Edit: TH
Ngay lúc Trình Dịch tưởng chó ta đã ngủ, anh chợt nghe thấy tiếng rầm rì. Trình Dịch vô thức lại gần, sau đó suýt chút nữa bị móng chó cào miệng.
“Ư ử...” Cái tên sen này, anh có muốn ngủ hay không...
Cố Vân Thanh vừa nhắm mắt vừa khua chân, muốn ngăn tiếng ồn, lại cọ đầu thật mạnh vào ngực anh, nom bộ dáng cực kì không yên.
Trình Dịch vươn tay, bắt nhẹ hai chân cô, khẽ thì thầm: “... Tao đúng là không nên tin mày có thể an ủi tao.”
Không bị dày vò nữa, khoảng hai phút sau, Cố Vân Thanh hoàn toàn đi vào giấc mộng, chóp mũi không ngừng phả ra hơi nóng trong lòng Trình Dịch.
Chẳng mấy chốc, anh cảm thấy tay áo mình một mảng ươn ướt.
Trong mắt Trình Dịch bỗng dưng thoáng qua ý cười. Nhưng vì ý cười thoáng qua rất nhanh, ngay cả chiếc camera được lắp trên mái hiên cũng không bắt được hình ảnh này.
Tuy rằng cô không làm bất cứ động tác làm nũng, xoa dịu nào nhưng Trình Dịch vẫn cảm thấy chớp mắt lòng mềm mại, xua tan đi mọi thứ.
Trình Dịch cọ cằm lên đầu chó Berger, một tay ôm lấy cô.
Dần dần, cơn buồn ngủ ập tới, anh tiến vào giấc mộng.
Lúc bình minh lên.
Cố Vân Thanh ngáp một cái rõ to, cái miệng chó rộng đến độ nắm đấm của người có thể nhét vừa vào trong.
Hai tai động đậy, cô giơ chân sau, nhanh nhẹn nhảy xuống giường.
Nhìn Trình Dịch đem bữa sáng từ tổ quay phim về, Cố Vân Thanh không khỏi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn anh.
Hình như đêm qua trước khi say giấc nồng, cô nghe thấy sen nhà mình nói điều gì đó.
Trình Dịch đón lấy ánh mắt này, khẽ hỏi: “Sao thế?”
Sao vừa mới sáng sớm đã dùng ánh mắt này nhìn anh?
Cố Vân Thanh hất đầu, trong lòng thầm nghĩ, chắc do mệt quá, nghe lầm rồi...
Bốn ngày tiếp theo, 《 Thử thách điều không thể 》 đã quay xong toàn bộ. Cố Vân Thanh đi theo Trình Dịch, ngồi xe buýt quay về.
Trước khi đi, Triệu Nghị Bằng, Trương Chi Dịch cùng Phan Đông Minh, ba người chia nhau trao đổi số điện thoại di động với Trình Dịch, để tiện liên lạc sau này.
Đối với Trình Dịch, ba người họ đều thấy hơi phức tạp.
Trong đó Triệu Nghị Bằng – người tự nhận đã ở giới giải trí 30 năm nay, anh ta gặp qua muôn vàn kiểu người, nhưng anh ta lại nhìn không thấu Trình Dịch. Không nhìn ra điều gì ẩn giấu sau lưng anh, có vẻ rất thần bí.
Loại cảm giác làm mất đi khả năng phán đoán của Triệu Nghị Bằng, vậy thì chính là tên diễn viên mới này không hề đơn giản.
Giới giải trí ấy mà, ngoài phòng bị người khác đâm lén sau lưng, thêm một người bạn thì càng nhiều mối quan hệ tốt, chẳng có gì xấu.
Phan Đông Minh và Trương Chi Dịch cũng nghĩ như vậy.
Trình Dịch tuy rằng kiệm lời, nhưng anh cũng không từ chối ý tốt của bọn họ, đồng ý với từng người một.
Về sau, Trần Triệu Hâm cũng đặc biệt tới tìm bốn người, nói với bọn họ thời gian phát sóng chương trình truyền hình thực tế. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì, thì 《 Thử thách điều không thể 》sẽ phát sóng trên đài nổi tiếng ở tỉnh H trong vòng hai tuần tới.
Đài ở tỉnh H... Đó chẳng phải là kênh truyền hình lớn nhất cả nước sao?
Hơn nữa, lúc trước khi còn ở nhà, cô chuyên theo dõi những gameshow mà đài này phát sóng. Mẹ cô còn hơn thế, mỗi tuần đến thứ Bảy, Chủ nhật lại cắn hạt dưa, ngồi xem kênh này hơn nửa ngày trời.
Mỗi buổi trưa, mẹ cô cắn hạt dưa nhiều đến nỗi toét miệng. Có điều không biết mẹ cô cách một màn hình, có thể nhận ra con mình chăng...
Cố Vân Thanh tặc lưỡi, chẳng ôm hy vọng quá lớn với chuyện này.
Theo mấy câu nói phổ biến bây giờ, ba mẹ cô mới là chân ái, còn con cái là chuyện không mấy tốt đẹp, ngoài ý muốn thôi.
Xe buýt chạy đều đều trên đường, Cố Vân Thanh hệt như lúc mới đi, choáng váng cả đầu ngả lên đùi Trình Dịch.
Thấy cô thực sự thấy khó chịu, Trình Dịch kể cô nghe một chuyện, “Sáu gã kia sau khi xuất viện chắc sẽ chịu phán quyết ngay.”
Dựa vào tội bắt cóc, tình huống của mấy người lại cực kì nghiêm trọng, chỉ sợ mỗi người đều lãnh án mười tám năm tù giam.
Đến nỗi sao sáu gã này gan lớn như vậy, nhất thời xúc động là một chuyện, chuyện khác nữa là do vùng thôn núi này hẻo lánh, cảnh sát hiếm khi đến đây. Mấy tên kia cho ngay rằng, sau khi cuỗm được tiền có thể bình an vô sự bỏ trốn.
Không thể không nói, ý nghĩ của bọn họ quá mức lỗ mãng, thủ đoạn cũng rất ngu xuẩn.
Quả nhiên, vừa nghe thấy tin này, Cố Vân Thanh lập tức cười sung sướng khi người gặp hoạ.
Đáng đời!
Nhưng mà cũng không biết mấy gã kia có bị đám chó đó cắn liệt “của quý” không...
Trình Dịch cũng nghĩ cùng như Cố Vân Thanh, anh nói tiếp: “Trong số đó có hai tên, một thằng tên là Lưu Võ, một thằng tên Vương Hữu Học. Bọn chúng bị thương khá nghiêm trọng, có lẽ di chứng để lại sẽ đi theo cả đời.”
Trình Dịch uyển chuyển thuật lại, Cố Vân Thanh vừa nghe đã hiểu.
Ngay lập tức, cô càng vui vẻ hơn, trong mắt loé lên tia khoái trá. Nếu không phải khó chịu vì say xe, giờ cô có thể sung sướng kêu một tiếng.
Lúc ấy, sáu gã đàn ông cầm lưỡi liềm cực kì hung ác. Đầu tiên, bọn chúng uy hiếp đến tính mạng của cô bé, lại sau đó lúc Trình Dịch cứu cô mà chém anh bị thương.
Nghĩ lại, Cố Vân Thanh không hề thấy mềm lòng, càng không có chút thương hại nào.
Trải qua phen thăng trầm lần này, cuối cùng cô cũng về đến nhà với Trình Dịch.
Lâu rồi không được hưởng thụ cái mát lạnh của điều hoà, cô chạy thẳng như điên, lập tức nhảy phóc lên ghế sô pha. Có lẽ do quá mức phấn khích, Cố Vân Thanh quay hai vòng tại chỗ.
Đến khi Trình Dịch đổi dép xong, nhìn thấy cảnh này thì muốn bật cười.
“Mày nên đi tắm.” Trình Dịch nghiêm túc, ăn ngay nói thật.
Qua một tuần rồi, ngoài lúc ra sông bắt cá coi như tắm rửa được một chút. Những lúc khác cô đều chạy khắp núi đồi, lông trên người sạch mới là lạ.
Cố Vân Thanh cụp tai, cô còn đang định nằm xem TV và đánh một giấc ngon lành trên sô pha...
Bất mãn thở phì phò, Cố Vân Thanh cọ tới cọ lui tới rồi chạy vào nhà tắm.
“Gâu gâu gâu.” Muốn tắm thì tắm mau lên, tui còn phải xem TV nữa.
Cố Vân Thanh vừa giục vừa đứng dậy, nâng hai chân trước chống tường, sau đó nhanh nhẹn mở chốt vòi hoa sen.
Những giọt nước rơi tí tách xuống nền nhà, không khí trong phòng tắm chốc lát đã nổi lên hơi nước mờ nhạt.
Cố Vân Thanh chủ động đứng dưới vòi hoa sen một lúc lâu vẫn không thấy Trình Dịch làm gì, cô nhanh chóng ngoảnh lại, sau đó thấy cảnh sen nhà mình đang cởi quần áo.
“Gâu gâu!” Anh làm gì vậy?!
Thấy đôi mắt ngạc nhiên của Cố Vân Thanh, Trình Dịch mím môi, “Tao cũng lâu rồi không tắm.”
“Tắm cùng đi.”
Cố Vân Thanh cố gắng hít thở, nhưng cuối cùng cô không nhịn được nữa, đôi mắt lập tức sáng loè loè.
“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!” Được được được! Tắm chung đi!
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Vân Thanh: Mong đợi!
Trình Dịch: Không đúng, cái này kịch bản sai rồi!
Tôi: Thứ “chó” biến thái =)))))