Edit: TH
Husky chẳng thèm để ý tới vẻ mặt của Trình Dịch, chỉ thấy nó lùi về sau rồi ngoáy đuôi tít mù nhìn Cố Vân Thanh.
Một lát sau, hình như đã nhận ra cô, nó “gâu” một tiếng và lập tức bổ nhào vào người Cố Vân Thanh.
Cố Vân Thanh mặt vô cảm, đứng bất động như núi.
Nom vẻ mặt vặn vẹo của sếp, Quách Bác Viễn ho khan một tiếng, mở miệng gọi: “Lục Lộ?”
“Gâu?” Sao thế?
Cố Vân Thanh vô thức dịch hai bước chân, con Husky kia vấp một cái, rồi trượt dài.
Trình Dịch thấy vậy, sắc mặt hòa hoãn hơn nhiều.
Nhưng mà chẳng mấy chốc, Husky lại bắt đầu quấn lấy cô, gặm lỗ tai cô như đang trêu chọc.
Cố Vân Thanh cúi đầu, liếc mắt nhìn nó một cái và hất đầu.
Chó ngáo.
Dường như cảm nhận được Cố Vân Thanh dung túng mình, Husky càng được voi đòi tiên.
Trình Dịch hít sâu một hơi, nhưng anh không thể so đo với một con chó, chỉ có thể quay đầu hỏi đạo diễn đứng kế bên: “Khi nào mới bắt đầu quay?”
Đạo diễn nhìn bốn con chó đã thích ứng xong, gật đầu nói: “Giờ có thể rồi.”
Đạo diễn bảo người dồn bọn Cố Vân Thanh vào một chỗ, sau đó ông ta cầm camera lại gần và để nhân viên kĩ thuật ánh sáng bắt đầu chiếu đèn.
Ánh đèn trước sân khấu lập tức trở nên loá mắt, ba con chó ngoại trừ Cố Vân Thanh đều mang mức độ hoảng sợ khác nhau, vì vậy xuất hiện màn này: Ba con chó tròn xoe, chen chúc dồn nhau đứng sau chó Berger, trong đó con Samoyed trắng như tuyết và Alaska béo ú cực kì bắt mắt, nhiều lần chen chúc suýt nữa đè Berger nằm úp sấp xuống.
Cố Vân Thanh: “...”
Cô biết ngay bộ ba chó ngáo kéo xe này không đáng tin, đều chỉ ức hiếp người nhà.
Husky xung phong đầu tiên, không nhịn được rướn cổ bắt đầu sủa, Alaska lập tức theo “hắn” ngay, Samoyed thì chần chừ một chút rồi cũng mở miệng.
“Gấu gấu gấu...”
“Gầu gầu gầu!”
“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu.”*
......
Nhất thời, khắp phòng toàn tiếng chó sủa.
Đạo diễn không nén được, mồ hôi ướt trán. Vốn tưởng lần quay này sẽ thuận lợi hơn những lần trước, dù sao Berger thì trông hết sức đáng tin cậy, nhưng ông ta vẫn xem nhẹ uy thế của ba con chó kia.
Trình Dịch nhìn chó nhà mình ù ù cạc ạc, cúi đầu sửa lại cổ tay áo, ý đồ giấu nụ cười khẽ không kiềm được đang tràn trên môi.
Để chó ta bắt gặp anh đã sung sướng khi người gặp hoạ thì nguy.
Trước kia đều là nó dùng chiêu này đối phó với anh, cuối cùng cũng có ngày đến lượt nó cảm nhận lại cảm giác ấy.
Sau khi thôi cười, Trình Dịch không khỏi nhìn chó nhà mình với ánh mắt cổ vũ.
Cố Vân Thanh trợn mắt trắng dã liếc sen, kỹ thuật diễn như bình hoa di động, khinh!
Cố Vân Thanh hơi bực mình với tiếng quỷ quái quấn quít quanh tai cô, cô há miệng và lần lượt nhìn bọn chúng một cái rồi hít sâu một hơi, kêu một tiếng sang sảng: “Gâu gâu!”
Câm miệng!
Lúc mới gặp Cố vân Thanh con Samoyed đã hơi sợ cô, hơn nữa bây giờ khí thế của cô còn đột nhiên mạnh mẽ khiến cho Samoyed nuốt ngay tiếng còn chưa kịp thoát khoát miệng, sau đó lại tủi thân và nức nở.
Cậu thanh niên tóc bảy màu cầu vồng lập tức đau lòng, đang định cất lời thì ngay sau đó nhận được ánh mắt nhẹ nhàng của Trình Dịch bắn qua.
Cậu ta nháy mắt ngậm miệng rồi hết sức bi thống nhìn chó của mình.
Xin lỗi Cục Thịt, mày cố chịu đi...
Đây là lần thứ hai chủ nhân không ra mặt vì mình, Samoyed cũng không ngốc, nó bỗng hiểu ra cái gì. Lúc đối mặt với Cố Vân Thanh, Samoyed thè lưỡi thở dốc, rồi bày da vẻ a dua.
Nếu không phải biểu cảm của Cố Vân Thanh quá nghiêm túc, con Samoyed màu trắng này đoán lại học theo Husky vừa làm đó là liếm người cô.
Husky phản ứng tương đối chậm, nó ngừng một lát, vốn đang định há mồm thì sau đó lập tức bắt gặp ánh mắt màu nâu đậm của Berger, trong mắt đầy vẻ cảnh cáo.
Cân nhắc lại cơ thể của mình, Husky khép miệng, hết sức cà cà thân mật vào lưng Berger tìm cảm giác an toàn.
Ba con chó thì hai con tắt điện, cuối cùng con Alaska nhìn con này, lại nhìn con kia, rồi cũng bỗng im bặt.
Hai mắt đạo diễn sáng ngời, vội vàng nhỏ giọng bảo người quay phim, “Mau bắt đầu quay.”
Tình huống thế này hiếm gặp, nhỡ đâu lát nữa lại gào tiếp, ông ta không biết đi đâu mà khóc.
Quan sát đạo cụ đang không ngừng điều chỉnh ở sau bối cảnh, đạo diễn cười với Trình Dịch và nói: “Lần này cảm ơn Berger của cậu, ít con chó nào mà hiểu chuyện như nó lắm.”
Đạo diễn nghĩ điều gì rồi rút một tấm danh thiếp đưa cho Trình Dịch, “Nếu sau này cậu còn muốn để nó đóng quảng cáo, cứ gọi điện thoại cho tôi là được.”
Tốt nhất là nhân dịp con Berger này còn đang nổi, hợp tác với cậu ta thêm vài lần.
Trình Dịch nhìn thấu ý đồ của đạo diễn nhưng cũng không vạch trần, anh nhận danh thiếp rồi đáp một câu ba phải, “Nếu Lục Lộ thích, sau tôi sẽ đưa nó đến thêm.”
Đạo diễn cười vừa ý, “Được.”
Lần đầu tiên nghe thấy chủ còn nghe ý kiến của chó, cậu diễn viên này cũng thật thú vị. Suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong lòng rồi biến mất, đạo diễn lại tập trung theo dõi cảnh quay.
Nếu đã quyết định Berger làm vai chính, vậy thì nội dung quảng cáo ít hay nhiều đều là chủ đề về nó.
Quảng cáo không phải chỉ là hình ảnh theo khuôn mẫu, mà giống một đoạn phim ngắn, kể về một gia đình nuôi 4 con chó, trong đó Berger là lão đại, trững trạc chín chắn nhất. Một hôm người chủ sơ ý quên mất thức ăn cho chó đã hết, chỉ có thể tự ra ngoài mua. Nhưng lúc người chủ trở về, phát hiện Berger cũng ngậm một túi quay về, tiếp theo là cảnh ba con chó “giao tranh“.
Người chủ và chó Berger nhìn nhau, sau đó quảng cáo này sẽ kết thúc. Toàn bộ rất đơn giản, nhưng về phần hậu kì, trên màn hình sẽ xuất hiện hàng chữ “Thức ăn cho chó – Mộc Quang, chế biến từ nguồn gốc thiên nhiên, lựa chọn hàng đầu của chó” làm câu kết.
Cố Vân Thanh biết rất nhiều phân cảnh đều được hậu kì cắt ghép, cô chỉ cần trong phòng dựa theo nhân viên chỉ dẫn và chạy là được, đối với cô mà nói thì không hề khó khăn.
Hành trình lấy thức ăn cho chó về không đơn giản như vậy, phải tránh đám người đi loại, tránh bị hắt nước bùn khi đi trên đường. Nếu là người thì hậu kỳ sẽ sử dụng máy tính ghép, nhưng nước bùn thì không thể tránh được.
Nhìn nhân viên bưng một xô nước bùn vẩn đục đến, Cố Vân Thanh trong lòng thầm nhủ lát nữa lại phải tắm rửa.
Đạo diễn nhìn Berger, không khỏi thấy sờ sợ, ông ta quay đầu và xác nhận với Trình Dịch: “... Nó sẽ không cắn người chứ?”
Vừa dứt lời, ông ta thấy mình vừa hỏi một câu vô nghĩa. Ông ta nhớ tới những video trước đây được lan truyền trên mạng, trong số đó có một video quay cảnh con chó này xung phong đầu tiên lên cứu người.
Cái sát khí ấy, có thể cắn chết người ông ta cũng tin.
Hiển nhiên, nhân viên công tác đang chuẩn bị hắt nước lên người Cố Vân Thanh cũng thấy luống cuống, sợ con Berger này đột ngột nóng tính, nghĩ anh ta có ý tấn công bèn ngoặm ngay một phát.
Trình Dịch máy môi, bình tĩnh nói: “Lục Lộ rất hiền, nó không cắn người đâu.”
Nhân viên công tác: “...”
Vị ngôi sao này đúng là trợn mắt nói dối.
Nhưng đợi đến khi bùn không ngừng bắn lên người Berger, mọi người phát hiện, nó chẳng những tức điên mà thậm chí còn tìm được chuẩn xác người quay phim đang di chuyển ống kính, người nhẹ nhàng nằm rạp xuống, trạng thái nghiêm túc, y như đang báo cáo.
Người quay phim rõ ràng hơi kinh ngạc, sau đó lập tức phối hợp với cô, hoàn thành loạt động tác này.
Trong chớp mắt khi ngoặm bao thức ăn cho chó, Cố Vân Thanh nhìn chằm chằm màn hình, trong đôi mắt trong suốt ngập niềm vui của động vật.
Đạo diễn dám cam đoan, nếu cảnh này chiếu trên TV, tuyệt đối có thể đi vào lòng những người xem đang nuôi chó, khơi dậy mong muốn tìm hiểu của họ.
Loại đồ ăn cho chó này thật sự được thú cưng chào đón ư? Chó thật sự sẽ thích nó chứ?
Một khi sinh ra tâm lý như vậy, không ít người sẽ nảy sinh ý muốn thử.
Ông ta dự cảm, quảng cáo thức ăn cho chó này hẳn sẽ gây tiếng vang tốt.
Sau khi có đồ ăn thì đến đường về nhà. Rất nhiều lần, dọc đường Berger đã phải bỏ túi đồ xuống để nghỉ ngơi, miệng nó đã bắt đầu thấy mỏi, nhưng nó lại không muốn bỏ lại đồ ăn, có thể nhận thấy rằng nó thật sự thực thích loại này.
Berger ngồi xổm ven đường, im lặng nhìn dòng người tấp nập, khiến khoảnh khắc này thêm bình yên và ấm áp.
Con người sầu vì cơm áo gạo tiền, và Berger này cũng vậy.
Một con chó mà được nhân hoá kiên cường.
Đạo diễn và phó đạo diễn cùng nhìn nhau một cái, trong lòng đồng thời dâng lên nghi vấn, cái quảng cáo mà bọn họ đang quay này có nhiều nội hàm như vậy ư...
Hơn nữa, với cái phòng trống không này và cả những tấm vải màu xanh, sao nó có thể ấp ủ được cảm xúc như vậy...?
Ngay sau đó, trên màn ảnh hiện cảnh Berger lắc đuôi, và tiếp tục quay về nhà.
Lúc đẩy cửa vào nhà, đợi nó về chính là ba anh em nhỏ Husky, Alaska, Samoyed.
Trên miệng túi đồ ăn đã sớm bị Cố Vân Thanh lén cắn mở một ít, cô sợ ba con chó ngáo ngơ này không ngửi được mùi thức ăn cho chó, vẫn đứng ngơ ngơ ngác ngác...
Quả nhiên, lúc mới bắt đầu, ba con chó kia đúng là không phản ứng gì. Đến khi Cố Vân Thanh tới gần, chúng nó mới giống như bị, nháo nhào chen lấn đổ dồn về phía cô, ba con chó ba góc túi, ý muốn xé bao thức ăn.
“Gấu gấu gấu gấu gấu!”
“Gâu gâu gâu!”
“Gầu gầu gầu...”
Nhất thời, lần nữa trong phòng lại inh ỏi tiếng chó kêu.
Quách Bác Viễn: “...”
Ba con chó này hoàn toàn là biểu diễn bản chất vốn có của chúng.
Suôn sẻ đối mặt với người chủ và kết thúc màn quảng cáo này, thời gian quay xong cũng mất bốn tiếng đồng hồ.
Đạo diễn vừa hô kết thúc, Cố Vân Thanh định chuẩn bị tìm sen nhà mình, nhưng không ngờ con Husky kia lại tiếp tục quấn lấy cô.
“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu...”
(*) Hãy thoải mái nghe tiếng chó đi đừng bắt bẻ tui quá. =)))))