêu thích vật nuôi nhưng thực chất là dùng tài nguyên để dùng quy tắc ngầm với mấy minh tinh kia. Mãi đến khi vợ giám đốc phải đích thân ra mặt đính chính thì những lời đồn nọ mới dần dần biến mất.

Cố Vân Thanh được Chủng Hân Dung đỡ vào trong, còn Lục Lộ thì được Chu Trung Vũ ôm vào.

Chu Trung Vũ cũng từng đi lính, trong lòng ông có một tình cảm đặc biệt dành cho cảnh khuyển. Khi phải chứng kiến tình trạng của Lục Lộ bị bọn trộm chó ngược đãi thành ra thế này, cơn giận của ông đã tăng lên theo cấp số nhân rồi. Sau khi đi khỏi ông còn tìm thêm vài tên côn đồ cắc ké đến xử lí bọn Cao Chính thêm lần nữa.

Để cho Chu Trung Vũ bế Lục Lộ lên trên phòng mình rồi, Cố Vân Thanh căng thẳng hỏi bác sĩ thú y: “Nó không sao chứ ạ?”

Bác sĩ thú y kiểm tra tổng thể cho Lục Lộ xong xuôi thì nở một nụ cười trấn an với cô: “Yên tâm đi, nó chỉ bị thương ngoài da thôi, chờ vài ngày nữa vết thương đóng vảy lại thì không có vấn đề gì nữa rồi.”

Cố Vân Thanh nghe vậy mới thở dài nhẹ nhõm.

Chủng Hân Dung nhìn chó bị thương khắp người cũng hiểu là đã xảy ra chuyện rồi, bà có chút giận dữ, lên tiếng hỏi: “Là ai làm đây!”

Cố Vân Thanh ngập ngừng một chút, rồi thật thà đáp: “Bọn trộm chó làm ạ.”

Cô cho rằng đó là người của Trình Diên, nhưng giờ ngẫm lại lại thấy không đúng.

Chủng Hân Dung hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Trả lại bọn chúng chưa?”

“Rồi ạ.” Cố Vân Thanh gật đầu.

Trong video có quay được rồi, mãi đến khi bọn chúng bị dọa sợ muốn mất hồn mất vía, khắp người đều là vết thương cô mới cho dừng tay.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ thú y mở lọ thuốc bôi ngoài da ra, lại thêm vài tuýp chống viêm rồi mới chuẩn bị ra về. Trước khi đi còn dặn thêm: “Trước khi bôi thuốc phải cạo bớt lông chó đi đã nhé.”

Ban đầu Cố Vân Thanh ngạc nhiên, rồi lập tức gật đầu liên tục: “Vâng vâng.”

Chờ bóng người của bác sĩ thú y đi khuất khỏi hành lang, Cố Vân Thanh ngồi trong phòng một tay cầm tông đơ, tay còn lại thì cầm thuốc, cô nhìn Lục Lộ ra vẻ chần chừ, dò hỏi: “Lục Lộ này... Chuyện này thì, kỹ thuật của chị không tốt lắm đâu...”

Con chó kiêu ngạo đang nằm dưỡng sức mở mắt ra liếc nhìn cô một cái. Không hề do dự mảy may, nó lập tức giơ chân ra, tỏ ý rằng Cố Vân Thanh làm nhanh đi.

Không biết bởi vì lý do gì, tất cả những con vật mà Cố Vân Thanh đã từng bám lên người đều có thể giao tiếp tốt với cô. Vậy nên hiện giờ Lục Lộ có thể nghe hiểu lời cô nói cũng là hợp lý hợp tình.

Cố Vân Thanh mở to mắt không chớp, bật tông đơ lên, rồi thận trọng nhích lại gần.

Nhìn con chó đang dùng ánh mắt cưng chiều nhìn con gái nhà mình, Chủng Hân Dung không nhịn được phải lên tiếng: “Mẹ đi gọi điện cho ba con đây, có chuyện gì thì gọi mẹ nhé.”

Cố Vân Thanh khoát khoát tay: “Vâng mẹ đi đi.”

Lúc này trong phòng chỉ còn một người một chó là Cố Vân Thanh và Lục Lộ.

Tông đơ phát ra những tiếng rè rè vang vọng khắp phòng, dù âm thanh có vẻ ồn ào nhưng chẳng biết vì sao lại toát ra một loại cảm giác yên tĩnh nhạt nhòa.

“Lục Lộ này, có phải em đang nhớ đến Lục Chấn Viễn không?” Cạo xong lông ở xung quanh vết thương rồi, Cố Vân Thanh vừa bôi thuốc cho Lục Lộ vừa hỏi nhỏ.

Nghe thấy ba chữ “Lục Chấn Viễn”, tai của Lục Lộ hơi run lên.

Cố Vân Thanh nhìn thấy chút cử động nhỏ của nó, rốt cục cũng hiểu được vì sao Trình Dịch lại thích bóp tai cô như thế.

“Chị có thể sờ một chút không, chỉ một xíu thôi.” Cố Vân Thanh liếm môi, híp mắt cười hỏi.

Lục Lộ hơi ngẫm nghĩ một lát, rồi ghé cái đầu xù lông lại gần hơn.

Cố Vân Thanh cười hi hi, há miệng ra khẽ cắn vào tai Lục Lộ.

Ban đầu Lục Lộ ngẩn người, rồi sau kêu liền hai tiếng “Gâu gâu”, tựa như đang mắng Cố Vân Thanh nói lời không biết giữ lời, nói là sờ mà lại biến thành cắn rồi.

Cố Vân Thanh ra vẻ như không có gì xảy ra mà cạo tiếp lông cho Lục Lộ, rồi nhướng mày hỏi: “Có phải em xấu hổ không thế?”

Vừa dứt lời, Lục Lộ đã không còn kêu thêm gì nữa.

Sau hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Cố Vân Thanh cũng bôi xong thuốc cho tất cả các vết thương trên người Lục Lộ, đúng lúc nó được truyền nước xong rồi.

“Đỡ hơn chưa?” Cố Vân Thanh lên tiếng hỏi.

Cúi đầu nhìn cơ thể mình bị Cố Vân Thanh cạo chỗ này một ít chỗ kia một chút thành loang lổ hết cả. Lục Lộ lặng lẽ quay người đi, đưa lưng về phía Cố Vân Thanh.

Cố Vân Thanh cũng không thèm để ý nữa, cô để tông đơ lên trên bàn, sau đó mặt dày bò lên giường.

Lục Lộ còn muốn giãy ra, Cố Vân Thanh lại hôn vào mặt nó một cái: “Chúng mình đi ngủ được không nào?”

Vừa mới tỉnh lại đã phải đi ra ngoài đón Lục Lộ, Cố Vân Thanh thực sự có chút chịu không nổi rồi.

Cảm giác được người bên cạnh đang buồn ngủ lắm rồi, Lục Lộ vốn đang định từ chối lập tức nằm yên.

“Gâu gâu.”

Biết nó đã đồng ý rồi, Cố Vân Thanh bèn nhắm mắt lại ngủ.

Dù là ở hình chó hay hình người thì Cố Vân Thanh cũng đều ngủ rất nhanh. Chỉ hai phút sau Lục Lộ đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người nằm bên.

Giữa cơn buồn ngủ, Cố Vân Thanh cảm giác được trên trán có một cái gì đó ấm áp lướt qua, như có gì đó đang liếm cô vậy.

“Lục Lộ à...” Mới lầm bầm một tiếng, cảm giác này đã biến mất không còn nữa.

Bốn tiếng sau, Chủng Hân Dung bước vào phòng, nhìn thấy Berger đang mở mắt trừng trừng, nhìn Cố Vân Thanh ôm chân mình không chớp mắt.

Chủng Hân Dung chậm rãi cất tiếng gọi: “... Ăn cơm thôi.”

Nghe thấy tiếng gọi, Cố Vân Thanh kéo chăn lên theo bản năng, che kín đầu mình.

Chủng Hân Dung ung dung quan sát động tác của con gái mình.

Bây giờ đang là giữa mùa hè, bởi vì không muốn hại phổi nên nhà cô không bật điều hòa nhiều. Cố Vân Thanh lại trùm chăn kín mít thế kia, chưa được hai phút đã đổ mồ hôi đầy đầu rồi.

Đúng như dự đoán, vừa được một phút Cố Vân Thanh đã không thể chịu được nữa. Cô bám tường để ngồi dậy, dùng vẻ mặt đau khổ nhìn Chủng Hân Dung nói: “Mẹ ơi, con khó chịu quá.”

“Nằm cả ba tháng trời mà con không thấy khó chịu mới là lạ đó.” Chủng Hân Dung nói một cách bất đắc dĩ, rồi lại thúc giục: “Nhanh xuống ăn cơm đi con.”

Thời gian này dài quá, vậy nên cơ thể cô cũng khó tránh khỏi một vài sự thương tổn nhất định. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi, chỉ có thể từ từ điều chỉnh về sau.

“Mẹ ơi, để vú Trương mang cơm lên đây được không ạ, con không có sức để đi nữa rồi.” Cố Vân Thanh run rẩy giơ tay lên, tỏ vẻ đáng thương nhìn Chủng Hân Dung.

Chủng Hân Dung thấy con gái còn đang mệt thật, đành thở hắt ra một tiếng, rồi ra khỏi phòng gọi với xuống tầng.

Ngay sau đó, có tiếng bước chân đi lên cầu thang. Có điều người lên không phải bà vú mà chính là Cố Hướng Đông.

Ông bưng hai bát cháo hoa sánh mịn lên, đẩy cửa bước vào.

“Ăn cơm nào.”

Câu này không chỉ nói với Cố Vân Thanh mà còn nói cho Lục Lộ nghe, đương nhiên Lục Lộ nghe không hiểu.

Chủng Hân Dung cười cười rồi bưng một bát lên đi đến trước mặt Lục Lộ ngồi xuống: “Để bà đút cháo cho con ăn nhé.”

“A.”

Nhìn thìa cháo một hồi, mãi Lục Lộ mới chậm rãi há miệng ra.

Nuốt một ngụm nước miếng, Cố Vân Thanh quay đầu định làm nũng với Cố Hướng Đông: “Ba ơi, con cũng muốn được đút cháo nữa.”

Cố Hướng Đông trả lời không hề do dự: “Muốn cái gì mà muốn, lớn tướng thế kia rồi còn gì, tự ăn đi!”

Cố Vân Thanh: “...”

Đột nhiên có cảm giác làm chó còn sướng hơn làm người là thế nào nhỉ?

Bốn mắt nhìn nhau một hồi, cuối cùng người chịu thua chính là Cố Hướng Đông.

“Rồi ra đây, há miệng.” Múc một thìa cháo trắng, Cố Hướng Đông luôn miệng giục giã. Chỉ có điều dáng người nửa đứng nửa ngồi của ông đã bán đứng ông, khiến cho những gì ông nói không hề có sức thuyết phục nào cả.

“A...” Cố Vân Thanh há miệng ra, ngẩng đầu chờ được ăn.

Cố Hướng Đông gần như là ném cháo cho con gái.

Tốc độ ăn của Lục Lộ rất nhanh, chẳng biết có phải do thói quen khi ở trong quân ngũ hay không. Nó ăn xong rồi mà Cố Vân Thanh mới chỉ ăn được một nửa bát.

Nhìn con gái đang ăn chậm rì rì, Chủng Hân Dung đặt bát cháo xuống, cười xấu xa: “Thanh Thanh à, không phải là con quên rồi chứ, vài ngày nữa con còn có kì thi đó nhớ không?”

Bởi vì trước khi nghỉ hè cô đã nhập hồn nên hôn mê ba tháng, vậy nên kì thi cuối cùng cô đã bỏ lỡ mất rồi. Tình cờ thời điểm này đang là lúc tựu trường, chính là khoảng thời gian thi bù dành cho sinh viên.

Cố Vân Thanh nghe vậy, lập tức bị sặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.